← Quay lại trang sách

Chương 1557 : Bất kể sống chết (2)

Đến lúc đó, ông sẽ uống một loại thuốc trước, để mình chịu đựng lời nguyền rủa mãnh liệt ăn sâu bén rễ trong linh thể, phải đúng giờ uống một loại thuốc khác mới có thể duy trì sinh mệnh. Như vậy cho dù ông bị khống chế, không thể tự sát cũng có thể nhanh chóng chết đi khi không có cơ hội uống thêm thuốc khác, linh thể cũng theo đó tiêu tan, không đến mức tiết lộ ra tin tức mấu chốt.

Chuyến "hành trình" này đối với Dorian mà nói, sống chết không còn đặt trong lòng nữa.

Vì một tia hi vọng như có như không kia, ông bằng lòng trả giá bằng sinh mạng của mình.

...

Trong lòng đất Giáo đường St. Samuel, khu bắc, Backlund.

Leonard vừa mở một buổi thảo luận về vụ án với các thành viên của "Kẻ Trừng Phạt", "Quả Tim Máy" MI9 xong, quay về văn phòng, ngồi xuống.

Lúc này, giọng nói hơi già nua của Pares Zoroaster văng vẳng trong đầu anh ta:

"Rốt cuộc họ đã tìm được vị trí cụ thể của kho báu gia tộc Jacob rồi."

"Hả?" Leonard nhất thời hơi ngạc nhiên, không phản ứng kịp.

Trong buổi tụ hội của các "Ẩn sĩ vận mệnh" lần trước, anh ta có bán tin tức về kho báu Jacob ra ngoài, vì không ai biết trong đó có gì, nên không ai bằng lòng trả giá cao, mục đích chủ yếu của Leonard cũng không phải là giao dịch, cho nên chỉ đổi lấy một ít linh hồn hiếm có.

Anh ta chợt thấp giọng nói:

"Ông cụ, sao không biết?"

"Ha, tôi đương nhiên đã phái phân thân đi theo dõi nơi đó." Pares Zoroaster giận dữ đáp: "Có phải cậu quá coi thường một Thiên sứ con đường "Kẻ ăn trộm" rồi không?"

Leonard cười gượng hai tiếng:

"Ông cụ, ông hồi phục khá tốt đấy, còn có cả phân thân để dành."

"Tôi có cấp bậc danh sách 2 đó." Pares Zoroaster cười khẩy một tiếng, nói: "Tiếp theo, cậu đừng ra ngoài, cứ ở trong giáo đường, đề phòng xảy ra chuyện bất trắc."

"Ông lo kho báu kia sẽ có cạm bẫy?" Leonard đăm chiêu hỏi.

"Kho báu của một Thiên sứ con đường "Kẻ ăn trộm" để lại sao lại không có bẫy được chứ?" Pares Zoroaster cười nhạo nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi cũng không thể đoán trước được, nhưng trong lòng đất của giáo đường chắc chắn là an toàn."

Leonard gật đầu, đè thấp tiếng nói:

"Hi vọng tất cả đều thuận lợi, ông cụ, ông từng đồng ý với tôi nếu có thể thành công lấy được đặc tính phi phàm danh sách 2 thì sẽ trộm một món vật phong ấn cấp "1" từ những vật phẩm họ lấy được cho tôi."

Không phải là anh ta để ý xem mình có thu hoạch hay không, chủ yếu là dùng cách nào để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng.

"Không phải cậu bài xích cách nói "ăn trộm" này sao?" Pares cười nhạo một câu rồi rơi vào im lặng, dường như đang chuyên chú theo dõi tình huống bên kho báu Jacob.

Sau khoảng hơn một giờ, ông ta thở một hơi thật dài trong đầu Leonard:

"Mặc dù có rất nhiều cạm bẫy và những điều bất trắc, nhưng cuối cùng vẫn là đạt được mục đích. Ha ha, tôi chỉ cần một phần đặc tính và một vật phong ấn, còn lại coi như thù lao của bọn họ."

"Đừng vội rời khỏi nơi này, đợi tôi hấp thụ xong phần đặc tính kia rồi đi, đến lúc đó sẽ không còn vấn đề gì nữa."

Leonard nhất thời buông lỏng, dựa về sau, vắt hai chân lên, nhàn nhã đọc báo.

Đến lúc chạng vạng, Pares lại lên tiếng:

"Xong rồi."

Trong giọng nói ẩn chứa khá nhiều cảm xúc, nhưng vì quá phức tạp nên Leonard không phân biệt được.

Thấy không còn chuyện gì nữa, mà ông cụ có lẽ còn phải tiêu hóa, Leonard đứng dậy, day thái dương, rời khỏi Giáo đường St. Samuel, quay về số 7 phố Pepinster.

Vừa đi qua cửa hiên, anh ta đột nhiên thấy chỗ sô pha có một người đang ngồi.

Người nọ mặc áo choàng dài cổ điển, đội mũ mềm chóp nhọn, chân phải vắt lên chân trái, đang nhàn nhã đọc báo.

Dường như nhận ra Leonard tiến vào, người nọ ngẩng đầu lên, chỉnh lại chiếc kính độc nhãn, lộ ra nụ cười trêu chọc.

Amon!

"Kẻ báng bổ thần linh" Amon!

Leonard không hề xa lạ với người trước mặt, anh ta không những từng đối diện trực tiếp với phân thân của đối phương, hơn nữa còn từng nghe qua đủ loại sự tích và tính cách ác liệt của hắn từ chỗ ông cụ Pares Zoroaster và hội Tarot.

Giờ phút này, suy nghĩ của Leonard gần như ngưng đọng lại, đầu óc trống rỗng, chỉ còn chút ý niệm trong đầu là còn di chuyển.

Đúng lúc này, Amon mấp máy môi, phun ra những lời vô nghĩ thuộc về cấp bậc thần tính.

Trong đầu Leonard chớp mắt nổi lên rất nhiều âm thanh dường như không đếm xuể đến từ Amon:

"Bất ngờ không? Vui không?"

"Sau khi cảm thấy trong thời gian ngắn không thể chiếm được "Nguyên bảo", ta đã chuyển trọng tâm đến Backlund..."

"Nếu không phải để che mắt các ngươi, sao ta lại chơi trò mèo vờn chuột đơng giản với hắn như vậy?"

"Ta nghĩ, các ngươi hẳn là có liên hệ..."

"Hắn khẳng định từng nói với các ngươi, ta vẫn đang truy vết hắn, còn phá hỏng hành động của hắn, còn đang bố trí cạm bẫy trong mục đích của hắn..."

"Đó chỉ là một phân thân gần danh sách 1 thôi..."

"À đúng rồi, Pares, ta quên nónosvs ngươi, trong một khoảng thời gian rất dài cuối kỷ đệ tứ, thủy tổ của gia tộc Jacob là do ta cải trang, ta đã bí mật nuốt chửng ông ta từ sớm, saud dó nhìn các hậu duệ của ông ta hoảng hốt sợ hãi, nghĩ cách bỏ thêm một kho báu bí mật ở nơi Tudor trở thành "Hoàng đế máu"..."

"Ta không giải quyết đám người kia, là vì ta có linh cảm, kho báu này sẽ có chỗ rất hữu dụng. Ta có một phân thân đã ngủ say ở đó hơn một nghìn năm, kiên nhẫn chờ đợi có người mở kho báu ra, mà ta lại không đồng bộ tin tức này cho các phân thân khác của ta. Như vậy có thể vô ý hoàn thành việc đánh lạc hướng ở một thời điểm nào đó..."

"Ừm, cách đồng bộ này là "phát minh" của ta. Pares, ngươi lạc hậu rồi..."

"Để xác định được tung tích của ngươi, ta đã đứng nhìn đám kia phá hỏng cạm bẫy, lấy đi vật phẩm, nhìn phân thân của ngươi đánh cắp đặc tính và vật phong ấn từ trong tay bọn chúng, nhìn ngươi cẩn thận cắn nuốt và tiêu hóa, mà hiện giờ, sự kiên nhẫn rốt cuộc đã có báo đáp..."

"Ta đoán, hiện giờ ngươi đang nghĩ cách để kéo dài thời gian, đợi thần giáng xuống..."

Những âm thanh này chồng chất lên nhau, xé rách suy nghĩ của Leonard, đâm thẳng vào linh hồn anh ta, khiến đầu anh ta xuất hiện sự co bóp, khiến trên mặt anh ta mọc ra những nhúm lông ngắn màu đen, khiến máu thịt ở sườn và thắt lưng anh ta nhúc nhích gồ lên, giống như muốn hình thành tứ chi mới.

Chỉ một vài lời vô nghĩa, Leonard đã gần mất khống chế, vô cùng đau đớn, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Đây là con của tạo vật chủ, Vua Thiên Sứ.

Mà cùng lúc đó số 7 phố Pepinster đã xảy ra sự biến đổi, những đột đá đen ngòm không biết đã dựng lên từ bao giờ, tạo thành một giáo đường rộng lớn nguy nga.

Trên mỗi một cột đá, một cửa vòm, một mái vòm đều được khảm đủ loại xương trắng, chúng chi chít lộn xộn chen chúc với nhau, dùng những con mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Leonard có vẻ bé nhỏ ở giữa đại sảnh, hệt như đang tiến hành một buổi phán xét.

Amon đứng ở trước giá chữ thập cao hơn trăm mét sâu trong giáo đường, mỉm cười nhìn Leonard đang cong gập người, mặt mũi vặn vẹo, nói:

"Tòa giáo đường hài cốt này cũng không tệ lắm nhỉ?"

"Ta vừa trộm được không lâu."

"Như vậy, nếu họ phát hiện ra nơi này xuất hiện bất thường, muốn giáng trần xuống đây ít nhất sẽ lùi lại ba mươi giây, thế là đủ rồi."

Amon vừa nói, vừa giơ tay miết chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh, trên mặt tràn đầy ý cười.

Bên tai Leonard đột nhiên vang lên tiếng "keng", nó hư ảo như có như không, giống như vẳng lại từ một nơi vô cùng xa xôi.