← Quay lại trang sách

Chương 1558 Cạm bẫy dài đến 1.000 năm

Điều này khiến những lời vô nghĩa đang xé nát và ô nhiễm linh thể Leonard đột nhiên im bặt, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.

Trong mắt Leonard, từng luồng hào quang từ trong cơ thể anh ta đang lóe ra, ngưng tụ thành một bóng dáng trong vắt thuần khiết như Thiên sứ, nhưng lại không có cánh.

Bóng người ấy cũng cao khoảng trăm mét, bên ngoài người không ngừng lóe ra những tia sáng, giống như đang hiển hiện việc thời gian trôi đi.

Cơ thể Leonard theo đó bị một sức mạnh vô hình nâng lên, hất ngược ra phía cửa lớn của giáo đường hài cốt.

Trên cánh cửa, một gương mặt vặn vẹo trong suốt chợt hiện ra, phong ấn trong ngoài, ngăn cách linh giới và tinh giới.

Keng!

Lại một tiếng chuông nữa vang lên, gương mặt trong suốt đầy vẻ đau đớn này bỗng nhiên đông cứng lại.

Bóng dáng Leonard không bị thứ gì cản trở nữa, trong khoảng trống ngắn ngủi, anh ta mất đi cảm giác thực chất, xuyên qua cánh cửa của "giáo đường hài cốt".

Tất cả những gì anh ta nhìn thấy đều trở lại bình thường, trên không vẫn còn chút ánh sáng, đè đường khí gas ở vỉa hè đang bắt đầu tỏa ra ánh sáng, chiếu sáng số 7 phố Pepinster trong trạng thái tối om.

Mà từ bên ngoài nhìn lại, trong tòa nhà yên tĩnh, an bình, tối tăm, không có ai ở.

Ông cụ... Mãi đến lúc này, Leonard mới bước đầu tìm về suy nghĩ, trong lòng căng thẳng, muốn cất bước về phía trước, quay vào phòng.

Nhưng cánh cửa số 7 phố Pepinster sừng sững nặng nề đứng đó, nhất thời anh ta lại không thể mở ra.

Có trở ngại này, Leonard rốt cuộc lấy lại chút lý trí, vừa lo lắng lùi lại, vừa nhanh chóng nghĩ xem mình có cách nào cứu được ông cụ.

Sau vài bước chân, anh dừng lại, nghiêm túc cúi đầu, dùng tiếng Người khổng lồ nhanh chóng tụng niệm:

""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này..."

Leonard đã rõ, bên trong kia là bản thể của Amon, mà muốn đối phó với bản thể của Amon thì chỉ có thể khẩn cầu thần linh giúp đỡ!

...

Klein đang xách đèn bão đi trong bóng đêm, đầu tiên là tiến vào sương mù lịch sử, đi nghịch bốn bước tiến vào phía trên sương mù xám.

Nghe xong nội dung cầu nguyện của Leonard, Klein vốn chỉ mang theo chút nghi hoặc còn chưa thực sự chú ý đến lập tức tỉnh táo lại, giống như tỉnh ngủ giữa mùa đông, bước ra khỏi ổ chăn thì bị người ta dội cho một chậu nước đá.

"Bản thể của Amon đến Backlund... Bản thể của Amon đã tìm ra Leonard và Pares... Amon trộm đi giáo đường hài cốt của anh trai hắn, dùng nó để lùi thời gian thần giáng trần... Thì ra hắn đề nghị chơi trò ai tìm ra ma sói u ám Cotard trước hoàn toàn không muốn thực sự phân thắng bại, cũng không để ý đặt cược cái gì, mục đích chỉ là thu hút sự chú ý, khiến mình tin rằng hắn vẫn đang lần theo dấu vết, và tìm cơ hội cướp lấy "Nguyên bảo"... Kho báu Jacob là một cái bẫy, Amon đã chôn xuống hai ngàn năm, hôm nay rốt cuộc đã phát huy tác dụng..." Trong đầu Klein hiện một loạt suy nghĩ, anh lập tức giơ tay phải lên, lấy ra một vật phẩm từ đống đồ!

"0-61", "Hộp ngày cũ"!

Thứ này là vật phong ấn cấp "0", lại thuộc về con đường "Học đồ", có thể dễ dàng điều động được sức mạnh của "Nguyên bảo", làm ra nhiều trạng thái hơn!

Khi đối diện với bản thể của Amon, thứ này có lẽ sẽ mang đến chút hi vọng cho Pares.

Cùng lúc đó, Klein thông qua điểm sáng cầu nguyện xác nhận Leonard không bị Amon ký sinh, lúc này anh dùng giọng của ngài "Kẻ Khờ" ra lệnh:

"Rời khỏi hiện trường, tới giáo đường Đêm Tối."

"Tiện thể cầu nguyện cả Đêm Tối."

Cuộc chiến đấu có cấp bậc dưới thần linh, danh sách cao nhất, không phải dành cho người phi phàm có cấp bậc như Leonard tham gia, cho dù Klein bước đầu nắm giữ "Nguyên bảo", cầm "0-61", cũng không có đủ tự tin, chỉ hi vọng có thể cầm cự đến lúc thần linh giáng trần.

Bên ngoài số 7 phố Pepinster, bên tai Leonard vang vọng lời nói của ngài "Kẻ Khờ".

Anh ta ngẩn ra một chút, ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn đang đóng chặt, sau đó rời ánh mắt, xoay người, dùng đốt ngón tay trên nắm tay phải gõ mạnh vào một cái răng trong miệng.

Một dòng bùn đất hư ảo theo đó trào ra, phun lên tận đỉnh đàu Leonard, bao trùm anh ta ở bên trong.

Leonard lập tức biến thành một con rối bùn đất, không ngừng chìm xuống, dung hòa với mặt đất.

Đây là một linh hồn tự nhiên hiếm có anh ta đổi được từ "Hội ẩn sĩ vận mệnh", bản thân không chứa đặc tính phi phàm, năng lực chủ yếu đến từ linh giới.

Nó có thể khiến Leonard di chuyển cực nhanh trong bùn đất, tốc độ vượt qua cả tàu điện ngầm hơi nước.

Trong quá trình Leonard thoát khỏi chiến trường, Klein đã cầm lấy "Hộp ngày cũ" được khảm đá quý, kích hoạt sức mạnh của "Nguyên bảo", chuyển ánh mắt về phía số 7 phố Pepinster đang bị màu đen kịt bao phủ để làm nền cho giáo đường khổng lồ được khảm đầy xương cốt.

Giáo đường này chặn lại "Tầm mắt chân thật", khiến anh không thể nhìn thấy tình huống bên trong, chỉ có thể thông qua bóng ánh sáng trên cửa thủy tinh hoa văn màu lúc sáng lúc tỏ để phán đoán trận chiến vẫn chưa kết thúc.

"Dùng sức mạnh của tầng thứ nhất "0-61" đổi với không gian bên trong giáo đường hài cốt? Không, điều này không phải tương đương với việc giúp Amon tiến vào "Nguyên bảo" sao? Chỉ dựa vào tầng thứ nhất của "Hộp ngày cũ", không thể nhốt được hắn..."

"Mở tầng thứ hai, mang toàn bộ số 7 phố Pepinster đến một nơi khác? Không, cũng không được, rời khỏi Backlund, thần không thể kịp thời guáng trần, Pares Zoroaster càng gặp nguy hiểm..."

"Tầng thứ ba? Mở nó ra, "Nguyên bảo" có khả năng sẽ lập tức đổi chủ..."

"..."

Trong lúc các ý tưởng lóe lên như điện, Klein chợt có một cách, đó chính là thu nhỏ khu vực mục tiêu, phá hủy từ điểm yếu.

Anh muốn đổi không gian ở cửa lớn của giáo đường hài cốt với tầng thứ nhất của "Hộp ngày cũ" đã được sức mạnh của "Nguyên bảo" trợ giúp, để phong ấn ngăn cách giữa linh giới và tinh giới trực tiếp mất hiệu lực.

Như vậy thần linh sẽ phát hiện ra, giáng trần trước tiên!

Trên cùng bàn dài loang lổ, Klein ngồi trên ghế cao, mở tầng thứ nhất của "Hộp ngày cũ" về phía ngôi sao đỏ thẫm đại diện cho Leonard.

Sức mạnh khổng lồ mãnh liệt trong "Nguyên bảo" chợt yên ả, quay về bí ẩn, lặng lẽ xuyên qua ngôi sao đỏ thẫm.

Ngoài thế giới hiện thực, số 7 phố Pepinster, cánh cửa lớn của giáo đường hài cốt chồng lên tòa nhà bình thường dần mất đi vẻ sáng bóng, chợt biến thành một chỗ nước cạn có cát và đá cuội.

Trong ngoài chợt thông nhau, tình huống bên trong đập thẳng vào mắt Klein.

Trước giá chữ thập cao tới trăm mét, Amon mặc áo choàng dài cổ điển màu đen, đội mũ mềm chóp nhọn và đeo kính độc nhãn đang đứng chênh chếch với cửa lớn vừa "mở ra", hắn chậm rãi xoay người.

Trong tay hắn đang cầm một thanh trụ trong suốt được hợp thành từ ánh sáng, bên trong có mười hai con "Trùng thời gian" đang bơi với tốc độ nhanh, mọi thứ xung quanh dường như đều yên tĩnh lại.

Amon ngẩng đầu lên, nhìn về phía trời cao, khóe miệng hơi nhếch lên.