Chương 1582
Hermann Sparrow nghe theo lời bác sĩ, mà trong lúc nói chuyện phiếm Audrey biết được nhà mạo hiểm hùng mạnh này ngoại trừ tìm mình cố vấn tâm lý, thỉnh thoảng cũng sẽ lên phía trên sương mù xám tán gẫu với Ngài "Sao", trạng thái cảm xúc được giữ khá ổn.
Sau khi quyết định, Audrey định kích hoạt năng lực "Lữ hành", quay về Backlund.
Nhưng lại đổi ý, cô có chút uể oải.
Bởi vì cô biết cho dù mình gom được một lượng lớn lương thực, cũng chỉ có thể giúp cư dân Backlund yên ổn một thời gian, nếu chiến tranh không kết thúc, cục diện sẽ còn xấu đi.
"Chiến tranh..." Audrey nhắm mắt lại, hoàn toàn không biết mình nên ngăn cản thế nào.
Cô nghe cô gái "Ẩn giả" nói, cuộc chiến tranh lần này về bản chất rất có thể là thần chiến, mà khúc nhạc dạo của thần chiến đều rất giống nhau, đó là làm tiêu tốn thời gian và sức mạnh ở mức nhất định, làm dao động mỏ neo của đối phương.
Audrey ngẫm nghĩ, mím môi lại, quyết định bắt đầu từ những việc mình có thể làm được.
Khi trang bút ký kia tỏa ra ánh sáng mênh mông, bóng dáng của cô nhanh chóng trong suốt, biến mất.
...
Bên cạnh đống lửa trại đang lẳng lặng cháy, Klein tiễn bước "những vị khách" thành Mặt Trăng, không nhịn được nhớ tớ một vài lời nói mà "Kẻ báng bổ thần linh" Amon từng nói.
Hắn nói bên trong Chernobyl cất giấu lịch sử mà hắn muốn tìm kiếm, có manh mối của rất nhiều chuyện.
Thần Viễn Cổ Thái Dương cũng nhấn mạnh đến "Chernobyl"... Trong lúc suy nghĩ, Klein đột nhiên có xúc động muốn đi thăm dò Chernobyl.
Đây cũng không được xem là xúc động, mà là việc anh vẫn luôn muốn làm từ trước đến nay, chỉ e ngại Amon mới không dám thực hiện.
Mình đi một mạch đến hướng đông, đã hơn nửa năm rồi, không ai ngờ hiện giờ mình lại đột nhiên xuống Chernobyl... Amon lấy được phần đặc tính phi phàm "Trùng thời gian" cuối cùng, đang chuẩn bị nghi thức, bản thể không thể nào vẫn làm tổ ở Chernobyl được... Ừm, hắn là một Vua Thiên Sứ rất kiên nhẫn, có lẽ phân thân vẫn đang chờ ở Chernobyl... Klein phân tích tình huống trước mặt, quyết định để hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử đi thử một lần.
Dù sao bản thể của anh cũng không thể trực tiếp đến đó!
Sau khi hạ quyết tâm, Klein đi lên phía trên sương mù xám thử bói toán, sau đó quay lại thế giới hiện thực, giơ tay bắt vào hư không, kéo ra bản thân năm phút đồng hồ trước.
Khi bản thể biến mất, hình chiếu lịch sử này có được ý thức, tiếp đó, hắn túm vào hư không vài lần, lấy ra một chiếc gậy chống màu đen được khảm đá quý.
"Gậy chống ngôi sao"!
Klein muốn dùng năng lực của "Gậy chống ngôi sao", trực tiếp "di chuyển tức thời" đến Chernobyl!
Lúc lấy được "Gậy chống ngôi sao", Klein đồng thời dùng bàn tay khác lấy một đồng vàng từ trong không khí, búng lên trên cao.
Trong lúc đồng vàng xoay tròn, trong đầu anh tự nhiên hiện lên gợi ý có được từ "Bói toán":
Đó là một khe nứt cực kỳ sâu, dưới đáy có một tòa kiến trúc rộng lớn dày nặng được xây bằng nhiều tầng bê tông màu "xám trắng".
Mỗi một chi tiết của nó đều giống với Chernobyl mà Klein nhìn thấy lúc trước, nhưng nơi bắt nguồn không phải là linh giới mà là từ tiềm thức của bản thân Klein.
Anh dùng kỹ xảo "Bói toán giấc mơ", tái hiện hình ảnh nhìn thấy ở trong đầu.
Mà cảnh tượng này vừa phác thảo xong, các viên đá quý được khảm trên "Gậy chống ngôi sao" chợt lóe ra ánh sang, mang theo hình ảnh của Klein từ lỗ hổng lịch sử chớp mắt biến mất, sau đó lại hiện lên ở trên không của tòa kiến trúc xám trắng nọ.
Chỉ mất một giây, Klein đã từ cực đông của Vùng đất bị thần vứt bỏ quay trở về Chernobyl!
Đây là một trong những năng lực chủ yếu của "Gậy chống ngôi sao": nếu hình ảnh tương ứng hiện trên trong đầu người nắm giữ có tồn tại ở hiện thực, và vẫn tồn tại đến giờ, thì "Gậy chống ngôi sao" có thể giúp người đó vượt qua toàn bộ khoảng cách và trở ngại dù có xa xôi đến đâu, cũng trực tiếp xuất hiện ở điểm đến.
Đương nhiên, tiền đề là hình ảnh phác thảo ra phải tuyệt đối chính xác, không có chút khác biệt nào mà mắt thường có thể nhìn thấy so với nguyên bản.
Sở dĩ Klein lựa chọn khe nứt sâu thẳm ở chỗ Chernobyl chứ không phải là vùng hoang dã ngập tràn sương mù vàng xám, là bởi anh biết sau khi con út của Vua Người khổng lồ, "Thần vẻ vang" Bladel đã thoát khỏi nguyền rủa, hoàn toàn đi mất, thì nơi đó chắc chắn sẽ xảy ra sự biến đổi rất lớn, thứ duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có thể là Chernobyl thần bí mà cha con thần Viễn Cổ Thái Dương và Amon coi trọng kia!
Điều này cũng không phải nói là khe nứt sâu thẳm và tòa kiến trúc màu xám trắng kia nhất định sẽ không có sự biến hóa mà mắt thường có thể thấy được, thật ra Klein đã chuẩn bị tâm lý "Truyền tống" thất bại, đi đến một nơi chưa biết, dù sao cũng người cũng là giả, vật phẩm trong tay cũng là giả, thì có đánh mất cũng không đáng tiếc.
Giữa không trung, Klein cầm "Gậy chống ngôi sao" còn chưa kịp nhìn kỹ tình huống xung quanh, cả người đã nặng trịch, rơi xuống dưới.
Anh không mang theo "Mấp máy đói khát", cũng không biến thành loài chim, hiện nay anh không có khả năng bay.
Cho nên, đừng nhìn Bán Thần con đường "Nhà bói toán" đáng sợ quỷ dị như thế, thật ra vẫn có một mặt là nhân loại.
Trong lúc suy nghĩ, trong đầu Klein hiện ra một năng lực phi phàm.
"Gậy chống ngôi sao" theo đó lóe lên hào quang, khiến xung quanh chợt nổi lên một trận gió lớn.
Cơn gió này quấn lấy Klein, khiến áo gió màu đen của anh bay lên phần phật, cả người rơi chậm lại.
Trong quá trình này, tay phải Klein rung lên, để hình chiếu của "Gậy chống ngôi sao" trong lỗ hổng lịch sử trở về vị trí bình thường nó nên ở, tránh việc bản thân tưởng tượng ra một vài hình ảnh theo bản năng mà dẫn đến bất trắc.
Ngay sau đó, tay trái anh đè lại chiếc mũ dạ tơ lụa bán cao trên đỉnh đầu, thời điểm tia chớp trên trời cao vừa tắt ngúm, anh kéo ra một chiếc đèn bão từ hư không.
Trong ánh sáng nhàn nhạt của đèn bão, đôi chân đi giày da không giây của Klein vững vàng đáp xuống mặt đất của khe nứt sâu thẳm này, bóng tối vô tận xung quanh dường như đang ẩn náu rất nhiều quái vật.
Anh đang đứng phía trước Chernobyl được đổ bằng từng tầng bê tông "xám trắng".
Nhờ tác dụng của tia chớp trên trời cao cộng với ánh sáng của đèn bão, Klein nhanh chóng phát hiện ra một tình huống:
Tòa kiến trúc xám trắng nặng nề rộng lớn này không có cửa!
Ừm, tất cả đều bị bịt kín... Mình nhớ thần Viễn Cổ Thái Dương mở ra một kẽ hở trên bức tường xám trắng để đi ra... Klein như có điều suy tư tìm ra vị trí trong trí nhớ kia, lên tiếng tụng niệm tôn danh "Kẻ Khờ".
Bản thể của Klein ở cực đông của Vùng đất bị thần vứt bỏ, bên cạnh màn sương mù đọng lại gần thành Mặt Trăng, trốn trong lỗ hổng lịch sử, lập tức tiến vào "Nguyên bảo", mượn điểm sáng cầu nguyện, dùng "Tầm mắt chân thật" quét tình huống Chernobyl một lần.
Trong khe rãnh sâu thẳm và bình nguyên hoang vu có lưu lại sương mù màu vàng xám kia, không hề có Amon.
Về phần bản thân Chernobyl, cho dù Klein có "Nguyên bảo" cung cấp "Tầm mắt chân thật", thì cũng không thể nhìn thấy rõ tình huống bên trong:
Dưới từng tầng từng tầng "xám trắng" dường như là hư vô tuyệt đối, không hề có bất cứ màu sắc nào.