Chương 1583
Quả nhiên không đơn giản... Không hổ là nơi mà thần Viễn Cổ Thái Dương, tạo vật chủ thành Bạc Trắng đi ra... Klein cảm thán hai câu, nhanh chóng rời khỏi "Nguyên bảo", quay về mảnh vỡ lịch sử trước kỷ đệ nhất.
Klein ở bên ngoài Chernobyl một lần nữa lấy được ý thức, từ hư không rút ra "Bút ký lữ hành Lemano".
Anh nhanh chóng lật một tờ trong đó, chuẩn bị sử dụng "Mở cửa" của "Học đồ".
Hành động này đối với Klein mà nói, thật ra là hơi lỗ mãng, nhưng cân nhắc đây chỉ là hình ảnh trong lỗ hổng lịch sử, lại cảm thấy không có vấn đề gì.
Người phi phàm con đường "Nhà bói toán" quả nhiên cùng mang hai thuộc tính thận trọng và lỗ mãng, trước khi chuẩn bị thì thận trọng, sau khi chuẩn bị thì lỗ mãng, thể hiện ra tính hai hiện tượng thận trọng và lỗ mãng... Klein lẩm bẩm, lặng lẽ xuyên qua chướng ngại vật, tiến vào trong Chernobyl.
Sau khi mở nhiều lần cửa, anh rốt cuộc thoát khỏi nơi đổ đầy bê tông xám trắng, nhìn thấy phía trước có một cánh cửa sắt dày nặng hơi hé.
Cánh cửa sắt này không cao, chỉ khoảng hai mét rưỡi, rõ ràng là làm cho nhân loại.
Phía trước nó, có hai dấu vết đen ngòm và hai khẩu súng mang khí chất của khoa họa viễn tưởng hơn bất cứ thứ vũ khí gì của nhân loại ở thời đó.
Hai khẩu súng này có chút giống với hình Klein đã xem trên tạp chí nào đó ở đời trước, nhưng anh không ham mê phương diện này nên không thể khẳng định.
Klein không nhặt lên, cũng không thử nghiên cứu, bởi vì trực giác linh tính nói cho anh biết, hai thứ vũ khí dạng súng này đã bị ăn mòn hoàn toàn, sơ ý đụng vào là chúng sẽ lập tức tan rã, hóa thành bọt.
Liếc nhìn hai cái, Klein cho "Bút ký lữ hành Lemano" biến mất, xách đèn bão, đi vào giữa vết tích đen ngòm kia, tới phía sau cửa sắt.
Nơi này có một hành lang rất rộng, hai bên là những căn phòng lớn nhỏ không đồng đều, bên trong có phòng đồ đạc đổ nát, có phòng đồ đặc bình thường, có phòng thiếu một nửa, trên đường, dưới đất đều là những dấu vết màu đen.
"Xem ra đây là một sở nghiên cứu..." Klein căn cứ vào bố cục chỉnh thể và những thứ còn sót lại, đưa ra phán đoán bước đầu.
Không cần anh cố ý đi tìm, đã nhanh chóng phát hiện ra trong một căn phòng có máy móc bị phá hủy, bên trên đặt mấy tờ giấy màu ố vàng.
Dường như ai đó thu dọn sau đó tùy tay đặt ở đó.
Thần Viễn Cổ Thái Dương hay là Amon? Klein chần chừ hai giây, cuối cùng vẫn bước vào phòng kia.
Ánh đèn bão mờ nhạt xua tan bóng tối bên trong, anh cầm lấy vài tờ giấy lên xem.
Mười giây sau, Klein bỏ giấy xuống, khóe miệng giật giật.
Những từ ngữ trên tờ giấy này anh gần như một chữ cũng không biết!
Tiếng Anh đời trước của mình cũng chỉ gắng gượng đủ điểm, huống hồ là ngôn ngữ khác? Klein đột nhiên cảm nhận được tâm trạng những người phi phàm thế giới này đọc được nhật ký Russell.
Anh thong thả thở hắt ra, đưa tay bắt vào hư không, lấy ra một vật phẩm.
Đây là một máy phiên dịch mà lúc trước Chu Minh Thụy góp chút tiền mua được trước khi ra ngoài du lịch, khi cử hành nghi thức đổi vận, nó ở trong túi laptop ngay bên cạnh.
Đối với Klein mà nói, ưu điểm lớn nhất của máy phiên dịch này là có thể phiên dịch không cần mạng internet, chỉ cần không vượt qua kho từ của nó là được.
Sau một phen thao tác, rốt cuộc anh đã hiểu những tờ giấy này viết gì:
"... Nghiên cứu mỏ dầu cạn lại một lần nữa có dầu... Vì sao phải xây một sở nghiên cứu ở nơi mà người khác không thể nghĩ đến chứ?"
"... Thượng đế ơi, họ phát hiện ra điều gì đó ở sâu trong mỏ dầu..."
"... Đây thực sự là một vài tài liệu kỳ diệu..."
"... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiến sĩ cứ thế biến thành một bãi dầu mỏ màu đen trước mặt mình!"
"... Càng ngày càng có nhiều người biến thành dầu mỏ, bên ngoài phong tỏa sở nghiên cứu này rồi... Không ai có thể rời đi, không một ai..."
"... Điên rồi, tất cả điên rồi, chỉ còn chúng tôi là bình thường, thức ăn cũng sắp hết rồi..."
"... Hình như tôi bị ảo giác, nghe thấy trong lòng đất như có âm thanh truyền ra, nó đang triệu hồi tôi, nó đang triệu hồi tôi!"
Klein đọc một đoạn văn tự dễ hiểu, không hiểu sao lưng ớn lạnh, có cảm giác mình đang đi từng bước đến sự điên cuồng, đi về phía cái chết.
Cùng lúc đó, trong đầu anh chợt sinh ra một suy nghĩ:
Ô nhiễm đến từ lòng đất.
Khởi nguồn của tất cả là lúc nghiên cứu mỏ dầu cạn khô đã phát hiện ra một vài tài liệu địa chất kỳ quặc, đi sâu vào thí nghiệm không cần thiết? Sau đó, thế giới này bị hủy diệt? Mà nếu thực sự là tai họa do sự kiện tình cờ này gây ra, vậy thì không có lý nào mình và đám người Đại đế Russell lại nhận được vật phẩm giúp đám người này "xuyên không" trước... Có lẽ là, trong tất nhiên có tình cờ, trong tình cờ lại ẩn giấu ngẫu nhiên? Ô nhiễm trong lòng đất thực ra vẫn luôn ảnh hưởng đến thế giới loài người, chỉ là không rõ ràng lắm, chỉ có thể mang đến một vài sự kiện thần bí có tính gián đoạn, đợi đến khi cuộc nghiên cứu này được đẩy mạnh, "người ấy" mới hoàn toàn thức tỉnh? Klein theo bản năng nuốt nước bọt.
Anh xách theo đèn bão, rời khỏi căn phòng, bước sâu vào trong sở nghiên cứu, và cẩn thận lưu ý xem xung quanh có gì đáng để chú ý không.
Đi được mấy chục giây, trước mắt anh chợt tối sầm lại.
Ánh sáng nhàn nhạt từ đèn bão bị khu vực phía trước nuốt mất quá nửa!
Klein cẩn thận nhìn lên, phát hiện cách đó hai bước là một "vực sâu".
Một phần của sở nghiên cứu đã sụp xuống lòng đất, bị bóng tối âm trầm bao phủ, không nhìn thấy tận cùng.
Klein loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét, giống như phát ra từ chỗ sâu trong lòng đất nhưng lại vang ở trong đầu anh.
Cảm giác này Klein đã từng trải qua, đó là do cánh cửa đồng xanh ở đại sảnh thành thực mang đến.
Anh hơi nhíu mày, lùi về sau vài bước, chuẩn bị giải trừ duy trì hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, một bàn tay khô quắt da bọc xương từ trong bóng tối ánh sáng không chiếu tới thò ra, bám vào vách "vực sâu".
Sau đó, một bóng người nhảy ra, đáp xuống trước mặt Klein.
Hắn đội mũ mềm chóp nhọn, mặc áo choàng cổ điển, mắt phải đeo một chiếc kính độc nhãn, chính là "Thiên sứ thời gian" Amon.
Nhưng trạng thái của Amon này không bình thường lắm, giống như một bộ xương khô bọc da.
Klein theo bản năng lùi về sau mấy bước, nhìn máu thịt của Amon nhanh chóng đầy lên.
Hắn đẩy kính độc nhãn, cười nói:
"Không ngờ lại có khách tới thăm."
"Ngươi là?"
Mình là? Klein đang định giải trừ duy trì hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử bị câu hỏi của Amon làm cho ngẩn ra một chút.
Anh khống chế bản thân, không để mình nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại:
"Ngươi không phải là bản thể của Amon?"
Amon đứng ở "mép vực" đi về phía trước một bước, mỉm cười nói:
"Đương nhiên không phải."
"Hình như ngươi biết bản thể của ta, hoặc là phân thân phác?"
Tuy Amon đối diện không ra tay, nhưng hắn tiến lên trước một bước vẫn mang đến áp lực khó diễn tả thành lời cho Klein. Klein khó khăn lắm mới không lùi về sau theo phản xạ, để lộ ra nỗi sợ hãi của bản thân.