← Quay lại trang sách

Chương 1609 Truyền thụ và kế thừa (2)

Capella cúi đầu nhìn chiếc đèn thần màu vàng trong tay, thốt lên:

"Có thể ước cô sống lại không?"

"Nữ vương thần bí" Bernarde lại im lặng vài giây mới nói:

"Tôi sống lại có lẽ chỉ là một con quái vật."

"Nếu cô thực sự muốn làm vậy, có thể hỏi ý kiến vị ngài "Kẻ Khờ" kia."

Capella khẽ gật đầu:

"Được."

"Đây là vật phẩm và chuyện tôi cần dặn dò cô, những thứ còn lại tôi sẽ để lại hết cho Yếu Tố Bình Minh, họ sẽ có thủ lĩnh mới, không thể tan rã chỉ vì mất đi một người." Bernarde không nói dài dòng thêm, tỏ vẻ đây là nguyên nhân chủ yếu mình triệu hồi Capella đến thành Phỉ Thúy.

Cấp bậc và địa vị của ngọn "Đèn thần cầu nguyện" này đều cực kỳ cao, không thể nào thông qua tín sứ để gửi lại.

Không đợi Capella đáp lại, vẻ mặt của vị "Nữ vương thần bí" này chợt dịu dàng:

"Không phải cô vẫn luôn muốn chia sẻ những việc gặp được trong nhiều năm qua cho tôi sao?"

"Thượng tướng ngôi sao" Capella ngẩn ra một chút, gật đầu:

"Ừm, đúng vậy."

Cô chợt đi đến bên cạnh nữ vương, kéo một cái ghế ngồi xuống, đối diện với mặt biển xanh thẳm bên ngoài lan can phỉ thúy.

Bernarde ngồi xuống bên cạnh cô, nghe cô kể về những chuyện mình gặp phải sau khi rời khỏi "Tàu Ánh bình minh", giống như hồi tưởng quá khứ.

Những việc này, Capella từng đề cập đến trong thư, chỉ là sợ dài quá nên không miêu tả chi tiết, có lẽ đây là lần đầu tiên nói với người khác.

Không biết từ lúc này, Capella đã ngủ mất, mơ thấy những chuyện cách đây rất nhiều năm.

Khi đó cô chỉ là một thiếu nữ, bướng bình không muốn xuống khỏi "Tàu Ánh bình minh".

Đột nhiên, cô giật mình tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không còn ai, không biết trời tối từ lúc nào, thậm chí đã có ánh rạng đông ló ra.

Capella chợt thò tay ném ra một cuộn len hư ảo.

Cuộn len này lăn vào hư không, để lại một sợi len đẹp đẽ.

Dọc theo sợi len này, Capella giống như nắm giữ được "Truyền tống", bước chậm vào linh giới, đi ra bên ngoài đảo Suchte.

Cô đứng ở mép vách núi, chuyển ánh mắt về phía xa xa, chỉ thấy trên mặt biển lam thẫm xen lẫn màu đen, một con thuyền buồm hoa lệ cõng ánh ban mai màu cam, lái về phía chân trời.

Capella chậm rãi ngồi xuống, người hơi nghiêng về phía trước, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn thật lâu về phía đó.

Mặt trời dần dâng lên, chiếu chút ánh sáng lên người cô.

...

Một điểm phát lương thực, Backlund.

Starling Summer đeo khăn che mặt, không còn liên tục cúi đầu sợ người khác nhận ra mình như mấy tháng trước, bà lo lắng nhìn phía trước xem đã đến lượt mình chưa, lương thực miễn phí đã phát xong chưa.

Bà nghe thấy loáng thoáng có tiếng súng vang lên ở đâu đây, không biết là đến từ quân đội Fossack, Intis, Feineibote đột phá phòng tuyến hay là cảnh giác đang xử lý kẻ cướp đoạt đồ ăn.

Kết thúc đi... Trận chiến tranh này mau kết thúc đi... Starling hôm nay đã chạy ba điểm cứu tế, lặng lẽ cầu nguyện.

Đúng lúc này, nhân viên công tác cách đó mấy mét cất cao giọng nói:

"Lương thực ở đây đã phát xong rồi!"

Sắc mặt Starling chợt xám như tro, bà ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, uể oải lê bước, quay về căn nhà số 17 phố Minsk.

Bà vừa mở cửa, hai đứa trẻ trong nhà đã lao ra, ngẩng gương mặt ngây thơ lên nói:

"Mẹ ơi, mẹ mua được bánh mì chưa?"

"Mẹ ơi, con đói..."

Hai đứa trẻ là con sinh đôi, một nam một nữ, vô cùng đáng yêu.

Cánh mũi Starling cay cay, gặng gượng nở nụ cười:

"Được rồi."

Bà đi vào nhà, lấy ra chút bánh mỳ ở chỗ kín đáo, chia đều cho hai đứa trẻ.

Nhìn hai đứa ăn bánh mỳ mà chẳng để ý đến lễ nghi gì, sắc mặt Starling không ngừng thay đổi, lúc thì bi thương, lúc thì đau đớn.

Không lâu sau, chồng của bà Luke Summer về đến nhà, nhưng trong tay cũng không có lương thực.

Từ khi công ty Cowim bị quân đội tiếp quả vì dự luật thời chiến, vị quản lý cũ này thất nghiệp, chỉ có thể dựa vào chút tích góp trong quá khứ và cứu tế của chính phủ để duy trì gia đình.

"Không lĩnh được..." Thấy vợ ngóng ra, nhìn mình bằng ánh mắt đầy mong đợi, người đàn ông có dáng người cao to, để râu xồm xoàm này xấu hổ cúi đầu.

Starling hơn ba mươi tuổi nhưng dung nhan vẫn còn xinh đẹp hít vào một hơi nói:

"Em cũng vậy... Em lại đi xếp hàng, chắc vẫn còn nơi phát lương thực!"

Không đợi chồng đáp lại, bà chạy ra khỏi cửa.

Luke xoay người, nói với bóng lưng bà:

"Anh cũng đi tìm thêm xem!"

Starling không dừng bước, đi qua hai con phố, đến trước một căn nhà có vườn hoa.

Không lâu sau, bà gặp được chủ nhân nơi này, một vị phú hào hơn năm mươi tuổi.

"Tôi muốn, tôi muốn mua một chút lương thực." Starling lấy ra một xấp tiền mặt nhăn nhúm.

Ông già tóc hoa râm kia cười nói:

"Vì sao tôi phải bán cho cô?"

"Tôi nhớ lần trước cô từ chối tôi cơ mà."

Sắc mặt Starling chợt trở nên vô cùng nhợt nhạt, không nói gì, cúi thấp đầu, dùng một bàn tay khác tháo thắt lưng váy.

Cạch một tiếng, chiếc thắt lưng da bò vốn rất tinh xảo nhưng nay đã có nhiều vết bẩn kia rơi xuống đất.

...

Luke Summer đi lang thang trên đường không mục đích, không biết đi đâu mới lấy được lương thực.

Nhìn những người đi đường, nhìn họ dốc sức bảo vệ những chiếc túi, đôi mắt của quý ngài rấy thích máy móc này chợt đỏ ửng.

Ông bất tri bất giác đi theo sau một người, cùng rẽ vào một con đường với người đó.

Còn chưa đến một tiếng đồng hồ nữa là sẽ đến giờ giới nghiêm ban đây, đây là cơ hội ông không có nhiều.

Người kia đứng ở bên ngoài một tòa nhà, lảo đảo đi về phía cửa.

Đúng lúc này, người đó chợt ngất xỉu, ngã xuống đất.

Luke theo bản năng lùi lại mấy bước, sau đó áp sát lại gần, thử hơi thở của người kia.

Ánh mắt ông bất giác nhìn về chiếc túi được ôm chặt trong lòng anh ta, mũi ngửi thấy mùi bánh mỳ nướng.

Luke nuốt nước bọt, đưa tay giật lấy cái túi kia.

Bàn tay ông vừa di chuyển, đã sợ hãi quay đầu nhìn về phía căn nhà mà người đi đường này đang định bước vào, thấy trên cửa sổ dán một bức vẽ xấu xí như của trẻ con.

Động tác Luke ngừng lại, vài giây sau, ông đứng dậy đi đến trước cửa tòa nhà, kéo chuông cửa.

Bà chủ trong nhà và một đứa bé nhanh chóng mở cửa, thấy cha mình đang ngất xỉu và túi bánh mỳ.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ giới nghiêm, Luke lại uể oải tự ti quay về phố Minsk.

Ông vừa mở cửa nhà mình ra, đã thấy vợ cười nói với mình:

"Em lĩnh được lương thực rồi!"

Tốt quá... Luke khẽ thở ra, ôm chặt lấy Starling.

...

Audrey đi lại giữa phố lớn ngõ nhỏ, không ai nhìn thấy cô.

Cô không nói gì, đi một mạch về khu Queen, trở về căn biệt thự xa hoa kia, ngửi thấy mùi đồ ăn ngon, gan ngỗng...

Audrey im lặng nhìn hầu nam hầu nữ đi qua đi lại một hồi, sau đó quay về phòng mình.

Nửa đêm, cô khoác áo choàng, đi vào phòng ngủ của cha mẹ, đi tới trước giường họ.

Nhìn hồi lâu, Audrey quỳ một gối xuống, đặt trán mình vào tay cha.

Từng giọt nước mắt lăn xuống, thấm ướt tấm chăn.

Sau đó, cô gái quý tộc tóc vàng mắt xanh này chậm rãi ngẩng đầu lên, khóc thút thít nói với cha mẹ:

"Cha, mẹ, cảm ơn, cảm ơn cha mẹ đã từng dạy con lòng thương xót là gì, nhân từ là gì, đạo đức là gì."

Cô nói xong, nhắm chặt hai mắt lại, đứng bật dậy, xoay người đi ra ngoài, trên mặt không còn bất cứ biểu cảm nào.