← Quay lại trang sách

Chương 1610

Sáng sớm, bá tước Hall tỉnh lại vào thời điểm quen thuộc nhất kia, đi tản bộ trong vườn hoa và bãi cỏ nhà mình.

Ông xem xong mấy con ngựa thuần chủng mà ông yêu quý, bèn quay lại tầng ba của biệt thự, thay quần áo, phu nhân của ông cũng đã rời giường, đang dặn hầu gái bên cạnh nhắn lại những sắp xếp mình vừa nghĩ ra.

"Đi dùng bữa sáng thôi." Bá tước Hall đứng ở cạnh giá mũ, mỉm cười nói với vợ mình.

Đúng lúc này, ông nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng xôn xao, hơn nữa càng ngày càng gần, không thấy giảm xuống.

Bá tước hall khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn hầu nam thân cận một cái.

Không cần vị quý tộc này lên tiếng, hầu nam thân cận đã lập tức đi đến cạnh cửa sổ, kéo tấm mành bằng voan mỏng ra.

Soạt một tiếng, ánh sáng chiếu vào trong phòng ngủ, một mảng trong vắt.

Hầu nam thân cận lập tức chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, quét trái phải vài lần, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc.

Anh ta quay đầu lại, liếc hầu gái vẫn đang nói chuyện với phu nhân bá tước, rồi bước nhanh đến gần bá tước Hall, thấp giọng nói:

"Biểu tình! Có rất nhiều đang biểu tình!"

Biểu tình? Bá tước Hall không xa lạ gì với từ này, là quý tộc ruan, đại cổ đông thứ hai của Liên hiệp Than đá và Sắt thép Coston, ông đã rất nhiều lần nhìn thấy công nhân tụ tập biểu tình, yêu cầu tăng lương, thay đổi giờ làm việc, mà trong một hai tháng gần đây, vì đủ loại vấn đề mà Backlund cũng nổ ra vài cuộc biểu tình kháng nghị, nhưng đều nhanh chóng được dẹp yên, không tạo thành ảnh hưởng gì.

Bá tước Hall đảo ánh mắt qua mặt hầu nam thân cận vài giây, sau đó nheo mắt lại, cảm nhận được buổi biểu tình hôm nay không giống mình tưởng tượng lắm.

Ông ta bình tĩnh đi đến bên cửa sổ.

Vừa liếc mắt nhìn, đôi mắt bá tước Hall chợt ngưng lại.

Dựa vào ưu thế đang ở tầng ba, ông ta thấy trên con đường xa xa đông nghịt người, họ tụ tập lại với nhau, đi về phía này, xông sang phía nọ, giống như một đám mây đen che kín Backlund.

"Bánh mỳ!"

"Chúng tôi muốn bánh mỳ!"

Mấy nghìn, thậm chí mấy vạn người đang tụ tập hò hét, tiếng hô dần vang dội và rõ ràng, bá tước Hall nghe mà tê dại da đầu.

Lúc tham gia đại thánh lễ trên quảng trường Ngày Kỷ Niệm, không phải là không chưa từng nhìn thấy nhiều người như thế, chưa từng nghe thấy âm thanh chồng âm thanh như thế, nhưng thời điểm ấy, ông miễn cưỡng được coi là một trong số đó, là một phần thuộc tổng thể, mà hôm nay, ông ta lại là một trong những mục tiêu của cơn "thủy triều".

Bá tước Hall không nhịn được liếc mắt nhìn về phía cuối ngũ biểu tình, phát hiện không thấy điểm cuối, nhưng với kinh nghiệm phong phú ông ta có thể căn cứ vào việc quan sát để phán đoán ra một vài chi tiết.

Ông ta có thể thấy cảnh sát binh lính ở hai bên đội ngũ biểu tình rất ít, so với một dòng người đông đảo thì chẳng khác nào một cành cây thò ra giữa cơn lũ, cực kỳ bé nhỏ.

Bá tước Hall tin rằng cuộc biểu tình nhắm vào khu Queen chắc chắn sẽ bị khống chế với lực lượng mạnh nhất, không thể có chuyện cảnh sát và binh lính không được phái đến đây. Tình huống trước mắt chỉ có thể chứng tỏ một vấn đề:

Người tham gia biểu tình thực sự quá nhiều!

Cho nên binh lính và cảnh sát đã bị đẩy dạt ra!

Hơn một trăm nghìn người biểu tình? Có lẽ còn hơn... Bởi vì một cuộc biểu tình vì lương thực thiếu rất có khả năng sẽ chuyển hóa thành một cuộc bạo loạn và cướp bóc bất cứ lúc nào... Hiện giờ trông vẫn còn có trật tự... Là vì có người lãnh đạo và nhiều tổ chức tham dự? Đáng chết, MI9 và các giáo hội lớn không phát hiện ra gì sao? Buổi biểu tình có quy mô lớn thế này làm sao mà chỉ một đêm đã tổ chức được? Cho dù, Backlund biến thành thùng thuốc súng, thì muốn châm lửa nó cũng phải tìm rất nhiều diêm! Trong đầu bá tước Hall nhanh chóng đưa ra các suy nghĩ, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc.

"Bánh mỳ!"

"Chúng tôi muốn bánh mỳ!"

Tiếng hô ngày càng chỉnh tề, ngày càng vang dội, giống như một cơn sóng thuần xuất hiện trong thành phố.

Lúc này, các hầu nam hầu nữ trong phủ bá tước Hall đều đã nhận ra động tĩnh, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Sắc mặt họ trở nên tái mét, giống như nhìn thấy một cơn đại hồng thủy mà bản thân không thể né tránh.

"Bánh mỳ!"

"Chúng tôi muốn bánh mỳ!"

Vô số tiềng hò hét hòa lẫn vào nhau, số người đông nghìn nghịt mang đến cảm giác áp bức rất lớn.

Bá tước Hall chợt bừng tỉnh, theo bản năng muốn bảo người gửi điện báo cho hoàng gia, bảo họ tổ chức quân đội đến đây trấn áp.

Nhưng lúc quan sát thêm thì phát hiện trong đội ngũ biểu tình có khá nhiều người mặc quân phục, thân thể tàn tật.

"Bánh mỳ!"

"Chúng tôi muốn bánh mỳ!"

Các binh lính duy trì trật tự vừa đề phòng vừa đồng cảm với đội ngũ biểu tình, nòng súng đều chĩa lên trời.

Trong đó có rất nhiều từng là chiến hữu của họ trước đây, có cha mẹ vợ con họ, có người hàng xóm của họ, và với số lượng đông đảo, họ giống hệt nhau, chỉ là những người không muốn bị chết đói, điều này làm sao không khiến họ sinh lòng thương xót, đầy đồng cảm?

Cảm xúc này ban đầu có lẽ chỉ sinh ra trong năm sáu binh lính và cảnh sát, nhưng nhanh chóng lan ra mọi người.

Đổi là trước kia, trong sự giám sát bằng súng của quan quân, chắc chắn họ sẽ chết lặng mà nghe theo mệnh lệnh, mà hiện giờ rất nhiều người đều đang nghĩ:

Kẻ nào dám bảo ta nổ súng, ta sẽ bắn hắn chết trước!

"Bánh mỳ!"

"Chúng tôi muốn bánh mỳ!"

Trong những tiếng hô to, trong sự chấn đông do đoàn người mang đến, sắc mặt bá tước Hall trở nên trắng bệch.

Ông không khỏi thu ánh mắt lại, nhìn đội vệ sĩ và cảnh vệ tụ tập bên ngoài căn nhà, nhìn về phía những người phi phàm Giáo hội Đêm Tối phụ trách bảo vệ gia tộc mình, phát hiện phản ứng của họ không giống nhau.

Đội vệ sĩ và cảnh vệ thì vô cùng sợ hãi, một vài người phi phàm ông ta thuê trà trộn vào bên trong thì vẻ mặt trở nên khá nghiêm túc, còn những người bảo hộ của Giáo hội Đêm Tối trong ánh mắt lại có cảm xúc đồng cảm và thương xót.

Đối với giáo hội mà nói, chỗ mình chỉ tương đương một nghìn tín đồ, mà bên ngoài có mấy chục, mấy trăm nghìn, thậm chí nhiều hơn... Chỉ chớp mắt bá tước Hall đã hiểu ra, nhận thức được rõ ràng hậu quả của những việc mình định làm trước đó sẽ là như thế nào:

Cho dù có vũ trang đến tận răng, nhưng chỉ dựa vào số vệ binh không đông lắm thì cũng không thể nào đối phó với nhiều người biểu tình như thế, một khi xảy ra bạo động, người phi phàm Giáo hội Đêm Tối không thể trông cậy được, gia đình mình dựa vào sự bảo vệ của vệ sĩ mà chạy ra được khỏi khu Queen đã coi như Nữ thần chiếu cố rồi!

Lần đầu tiên, bá tước Hall cảm nhận được sức mạnh của đông đảo người dân, cảm nhận được sự khủng khiếp khi có nhiều người tụ tập lại.

Trong lúc nhanh chóng suy nghĩ, ông ta quay đầu lại, lệnh cho hầu nam thân cận:

"Gửi điện báo cho thủ tướng và các quý tộc khác, nói tôi nguyện ý đi đầu, quyên góp phần lớn lương thực!"