← Quay lại trang sách

Chương 1640 Vùng đất ngủ say

Nói tới đây, Anderson như có điều suy tư nhìn phụ tá của mình:

"Do lãnh đạo cấp cao ở phía bên kia bị tôi chọc giận, ra lệnh không chấp nhận tôi đầu hàng?"

Sĩ quan phụ tá kia im lặng vài giây rồi nói:

"Anh đã biết cả rồi, vì sao còn hỏi?"

Các binh lính xung quanh đều giơ tay phảu lên, dùng lòng bàn tay chĩa thẳng vào Anderson, trông có vẻ rất ăn ý.

"Nếu không hỏi, thì làm sao tôi có thể xác định mọi người đều nghĩ như thế?" Anderson không hề hoảng loạn, cười nói.

Gã giơ tay trái sờ bụng, tay phải thò vào túi áo, không biết đang sờ cái gì.

Lúc này, mặt trời trên cao đột nhiên bành trướng, trở nên vô cùng to lớn. Ánh mặt trời chói chang óng ả chiếu vào đám người Anderson khiến họ không mở nổi mắt, khó mà cho suy nghĩ hiện ra trong đầu.

Ngay sau đó, một ngọn tháp cao hư ảo đột nhiên hiện ra, mỗi một tầng của nó đều do quyển sách rất dày tạo thành, trên mỗi một quyển sách đều có một con mắt màu đồng thau, tầng càng cao càng tối tăm, tràn ngập khí tức điên cuồng, hủy diệt, điềm xấu, tai nạn.

Ngọn tháp cao chọc trời, giống như nhốt cả thế giới vào bên trong, gồm cả vầng mặt trời khổng lồ kia.

...

Trong biệt thự xa hoa của nhà Audra, Backlund.

Tất cả Huyết tộc trong thành phố lớn này đều đang tụ tập ở đây, đang chuẩn bị cho sự xuất hiện của kết quả cuộc chiến.

Emlyn White đã trở thành Bá tước đút hai tay vào túi, đứng bên cửa sổ, tắm ánh sáng giao hòa giữa hoàng hôn và đêm tối, nhìn người trong tộc thảo luận tin tức thời sự với vẻ bất an.

Đột nhiên, linh cảm của anh ta chợt dao động, chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Trong vườn hoa, từng bụi cỏ khô vàng một lần nữa nhuộm màu xanh biếc, nhanh chóng sinh trường, không lâu sao đã cao bằng một người.

Ở những nơi khác trong thành phố, một phần cây ven đường chưa bị ảnh hưởng bởi những trận oanh tạc lúc trước điên cuồng hấp thụ chất dinh dưỡng không biết đến từ đâu, những mầm non nảy lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã cao thêm mấy chục mét, cành cây thô to, tán lá rậm rạp.

Những cây đại thụ này đan vào nhau, che mất một nửa bầu trời Backlund.

Rất nhiều tòa nhà hoặc bị rễ cây chọc thủng, hoặc bị cành lá đâm xuyên qua, hoặc bị dây leo quấn quanh, giống như đã bỏ hoang mấy trăm năm.

Chỉ khoảng bảy tám giây, rất nhiều nơi ở Backlund đã biến thành rừng rậm nguyên thủy.

...

Sau khi đi qua cánh cửa lớn rộng mở, tiến sâu vào cung điện của Vua Người khổng lồ, Klein lập tức chú ý tới bí ngẫu "Kỵ sĩ bạc" trước mặt mình, "Gậy chống ngôi sao" ở tay phải và "Mấp máy đói khát" ở tay trái.

Chúng tạm thời không xuất hiện dị biến, "Dây linh thể" tương ứng cũng không có dấu hiệu đọa lạc.

Sau khi xác nhận xong tình huống ở phương diện nàu, Klein mới chuyển ánh mắt ra xung quanh, xem xét hoàn cảnh.

Nơi này bị bao phủ bởi một màu u ám đậm đặc như thực chất, quá năm mét là không nhìn thấy gì, dưới mặt đất lại là những viên đá lát sàn màu xám trắng như phủ một lớp ánh sáng hoàng hôn, không để lộ ra đặc thù ở cấp bậc siêu phàm.

Klein ngẫm nghĩ, khóe miệng nhếch lên, đưa tay bắt vào hư không, thử triệu hồi Thiên sứ ở trong này.

Giây tiếp theo, anh bật cười ha hả, bởi vì bản thân và sương mù lịch sử đã mất đi cảm ứng rõ ràng.

Đây là nguyên nhân hình ảnh anh triệu hồi từ lỗ hổng lịch sử lúc trước vừa tiến vào khu vực này là mất đi liên hệ.

Klein đang cười, đột nhiên xoay người lại, đi về nơi vừa tiến vào.

"Ngài, ngài Sparrow, anh muốn làm gì?" Dereck cũng đang xem mình bị hạn chế cái gì, thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi.

Klein đáp với nụ cười tươi:

"Giờ không phải là lúc thích hợp để thăm dò nơi này, tôi định đợi thêm chút nữa mới vào."

"Anh định triệu hồi một hình chiếu lịch sử danh sách 4, thử xem sau khi nó tiến vào có xuất hiện đọa lạc và phản bội không à?" Colin Iliad như có điều suy nghĩ, lên tiếng hỏi.

Klein xua tay trái, nói:

"Không ai quy định sau khi tiến vào thì không thể ra ngoài, ra ngoài rồi thì không thể tiến vào."

Tuy trong hoàn cảnh thế này, lời ngài "Thế giới" nói có vẻ kỳ quặc, nhưng Dereck vẫn cảm thấy rất có lý, bởi vì lúc thành Bạc Trắng thăm dò khu vực xung quanh cũng làm vậy, thông qua việc lần lượt "đi vào" và "đi ra", thử hết lần nọ đến lần kia, dần dần tích lũy tin tức và chi tiết, cuối cùng giải quyết xong vấn đề.

Lovya không nói gì, cũng không tỏ vẻ phản đối, theo bà ta thấy, có thể làm thêm một chút chuẩn bị cũng là chuyện tốt.

Trong cuộc thăm dò liên quan đến tương lai thành Bạc Trắng, tuyệt đối không thể nóng ruột.

Quay lại được vài bước, Klein đột nhiên ngừng lại, cười thành tiếng:

"Xem ra chủ nhân nơi này không muốn chúng ta rời đi."

Những đốm sáng đại diện cho cửa chính đã bị bóng tối u ám nuốt chửng, biến mất.

Colin Iliad nhìn quanh một vòng, nói:

"Chỉ có thể tiến lên phía trước."

Thấy thủ tịch và ngài "Thế giới" đồng thời chuyển hướng, Dereck hít sâu một hơi, giơ tay trái lên, để nó tỏa ra những vầng sáng vàng óng, chiếu sáng khung cảnh u ám xung quanh.

Những cây cột khổng lồ năm sáu người ôm không xuể, không nhìn thấy đỉnh dần hiện ra, một số thì chỉ nhìn thấy đường viền, một số thì nằm sâu trong bóng tối như ẩn như hiện.

Dereck thu hồi tầm mắt, định đi về phía trước cùng ngài "Thế giới" và thủ tịch.

Đúng lúc này khóe mắt cậu ta lại không thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc khác.

Đồng tử Dereck đột nhiên phóng to, sau đó, nghiêng đầu đi với tốc độ không nhanh chóng, tìm kiếm trưởng lão Lovya vừa rồi còn đứng cạnh mình.

Vị Bán Thần tín ngưỡng "Tạo vật chủ chân thật" này đã biến mất! Biến mất trong im lặng!

Sự bất thường của Dereck đã bị Klein và Colin Iliad nhận ra, hai người đồng thời chuyển ánh mắt về chỗ đó, phát hiện Lovya mặc áo choàng màu đen hoa văn tím cứ thế lặng lẽ biến mất, giống như tự dưng bốc hơi.

Với trực giác linh tính của "Nhà bói toán" và năng lực trinh sát hoàn cảnh của "Kẻ săn ma", trong khoảng cách mấy mét, hai người đều không phát hiện ra Lovya biến mất từ lúc nào, bằng cách thức nào.

Khóe miệng Klein nhếch lên cao hơn nữa, không chút do dự để suy nghĩ hiển hiện trong đầu, cho linh thể tiến vào ptsmx, hòa làm một với ảo ảnh đỏ thẫm trên ghế của "Kẻ Khờ".

Ngay sau đó, anh chuyển ánh mắt về phía ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho "Mặt Trời", hi vọng có thể thông qua "Tầm mắt chân thật" tìm ra manh mối.

Nhưng, tất cả vẫn bị che phủ bởi một lớp màng màu tối, không hiện ra cảnh tượng gì, giống hệt với dự đoán của Klein trước khi đi vào cung điện Vua Người khổng lồ.

Không màng nghĩ thêm nữa, Klein lập tức quay lại thế giới hiện thực.

Cũng chỉ khoảng hai ba giây, bên cạnh anh chỉ còn lại Dereck và bí ngẫu "Kỵ sĩ bạc".

Vị thủ tịch mặc áo giáp trắng bạc của thành Bạc Trắng kia cũng biến mất rồi!

"Vừa xảy ra chuyện gì?" Klein hỏi với nụ cười tỏa nắng.

Dereck vừa ngạc nhiên, vừa hoang mang nhìn anh:

"Anh không nhìn thấy sao?"

Dereck vừa dứt lời, cái bóng dưới chân bỗng nhiên sống lại, nhanh chóng kéo dài ra, bao phủ cả cậu và ánh mặt trời cậu phát ra vào bên trong.