Chương 1641 Biết hết (1)
Sau khi cái bóng hoàn toàn bao trùm Dereck, nó liền hợp làm một với không gian u ám xung quanh, tuy hai mà một.
Klein vốn đang cầm cây gậy chống màu đen, định ngăn cản biến cố xảy ra, nhưng cuối cùng anh không làm gì, chỉ nhìn với nụ cười giữ nguyên trên mặt.
Qua vài giây, anh đang ở trong bóng tối thâm trầm bỗng chú ý thấy cơ thể mình nhanh chóng nhạt đi và biến thành màu đen, giống như bị không gian xung quanh hòa tan.
Klein không hề tự cứu, khóe miệng nhếch lên, đầu hơi lắc qua lắc lại nhìn xung quanh.
Sau khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất, tầm mắt anh lập tức có thay đổi:
Không gian u ám kia không thấy đâu nữa, nền đá xám trắng, vách tường bốn phía và những cây cột khổng lồ hiện ra rõ ràng, bị che phủ bởi một bóng đen không dày không mỏng;
Bên ngoài cửa sổ không có mặt trời, không có mặt trăng, không có sao nhưng vẫn có ánh sáng hắt vào khiến cả tòa cung điện có vẻ âm trầm, ảm đạm, lạnh lẽo;
Nơi sâu nhất của cung điện có một tầng bóng đen rất nhạt, giống như một tấm màn che;
Lovya, Colin Iliad và Dereck biến mất lúc trước đang đứng cách đó không xa, cẩn thận quan sát xung quanh như đang đi đến một thế giới khác.
"Đáng tiếc, bí ngẫu của tôi không vào được." Klein giơ "Gậy chống ngôi sao" trong tay lên, nói với đám người Dereck.
Thái độ ung dung của anh và biểu hiện điềm tĩnh như thường của thủ tịch khiến Dereck nhanh chóng bình tĩnh lại, không còn hoảng hốt và sợ hãi nữa.
Colin Iliad khẽ gật đầu, đang định nói ra suy đoán của mình, đột nhiên trong lòng như có dự cảm, quay đầu nhìn vào chỗ sâu nhất của cung điện.
Klein, Dereck và Lovya lần lượt làm ra động tác tương tự.
Chỗ sâu nhất trong cung điện, lớp bóng đen rất nhạt kia đã tan đi và biến mất, để lộ ra một chiếc cầu thang lớn thuộc về Người khổng lồ và nơi cao nhất đang đặt một chiếc ngai vàng màu đen.
Phía trên ngai vàng có một nười đàn ông tóc đen dài đến ngang vai, hơi xoăn, vị trí đôi mắt hắn bị bóng đen che khuất, diện mạo cụ thể rất mờ mịt, khiến người ta không nhìn rõ, sau lưng có rất nhiều đôi cánh đen hư ảo đang rũ xuống, che khuất một nửa cơ thể, áo choàng dài có nền đen, quấn đầy những sợ tơ màu bạc, khắc hoa văn phức tạp, đeo trang sức lộng lẫy.
Lúc này, người đàn ông đó chống khuỷu tay trái lên tay ghế, bàn tay đỡ má, dường như đang ngủ say.
Không cần ai lên tiếng giới thiệu, bốn vị Bán Thần ở đây đều có thể nhận biết một cách chính xách một điều:
Người đàn ông ngủ say trên ngai vàng màu đen, có chiều cao xấp xỉ Người khổng lồ kia chính là cánh tay trái của thần, vị vua thứ hai của thiên quốc, "Thiên sứ bóng tối" Saslier!
Trong đó, Lovya còn cảm nhận được rõ ràng sức ép đến từ người có địa vị cao tuyệt đối này, giống như khi cầu nguyện "Tạo vật chủ chân thật" và nhận được lời hồi đáp vậy, đó là khí tức có thể khiến người ta suy nghĩ rối loạn, linh hồn suy sụp, cả người run rẩy sợ hãi.
Đột nhiên, bà ta nghe thấy một tràng cười lớn, bèn hoang mang kinh ngạc nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Klein đang gập người cười ha hả:
"Ngài ấy vẫn còn đang ngủ, chúng ta nên đánh thức hay là đợi ngài ấy tự mình tỉnh lại?"
"Nếu lựa chọn đánh thức, thì phải chào hỏi thế nào? Chào, ngài "Thiên sứ bóng tối"? Thủ lĩnh của "Hoa Hồng Cứu Rỗi"?"
Hai câu hỏi này nghe có vẻ hoang đường và cuồng vọng, nhưng lại khiến Colin Iliad và Dereck thoát khỏi sự ảnh hưởng của không gian xung quanh, rơi vào trầm tư.
Vừa rồi họ theo bản năng cũng suy xét đến một vấn đề, khá là quan trọng, liên quan đến việc tiếp theo nên làm thế nào.
Colin Iliad ngẫm nghĩ rồi nói:
"Tạm thời đừng đánh thức ngài ấy, thử tới gần tìm manh mối, thu thập tin tức."
"Đây cũng là suy nghĩ của tôi." Klein dùng tay trái búng một cái, định bước về phía ngai vàng màu đen kia.
Lúc này, trong lòng anh cảm thấy hơi may mắn vì mình đã giải quyết xong "cái bóng", để linh hồn lại được đầy đủ, nếu không anh không thể kiểm soát được hoàn toàn nhân cách hư cấu. Vừa rồi lúc anh mô phỏng lại cách chào hỏi, thiếu chút nữa thì buột miệng nói "chào, Sa nhỏ".
Thấy Hermann Sparrow đã đi được hai bước, Lovya rốt cuộc lấy lại tinh thần:
"Tôi dùng linh hồn chăn thả thử xem."
Đây là cách khá an toàn lại không nguy hại đến tiểu đội thăm dò này.
Klein gật đầu, xách theo cây gậy chống màu đen, cười tươi nghiêng người đi.
Trước người Lovya chợt hiện ra một ảo ảnh cao ba bốn mét, đỉnh đầu nó mọc ra một cặp sừng sơn dương giăng kín hoa văn thần bí, làn da ngăm đen tối tăm, tràn ngập cảm giác kỳ dị, chính là một ác ma.
Khác với những ác ma Klein đã từng gặp trước đó, bên ngoài người nó có nhiều dấu vết thối Emlyn rữa, mưng đầy mủ xanh vàng, giống như pha trộn sức mạnh "Đọa lạc".
Lúc Klein đang tùy ý đánh giá ảo ảnh này, thì ác ma xòe ra đôi cánh dơi rất lớn sau lưng, để chúng bốc lên ngọn lửa màu lam nhạt mãnh liệt, tỏa ra mùi lưu huỳnh nồng nặc.
Nó cất bước về phái trước, chậm rãi tới gần những bậc thang dành cho người khổng lồ bên dưới ngai vàng màu đen kia, sử dụng trực giác nguy hiểm của bản thân để thăm dò dị biến có khả năng xuất hiện.
Colin Iliad và Klein chú ý đến nó, đồng thời cũng xem xét những chi tiết trong tòa cung điện bóng đen này, phát hiện đằng sau ngai vàng màu đen mà Saslier đang ngủ say có một cánh cửa lớn màu lam xám, tỏa ra ánh sáng âm u, vẽ cảnh tượng hoàng hôn.
Đây có lẽ là "cửa" thông ra bên ngoài... Ba vị Bán Thần thành Bạc Trắng Colin Iliad, Dereck và Lovya đồng thời nảy ra một suy nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, ác ma đi được một nửa đường đột nhiên dừng lại, bị những tia sét trắng bạc đang đan xen với nhau bao phủ vào trong. Trong tiếng đoàng đoàng, ác ma này vỡ tan tành, nhanh chóng nhạt đi.
Một cột sáng chói chang thần thánh từ hư không chiếu xuống, hoàn toàn tịnh hóa lình hồn thuộc về ác ma này.
Lovya vẫn chưa xuất hiện sự đau đớn do đối tượng chăn thả bị mất đi, chỉ hơi nhíu mày, nhất thời không nghĩ ra được biện pháp thăm dò tốt hơn.
Klein nhìn thoáng qua xung quanh, cười khoa trương nói:
"Quả nhiên vẫn phải dựa vào tôi."
Vừa nói, anh vừa chậm rãi đi về phía trước, rút một hộp diêm từ trong túi áo ra, sau đó quẹt từng que, tùy ý ném về bốn phía.
"Tôi khá là nhát gan." Xem xong nửa hộp diêm, Klein hơi xoay người, quay đầu lại giải thích một câu với nụ cười.
Những lời này ngay cả Dereck Berg cũng không tin lắm.
Tiếp theo, trong ánh sáng của những ngọn lửa đỏ thẫm chiếu rọi, Klein tiếp tục đi về ngai vàng màu đen có khả năng thuộc về cổ thần kia.
Khi anh đến nơi linh hồn ác ma bị phá hủy, tay trái đột nhiên căng lên.
Klein cúi đầu, thấy "Mấp máy đói khát" lấy lại trạng thái là một chiếc găng tay da người, vị trí lòng bàn tay nứt ra một khe hở lớn, bên trong là hai hàm răng trắng ởn, hư ảo.
Vật phong ấn này định cắn xé máu thịt của Klein, ăn cả linh hồn và thân thể anh.
"Mấp máy đói khát" đọa lạc!
"Chẹp." Klein chẹp miệng cảm khái, tiện thể liếc nhìn "Gậy chống ngôi sao" ở tay phải, xác nhận vật phong ấn cấp "0" không có đặc tính còn sống này vẫn chưa xuất hiện dị biến.