Chương 1651 Ánh sáng (1)
Người đã chết, ngay cả bí ngẫu hóa cũng không được, chỉ có thể cân nhắc đến việc chuyển thành ác linh, nhưng ác linh có thể giữ được nhân tính thì gần như không có ai, ngay cả "Thiên sứ bóng tối" Saslier cũng không làm được... Ngoại lệ duy nhất là nhóm ba người "Thiên sứ đỏ" Medici, nhưng đây cũng là chuyện sau khi thoát khỏi "lãnh địa", đến cảng Bansi một chuyến... Vị thủ tịch này hẳn là không bằng lòng đi theo con đường này... Đối với cư dân thành Bạc Trắng mà nói, biến thành ác linh chính là một sự nguyền rủa... Klein thầm than một tiếng, chuyển ánh mắt về phía khác, quan sát bóng đen đang hoàn toàn rút khỏi cung điện Vua Người khổng lồ.
Colin Iliad nhìn gương mặt Dereck, thở dài nói:
"Lần này quay về, cậu chính là thành viên của "Nghị sự đoàn sáu người"."
"Tôi biết, với tuổi này của cậu, đây là một trách nhiệm vô cùng nặng nề, nhưng mỗi một cư dân của thành Bạc Trắng đều phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, gánh vác vận mệnh của mọi người."
Dereck gắng sức gật đầu, nói bằng giọng mũi:
"Vâng, thưa ngài thủ tịch!"
Colin Iliad nở nụ cười hiền hòa:
"Đừng lo lắng bị họ hiểu lầm, tôi sẽ nói cho cậu biết một việc bí mật, hiện nay toàn bộ thành Bạc Trắng chỉ có tôi và Huete biết."
"Sau khi cậu trở về, lập tức nói chuyện này với Huete, anh ta sẽ biết cái chết của tôi và Lovya không liên quan đến cậu, nếu không, cậu không thể nào biết được bí mật này từ trong miệng tôi."
Nói tới đây, Colin Iliad ngẩng đầu liếc nhìn Hermann Sparrow, khẽ gật đầu nói:
"Từ hôm nay trở đi, cư dân thành Bạc Trắng có thể tự do đổi sang tín ngưỡng vị Ngài "Kẻ Khờ" kia."
Dereck không hề kích động, chỉ gật mạnh đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.
Colin Iliad lập tức thu lại tầm mắt, để lộ ra gương mặt mệt mỏi, pha chút nghiêm túc và loáng thoáng cay đắng:
"Bí mật kia có liên quan đến vật phong ấn cấp thần thứ hai ở thành Bạc Trắng chúng ta."
"Nó gọi là "Đại địa ban ân"."
Dereck dùng cánh tay lau mắt, chuyên chú lắng nghe thủ tịch nói.
Colin Iliad thở dài, tiếp tục nói:
"Chính vì có nó, khu vực xung quanh thành Bạc Trắng mới có thể mọc ra hắc diện thảo, để chúng ta không bị hoàn toàn trầm luân trong những năm tháng tối tăm..."
Đồng tử Dereck chợt phóng to, bi thương trong lòng cũng giảm đi một chút.
Cậu ta nhớ rất rõ, trên sách giáo khoa và kiến thức thông thường đều coi phát hiện ra hắc diện thảo là bước ngoặt lịch sử của thành Bạc Trắng, cho rằng nếu không có món ăn an toàn vô hại này thì thành Bạc Trắng có lẽ sớm trở thành khu giải trí quái vật rồi.
Trong khoảnh khắc này Dereck đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, rốt cuộc hiểu ra vì sao Ngài "Thế giới" cho thành Bạc Trắng nấm lại xảy ra thay đổi rất lớn, việc đó không hề giống với miêu tả ban đầu.
Ánh mắt Colin Iliad đảo qua gương mặt Dereck, giọng nói trở nên trầm thấp:
"Cũng vì có nó, chúng ta mới phải đeo vận mệnh bị nguyền rủa, chỉ khi bị người thân trực hệ giết chết mới không bị biến thành ác linh đáng sợ."
""Phì nhiêu", phải trả một cái giá lớn."
Vẻ mặt Dereck hơi nghiêm túc lại.
Tự tay giết cha mẹ là vết thương lòng không bao giờ có thể khép lại được của cậu ta, cậu ta vẫn luôn đem lời nguyền rủa này quy tội cho mảnh đất vị thần vứt bỏ này, nhưng hiện giờ, thủ tịch lại nói cho cậu biết chân tướng không phải như thế, nguyền rủa là do họ dùng lương thực sinh tồn để đổi lấy!
Ánh mắt của Colin Iliad có mái tóc hoa râm, gương mặt mệt mỏi hơi đờ ra, dường như cũng đang nhớ lại cảnh tượng mình tự tay giết chết cha mẹ, anh trai, em gái, con cả, con út, con gái và cháu cả.
Giọng nói của ông trở nên mơ hồ:
"Lovya từng nói, sau khi rời khỏi thành Bạc Trắng, một người chết trận không hề bị biến dị thành ác linh."
"Lúc ấy tôi không nói chân tướng cho bà ấy biết, bởi vì "Đại địa ban ân" bao trùm rất rộng, phần lớn người sắp chết đều không thể kịp thời ra khỏi khu vực tương ứng."
"Đây là bí mật chỉ có thủ tịch mới biết, tôi đã cố gắng thăm dò và chiến đấu, chính là vì hi vọng những người sau không phải chịu nỗi đau đớn này."
Vị thủ tịch thành Bạc Trắng đã để lộ rõ vẻ già nua này thong thả thở hắt ra, không cho Dereck cơ hội hứa hẹn, dường như nhớ đến chuyện gì đó:
"Với cả, cảnh tượng được ghi lại trong cung điện về "Hoa Hồng Cứu Rỗi" không thể tin hoàn toàn."
Hả? Klein dừng động tác xem xét cảnh vật xung quanh, Dereck để lộ ra vẻ mặt mê man.
Colin Iliad trầm giọng bổ sung:
""Đại Địa Mẫu Thần" không có khả năng là hoàng hậu Người khổng lồ Omi Bella."
Việc này... Klein nghe vậy đồng tử chợt phóng to, sau lưng ớn lạnh.
Hoàng hậu Người khổng lồ thực sự đã sớm chết ở thành Bạc Trắng, biến thành vật phong ấn, vậy thì "Đại Địa Mẫu Thần" hiện giờ là ai?
...
Trong "đất nước" bóng tối mọc đầy hoa ánh trăng và dạ hương thảo, Người khổng lồ hoàng hôn bổ thanh kiếm nặng nề vào lưỡi hái đen, ngừng lại giữa không trung.
Cuộc thần chiến dữ dội lúc trước đã phá hủy quá nửa bóng đêm, thời gian dường như ngừng lại, bất kể là Người khổng lồ mặc áo giáp rách nát, tắm ánh hoàng hôn, hay là ma sói hình người mặc váy dài điểm xuyết đầy sao, mọc ra sáu cánh tay, đều như biến thành một phần của bức tranh, đứng im tại chỗ, giữ nguyên tư thế vừa rồi.
Nhưng, vị trí ngực trái của Người khổng lồ hoàng hôn lại bị một thanh gậy chống bằng gỗ màu nâu đậm đâm xuyên qua, nó đang điên cuồng hấp thụ sinh mệnh của thần linh, kéo đối phương trở về đại địa, trở về cái ôm của mẹ.
Đầu cây gậy chống bằng gỗ nâu đậm được nắm trong tay người phụ nữ đẫy đà cao lớn như Người khổng lồ kia, cùng những đóa hoa, cỏ xanh, nấm không ngừng héo úa trên người bà ta tạo thành một bức tranh cuối mùa thu.
Người khổng lồ hoàng hôn chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía người phụ nữ ôm đứa trẻ hư ảo kia, đau đớn kêu lên:
"Liz?"
Lúc này, "ma sói" có đầu người mặc váy dài đầy sao khẽ cười một tiếng, để vật trang sức bằng vàng hình chim trong tay kia tự bay ra, chui chính xác vào khe hở trên mặt nạ giáp của Người khổng lồ hoàng hôn, sau đó, hai cánh tay khác của cô ta ném "vầng trăng đỏ rực" đang cầm về phía người phụ nữ đẫy đà kia.
Giây tiếp theo, một phần cơ thể của Người khổng lồ sụp xuống, những mảng ánh sáng màu cam xuyên qua bóng tối yên tĩnh rơi xuống thế giới hiện thực.
Chúng có những mảng rơi xuống chiến trường, khiến vô số binh lính trực tiếp chết đi, có những mảng rơi xuống làm sập núi, tạo ra một hồ nước có thể khiến toàn bộ sinh linh già đi, có mảng dung hòa với sinh vật may mắn nào đó, khiến chúng biến thành quái vật điên cuồng và hùng mạnh, có mảng bao phủ cung điện hoàng hôn ở ngoài thành Saint Miquelon, khiến ánh sáng màu cam đọng ở nơi đó lập tức tắt ngúm...
Bên ngoài giáo đường Tĩnh Mịch, trên dãy núi Amanda, "Thần nghiệt" Siea đang giúp các Thiên sứ Fossack, Intis vây đánh nơi này dường như cảm nhận được điều gì, đồng thời dừng chiến đấu.
Trên cái cây đen kịt mọc rất nhiều cánh tay kia, những con mắt trắng đen giăng đầy tơ máu chợt lăn đi, "Thần nghiệt" Siea bước vào hư không, trốn vào linh giới.