Chương 1699 Người yêu thiên văn học (1)
Ở nơi này việc gặp được sự kiện siêu phàm không phải là trùng hợp, mà có xác suất nhất định trong ngày.
Đúng lúc này, Klein thấy phía trước có đội "Bao tay đỏ", đội "Kẻ Gác Đêm" mặc áo gió đen đi ngang qua ngã tư đường, nhưng anh không nhận ra ai cả.
Quả nhiên, giáo đường Tĩnh Mịch đã phái tiểu đội "Bao tay đỏ" có tính cơ động đến hỗ trợ... Ồ, ở gần đây đang xảy ra chuyện dị thường gì đó? Klein khẽ gật đầu, theo trực giác linh tính, chuyển ánh mắt về phía một tòa nhà kiểu nhà trọ đằng sau đống phế tích.
Chỗ đó có bốn tầng, sau một cửa sổ lồi có một gương mặt đã hư thối nhiều đnag dán vào kính thủy tinh nhìn chằm chằm ra bên ngoài, chất lỏng lẫn lộn giữa đen và vàng nhạt chảy từng giọt xuống theo cửa sổ.
Eric đã trở thành đội trưởng "Bao tay đỏ" sau khi chiến tranh kết thúc, và đã tấn thăng thành "Linh vu" danh sách 5.
Anh ta đã chứng kiến hai đội trưởng tiền nhiệm bỏ mạng, biết rằng danh sách cao cũng không phải sự đảm bảo duy nhất cho an toàn của mình, mà phải lấy thận trọng làm đầu.
Đối với "Bao tay đỏ" tinh anh trong "Kẻ Gác Đêm" mà nói, đây là tư tưởng mà gần như mọi người đều tôn thờ, bởi vì những gì "Kẻ Gác Đêm" gặp được có lẽ chỉ xem là vấn đề bình thường trông giống sự kiện siêu phàm mà thôi, thỉnh thoảng xuất hiện sơ hở vẫn có xác suất lớn dựa vào năng lực phi phàm của bản thân để xoay chuyển cục diện, mà các "Bao tay đỏ" điều tra các vụ án quan trọng, mục tiêu ẩn náu chắc chắn đều là những sự vật khá nguy hiểm.
Giờ phút này, Eric đứng ở trước tòa nhà trọ bốn tầng số 14 phố Praia, đối diện với cánh cửa gỗ màu nâu thẫm đang đóng chặt, nhìn quanh một vòng rồi nói:
"Đã có hai "Kẻ Gác Đêm" mất tích trong này, chúng ta tuyệt đối không được lơ là."
Lúc đầu có mấy người ở trong nhà trọ này đi báo cảnh sát, nói là phòng 403 có mùi hôi thối bốc ra, hơn nữa, khách thuê ở phòng 303 thường xuyên nghe thấy trên đỉnh đầu mình có tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Cảnh sát ở khu vực tương ứng phải qua hai hôm mới tới điều tra, sau đó thì không thấy đi ra khỏi phòng 403 nữa.
Cục cảnh sát xác định việc này xong, lập tức chuyển vụ án cho Giáo hội Đêm Tối, nhưng hai "Kẻ Gác Đêm" đến xử lý cũng mất tích theo, cửa phòng 403 vẫn đóng chặt như trước.
Căn cứ vào những việc này, Tổng giám mục của giáo hội Đêm Tối quận Between Sea đã ủy thác vụ này cho tiểu đội của Eric, cũng cho phép họ xin cấp một món vật phong ấn cấp "1" hỗ trợ.
"Vâng, thưa đội trưởng." Các thành viên của tiểu đội "Bao tay đỏ" này hoặc gật đầu, hoặc lên tiếng, lần lượt đáp lại.
Eric không nói thêm nữa, đứng trước cánh cửa màu nâu thẫm đóng chặt của phòng 403, giơ tay trái đeo găng tay đỏ lên, gập ngón tay gõ vào một cái răng nào đó của mình.
Một bóng người mơ hồ chợt xuất hiện trước người anh ta, xuyên qua khe cửa của phòng 403 như không có độ dày.
Vẻ mặt Eric rất tập trung, dường như đang thông qua bóng người mơ hồ kia quan sát tình huống trong phòng.
Đó là một linh hồn tự nhiên không mạnh lắm nhưng có năng lực đặc thù, bình thường trốn bên trong răng cửa bên trái của anh ta.
Với tình huống hiện giờ, Eric cho rằng không thể trực tiếp xông vào, tốt nhất là trinh sát trước một lượt, cho dù tiểu đội của anh ta có năng lực hợp lý và vật phong ấn hùng mạnh trợ giúp, cũng vẫn phải thận trọng.
Nếu có thể bước đầu làm rõ tình hình bên trong, cũng sẽ có sự chuẩn bị thỏa đáng, anh ta tin rằng chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, trong ánh mắt Eric đột nhiên hiện lên những tia máu rất nhó, một phần trong đó thậm chí còn trực tiếp nứt vỡ.
Trong lúc tầm nhìn đỏ sọc, Eric nghe thấy tiếng kèn kẹt nặng nề.
Cánh cửa màu nâu thẫm vẫn luôn đóng chặt trước mặt đột nhiên mở ra!
Bên trong phòng có tất cả sáu bóng người, ba bóng người mặc đồng phục cảnh sát trắng đen, lần lượt ngồi ở ghế bành, ghế đôn cao và sô pha, hai bóng người đội mũ dạ cao, mặc áo gió đen, một người đứng ở cạnh cửa, một người đứng trước ban công sau cửa sổ lồi, dán mặt lên tấm thủy tinh, dường như đang nhìn chăm chú xuống con đường dưới lầu.
Còn có một bóng người ngồi trên ghế cao ở mép ban công, trước mặt đặt một chiếc kính viễn vọng thiên văn học tinh xảo.
Da dẻ của sáu bóng người này đều đã sưng phù, giống như có người bơm khí vào trong cơ thể, thậm chí có một vài chỗ đã nứt ra, thối rữa nghiêm trọng, nhưng không hề bị khô quắt đi, cả người căng cứng thành màu xanh đen, chảy ra thứ chất lỏng màu vàng nhạt lẫn đen.
Thấy cánh cửa phòng mở ra, sáu bóng người này đều đồng loạt quay đầu ra, nhìn về phía đám người Eric.
Đầu tiên là "Kẻ Gác Đêm" đứng ở cạnh cửa kia, cuối cùng là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bằng vải thô ngồi sau chiếc kính viễn vọng thiên văn học kia, một con mắt đen trắng rõ ràng của hắn còn đang dính lên thấu kính, chỉ có thể dùng lỗ thủng đen kịt còn lại đảo qua tiểu đội "Bao tay đỏ" ở bên ngoài cửa.
Mùi hôi thối chui vào mũi đám người Eric, sự lạnh lẽo khó có thể diễn tả bằng lời tràn ra bốn phía.
Eric theo bản năng định giơ tay gõ vào răng, phóng thích ra nhiều linh hồn hơn, sau đó dùng năng lực phi phàm "Ác mộng" để kéo toàn bộ mục tiêu trước mặt vào giấc mơ.
Nhưng, bất kể anh ta gõ vào răng thế nào cũng không thể phóng thích ra được một linh hồn nào, các năng lực phi phàm liên quan đến "Linh vu" của anh ta dường như biến mất trong chớp mắt.
Cùng lúc đó, một vị "Ác mộng" trong tiểu đội "Bao tay đỏ" cũng ngạc nhiên phát hiện ra mình không thể kéo người khác vào giấc mơ!
Giờ phút này, ngoại trừ ma dược khiến thể chất tăng lên vẫn còn tồn tại thì năng lực phi phàm của họ đều biến mất, biến mất một cách kỳ dị.
"Ra khỏi nơi này!" Eric không do dự, thấp giọng ra lệnh.
Anh ta chưa bao giờ gặp phải tình huống quỷ quái này, chỉ có thể cho tiểu đội rút lui trước, sau đó sẽ lựa chọn vật phong ấn mang tính mũi nhọn đến xử lý.
Nhưng, anh ta và các đội viên đều không thể di chuyển, dường như đôi chân không nghe theo sự chỉ huy của ý thức.
Eric theo bản năng cúi đầu nhìn xuống nửa người dưới, thấy hai đùi của mình đã sưng phù lên, làm ống quần căng như sắp rách ra.
Ngoài ra, anh ta cảm nhận được rõ ràng da dẻ mình đang bị hỏng dần, thối rữa, mưng mủ.
Anh ta và tiểu đội "Bao tay đỏ" của mình còn chưa thực sự tiếp xúc với mục tiêu, đã rơi vào cơn "ác mộng" tỉnh táo nhìn bản thân chết đi từng chút một và thối rữa mưng mủ, không thể tránh thoát.
Đúng lúc này, đôi mắt sung huyết của Eric phản chiếu một cánh tay bình thường, nó lắm lấy tay nắm cửa, khẽ kéo ra bên ngoài.
Rầm!
Cánh cửa lớn màu nâu thẫm của phòng 403 một lần nữa đóng lại, ngăn cách Eric và tiểu đội "Bao tay đỏ" của anh ta với sinh vật trong phòng.