Chương 1700 Người yêu thiên văn học (2)
Họ lập tức lấy lại sự kiểm soát cơ thể mình, chỉ có điều hai chân dường như bị thương khá nặng, bất kể là nhấc chân hay gập gối đều có chút khó khăn.
Eric không màng kiểm tra vết thương trên người, vội vàng chuyển ánh mắt đến chủ nhân của cánh tay đã đóng cánh cửa lại.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ dạ cổ điên, mặc áo dài màu đen, ngũ quan anh ta bình thường, khiến người ta không thể có được ấn tượng quá sâu, chỉ cần quay đầu là quên.
"Tôi chân thành đề nghị các anh quay về ngay lập tức, giao chuyện này cho Tổng giám mục hoặc là các chấp sự cao cấp đến xử lý. Đương nhiên, các anh còn có sự lựa chọn khác, đó là cầu nguyện tôi, tôi là một Ma thuật sư lưu lạc, tên là Merlin Hermes, am hiểu nhất là thực hiện ước nguyện của người khác." Klein gắng hết sức mê hoặc người khác cầu nguyện mình.
Vừa rồi, khi nhìn thấy gương mặt hư thối trên cửa sổ lồi kia, anh đột nhiên có linh cảm không tốt, nên cố tình đến đây xác nhận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thực hiện ước nguyện... Eric nhớ lại những bài học nhận được lúc huấn luyến trong thành đường:
Có người phi phàm danh sách cao có thể đang ở trong trạng thái bị giam cầm, phong ấn, họ sẽ giả trang thành vật phẩm thần kỳ thực hiện ước nguyện của người khác, dụ dỗ người khác giúp mình thoát khỏi giam cầm, ví dụ tương ứng có: đèn thần có thể thực hiện ba điều ước và hồ ước nguyện...
Đây là người phi phàm danh sách cao? Nhưng trông anh ta không giống đang trong trạng thái bị giam cầm hay phong ấn... Eric nhìn thoáng qua xung quanh, cân nhắc vài giây rồi hỏi dò:
"Nếu tôi không cầu nguyện anh thì anh sẽ không giải quyết chuyện bất thường trong căn phòng này?"
Vừa dứt lời, anh ta liền thấy vị Merlin Hermes tự xưng là Ma thuật sư lưu lạc kia rơi vào trầm tư, để lộ ra chút buồn rầu.
Vài giây sau, Klein giơ tay vỗ nhẹ lên chiếc mũ dạ cao trên đỉnh đầu, nửa cười nửa thở dài:
"Cho dù các anh không cầu nguyện thì tôi cũng sẽ thử giải quyết."
"... Cầu nguyện anh cần phải tụng niệm tôn danh hoặc là tên thật của anh sao?" Eric trao đổi ánh mắt với các đội viên sau đó hỏi.
Klein lắc đầu:
"Không cần, chỉ cần anh nói ra ước nguyện là được."
Việc này sẽ không sinh ra sự liên hệ trên phương diện thần bí học... Eric thử thăm dò, dùng giọng điệu đùa giỡn nói:
"Vậy tôi hi vọng việc bất thường trong căn phòng này sẽ được giải quyết, không còn gây ra ảnh hưởng với xung quanh nữa."
Klein nở nụ cười, vỗ nhẹ hai tay nói:
"Nguyện vọng của anh sẽ được thực hiện."
Không đợi Eric đáp lại, anh cười nói:
"Thứ bất thường bên trong có thể áp chế đặc tính phi phàm, khiến năng lực tương ứng mất đi hiệu lực, nhưng đây không phải là tuyệt đối."
"Gặp được tình huống này, đề nghị của tôi là..."
Klein vừa nói vừa giơ tay trái ra bắt vào không khí, lấy ra một quả cầu thủy tinh hình con mắt, thuận thế dùng tay phải vặn nắm cửa, để cửa phòng hơi hé ra.
Sau đó, anh thông khe hở, ném quả cầu thủy tinh đó vào trong phòng 403.
Trong lúc quả cầu thủy tinh này bay vào, nó không ngừng hấp thụ ánh sáng xung quanh, tỏa ra ánh sáng chói chang sáng rực, thuần túy, giống hệt một mặt trời thu nhỏ.
Giây tiếp theo, Klein dùng tay phải kéo cửa phòng lại, tránh làm chói mắt đám người Eric.
"Đề nghị của tôi là dùng vật phong ấn cấp "1" lĩnh vực "Mặt Trời" để tịnh hóa phạm vi rộng." Klein nói nốt câu kia, đồng thời nhớ tới "Thánh huy mặt trời biến dị" sau cửa Chanis ở thành phố Tingen, tuy nó chỉ là một vật phong ấn c3 nhưng cho nó đủ thời gian thì cũng có thể giải quyết được sinh vật thối rữa bên trong.
Eric đang định nói chúng tôi cũng mang theo vật phong ấn cùng loại, nhưng không có cơ hội sử dụng, đã thấy ngài Merlin Hermes một lần nữa mở cánh cửa phòng 403 ra.
Sáu bóng người ở bên trong đã bốc hơi, những đặc tính phi phàm khác nhau đang chậm rãi ngưng tụ ra, mùi tanh tưởi, cảm giác lạnh lẽo vốn có bị sự ấm áp hòa tan hoàn toàn.
"Xong rồi?" Eric do dự hỏi.
Klein cười lắc đầu:
"Chưa, căn nguyên của vấn đề vẫn còn tồn tại."
"Các anh đã điều tra thân phận của chủ nhân nơi này chưa?"
Eric đáp:
"Anh ta tự xưng là John, là một người yêu thích thiên văn học, thích dùng kính viễn vọng chuyên dụng nghiên cứu bầu trời sao vào ban đêm."
Nghiên cứu bầu trời sao... Klein điềm tĩnh đi vào trong phòng, thuận miệng giao việc:
"Các anh điều tra nơi này một chút, xem có tìm được manh mối không."
Không biết vì sao, Eric đột nhiên cảm thấy ngài Merlin Hermes giống với đội trưởng lúc mình vừa gia nhập vào "Kẻ Gác Đêm", chuyên nghiệp, điềm tĩnh, khiến người ta tin cậy.
Anh ta gật đầu với những đội viên khác, ý bảo họ làm theo lệnh.
Mà bản thân anh ta thì đi đằng sau Klein, vừa trợ giúp vừa đề phòng.
Klein mặc kệ anh ta, ánh mắt đảo qua chiếc kính viễn vọng thiên văn học tinh xảo kia, sau đó cúi người kề mắt vào ống kính.
Việc này có lẽ sẽ nguy hiểm... Eric định nhắc nhở, nhưng nghĩ rằng đối phương thể hiện ra địa vị và cấp bậc khác cao, nên lại ngậm miệng.
Lúc này, Klein thông qua chiếc kính viễn vọng kia nhìn thấy một bầu trời đêm lấp lánh huyền ảo, nơi đó có những ngôi sao nhỏ nhấp nháy.
Đột nhiên, đường nhìn của anh chợt bị một con mắt rất lớn chiếm cứ.
Giống như có một con mắt khác đang nhìn vào đầu bên kia của kính viễn vọng, nó có nền màu xám trắng, đồng tử màu vàng nhạt, mạch máu bên trong lồi hẳn lên, tiết ra thứ mủ bán trong suốt ghê tởm.
Bùm!
Đội trưởng "Bao tay đỏ" Eric đang đề cao cảnh giác không hiểu sao cả người chợt run bắn, thấy vị Merlin Hermes tự xưng là Ma thuật sư lưu lạc kia trực tiếp nổ tung ngay đằng sau chiếc kính viễn vọng.
Nhưng, vụ nổ không hề bắn ra máu thịt, tứ chi bị vỡ nát nhanh chóng bay lên như bọt xà phòng rồi biến mất trong không khí.
"..." Eric và những đội viên nghe thấy tiếng động chạy tới đều ngây người, không rõ vì sao lại xảy ra chuyện như thế.
Một giây sau, Eric trầm giọng nói:
"Ra khỏi đây!"
Anh ta muốn nhân lúc nguy hiểm còn chưa thực sự phát tán, nhanh chóng đưa tiểu đội ra khỏi nhà trọ.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng 403 lại có một bóng người đi vào, chính là Merlin Hermes vừa rồi bỗng dưng nổ tung.
Vị Ma thuật sư lưu lạc này đội mũ dạ cao, mặc áo dài màu đen, lên tiếng nói với Eric và đội viên của anh ta như chưa từng xảy ra chuyện gì:
"Căn nguyên của vấn đề quả nhiên là nằm ở chiếc kính viễn vọng thiên văn học kia."
Vừa nói, anh vừa đi đến khu vực ban công, dùng tay phải vỗ nhẹ lên chiếc kính viễn vọng thiên vọng học.
Keng một tiếng, chiếc kính viễn vọng thiên văn học kia bỗng vỡ nát thành những điểm sáng kim loại, tràn ra thứ khí màu đen đầy mùi hôi thối.
Sau khi sương mù xám trắng hiện ra, khử đi mùi hôi thối, thanh trừ khí đen, trong căn phòng hoàn toàn trở về bình thường.
"... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Eric ép mình quên đi chuyện đối phương đã chết rồi lại xuất hiện, cân nhắc mở miệng hỏi.