← Quay lại trang sách

Chương 1702 Rời khỏi (1)

Người đàn ông kia lắc đầu, tỏ ý mình hiểu chữ Ruen, chỉ vào ủy thác của Merlin Hermes hỏi:

"Đây là thật?"

"Thật, vị phóng viên đó đang ngồi trong góc kia, đội mũ dạ cao." Người đàn ông gầy yếu kia nhiệt tình chỉ đường.

Vị phóng viên đó từng đồng ý với gã giới thiệu được một người qua đó sẽ cho gã một phần tư penny.

Người đàn ông cầm cốc bia im lặng, do dự phải đến mười giây mới đi đến góc quán bar, tìm ra vị phóng viên tên là Merlin Hermes kia.

"Anh, thật sự sẽ xây lại nhà cho tôi sao?" Hắn dò hỏi với vẻ thấp thỏm và lo lắng.

Klein chỉ vào văn kiện đặt trên chiếc bàn tròn nhỏ:

"Chúng ta có thể ký hợp đồng."

"... Không cần, cho dù anh chỉ cung cấp một ít vật liệu tôi cũng đã thỏa mãn lắm rồi." Người đàn ông kia ngồi xuống đối diện Klein, câu nệ nói: "Tôi không có câu chuyện đặc sắc lắm."

"Đủ chân thực là được." Klein khẽ gật đầu, cổ vũ hắn.

Người đàn ông dời ánh mắt đi, nhìn chăm chú vào mặt bàn:

"Tôi là người bản địa Conston, từng có một công việc khá danh giá, mua một căn nhà liền kề ở phố Low Tide, sau đó chiến tranh nổ ra, căn nhà của tôi đã trở thành phế tích trong một trận oanh tạc, con trai lớn của tôi vừa mới vào trường sơ cấp đã bị chôn vùi trong đó..."

"Chúng tôi buộc phải thuê một căn nhà trọ hai phòng, đến khi người Fossack chiếm cứ Conston, chúng, chúng kéo vợ tôi đi, cô ấy vẫn chưa trở về..."

"Giai đoạn trước, có người báo tôi đến nhận thi thể, tôi không thể nào nhận ra cô ấy, cô ấy đã bị thối rữa đến mức mất cả hình dáng. Nhưng, trong túi áo còn sót lại của cô ấy có đựng một tờ hóa đơn tiền nước của chúng tôi..."

"Hồi ở nhà thuê, cô ấy vẫn luôn nhớ đến căn nhà của chúng tôi, con gái nhỏ của tôi cũng vậy. Hiện giờ tôi không còn tiền, chỉ có thể gắng gượng duy trì cuộc sống, nhưng tôi hi vọng có thể từ từ xây dựng lại căn nhà đó."

"Thẳng thắn mà nói, tôi rất không thích kể chuyện bất hạnh của mình cho người khác, tôi thà im lặng còn hơn. Nhưng nếu anh thực sự giúp đỡ tôi trong chuyện xây lại căn nhà thì tôi có thể..."

Klein cầm giấy bút, giả vờ ghi chép lại, nghe vậy thì khẽ gật đầu nói:

"Nguyện vọng của anh sẽ được thực hiện, ngài mai anh đến trước căn nhà sập ở phó Low Tide chờ tôi."

Cùng lúc đó, anh đẩy một tờ tiền một saule ra:

"Đây là tiền tôi mời anh uống rượu."

Đôi mắt người đàn ông kia hơi đổi, dường như muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn cần lấy tờ tiền.

Hôm sau, sau khi đưa con gái nhỏ đến trường học của giáo hội, hắn dọc theo con đường quen thuộc, quay trở về con phố Low Tide quen thuộc, sau đó nhìn thấy căn nhà quen thuộc kia.

Ống khói, cửa sổ, cửa lớn, cỏ dại trên tường của căn nhà gần như không thay đổi gì, khiến ta cảm thấy vô cùng quen thuộc, dường như giây tiếp theo sẽ có vị nữ chủ nhân xinh đẹp mở cửa, dắt theo hai đứa trẻ đi ra đón cha của chúng.

Người đàn ông đứng ngây ra ở đó, không thể tin được đây là sự thật.

Nhưng dù là ảo giác, hắn cũng bằng lòng chìm đắm vào trong đó.

...

Qua vài ngày, Klein đã hoàn thành một loạt các nguyện vọng, đẩy cửa sổ khách sạn ra, giơ ngón tay búng một cái trong màn sương của buổi sớm.

Trong khu nội thành nơi có địa hình khá cao, cha Welch vì nằm mơ thấy con trai và người thân đã chết mà tỉnh dậy từ sớm theo thói quen, đi ra ban công, định hít thở khí trời sáng sớm.

Dưới ánh sáng bình minh chiếu rọi, ông ấy bỗng nhìn thấy những ống khói và lò cao mọc lên san sát như rừng rậm, nhìn thấy những tòa kiến trúc cao lớn đứng sừng sững giữa thành phố.

Thành phố Conston đã tái hiện lại nguyên vẹn trước mắt ông, đang tắm ánh ban mai màu hồng.

Khi các cư dân của Conston đang rung động trước kỳ tích trước mắt, thì Klein đã xách theo rương hành lý, mang theo "Ma kính" Arodes rời khỏi thành phố này.

Sau khi làm ra động tĩnh lớn như vậy, anh lo bị Charles Latour định vị, không dám tiếp tục ở lại.

Với cấp bậc và thực lực của anh hiện giờ, cũng không sợ phải cứng đối cứng với Charles Latour lắm, nhưng anh cũng không hi vọng mình bị tập kích bất ngờ. Đối với người phi phàm con đường "Nhà bói toán" mà nói, có chuẩn bị và không có chuẩn bị là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau, một khi Klein để lộ vị trí lại không kịp thời rời đi, thì chính là anh không chuẩn bị đối đầu với Charles Latour có chuẩn bị, kết quả dễ dàng đoán được: cho dù anh đã trở thành chủ nhân của "Nguyên bảo", còn có một lần cơ hội sống lại thì cũng vẫn tồn tại sự mạo hiểm rất lớn, có thể hoàn toàn ngã xuống.

Hơn nữa, anh không biết hiện giờ Amon đang ở trong trạng thái gì, còn bị "Tạo vật chủ chân thật" truy đuổi hay không, có khả năng xuất hiện bên cạnh mình, "đánh cắp" đi tất cả hay không.

Căn cứ vào suy nghĩ này, Klein lại một lần nữa lên đường.

...

Trong tầng hầm của một căn nhà ở quận Nam xứ Wales.

Gia tộc Abraham hiện giờ chỉ có mấy vị người phi phàm danh sách 7, họ dựa theo lời hẹn đều tụ tập đến đây.

"... Chuyện chính là như vậy." Dorian Gray miêu tả đầy đủ lời của Ngài "Gate" được Furth truyền đạt lại: "Bị lưu đày và phong ấn nhiều năm đã khiến thủy tổ điên mất rồi, chỉ thỉnh thoảng có thể lấy lại được tỉnh táo, cho dù có đối thoại trực tiếp với ngài ấy, cũng sẽ bị ô nhiễm tinh thần một cách ác ý."

Một người đàn ông đeo kính viền vàng trông giống giáo sư đại học thở dài nói:

"Thì ra là thế..."

Trên vẻ mặt anh ta lộ ra vẻ thoải mái, dường như rốt cuộc có thể chấp nhận chuyện lời nguyền rủa đến từ việc kêu cứu của thủy tổ.

Dừng một giây, người đàn ông này nói tiếp với vẻ dứt khoát:

"Chúng ta phải nghĩ cách để giúp thủy tổ thoát khỏi giam cầm, như vậy thì lời nguyền trên người chúng ta mới có thể giải trừ hoàn toàn."

"Verdu, anh điên rồi sao? Để một vị Vua Thiên Sứ đã phát điên quay về, sẽ hủy diệt toàn bộ gia tộc!" Dorian không nhịn được trách móc đối phương một câu.

Người đàn ông tên Verdu kia liếc nhìn những thành viên còn lại trong gia tộc, sầm mặt lại nói:

"Vậy nên phải làm thật nhanh, nhân lúc thủy tổ còn chút ý thức tỉnh táo, để ngài ấy quay về thế giới hiện thực!"

"Một khi thoát khỏi trạng thái phong ấn, lưu đầy, ngài ấy còn đủ mỏ neo chắc chắn sẽ dần lấy lại lý trí."

"Dorian, ông sa đọa rồi! Ông không muốn lấy lại vinh quang của gia tộc, để chúng ta một lần nữa trở lại đỉnh cao trong nam bắc đại lục, mà chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn bình thường! Hơn nữa, ông có thể khẳng định Ngài "Kẻ Khờ" kia sẽ phù hộ mãi mãi không? Biết đâu có một ngày, ngài ấy giống như bảy vị thần, không đáp lại phần lớn lời khẩn cầu nữa."

Dorian im lặng vài giây rồi nói:

"Nhưng làm vậy sẽ ít mạo hiểm hơn là giúp thủy tổ thoát khỏi giam cầm, từ lúc tín ngưỡng Ngài "Kẻ Khờ", thành kính cầu nguyện ngài ấy, đã rất nhiều tháng rồi tôi không bị "Lời vô nghĩa trăng tròn" ảnh hưởng nữa, nếu không phải không còn trẻ tuổi, tôi tin rằng mình ăn ma dược cũng có thể trở thành "Quan ký lục" danh sách 6."