← Quay lại trang sách

Chương 1701

Là một đội trưởng "Bao tay đỏ" cũng coi như nhiều kinh nghiệm, anh ta đã có suy đoán nhất định về chân tướng sự viejc, mục đích của việc hỏi chủ yếu là muốn tìm sự xác nhận.

Klein cười nói:

"Đơn giản mà nói, chính là chiếc kính viễn vọng thiên văn học này không biết vì sao xuất hiện sự dị biến, khiến chủ nhân căn phòng này nhìn thấy thứ không nên thấy."

"Nếu các anh muốn tìm hiểu tường tận hơn, thì có thể tự mình thu thập manh mối, tôi cũng không rõ lắm."

Eric khẽ gật đầu, chuyển ánh mắt về phía các đội viên, ý bảo họ tiếp tục tra xét.

Qua một hồi làm việc, Eric nói với Merlin Hermes:

"Manh mối còn lại trong phòng không nhiều lắm, chúng tôi chỉ có thể xác định được một vài chuyện."

"Một, John là dân bản địa, từng phục dịch trong chiến tranh, vì vậy trạng thái tinh thần xuất hiện vấn đề nhất định; Hai, anh ta đã thích thiên văn học từ rất sớm, sau khi chiến tranh kết thúc thì gia nhập một tổ chức học thuật có tên là "Hội nghiên cứu thiên thể", nhưng lúc trước chúng tôi không hề có bất cứ tư liệu gì về tổ chức này; Ba, dường như John đang tìm kiếm cách thức để nhìn thấy... bầu trời sao chân thật."

Khi nói đến từ "Bầu trời sao", Eric hơi ngừng một chút, dường như đã từng được cấp cao của Giáo hội Đêm Tối cảnh cáo.

Sau khi chiến tranh kết thúc gia nhập một tổ chức có tên là "Hội nghiên cứu thiên thể"... Tìm cách để nhìn thấy bầu trời sao chân thật... Klein kết hợp với "trải nghiệm" vừa rồi, đã nắm được đại khái về sự việc này, bèn gật đầu nói:

"Các anh hẳn cũng biết "Bầu trời sao" có nghĩa là nguy hierm, thậm chí không thể tìm hiểu."

"Chúng tôi sẽ mau chóng báo cáo vụ án này cho Tổng giám mục, định nghĩa "Hội nghiên cứu thiên thể" là tổ chức nguy hiểm." Eric nói giống như sẽ không trao đổi trực tiếp với cấp trên phụ trách "Kẻ Gác Đêm".

Klein không đáp lại, vừa đi ra cửa vừa thở dài nói:

"Chiến tranh quả nhiên sinh ra ảnh hưởng về các phương diện, hơn nữa còn không thể cứu vãn..."

Sau khi "Chiến thần" ngã xuống, vách tường ban đầu vốn lung lay sắp đổ nay lại mất đi một phần chống đỡ, mà "Nữ Thần Đêm Tối" tạm thời còn chưa hoàn toàn nắm giữ được "Tính duy nhất" tương ứng, về phần trở thành "Ngày cũ" không biết còn phải chờ bao lâu nữa. Trong tình huống đó, các ngoại thần sẽ gia tăng sự ăn mòn đối với thế giới này, nó sẽ kết hợp với những tổn thất do chiến tranh gây ra đối với một số lượng lớn người bình thường.

Klein nghi ngờ, trong khoảng thời gian xây dựng lại sau chiến tranh này, khắp Ruen đều đang lặng lẽ xuất hiện rất nhiều tổ chức tà giáo chỉ dẫn đến "Bầu trời sao", đến các ngoại thần khác, nếu để mặc họ phát triển tín đồ làm các thử nghiệm nguy hiểm thì tận thế chắc chắn sẽ đến sớm hơn dự kiến.

Trong tiếng thở dài, anh bước ra khỏi phòng 403, bóng dáng nhanh chóng mờ nhạt, trở nên trong suốt rồi biến mất.

Trong một khách sạn bên cạnh phố Praia, Klein đã sớm vào ở cầm cà phê trước mặt lên, nhấp một ngụm.

Nhân lúc sắc trời còn sớm, anh lại ra ngoài, đi xe ngựa tới khu ngoại ô bên bờ sông.

Nơi này có một nghĩa trang, các tấm bia xếp san sát nhau như một khu rừng thu nhỏ.

Klein đi vào trong nghĩa trang, dựa vào linh tính "chỉ đường", tìm được một tấm bia mộ.

Tên của chủ nhân tấm bia mộ này là:

"Welch McGovern".

Đây vốn là bạn đại học của Klein nguyên bản, vì mua được bút ký gia tộc Antigonus, nên chết một cách kỳ bí ở Tingen, cũng gián tiếp khiến Chu Minh Thụy "xuyên không" tới.

Cha của Welch McGovern là một giám đốc ngân hàng ở thành phố Conston, bỏ tiền ra đưa thi thể của con trai về quê nhà, mai táng trong nghĩa trang này.

Klein nhìn chăm chú vào ảnh chụp trên bia mộ vài giây, hơi khom thắt lưng, cầm bó hoa trắng ngần đặt lên mộ Welch.

Anh đang định xoay người rời đi thì đột nhiên dừng bước, sau hai ba mươi giây, có một ông già cầm gậy chống màu đen đi từ phương hướng khác tới.

Klein nhận ra ông ấy, đây là cha của Welch, từng mời anh và các bạn học tới ngân hàng ở quận Between Sea để tham gia tiệc.

Nhưng, so với mấy năm trước, quý ngài này đã già đi rất nhiều, ông ấy vốn là một quý ngài trung niên rất có tinh thần, hiện giờ tóc đã hoa râm, khóe mắt, khóe miệng, trên trán có khá nhiều nếp nhăn.

"Anh là ai?" Cha Welch nhìn người xa lạ trước mộ con trai, vừa nghi hoặc vừa cảnh giác hỏi.

Klein thở dài nói:

"Chú ơi, cháu là bạn của Welch, gần đây vừa vặn đi ngang qua thành phố Conston."

Cha Welch khẽ gật đầu, nói bằng giọng trầm thấp:

"Nó là người thích kết giao bạn bè, tôi chỉ biết một vài người trong số đó."

Thật ra ông ấy nói vậy là đang giải thích nguyên nhân vì sao không mời vị khách trước mặt này tham gia lễ tang lúc trước, cảm thấy có phần áy náy.

Klein không tiếp tục đề tài này, nhìn quanh rồi hỏi:

"Chú có cần cháu giúp đỡ gì không, hoặc là chú có nguyện vọng gì muốn thực hiện không? Cháu hi vọng có thể giúp đỡ một phần sức lực."

Cha Welch nhìn quanh một vòng, cười cay đắng:

"Cậu có thể khiến tất cả những người chết ở đây sống lại một lần nữa không?"

Cũng không phải là không được, chỉ là việc sống lại đó không giống với những gì chú muốn thôi... Klein thầm than một tiếng, lắc đầu.

"Vậy cậu có thể giúp Conston khôi phục lại nguyên trạng không?" Cha Welch cười khổ hỏi thêm một câu.

Không đợi Klein trả lời, ông ấy thở dài, tiếp tục hỏi:

"Không cần phải trợ giúp, những gì có thể thực hiện tôi đã tự mình làm rồi, những gì không thể thực hiện, thì chỉ có thể khẩn cầu thần linh."

Khi nói chuyện, vị giám đốc ngân hàng này đi lướt qua Klein, đến trước mộ của con trai, cúi người đặt bó hoa trắng trong tay xuống.

Klein nhìn bóng lưng ông ấy, thấp giọng tự nói:

"Cháu sẽ cố hết sức."

Nói xong, anh xoay người, rời khỏi nghĩa trang.

...

Trong một quán bar có phong cách trang trí giống thế kỷ trước, Conston.

Một người đàn ông khoác áo jacket dày cầm cốc bia lên, đi đến trước tấm bảng gỗ bên cạnh quầy bar, định tìm một công việc ghi trên những từ giấy dán trên đó.

Đột nhiên hắn nhìn thấy một nhiệm vụ ủy thác kỳ quặc:

"Tôi là một phóng viên, muốn thu thập các câu chuyện xảy ra trong chiến tranh của những người khác nhau, tốt nhất là tự mình trải qua. Thù lao tôi có thể trả là thực hiện nguyện vọng tu sửa và xây dựng lại căn nhà của các bạn, tôi có đủ vật liệu trong phương diện này."

"Merlin Hermes."

Người đàn ông này theo bản năng nhíu mày, cảm thấy ủy thác này quá kỳ lạ, hệt như một trò đùa.

"Đọc hiểu chữ viết bên trên sao?" Một người đàn ông gầy yếu ngồi bên cạnh tấm bảng gỗ nắm lấy cơ hội, lên tiếng hỏi.

Trong đám khách khứa lui tới quán bar, có rất ít người biết chữ, cho dù muốn tìm công việc, hoặc là nhận ủy thác tương ứng, phần lớn đều không hiểu những tờ giấy dán trên tấm bảng gỗ này rốt cuộc viết cái gì, mà người pha chế chỉ có thể nhớ được vài công việc có thù lao cao.

Căn cứ vào tình huống đó, người đàn ông gầy yếu dựa vào việc mình từng đi học, biết được các văn tự Ruen thông thường, lấy cái giá một phần tư penny để đọc hộ người khác.

Đây là cách thức gã dùng để sinh tồn.