← Quay lại trang sách

Chương 1705 Sữa và mật (2)

Chương 1705 Sữa và mật (2)

Bên ngoài ánh hoàng hôn màu cam là vùng đất bị bóng tối hoàn toàn bao phủ, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua bầu trời mới hiện ra các kiến trúc xa xưa, ngọn núi cao cao và hình dáng của những cây cối bị biến dị.

Khi tia chớp tắt đi, bóng tới lại một lần nữa tràn tới, khiến tất cả bị nuốt chửng vào trong.

Sau đó, cư dân của thành Mặt Trăng và thành Bạc Trắng đều quay đầu chuyển ánh mắt về chỗ sâu trong cung điện Vua Người khổng lồ.

Nơi đó có một cánh cửa mở rộng, ngoài cửa là đại dương nhuộm màu vàng óng ả.

Mọi người bị ánh mặt trời lấp đầy đáy mắt chợt cảm thấy xung quanh trở nên mơ hồ, cảnh tượng nhanh chóng vỡ vụn.

Những mảnh vỡ này nhanh chóng tổ hợp lại biến thành đại dương biến thành màu xanh thẫm, mùi cá tanh của cá, những tiếng gõ leng keng và ánh mặt trời màu cam còn chưa hoàn toàn liền với mặt biển.

Các cư dân thành Mặt Trăng và thành Bạc Trắng vừa kinh ngạc vừa chờ mong nhìn về bốn phía, thấy rừng cây xanh um không hề bị vặn vẹo, thấy những kiến trúc bằng đá còn dang dở, thấy đám người Riavar, thấy đường nối ra cảng và những con thuyền đậu ở ben kia.

Tầm mắt của rất nhiều người chợt trở nên mơ hồ, giống như đang nghiêm túc nhận lễ rửa tội thánh quang.

Họ có thể cảm nhận được rõ ràng nơi này không có các sức mạnh thần bí, đọa lạc, dơ bẩn.

Phần lớn cư dân thành Bạc Trắng và thành Mặt Trăng hoặc cúi đầu xuống, hoặc quỳ gối, lớn tiếng ca ngợi ngài "Kẻ Khờ", kích động mà hôn xuống mặt đất dường như mang theo mùi thơm.

Những người khác thì không phải không cảm kích ngài "Kẻ Khờ" mà là còn đang chìm đắm trong sự thay đổi của cảnh vật, thể xác và tinh thần đều vô cùng chấn động.

Đợi đến khi họ bình tĩnh lại một chút, Riavar ra đón, trong tầm mắt chỉ có vợ và con gái của chính mình.

Sau khi đến gần, anh ta khó nén kích động và vui sướng, há miệng muốn nói hết những gì nhìn thấy nghe được trong khoảng thời gian này cho vợ con biết, nhưng lại phát hiện ra những điều muốn chia sẻ quá nhiều, giống như có vô số con nước đang dâng lên đồng loạt phun vào yết hầu anh ta, chặn cứng nơi đó.

Vài giây sau, Riavar mới phun ra được một câu:

"Chúng ta, chúng ta có nhà mới rồi..."

Còn chưa dứt lời, người "Bán khổng lồ" cao gần hai mét rưỡi này cuống quýt thò tay vào túi áo rồi lấy một thứ ra đưa về phía con gái và vợ mình.

"Đây là thứ mà ngài thần sứ chia cho chúng ta, gọi là kẹo sữa, họ, họ nói là rất ngon..." Riavar nở nụ cười trên môi.

Lòng bàn tay anh ta đang cầm hai thứ to bằng ngón cái, được bọc giấy bạc, bên ngoài có nhiều nếp nhăn, dính chút mồ hôi.

"Kẹo sữa..." Vợ Riavar không hiểu từ này lắm, nó là từ được kết hợp giữa hai từ "sữa" và "mật" trong tiếng Người khổng lồ.

Mà con gái của họ bị lây cảm xúc của cha, to gan cầm lấy kẹo sữa, định nhét nó vào miệng.

"Đừng đừng, phải bỏ lớp bên ngoài." Riavar vội vàng lấy lại hai viên kẹo sữa, tháo vỏ ra, mỗi tay cầm một viên đưa cho vợ và con gái.

Con gái anh ta bỏ tọt vào miệng, dùng răng ra sức nhai, phát ra tiếng chóp chép.

Ánh mắt của cô bé lập tức hơi híp lại, vẻ mặt dần trở nên say mê.

Trong quá trình đó, cô bé thậm chí không nỡ mở miệng nói chuyện.

Thấy dáng vẻ của con gái, vợ Riavar cũng bỏ viên kẹo sữa vào miệng.

Cô cảm thấy đây là một thứ rất quý giá, không cắn ngay mà ngậm trong miệng, để nó từ từ tan ra.

Mùi thơm của sữa và vị ngọt khó miêu tả bằng lời dần lan tỏa, khiến vợ Riavar cũng đắm chìm vào trong đó.

Riavar thấy thế, nụ cười càng thêm rạng rỡ, nói hết những lời kẹt lại trong cổ họng ban nãy:

"Ngài thần sứ nói, chúng ta có thể vào thành Bayam tìm việc, tìm ủy thác, kiếm đồng bảng vàng, như vậy có thể mua được rất nhiều kẹo sữa, cũng có thể bán đặc tính phi phàm và da quái vật cho giáo hội "Hải thần"..."

""Hải thần" là tùy tùng của ngài "Kẻ Khờ"..."

"Đến khi trời tối, anh sẽ dẫn hai mẹ con ra bờ biển xem mặt trời lặn, cảnh đó rất đẹp, ngày nào anh cũng ra đó ngắm, luôn mong hai mẹ con đến đây để dẫn hai người đi xem..."

...

Cuối cùng cũng giải quyết xong, mỏ neo cũng vững hơn rất nhiều... Hơn nữa, thực hiện nguyện vọng của dân cư thành Mặt Trăng và thành Bạc Trắng đã giúp ma dược "Bậc thầy kỳ tích" của mình tiêu hóa khá nhiều, nhưng không nhiều bằng việc tái hiện lại thành phố Conston, quả nhiên "Thần của nguyện vọng" không phải là cách sắm vai chính xác nhất... Klein ở phía trên sương mù xám thở hắt ra, ném "Gậy chống ngôi sao" về phía đống đồ linh tinh.

Kế tiếp, anh sẽ lại lang thang, sáng tạo kỳ tích, thỉnh thoảng sẽ đến Vùng đất bị thần vứt bỏ, chuyển hóa một vài quái vật làm bí ngẫu, chuẩn bị cho việc cử hành nghi thức tiếp theo.

Mà giai đoạn kế tiếp của việc sắm vai "Bậc thầy kỳ tích", Klein đang định tích góp nguyện vọng về việc thay đổi diện mạo vào dáng người, cho đến khi có thể giải quyết được vấn đề dị dạng của các cư dân thành Mặt Trăng, sáng tạo thêm kỳ tích.

Việc này cũng không khó lắm... Không ít tiểu thư và quý bà đều có tâm nguyện loại bỏ mụn, cắt mắt hai mí, nâng mũi, mà mình cũng có cách nhất định để thực hiện... Như vậy sẽ tích lũy từ thấp đến cao, từ đơn giản đến phức tạp, sớm muộn gì cũng có thể chữa trị được cho những người dị dạng của thành Mặt Trăng... Càng ra ngoài, họ sẽ càng thêm tự ti... Klein thầm nói vài câu trong lòng, đột nhiên cười giễu:

"Vậy thì mình có thể tự xưng là "Chúa tể trong ngành phẫu thuật thẩm mỹ, thần hộ mệnh của kiến trúc sư và công nhân xây dựng, người sáng tạo kỳ tích trên con đường lữ hành dài đằng đẵng..."

...

Sau khi tiến vào khu vực không có tuyến đường hàng hải an toàn, "Nữ vương thần bí" Bernarde dường như đã đánh mất cảm giác về thời gian, nếu không phải trong phòng thuyền trưởng của cô còn treo một chiếc đồng hồ chính xác, thì có lẽ cô đã quên mất mình tiến vào khu vực nguy hiểm này rốt cuộc được bao nhiêu ngày rồi.

Trong cuồng phong và bão tố, con thuyền lúc lên cao lúc xuống thấp, khi thì lướt ngang, giống như đang tiến gần đến ngày tận thế.

Bernarde bình tĩnh nhìn, kiên nhẫn đợi, không can thiệp quá nhiều vào tình hình của "Tàu Ánh bình minh".

Không biết qua bao lâu, bão táp rốt cuộc tan đi.

Đúng lúc này, phía xa xuất hiện một số đường viền màu đen.

Bernarde nhìn chằm chằm vào những đường nét màu đen kia rất lâu, mãi đến khi chúng dần rõ ràng thành một hòn đảo có diện tích không nhỏ khi "Tàu Ánh bình minh" đến gần mới thôi.

Trên đảo đầy phủ đầy những cây cối cao chót vót màu xanh thẫm gần như đen, che khuất cả ngọn núi.

Tuy Bernarde không thể khẳng định đây là hòn đảo nguyên thủy mà cha mình từng đến, nhưng trực giác của một "Bậc thầy tiên đoán" nói cho cô biết, hòn đảo này rất có thể là nơi mà cô đang truy tìm.

Khi đường ven đảo đập vào mắt cô, cô mím môi, cúi thấp đầu, tụng niệm một tôn danh:

""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này, Chúa tể thần bí phía trên sương mù xám, Vua vàng đen chấp chưởng vận may..."