Chương 1707
Chú Edwards cũng quay về hòn đảo này... Không phải chú ấy không bị ô nhiễm, không chết vì điều đó sao?... Trong đầu Bernarde hiện lên một loạt các suy đoán, đến mức "Con mắt nhìn trộm bí mật" trên mặt "Người hầu vô hình" kia cứ thế nhìn chăm chăm vào nhân loại nghi ngờ là Edwards kia.
"Quý ngài" kia có tướng mạo già nua, tóc đã bạc trắng, giống hệt bức họa tổ tiên lúc cuối đời mà Edwina Edwards bày ra, mà nhìn từ hình dáng ngũ quan, Bernarde cũng có thể nhìn ra dáng vẻ lúc còn trẻ của đối phương.
Thời điểm đó Edwards là thầy giáo dạy cưỡi ngựa của cô.
Đột nhiên, nhân loại nghi ngờ là Edwards quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng đờ đẫn nhìn về phía "Người hầu vô hình".
Tuy Bernarde kế thừa khá nhiều di sản của Đại đế Russell, nhưng có thể đi từng bước đến bây giờ trong thế giới thần bí, chắc chắn không chỉ dựa vào vật phẩm, trong chớp mắt ấy, cô quyết định rất nhanh, trực tiếp để "Con mắt nhìn trộm bí mật" tan đi, cho "Người hầu vô hình" trở về linh giới.
Say đó, cô ở trong trạng thái ẩn thân lặng lẽ thay đổi vị trí.
Cùng lúc đó, Klein phía trên sương mù xám khẽ gõ lên mép bàn dài loang lổ, phóng đại xác suất Bernarde không bị phát hiện lên.
Đợi đến khi nhân loại nghi ngờ là Edwards thi lại ánh mắt khô khan, đi theo các sinh vật xung quanh đến những nơi khác nhau trong cánh rừng nguyên thủy, Klein mới nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm:
"Đã xảy ra dị biến gì?"
Anh nhớ lúc còn sống đại đế đã giải quyết vấn đề ô nhiễm từ bầu trời sao trong hòn đảo nguyên thủy này, nhưng hiện giờ, những sinh vật này còn đang cúng bái một sự tồn tại không rõ nào đó, cử thành nghi thức thần bí, rất giống với miêu tả sớm nhất trên nhật ký.
Sau khi đại đế ngã xuống, một vị nào đó trong "Bầu trời sao" lại ăn mòn nơi này, hay là chúng đang chúng đang cúng bái một vật biểu trưng nào đó mà đại đế để lại? Hai người thêm kia là ai, xem ra giống Edwards và Benjamin Abraham từ mảnh vỡ lịch sử? Màu đen nhàn nhạt trên hòn đảo quấy nhiễu khiến Klein tạm thời không nhìn rõ những sinh vật này đang cúng bái cái gì, chỉ có thể theo ánh mắt Bernarde quan sát xung quanh.
Qua một hồi, Bernarde tinh thông tiên đoán rốt cuộc đã xác định trên bãi đất trống trải kia không còn sinh vật nào nữa, một lần nữa triệu hồi "Người hầu vô hình", đưa "Con mắt nhìn trộm bí mật" cho nó.
" Người hầu vô hình" này xuyên qua một phần cánh rừng thưa thớt và khoảng đất trống trải, cẩn thận đến nơi mà các sinh vật vừa cúng bái.
Nơi đó có một tảng đá lớn, bên trên bày một điện thờ thô sơ được làm bằng gỗ đỏ thẫm.
" Người hầu vô hình" đi nửa vòng, đến trước mặt điện thờ, phát hiện bên trong trống rỗng, không có tượng thần, cũng không có những vật phẩm như mề đay do phù hiệu tượng trưng tạo thành.
Các sinh vật trên hòn đảo này dường như đang cúng bái một thứ gì đó không hề tồn tại.
Xuyên qua "Con mắt nhìn trộm bí mật", Bernarde nhìn thấy bên trong điện thờ đỏ thẫm trống không, không có gì cả, chỉ bị phủ một tấm màn bóng đen giống như ngoài hiện thực.
Cô không thể tiên đoán được gì từ trong đó, đành phải thu lại tầm nhìn, theo trực giác của mình để "Người hầu vô hình" đi đến một phía khác của khu đất trống trải, nơi đó cũng là một cánh rừng rậm nguyên thủy có cây cối thô to đứng sừng sững.
Cùng lúc đó, vì "Người hầu vô hình" không thể nào cách cô quá xa, nên Bernarde đội "Mũ ẩn thân" phải lặng lẽ theo phía sau, không nhanh không chậm đi qua khu vực mà toàn bộ sinh vật trên đảo vừa tụ tập ở đó.
Ở nơi này, bầu trời cao dường như luôn âm u, không gian có màu đen nhàn nhạt.
Trong lúc thời gian nhanh chóng trôi đi, "Người hầu vô hình" tiến vào trong khu vực có rừng rậm bị cành lá mọc ngang che kín bầu trời, trước mắt chợt tối xuống.
Ngay sau đó, đôi "Con mắt nhìn trộm bí mật" gần như trong suốt, lạnh lùng vô tình, khó bị phát hiện ra nhìn xuyên qua cảnh tượng u ám, chú ý thấy những thi hài nhợt nhạt được đặt ở giữa cây cối, mà trên rất nhiều cành cây cũng có đầu lâu, thi thể mục nát.
Chúng có cự long, có sinh vật hình chim, có ma sói tám chân, có cây đại thụ kỳ dị, chất đầy những khe hở trong cánh rừng rậm này.
Liếc mắt nhìn lại, Bernarde có cảm giác như đi tới một bãi tha ma, mà trong đầu cô cũng tự hiện lên một cảnh tượng:
Những sinh vật siêu phàm này trước khi chết đã sinh ra đời sau, di truyền đặc tính phi phàm cho chúng, còn mình thì giãy dụa, từ bốn phương tám hướng đi đến khu rừng nguyên thủy này, tìm những nơi chưa bị chiếm cứ, mặt hướng về một phía, lặng lẽ chết đi, dần dần thối rữa, biến thành xương trắng.
Nơi này có nghĩa gì với chúng? Là một "Bậc thầy tiên đoán", Bernarde tin rằng hình ảnh vừa hiện ra trong đầu mình chính là chuyện đã thực sự xảy ra, chỉ là thắc mắc rốt cuộc sức mạnh nào có thể khiến các sinh vật lựa chọn hòn đảo nguyên thủy này làm phần mộ cho mình.
Hơn nữa, đám người Green, William, Polly đã sớm qua đời dường như đã dùng trạng thái nào đó sống lại, vẫn luôn ở trên hòn đảo này, sinh vật siêu phàm và biến dị bị ô nhiễm nhiều hơn không có lý nào lại chết hoàn toàn được.
Điều này khiến Bernarde hơi nhíu mày, sai khiến "Người hầu vô hình" tiếp tục đi về phía trước, tiến sâu vào trong "bãi tha ma sinh vật".
"Người hầu vô hình" đi gần mười lăm phút vào trong khu rừng rậm tràn ngập xương trắng và xác thối rữa này.
Rốt cuộc nó thấy sự vật thứ tư ngoài cây cối, cỏ dại và thi hài.
Đó là một cột đá màu đen to đến mức năm sáu người mới ôm hết, cao khoảng ba bốn mươi mét, bên ngoài có những dấu vết bị xói mòn hình tròn, giống như đeo lên những chiếc nhẫn không vừa.
Bernarde để "Con mắt nhìn trộm bí mật" nhìn chăm chú vào cột đá vài giây, nhưng không phát hiện ra sự thần bí của nó ở chỗ nào, dường như chỉ là một vật biểu trưng tùy tiện dựng lên.
"Người hầu vô hình" nhìn quanh bốn phía, phát hiện những thi hài ở xung quanh cột đá này không hư thối nghiêm tọng lắm, vẫn còn giữ được làn da và máu thịt khá nguyên vẹn.
Không tồn tại sức mạnh siêu phàm, nhưng ở những nơi khác nhau lại có hiệu quả khác nhau... Trừ phi người mới chết đều bị động tụ tập ở quanh cột đá, nếu không thì không có khả năng tồn tại xu thế thống nhất thế này... Bernarde bước đầu nghi ngờ nơi này không phải không có thần bí, mà phải đến thời khắc đặc biệt thì mới thể hiện ra.
Cô chưa sử dụng năng lực "Lời tiên đoán" của mình để tìm ra ngọn nguồn, bởi vì "Lời tiên đoán" thực chất là nhìn trộm con sông vận mệnh, vấn đề liên quan càng nghiêm trọng, địa vị và cấp bậc càng cao thì sự tổn thương trả lại cho cô càng lớn, mà tình huống khó hiểu trước mắt này không buộc Bernarde phải cẩn thận, sợ liên quan đến sự tồn tại khủng bố nào đó chưa rõ.