Chương 1709 Cảnh tượng trong lời tiên đoán (1)
Bernarde im lặng hai giây, thông qua "Người hầu vô hình", đáp lại:
"Chú Edwards, vì sao chú ở đây?"
Cô dùng cách xưng hô khi mình còn trẻ, dùng cách này để giảm đi xác suất phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Mà khi giọng của cô thông qua "Người hầu vô hình" vang vọng trong không gian, đã tạo ra sự khô khan, ấm ách khác hẳn với trạng thái bình thường.
Edwards có sắc mặt xanh trắng, giống như vừa từ trong mộ đi ra, không hề có chút độ ấm nào:
"Tôi cũng không biết."
"Khi tôi tỉnh lại đã phát hiện mình quay về hòn đảo này."
"Có lẽ đây chính là số mệnh của tôi, canh giữ số mệnh cho bệ hạ."
Nói một câu, ông ta sẽ dừng lại một chút, nhưng không cho người ta có cảm giác nghỉ lấy hơi, mà là do rất lâu rồi chưa mở miệng, cho nên yết hầu bị "rỉ sét", không quen lắm.
Không đợi Bernarde hỏi, vị kỵ sĩ vang danh khắp lục địa hơn một trăm năm trước này dùng giọng nói không lên xuống bổ sung thêm:
"Lăng tẩm của bệ hạ ở ngay gần đây."
"Tôi vẫn luôn trông coi nơi này, đợi ngài ấy sống lại."
"Nhưng, nhiều năm qua đi mà lăng tẩm vẫn không hề có động tĩnh khác thường nào."
"Không hề xuất hiện dấu hiệu sống lại."
Bernarde để "Người hầu vô hình" nhìn quanh một vòng rồi nói:
"Ngôi nhà gỗ này chính là nơi chú ở?"
Những chỗ da để lộ ra ngoài của Edwards đã bị khô quắt, càng tôn lên những vết đồi mồi vốn ở sẵn trên người ông ta, ông ta đáp lại bằng giọng khàn khàn, đứt đoạn:
"Đúng vậy."
"Tôi dùng cây cối xung quanh làm vật liệu, xây dựng nên căn nhà này."
"Người hầu vô hình" của Bernarde nhìn lại hướng mình vừa đi, nói:
"Đám chú William không ở cùng với chú à?"
Đôi mắt lạnh lùng đờ đẫn của Edwards chợt động đậy:
"Họ đã sớm bị ô nhiễm, chết rồi."
"Tuy hiện giờ họ sống lại, nhưng gần giống với một con quái vật hơn, chứ không phải là bản thân họ."
"Công chúa điện hạ, cô phải đề phòng họ, né tránh họ."
"Ngoại trừ Benjamin và tôi, những người khác đều không thể tin tưởng."
Bernarde im lặng một hồi, thông qua "Người hầu vô hình" hỏi:
"Lăng tẩm của cha tôi ở đâu? Tôi muốn đến xem."
Edwards hơi động đậy cái cổ cứng ngắc:
"Được."
Ông ta lập tức bước từng bước đến căn nhà bằng gỗ kia, lấy ra một thanh rìu đã có nhiều vết han rỉ.
"Tôi dẫn cô đi." Edwards nhìn về phía "Người hầu vô hình" mà bình thường hẳn là không nhìn thấy được.
Trong quan trọng này vẻ mặt của ông ta đờ đẫn, không có gì thay đổi.
"Được." Bernarde ở rìa cánh rừng đáp lại thông qua "Người hầu vô hình", để âm thanh khô khan, ấm ách vang vọng ra xung quanh.
Edwards cao gần một mét chín, lúc này lại trông hơi gầy, ông ta xách theo cây rìu, đi từng bước về phía khu vực sau nhà gỗ, nói với giọng đều đều:
"Gần lắm."
"Đi cẩn thận."
Bernarde điều khiển "Người hầu vô hình" để nó đi theo sau Edwards mặc quần áo xa hoa.
Sau khi hai người một trước một sau đi xuyên qua cánh rừng rậm nguyên thủy, Bernarde đột nhiên để "Người hầu vô hình" hỏi:
"Chú Edwards, ban nãy chú cúng bái cái gì ở khu đất trống kia?"
Edwards không quay đầu lại, bước chân vẫn giữ nguyên tần suất gần như đồng nhất:
"Bệ hạ."
Bernarde đi sau ông ta và "Người hầu vô hình" ít nhất hai cây số chợt nhíu mày, phải mất gần ba giây mới khống chế được cảm xúc của mình.
Cô thông qua "Người hầu vô hình", tiếp tục nói với giọng không chứa cảm xúc:
"Đám chú William cũng đang cúng bái ông ấy?"
Bước chân Edwards hơi dừng lại, nhưng vẫn quay lưng lại "Người hầu vô hình" và "Con mắt nhìn trộm bí mật" kia.
"Không."
Ông ta giống như đang suy nghĩ đáp án, bước chân hơi chậm lại:
"Tôi cũng không biết họ đang cúng bái cái gì."
Bernarde hơi nheo mắt lại, dường như nhìn thấy dòng sông vận mệnh hơi thay đổi một chút.
Cô không hỏi tiếp nữa, để "Người hầu vô hình" yên lặng đi đằng sau Edwards, xuyên qua những thân cây rất lớn và những bụi gai đen kịt sắc nhọn, hướng về vị trí đỉnh núi.
Cũng chỉ khoảng bốn năm phút, cây cối phía trước chợt biến mất.
Sự thay đổi này không phải là từ rậm rạp trở nên thưa thớt, mà là đột nhiên trống không, như có một đường ranh giới vô hình ngăn cách, tất cả cây cối cao lớn đột nhiên không thấy đâu nữa.
Bên ngoài ranh giới vô hình kia là một ngọn núi cao mấy trăm mét, phía trên nó bao phủ những cây đại thụ màu xanh thẫm gần như đen, từ xa trông lại giống như hòa lẫn với khu rừng rậm này, khó mà phân biệt được.
Nhưng mặt núi hướng về Edwards và Bernarde thì phần lớn đều không có cây cối, bởi vì quả núi đã bị đào rỗng non nửa.
Trong núi có một tòa lăng tẩm màu đen sừng sững đứng đó, trông vô cùng nguy nga.
Phần lớn tòa lăng tẩm thuộc về bản thân dãy núi, một phần nhỏ có dấu vết của xây sửa, mài dũa của con người, thể hiện rõ cái gì gọi là "dùng núi làm lăng".
Cho nên, ngoại hình của lăng tẩm này không phải hình kim tự tháp bình thường, mà giống với một ngọn núi cao chót vót, không tính là đối xứng, nhưng tuyệt đối hùng vĩ.
Không biết do bản thân lăng tẩm này tạo ra ảnh hưởng với bên ngoài, hay là Edwards có dọn dẹp, bên ngoài nó không có một ngọn cỏ dại nào, cũng không hề mọc lên những loại cây thông thường phủ khắp ngọn núi này.
Điều này khiến Bernarde có thể thông qua "Con mắt nhìn trộm bí mật" trực tiếp nhìn thấy phù hiệu và văn tự các loại khắc trên lăng tẩm, nhìn thấy cash cửa đá nặng nề cao gần ba mươi mét như được chuẩn bị cho Người khổng lồ.
Bernarde không xa lạ gì những văn tự và phù hiệu này, chỉ hơi liếc qua đã nhận ra chúng hoặc đến từ "Dân Pháp Điển" mà cha mình biên soạn và ban bố, hoặc thuộc về những tục lệ xã hội mới ông sáng lập ra, hoặc chính là bản vẽ thiết kế nào đó do ông phát minh ra.
Khi Bernarde đang xem tỉ mỉ thì Klein ở phía trên sương mù xám đã hoàn toàn xác định đây là tòa lăng tẩm cuối cùng mà Đại đế Russell lưu lại.
Nó giống với lăng tẩm mà anh thấy ở di tích Tudor về một mức độ nào đó, cũng mang theo sự uy nghiêm và vặn vẹo của "Hoàng đế đen".
Edwards ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, đi qua ranh giới vô hình, đến khi còn cách lăng tẩm không xa thì ông ta dừng bước, hơi xoay người lại, hướng gương mặt xanh trắng và đôi mắt lạnh lùng về phía "Người hầu vô hình", nói bằng giọng không có gì thay đổi:
"Đừng đi vào."
"Làm vậy sẽ cắt đứt việc hồi sinh..."
Bernarde hơi nhíu mày, suy nghĩ hai giây, nhờ "Con mắt nhìn trộm bí mật", nhìn chằm chằm vào tòa lăng tẩm kia.
Sau đó, trong đôi mắt xanh thẳm như đại dương của cô trở nên sâu thẳm, giống như bão táp đang xâm chiếm mặt biển.
Trong tình huống như vậy, ánh mắt của cô rõ ràng mất đi tiêu cự, trở nên mờ mịt.
Cô đang nhìn trộm con sông vận mệnh kia, làm ra lời tiên đoán đối với hành động tiếp theo.
Mà Klein ở phía trên sương mù xám lại khẽ gõ mép bàn dài loang lổ, phóng đại xác suất thành công của cô, và chuẩn bị đối kháng với ô nhiễm đến từ "Bầu trời sao".
Đương nhiên, sự chuẩn bị thì không thiết yếu lắm, bởi vì trên người Bernarde có thể đang cầm theo vật phong ấn cấp "0".
Giây tiếp theo, Bernarde giơ tay phải.