Chương 1710 Cảnh tượng trong lời tiên đoán (2)
Lan da của cô chợt trở nên trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun.
Trong tay cô xuất hiện một chiếc gương hư ảo cổ xưa.
Đây là phép thuật cổ tích "Công chúa Bạch Tuyết", Bernarde dùng nó để tăng xác suất thành công và tính chính xác của "Lời tiên đoán" của mình.
Cô "nhìn thấy" một cảnh tượng:
Tòa lăng tẩm đen kịt uy nghiêm hùng vĩ kia có sự dao động rõ ràng, cánh cửa lớn nặng nề theo đó mở ra.
Sau đó, có một cánh tay khổng lồ màu đen thò ra khỏi cửa đá.
Kích cỡ của cánh tay này gần bằng cây cối trên đảo, nhìn từ màu sắc và trạng thái thì giống một phần của cái bóng, nhưng nó không phải là một tầng mỏng manh, ngược lại có máu thịt, trông cực kỳ quái dị.
Nó dùng khuỷu tay chống xuống mặt đất, khó khăn di chuyển về phía trước, giống như muốn kéo theo bộ phận to lớn hơn khủng khiếp hơn ở đằng sau ra.
Uỳnh uỳnh!
Cả hòn đảo đều rung chuyển.
Uỳnh!
Đôi "Con mắt nhìn trộm bí mật" trong suốt kia chợt vỡ nát.
Bernarde lập tức nhắm mắt lại, giống như gặp phải ánh sáng mạnh không thể nhìn thẳng, hoặc là bị tổn thương khó mà chịu nổi.
Khóe mắt của cô chảy xuống một vệt máu, sắc mặt nhợt nhạt đi nhiều.
Mà trên cơ thể cô, có những đôi cánh hư ảo thuần khiết mở ra, dùng những chiếc lông vũ màu trắng đang rơi xuống để giảm bớt sự ô nhiễm vô hình nào đó.
"Quả nhiên là có năng lực đối kháng, di sản của đại đế thật nhiều... Ha ha, cô gái "Ẩn giả" trước khi nhận được sự giáo dục của mình, rất thích dùng "Con mắt nhìn trộm bí mật" nhìn trộm người và vật xung quanh, chắc chắn là có nhân tố gia giáo nhất định... Tóm lại, đều là lỗi của Russell!" Klein phía trên sương mù xám vừa âm thầm thở phào, vừa không nhịn được châm chọc đại đế vài câu.
Ngay sau đó, anh suy nghĩ thật nhanh, phân tích lời tiên đoán của Bernarde và cảnh tượng trước mắt:
"Sau khi cánh cửa đá mở ra, trong lăng tẩm dường như có một sinh vật khủng bố đi ra."
"Đây có thể là Russell sống lại trở về, cunxgc ó thể là hình tượng tượng trưng cho một tai nạn nào đó, ví dụ như một vị ngoại thần nào đó từng ăn mòn hòn đảo này, hoặc là "Ánh Trăng Nguyên Thủy" đang lặng lẽ ô nhiễm Russell..."
"Ừm, cho dù là Russell, thì chắc chắc cũng không phải là hình tượng nhân loại, mà gần với sinh vật thần thoại hơn, gần với thần linh hơn... Mặt khác, không thể khẳng định sinh vật khủng bố kia có lý trí hay không, có thể trao đổi hay không..."
"Còn có một vấn đề quan trọng là cánh cửa đá kia do Bernarde hoặc người khác mở ra, hay là do sinh vật khủng bố trong lăng tẩm kia tự mình làm? Nếu là khả năng sau, thì cho dù chúng ta không làm gì chuyện có lẽ cũng sẽ phát triển giống như lời tiên đoán..."
"Lời tiên đoán thực sự rất nhiều nghĩa."
Klein tiện tay cụ thể hóa ra một đồng vàng, bắn nó lên trên, làm một lần "Bói toán".
Kết quả bói toán giấc mơ nói rằng tòa lăng tẩm kia kiêm cả hai trạng thái nguy hiểm và an toàn.
"Bảo mình suy luận thế nào đây?" Klein trầm tư, đồng thời chuyển sự chú ý về phía Bernarde.
Bernarde mất mấy chục giây mới hồi phục, không còn yếu ớt như vừa rồi nữa.
Nhưng đối với cảnh tượng mà bản thân nhìn thấy, cô tạm thời không thể nào làm ra lời tiên đoán có phương hướng, chỉ có thể xác định vấn đề chắc chắn rất phức tạp.
Bởi vì "Con mắt nhìn trộm bí mật" bị vỡ nát, cô không thể nào dùng nó để nhìn thấy các bí ẩn nữa, chỉ có thể thông qua cảm giác của "Người hầu vô hình", xem xét tình huống xung quanh.
Cô phát hiện khi mình không thể thao túng "Người hầu vô hình", Edwards vẫn giữ im lặng, không động đậy, dường như không nhận ra điều bất thường.
Bernarde ngẫm nghĩ, dựa vào "Người hầu vô hình" nói với Edwards:
"Chú còn nhớ những năm tháng ở Rumberg không?"
Đôi mắt lam nhạt lạnh lùng của Edwards động đậy:
"Nhớ."
"Hình như tôi..."
Nói tới đây, ông ta giống như nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt hơi vặn vẹo, giống như đang phải chịu một nỗi đau đớn nào đó khó diễn tả bằng lời.
Trong trạng thái này, đôi mắt của ông ta chợt tỏa ra ánh sáng kỳ dị:
"Hình như, hình như tôi đã chết rồi..."
"Đã chết rồi..."
Edwards quay đầu lại, dùng đôi mắt màu lam nhạt nhìn về phía "Người hầu vô hình" của Bernarde, ánh mắt ông ta không còn lạnh lùng và đờ đẫn, mà lóe ra ánh sáng kỳ dị, tràn ngập sắc thái khó tin.
Mãi đến giờ phút này, dường như ông ta mới nhận thức được mình đã sớm chết đi và "sống lại" ở nơi này, cũng có bản chất không khác gì William, Polly và Green cần đề phòng kia.
Sự thay đổi như vậy duy trì khoảng hai mươi giây, gương mặt Edwards đột nhiên trở nên vặn vẹo, làn da màu xanh trắng nhanh chóng tối màu, sau đó rách ra từng tấc một.
Dưới làn da, những mối màu thịt đỏ tươi bắt đầu thối rữa với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường, chảy ra thứ chất lỏng màu vàng nhạt hôi tanh.
Edwards chợt giơ cây rìu trong tay mình lên.
Phập!
Ông ta bổ thẳng cây rìu vào đầu mình, giống như muốn ngăn cả không cho đầu mình nảy ra những suy nghĩ không tốt.
Cây rìu nặng trịch sắc bén kia trực tiếp bổ vỡ xương sọ Edwards, dọc thẳng xuống giữa mặt.
Những dòng óc màu trắng ngà theo vết rìu chảy xuống gương mặt vặn vẹo rách toạc của Edwards, hệt như rót sữa vào trong dâu tây đỏ tươi.
"Đừng, đừng đến gần tôi..." Sau khi bổ cho đầu mình một rìu, Edwards quay sang nói với "Người hầu vô hình" của Bernarde bằng giọng khàn khàn ngắc ngứ.
Còn chưa dứt lời, gương mặt ông ta lại cứng đơ, ánh mắt dần đờ đẫn, sau đó xoay người đi từng bước đến cánh rừng rậm vừa rồi.
Cả người cao gầy khô quắt hoi khom xuống, giống như ngươi bị gù lưng.
Vừa rồi Bernarde thử hỏi thăm dò, là vì có rất nhiều nghi ngờ và lo lắng về việc tiến vào tòa lăng tẩm kia, đành phải gián tiếp nói ra vấn đề tồn tại của bản thân Edwards, xem có thể tìm được nhiều manh mối hơn từ câu trả lời của ông ta không, nào ngờ, vị kỵ sĩ vang danh khắc bắc đại lục thời kỳ Russell này lại làm ra phản ứng quỷ quái dữ dội như thế.
Im lặng hai giây, Bernarde để "Người hầu vô hình" nói với bóng lưng của Edwards:
"Các hậu duệ của ông sống cũng khá tốt, đều có thành tựu nhất định."
Edwards đang quay lưng về phía lăng tẩm ngừng bước một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước, vượt qua ranh giới vô hình, tiến vào rừng rậm.
Đích đến của ông ta hình như là bãi tha ma bên cạnh cột đá có thể giúp người chết nhận được "cuộc sống mới" kia.
Cùng lúc đó, Bernarde ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Tấm màn đen nhàn nhạt bao phủ trên đó rõ ràng đã vơi đi khá nhiều, nhưng lại thâm một cảm giác nào đó khó diễn tả bằng lời, cả hòn đảo nguyên thủy này có sự biến đổi kỳ diệu nào đó.
Đột nhiên, Bernarde đang trốn ở cạnh ranh giới vô hình bỗng giơ tay sờ lưng mình.
Cô cảm thấy nơi đó nặng trịch, giống như có thểm gì đó.
Sau khi tay trái chạm đến mục tiêu, Bernarde phát hiện đó là tóc.
Lúc này bên trong cô đang mặc áo sơ mi nữ kiểu Intis có một bông hoa bằng đăng ten cỡ lớn ở cổ, khoác một chiếc áo thuyền trưởng hoa văn viền màu chàm, bên dưới mặc quần dài màu trắng và đi ủng cao gần bằng đầu gối, đầu đội mũ tam giáp có cài lông chim, trang phục giống như thủ lĩnh hải tặc.