Chương 1718 Tạm biệt (1)
Klein ở phía trên sương mù xám khống chế vẻ mặt người giấy, nói bằng giọng đều đều:
""Hoàng đế đen", "Bạo quân", "Linh mục đỏ" và "Kẻ Khờ"."
"Phù..." Russell thở hắt ra, đôi mày đang nhíu giãn ra: "Cũng may không phải là lá bài "Ma nữ", "Ánh trăng" và "Mẹ"."
Đó là những lá ông muốn thôi... Klein không đáp lại, cứ thế nhìn đại đế.
Russell nói xong mới phát hiện ra, vội ho khan một tiếng:
"Đều đã đọc rồi, hẳn là cũng rõ đây là chuyện bình thường đến mức nào..."
Nói một đoạn, ông lại ho khan tiếng nữa, rồi thở dài nói:
"Anh là con đường phi phàm nào?"
"Nhà bói toán." Klein lời ít ý nhiều đáp lại.
Russell nhất thời im lặng, vài giây sau mới nói:
"Đáng toeesc, nếu mọi người ở trong trạng thái bình thường, lúc này anh sẽ lấy ra một màn hình lớn từ trong lỗ hổng lịch sử, một máy chơi game, mọi người vừa chơi vừa tán gẫu. Đấy mới là sự lãng mạn của đàn ông."
Đáng tiếc không có điện, phải dựa vào phát minh của ông... Klein không nói ra lời trong lòng, vẫn giữ giọng điệu không thay đổi:
"Hi vọng sẽ có một ngày như thế."
Tiếp đó, anh quay trở lại đề tài cũ:
"Tôi rất tò mò, vì sao "Thẻ báng bổ" ông tạo ra lại có thể khiến thần linh không tìm ra được? Phản bói toán và phản tiên đoán ở mức độ này khiến người ta phải kinh ngạc."
Russell khẽ cười nói:
"Bởi vì tri thức có thể mang đến sức mạnh, sức mạnh cũng có thể giao cho tri thức, đây là quyền lực của "Hoàng đế tri thức"."
"Sau khi gia tăng sức mạnh vào phối phương ma dược của hai mươi hai con đường, chúng đều tự sinh ra sức mạnh tập hợp của đặc tính phi phàm, có hiệu quả phản bói toán, phản tiên đoán ở một mức độ nào đó."
"Sau đó, lại lấy..."
Nói đến đây, Russell bỗng im lặng, dường như đã nhận ra vấn đề gì.
Một hai giây sau, giọng ông có phần mơ hồ:
"Thời điểm chế tác ra "Thẻ báng bổ" là một năm trước ngày tôi cử hành nghi thức "Hoàng đế đen". Lúc đó tôi đã gặp phải ô nhiễm đến từ "Ánh Trăng Nguyên Thủy" mà phần lớn thời gian đều không có nhận thức tương ứng."
"Hai mươi hai lá bài này vì sao lại khiến thần linh không thể tìm được chứ?"
Klein ở phía trên sương mù xám nghe thấy câu hỏi này mà tinh thần căng thẳng, da đầu hơi tê dại.
Không đợi anh thao túng người giấy đưa ra đáp án, giọng của Russell chợt cao lên, mang theo sự sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời:
"Không cần thu thập đủ hai mươi hai lá bài!"
"Cẩn thận lá bài "Mẹ"!"
Hai câu nói này vang vọng trong lăng tẩm "Hoàng đế đen" thâm trầm, rất lâu vẫn chưa dứt.
Đồng tử của Klein phía trên sương mù xám chợt phóng to, theo bản năng cúi đầu nhìn vào bàn dài loang lổ đằng trước người.
Nơi đó đang đặt bốn "Thẻ báng bổ" đang úp xuống, có hoa văn mặt trái không giống nhau.
Giờ phút này, anh cảm thấy vừa đáng sợ, vừa may mắn, giống như bản thân bịt mắt đi lang thang quanh rìa vực sâu, nhưng vẫn không ngã xuống.
Nếu anh dốc sức thu thập "Thẻ báng bổ", thu thập đủ hai mươi lá bài, hoặc là lấy được lá bài "Mẹ", thì theo thói quen thích dung nạp các lá bài khác nhau, đạt được tính chất đặc biệt và địa vị tương ứng của anh, hiện giờ chưa biết chừng đã bị vị "Mẫu Thần Đọa Lạc" kia ăn mòn rồi, không biết đang mang thai cái gì.
Nhưng mình cũng không phải là Russell, cho dù có lá bài "Mẹ", hẳn là cũng không dung nạp, hơn nữa, vì không để thần linh tìm được, "Thẻ báng bổ" rất khó thu thập, gần như không thu thập đủ được... Việc này xem ra là do sự bố trí mà "Mẫu Thần Đọa Lạc" tiện tay làm ra, nếu người nào đó bất hạnh lấy được lá bài "Mẹ", thì sẽ trở thành một trong những tai họa ngầm ở thế giới này... Klein thu lại tầm mắt, tiếp tục thông qua "người giấy thế thân" của mình, nhìn về Russell Gustav đang ngồi trên chiếc ghế dựa cao bằng sắt đen kia.
Lúc này, cả người Russell hơi thẳng lên, giọng lúc trầm lúc bổng:
"Vạn vật đều có thần tính..."
"Nguyên Sơ còn sống, sống trong cơ thể mỗi người!"
Klein hơi nhíu mày, cũng không biết người hiện giờ đang "Ngày cũ" là Russell hay là vầng trăng đỏ trong cơ thể ông.
Đối với bí ẩn trong phương diện này, anh không những có hiểu biết nhất định, hơn nữa còn từng trải nghiệm, nay cũng không còn sợ hãi và kinh hoàng nữa, chỉ liên tưởng đến một vài giáo lý của hội Cực Quang đã từng đọc được trước kia:
Họ ca ngợi tạo vật chủ không nơi nào không có, tồn tại trong cơ thể mỗi sinh linh, cho nên vạn vật đều có thần tính, thần tính nhiều đến một mức độ nào đấy thì có thể trở thành Thiên sứ, mà hiện giờ các chính thần chỉ là Thiên sứ mạnh hơn một chút. Đối với người thường mà nói, chỉ cần có thể nắm giữ được chuyện thực chất của sinh mệnh chính là cuộc lữ hành của tinh thần, có ý thức rèn luyện tinh thần, tăng cường tinh thần, tìm được thần tính thuộc về mình và hợp nhiều thần tính lại với nhau thì có thể thoát khỏi cơ thể phàm tục, biến thành Thiên sứ.
Lúc trước chỉ cảm thấy loại tà giáo như hội Cực Quang này có một bộ thần bí học và lý luận tôn giáo hoàn chỉnh, chính quy giống như giáo hội, hiện giờ lại có thể suy luận ra chân tướng ẩn giấu trong những lời lẽ đó... Việc này nhìn từ góc độ nào đó quả thật không sai, vấn đề duy nhất ở chỗ sau khi dung hợp nhiều thần tính thì không còn là mình nữa... Không ngờ "Tạo vật chủ chân thật" lại giấu bí ẩn cấp bậc sâu xa nhất của thế giới này vào trong giáo lý của mình, không sợ vị tín đồ nào đó đột nhiên ngộ đạo, biết được về ô nhiễm trong lòng đất, bị ăn mòn thành một trong những vật chứa để Nguyên Sơ sống lại sao? "Người Treo Ngược" này thực sự có hơi điên, không phải lúc nào cũng có lý trí... Klein thầm nói vài câu trong lòng, đợi Russell nói ra nhiều hơn.
Nhưng qua hai ba giây, Russell giằng co giữa ngủ say và đạt được sinh mới ngồi trở lại chiếc ghế màu đen, thở hổn hển, không nói thêm gì.
Klein lập tức thao túng người giấy lên tiếng:
"Những lời ông vừa nói, lời nào nên tin, lời nào nên đề phòng?"
Russell bật cười một tiếng:
"Tự anh suy xét."
"À, đây không phải là phong cách của "Nhà bói toán" cá anh sao?"
Ông không đợi Klein trả lời, tự nói tiếp:
"Khi tạo ra chiếc mặt nạ "Tử vong nhợt nhạt" kia, tôi đã nhận ra một việc, vị Tử Thần ở kỷ đệ tứ kia có lẽ còn chưa hoàn toàn ngã xuống, hơn nữa còn lưu lại không chỉ một phương pháp sống lại, một phần trong đó có lẽ liên quan đến "Dòng sông vĩnh ám" kia. Ha ha, "Tử Thần" chắc chắn không thể dễ chết như thế..."
Nói tới đây, Russell nhìn Klein bên dưới đài cao:
"Quả nhiên, chỉ có lựa chọn con đường "Nhà bói toán", "Học đồ" và "Kẻ ăn trộm", "người xuyên không" mới có thể tiến vào "Nguyên bảo". Thời điểm tôi đoán ra chuyện này đã quá muộn rồi."
"Tôi không biết anh có muốn trở thành "Ngày cũ" không, cũng không rõ đây có phải là nghi thức cần thiết không, chỉ có thể nói với anh rằng việc này chắc chắn là nguy hiểm hơn thành thần rất nhiều, nguy hiểm hơn không biết bao nhiêu lần. Có lẽ, sự tồn tại đã bảo tồn chúng ta, theo thứ tự thả chúng ta vào hiện thực đang ở đó đợi anh."