← Quay lại trang sách

Chương 1719 Tạm biệt (2)

Đề nghị duy nhất tôi có thể cho anh là, trước khi anh thử làm việc đó, thì hãy trao đổi với "Thần đèn" trong "Thần đèn cầu nguyện" một chút."

"Thần đèn"? Lợi dụng ân oán giữa ông ta và thiên tôn, nhận được sự trợ giúp nhất định? Klein khẽ gật đầu:

"Được."

Nghe xong câu trả lời của anh, Russell thở dài, cười nói:

"Nếu anh thực sự có thể trở thành "Ngày cũ", có thể cân nhắc đến việc cứu tôi, chỉ có "Ngày cũ" mới có thể đối đầu được với "Ngày cũ"."

Nói tới đây, ông lại im lặng một lát, sau đó nói với tốc độ rõ ràng chậm hơn nhiều:

"Nếu ngay cả khi trở thành "Ngày cũ" mà anh cũng không thể giúp tôi hoàn toàn thoát khỏi ô nhiễm của "Ánh Trăng Nguyên Thủy" thì anh nhớ diệt trừ tôi, hủy diệt tòa lăng tẩm này, nâng đỡ một vị "Hoàng đế đen" mới, để tôi vĩnh vĩnh không có khả năng sống lại..."

Ánh sáng bên trong lăng thẩm dường như lại tối đi một chút, Klein im lặng hai giây nói:

"Tôi sẽ không quên."

Russell rơi vào im lặng, vài giây sau mới cười tự giễu nói:

"Đương nhiên, trước đó, anh phải cấp cứu tôi thêm vài lần."

Câu nói đùa này không những không khiến Klein mỉm cười mà ngược lại càng khiến tâm trạng của anh thêm nặng nề, đến mức không nói nên lời.

Russell không tiếp tục đề tài này nữa, chuyển sang nói như đang hồi tưởng:

"Vợ tôi đã sớm qua đời, những tình nhân tôi từng có chắc chắn đều có kết cục của riêng mình, tôi có lỗi với họ. Tôi chưa bao giờ thực sự yêu họ, chỉ là ham mê dung nhan của họ, hưởng thụ niềm vui sướng ấy..."

"Tôi không có con riêng, về chuyện này một người phi phàm vẫn có quyền lên tiếng, về phần trước khi trở thành người phi phàm, tôi nghĩ các quý bà cũng giống tôi, chỉ là ham mê dung nhan và thân hình của người trẻ tuổi, hưởng thụ niềm vui sướng này, không để lại phiền phức cho mình..."

"Con trai lớn của tôi - Charles - đã chết nhiều năm rồi, không biết có để lại hậu duệ không. Con thứ của tôi - Bonova - nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hiện giờ hẳn đã là Thiên sứ, đối với nó, tình cảm của tôi rất phức tạp, một mặt rất lạnh lùng, rất thất vọng, rất tiếc hận, một mặt lại thỉnh thoảng âm thầm quan tâm. Tôi nhớ hồi nó còn nhỏ, vừa đẻ được mấy năm, thật sự rất đáng yêu..."

"Con gái lớn của tôi - Bernarde - anh đã gặp rồi, có phải rất xinh đẹp đúng không? Từ nhỏ nó đã xinh đẹp, ngoan ngoãn, thông minh, biết hiếu thảo với cha, trân trọng em trai, thương mẹ, đôi khi lại rất chính trực, hơi ngốc nghếch. Có vài lần tôi chơi cờ hoặc chơi trò chơi với nó, tôi lén chơi ăn gian, nó đều không phát hiện ra. Tính tình như vậy khiến nó sau này rất khó chấp nhận một vài việc tôi làm. Đương nhiên, hiện giờ đều có thể đẩy cho "Ánh Trăng Nguyên Thủy", đều tại vị này làm ô nhiễm, về điểm này, tôi còn phải cảm ơn ấy chứ."

"Tôi không biết nên dùng lập trường gì để đưa ra một lời yêu cầu với anh, dù sao tôi cũng chưa từng giúp đỡ anh, cũng không có quan hệ thân thiết gì với anh, chỉ là đến cùng một thời đại, cùng một nơi, có vài phần tình nghĩa đồng hương."

Nghe đến đó, Klein lên tiếng bằng giọng trầm thấp:

"Nhật ký của ông đã giúp đỡ tôi rất nhiều, khiến tôi có thể nắm giữ được tri thức cao cấp ở thời điểm còn nhỏ yếu, từ đó tránh né được khá nhiều nguy hiểm, có thể làm ra sự cố gắng chính xác."

"Với cả, những tấm "Thẻ báng bổ" cũng phát huy được tác dụng ở những giai đoạn khác nhau."

"Có thể đừng đề cập đến nhật ký được không?" Russell ho khẽ một tiếng: "Nhưng, thời kỳ sau tôi quả thật có ý thức lưu lại tin tức cho "người xuyên không" tiếp theo, chỉ có một điều tôi không thể khẳng định là rốt cuộc anh biết ngôn ngữ nào."

Vị đại đế này thong thả thở hắt ra:

"Yêu cầu của tôi là giúp tôi chăm sóc Bernarde, thời điểm nó cần thì hãy cung cấp sự trợ giúp nhất định."

"Tuy trong thế giới thần bí nó thực sự là một nhân vật lớn, nhưng là một người cha, tôi vẫn không thể yên tâm."

Klein không do dự, lập tức để người giấy trả lời:

"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy giúp ông."

"... Ồ, câu này sao nghe quái quái?" Giọng điệu của Russell chợt trở nên kỳ quặc: "Đúng rồi, còn chưa hỏi tên anh, về phần tôi chắc anh cũng rõ rồi, Hoàng Đào."

"Chu Minh Thụy." Klein thản nhiên đáp.

"Kết hôn chưa? Có con chưa? Mấy tuổi rồi?" Russell hỏi một hơi ba câu.

Đại đế, sao ông giống mấy bác gái hàng xóm vậy? Klein lắc đầu, đáp cực kỳ ngắn gọn:

"Chưa có."

Russell nhất thời im lặng, qua một hồi mới nói:

"Anh và tôi cùng thế hệ, Bernarde nên gọi anh là chú Chu."

"Ừm..."

Nói xong, trong giọng Russell không hiểu sao lại thêm vài phần thương xót:

"Sau khi đến thời đại này, ngay từ đầu tôi coi tất cả là trò chơi, chơi rất vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ quê hương, nhớ đến quá khứ đã nuôi dưỡng thành phần lớn tính cách và sở thích của tôi."

"Sống càng lâu, cảm giác này ngày càng xuất hiện hiện nhiều, giống như lá rụng luôn rơi về gốc vậy. Nhưng ít nhất tôi có vợ, có con cái, trên thế giới này vẫn còn có rất nhiều vướng bận, có cảm giác thuộc về nhất định, mà anh... Tôi có thể cảm nhận được sự cô độc của anh, cô độc từ trong xương tủy."

Nói tới đây, Russell bỗng hơi thổn thức:

"Nếu chúng ta vẫn còn sống ở thời đại kia thì tốt rồi, mỗi ngày tôi sẽ đúng giờ đi làm, thỉnh thoảng tăng ca, khi rảnh rỗi thì sẽ đi xem con gái học môn năng khiếu, đón nó vè nhà, đưa cho vợ thứ mà cô ấy dặn đi dặn lại phải mua. Mỗi khi đến cuối tuần hoặc là ra ngoài chơi, hoặc là đến nhà ngoại, hoặc là đến nhà bố mẹ tôi, chơi với các cụ..."

"Đợi đến khi tôi bị cuộc sống ép tới cạn lực, sẽ mượn cớ mời bạn bè như anh đi ăn, vài người đàn ông ngồi ở vỉa hè, ăn thịt xiên, uống rượu, chém gió, chửi bới sếp, nhớ lại thời niên thiếu đầy khí phách, giục anh mau tìm bạn gái... Đợi đến hôm sau tỉnh rượu sẽ lại tràn đầy nhiệt huyết đối đầu với cuộc sống..."

Klein yên lặng lắng nghe, không ngắt lời đại đế.

Giọng Russell dần nhỏ lại, sau đó ông cười nói:

"Tạm biệt nhé, người bạn."

"Hi vọng thật sự sẽ có một ngày gặp lại."

Bóng dáng ông nhanh chóng trở nên hư ảo, giống như biến mất khỏi thế giới trước mặt, chỉ còn lại một chiếc bóng như có như không bịn rịn ngồi trên ngai vàng màu sắt đen.

Russell Gustav đã quay về giấc ngũ vĩnh hằng.

Sau khi "Tàu Ánh bình minh" tự động đi vòng quanh hòn đảo nguyên thủy ba vòng, rốt cuộc chạy về phương xa nơi bão táp đang bao phủ.

Bernarde thong thả thu hồi tầm mắt, chuyển ánh mắt về phía "Dây chuyền đeo trán hiền giả" đang trôi nổi giữa không trung.

Là một "Bậc thầy tiên đoán", rõ ràng cô nhìn thấy cơ hội tấn thăng, biết rõ mình đã hoàn thành nghi thức tương ứng, cản trở một tia họa liên quan đến sức mạnh ở cấp bậc cao, nhưng sự trả giá lại là tự tay phong ấn cha mình, người cha mình đã nhớ nhung hơn một trăm năm, truy tìm hơn một trăm năm.

"Quả là một sự châm chọc tuyệt diệu..." Bernarde nhìn con mắt dựng thẳng được khảm bằng kim cương kia, khẽ thở dài một tiếng.