← Quay lại trang sách

Chương 1726 Nguyện vọng thứ 3 (1)

Nhưng nó sẽ không biến mất mãi mãi, có lẽ một ngày nào đó cô lại nhìn thấy nó ở góc đường."

Đầu óc Jasmine hỗn loạn, khó mà làm rõ được suy nghĩ của mình, chỉ có thể nghiêm túc cúi đầu về phía cỗ máy kia:

"Cảm ơn ngài, ngài "Máy tự động hoàn thành ước nguyện"."

Sau đó cô lại cúi người về phía Klein:

"Cảm ơn ngài, ngài Hermes."

Jasmine còn chưa dứt lời, lại nhớ tới lời Merlin Hermes vừa nói, bèn hỏi lại với vẻ vừa mong chờ vừa vui mừng lại thêm chút ngại ngùng:

"Có thể thực hiện ba nguyện vọng?"

"Đúng vậy, nhưng lần sau sẽ không miễn phí, cần bỏ tiền xu vào." Klein thoải mái đáp lại.

Jasmine nghe vậy thì vô cùng kích động, nhưng vẫn có chút lo lắng:

"Việc này, cần phải trả bằng thứ gì?"

Theo cô thấy, lần thử nghiệm trước miễn phí, không cần trả cái gì không chứng tỏ rằng những ước nguyện sau cũng thế.

Klein chỉnh lại chiếc mũ dạ cao trên đỉnh đầu, mỉm cười nói:

"Penny mà cô bỏ vào chính là cái giá phải trả, chấp nhận những sự thay đổi sau khi ước nguyện được thực hiện cũng là cái giá phải trả."

Jasmine cái hiểu cái không gật đầu, không do dự, đưa tay vào túi áo, định lấy ra mấy đồng penny để thực hiện điều ước.

Nhưng trong túi áo cô trống không, ngoài một chiếc khăn tay thì không có gì cả.

Cô đã ở nhà quá lâu, một khoảng thời gian dài không tiếp xúc với tiền bạc rồi.

Mà trước đó, cô đi bộ từ nhà đến quảng trường thị chính, không ngồi xe ngựa công cộng.

"Tôi, tôi có thể về nhà trước một chuyến không?" Jasmine ảo não, ngại ngùng hỏi.

"Đương nhiên, đây là tự do của cô, nhưng tôi khó đảm bảo cỗ "Máy tự động hoàn thành ước nguyện" này sẽ đứng đây đợi cô mãi." Klein dùng giọng điệu của Ma thuật sư cười nói: "Đôi khi nó rất tùy hứng."

Jasmine "ừm" hai tiếng, nói câu cảm ơn sau đó xoay người chạy về phía ngược lại với quảng trường thị chính.

Cô càng chạy càng thấy cả người thoải mái, tìm về trạng thái khỏe mạnh trước khi bị bỏng, trở về cô gái trẻ trung mới mười bảy mười tám.

Với cô mà nói, đây là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong mơ.

Đương nhiên, là một người bình thường, chạy một lúc là cô bắt đầu thấy mệt, buộc phải chậm lại, bắt đầu đi bình thường.

Gió đêm mát lạnh thổi đến, giữa các tầng mây trên trời cao lộ ra những vì sao lấp lánh, cây cối hai bên đường khẽ xào xạ, bóng người lay động dưới mặt đất, tất cả đều bình yên đến thế, tốt đẹp đến thế, Jasmine chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần mình đều thả lỏng, toàn bộ phiền não đều bay xa.

Từ lúc bị thương đến nay, đây là lần đầu tiên cô có tâm trạng yên bình đến vậy, bất tri bất giác môi nở nụ cười.

Đi khoảng năm sáu phút, cô bỗng nghe thấy có người gọi tên mình:

"Ồ, Jasmine?"

Jasmine nghiêng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đó là hàng xóm của cô, bà Hammill.

"Chào buổi tối, bà Hammill. Lâu rồi không gặp bà, bà định đi tham gia lễ hội cuồng hoan sao?" Jasmine không đeo khăn quàng cổ, cười nói những lời phát ra từ đáy lòng.

Bà Hammill là một người phụ nữ có tuổi tóc đã hoa râm, bà cẩn thận quan sát Jasmine vài lần, hỏi:

"Từ lúc các cô rời đi là không gặp nữa rồi. Nghe nói lúc trước cô bị thương trong trận oanh tạc?"

"Vâng, nhưng đã ổn rồi ạ." Jasmine gật đầu đáp.

Cô lại hỏi:

"Julie bây giờ thế nào rồi?"

Julie là con gái cả của bà Hammill, là bạn hay chơi cùng Jasmine trước kia.

Vẻ mặt Hammill chợt giăng đầy vẻ u ám:

"Nó bị người Fossack ức hiếp, nên chết rồi..."

Jasmine ngẩn ra một chút, vừa thương xót vừa nhớ lại những gì mình đã trải qua.

Cũng từng có quân nhân Fossack xông vào nhà cô, định làm nhục cô, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt bị thiêu hủy của cô thì chỉ đạp cô một cái rồi bỏ đi.

"Julie đáng thương." Jasmine đau buồn, thành khẩn điểm bốn chỗ trên ngực theo chiều kim đồng hồ.

Nghe về những gì người bạn cũ gặp phải, cô mới phát hiện có lẽ mình là một người khá may mắn.

Tạm biệt bà Hammill, Jasmine đi một mạch về căn nhà trọ của mình.

Đến cửa, cô dừng lại, tâm trạng cũng hồi phục khá nhiều, bắt đầu mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt của bố mẹ khi thấy mình lấy lại dáng vẻ cũ.

Họ hẳn là sẽ không cần phải nén đau khổ trong lòng, giả vờ không có chuyện gì xảy ra, họ chắc chắn sẽ kích động đến mức rơi lệ, mừng rỡ ôm chặt lấy mình... Jasmine đặt tay lên chiếc chìa khóa đeo trên cổ, vừa nghĩ miên man vừa mở cửa nhà.

Trong phòng tối om, cả nến và đèn tường khí gas đều không được đốt lên.

Trên chiếc giường ở phòng ngoài vang lên một tiếng ngáy khe khẽ, tạo thành sự đối lập nào đó đối với sự náo nhiệt bên ngoài quảng trường thị chính.

Họ đều ngủ rồi... Đúng vậy, bình thường họ đều làm việc rất vất vả... Jasmine khẽ đóng cửa lại, đi đến trước giường cha mẹ, nương theo ánh trăng đỏ ngoài cửa sổ, lặng lẽ chuyển ánh mắt tới hai người.

Trên đầu cha cô đã có thêm nhiều tóc bạc, nếp nhăn trên trán cũng sâu hơn... Mẹ ngay cả lúc ngủ cũng cau mày, da mặt khô ráp đến tróc ra... Lúc này Jasmine mới phát hiện dường như rất lâu rồi mình không nghiêm túc quan sát gương mặt cha mẹ, cũng không biết họ đã già đi nhiều như vậy.

Trước chiến tranh, cha cô là một chuyên gia kế toán, thu nhập coi như không tệ, thuê được một căn nhà liền kề, có thể để vợ ở nhà, không cần ra ngoài làm việc, chuyên tâm chăm sóc gia đình. Mà hiện giờ, ông chỉ đành vào nhà xưởng dệt may, làm công việc tay chân nặng nhọc, mẹ Jasmine cũng buộc phải ra ngoài, trở thành nữ công nhân dệt.

Sức khỏe của cha ngày càng kém, luôn ho khan, nhưng ông đã thi đỗ kỳ thi thống nhất của nhân viên chính phủ gần đây, đang đợi kết quả phỏng vấn, có thể nhận được một công việc nở mày nở mặt... Mẹ vẫn luôn than phiền mắt và tay của bà ngày càng yếu... Jasmine nhìn thật sâu vào cha mẹ, không đánh thức họ.

Cô đã nghĩ xong nguyện vọng thứ hai của mình.

Jasmine đi thật khẽ, tiến vào phòng bên trong, đổ ra mấy đồng penny cuối cùng trong lọ tiền tiết kiệm gần như sắp trống không của mình.

Sau đó cô rời khỏi nhà trọ, lên một chiếc xe ngựa công cộng không đường ray.

Cô sợ đi bộ mất nhiều thời gian, "Máy tự động hoàn thành ước nguyện" sẽ biến mất.

Lúc này, trên xe ngựa công cộng rất đông hành khách, phần lớn đến tới tham gia lễ hội cuồng hoan, Jasmine nhìn xung quanh, thấy không có chỗ ngồi, cô đành phải vịn vào giá để đứng, chen chúc với một đống người.

Hơn mười phút sau, cô xuống trạm xe, rẽ vào con đường kia.

Sau khi cỗ máy màu đồng thau được khảm những khối thủy tinh kia đập vào mắt mình, Jasmine thầm thở phào một hơi, bước nhanh đến gần.

Trong quá trình này, cô nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra quý ngài Ma thuật sư tên là Merlin Hermes kia.

"Thật sự tự động, không cần ngài ấy ở bên cạnh?" Jasmine nghi hoặc nói nhỏ một câu.

Cô không lãng phí thời gian nữa, lấy một đồng penny ra, bỏ nó vào "Máy tự động hoàn thành ước nguyện".

"Tôi hi vọng cha mẹ tôi có thể lấy lại sức khỏe, hi vọng gia đình tôi trở nên giàu có." Jasmine nhỏ giọng nói ra nguyện vọng của mình, cũng nhắm mắt lại đợi kỳ tích xảy ra.