Chương 1727 Nguyện vọng thứ 3 (2)
Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng leng keng, dường như có tiền xu từ trong "Máy tự động hoàn thành ước nguyện" lăn ra.
Jasmine ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhìn về phía trước, chỉ thấy đồng một penny mình vừa bỏ vào đang rơi xuống cái khay nhỏ ở bên ngoài khe bỏ đồng xu.
Nguyện vọng này không thể thực hiện? À, một nguyện vọng không thể bao hàm quá nhiều nội dung? Vừa rồi thực ra là mình yêu cầu hai nguyện vọng... Jasmine đã có kinh nghiệm được chữa bỏng lúc trước, cũng không nghi ngờ "Máy tự động hoàn thành ước nguyện" xảy ra vấn đề.
Cô nghiêm túc ngẫm nghĩ, lại bỏ đồng một penny vào trong khe đút tiền, tiếp đó cúi đầu nhỏ giọng ước nguyện:
"Tôi hi vọng cha mẹ tôi có thể lấy lại sức khỏe."
Lần này, cô nghe thấy bên trong "Máy tự động hoàn thành ước nguyện" vang lên một tiếng gõ khe khẽ:
"Tinh."
Jasmine thấy đồng xu kia không bị đẩy ra, biết rằng một nguyện vọng nữa của mình đã được thực hiện, chỉ muốn về nhà ngay để xem tình hình cha mẹ.
Nhưng cô lại kiềm chế sự kích động, bỏ thêm đồng một penny thứ hai vào máy.
Cô vốn định ước rằng gia đình mình trở nên giàu có, nhưng nghĩ đến chuyện cha mình còn muốn làm nhân viên chính phủ ở thành phố Limon, thu nhập của gia đình sẽ được đảm bảo, bèn không khỏi nảy ra suy nghĩ khác.
Sau mười tuổi, cô cũng đã nhận thức được rằng gương mặt mình không xinh xắn lắm, điều này không nói nên rằng những người xung quanh cô sẽ ghét bỏ cô, nói dung mạo cô không bình thường, mà là trong những người bạn cùng chơi với cô, có hai cô gái khá xinh đẹp, điều này khiến các cô ấy thường xuyên được ưu ái hơn, cảm nhận được thiện ý của thế giới này nhiều hơn.
Với sự so sánh đó, Jasmine khó tránh khỏi mơ mộng rằng khi mình lớn lên cũng dần xinh đẹp hơn, nhưng sự thật chứng minh rằng giấc mơ chỉ là giấc mơ mà thôi.
Nhưng lần này giấc mơ hoàn toàn có khả năng biến thành sự thật, bởi vì trước mặt cô đang có một cỗ máy có thể tạo ra kỳ tích, "Máy tự động hoàn thành ước nguyện" cực kỳ thần kỳ.
Nếu mình có thể trở nên xinh đẹp, thì mình sẽ tìm được một tấm chồng tốt, cũng sẽ giúp hoàn cảnh gia đình được cải thiện... Jasmine dường như nghe được tiếng ma quỷ đang thì thầm bên tai, không thể kiềm được mà nhắm hai mắt lại, ước một điều:
"Tôi muốn trở nên cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp."
Cô dùng ba chữ "cực kỳ" để sửa lại nhan sắc.
Jasmine vừa dứt lời, "cánh cửa" của "Máy tự động hoàn thành ước nguyện" một lần nữa mở ra, một chiếc mặt nạ màu trắng được đẩy ra, úp lên mặt Jasmine.
Jasmine vừa mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy tấm mặt nạ kia biến mất.
Cùng lúc ấy, dường như cô có sự liên hệ với một thứ gì đó.
Cô mong chờ quay người lại, một lần nữa đi đến cửa hàng bên đường, mượn ánh sáng của đèn đường khí gas, nhìn thấy hình dáng mình phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh.
Jasmine nhất thời không thể nào miêu tả được sự biến hóa trên ngũ quan và hình dáng gương mặt mình, chỉ biết trong khoảnh khắc này, ngay cả bản thân cô cũng chìm đắm vào dung mạo này.
Mũi của cô rất thẳng, đôi môi dày mọng hơn, đôi mắt to hơn, rất long lanh, làn da trắng trẻo như sứ, chỉ còn một chút ít là giống với cô trước kia.
"Đây, đây là điều thần kỳ sao..." Jasmine phát ra một tiếng tán thưởng từ tận đáy lòng mình.
Cô say mê ngắm nghía bản thân, khó khăn lắm mới dời mắt đi được, quay lại cúi người về phía "Máy tự động hoàn thành ước nguyện".
Cô đi về phía trạm xe ngựa công cộng mà như người trên mây, trên đường có vô số ánh mắt dõi theo.
Rầm!
Một người đàn ông vì quá chăm chú nhìn cô mà đâm vào cột đèn đường khí gas.
Jasmine hé miệng cười, không nói gì, đi lên xe ngựa công cộng không quỹ đạo.
Người trên xe vẫn đông như trước, tất cả chỗ ngồi đều đã đầy.
Đúng lúc Jasmine đang tìm chỗ thì một vài người đàn ông đứng dậy, nhìn cô cười nói:
"Tiểu thư, mời cô ngồi đây."
Jasmine nhất thời ngẩn ra, không ngờ mình lại nhận được nhiều thiện ý như thế.
Cô không từ chối, liền ngồi xuống ghế gần mình, nở nụ cười với người đàn ông nhường chỗ cho mình:
"Cảm ơn anh."
Vẻ mặt người đàn ông kia trở nên cực kỳ sinh động, khiêm tốn nói:
"Đây là việc quý ông nên làm."
Jasmine vẫn còn giữ thói quen khi nhốt mình trong nhà trước kia, không nói thêm gì nữa, lặng lẽ ngồi về đến gần nhà mình thì xuống xe ngựa.
Đi được vài bước, cô đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, chợt quay đầu lại nhìn.
Đó là một người đàn ông say khướt, hắn đang dùng một ánh mắt vô cùng ghê tởm nhìn Jasmine.
Jasmine bị dọa giật mình, vội vàng bước nhanh vào nhà trọ, nhưng những người đàn ông cô gặp trên đường đều để lộ ra ánh mắt kiểu này, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thân thành dã thú.
Giớ phút này, Jasmine cảm thấy dường như mình đang đi trong rừng hoang.
Nếu nói lúc trước Jasmine còn có chút hưởng thụ khi thấy cánh đàn ông đều chuyển ánh mắt về phía mình, thì hiện giờ cô chỉ còn lo lắng và sợ hãi.
Cô bước nhanh hơn, giống như đang bị người Fossack đuổi theo.
Cuối cùng, trước khi người đàn ông kia tới gần, Jasmine lao vào nhà, thoát khỏi bọn họ.
Phù... Cô vỗ vỗ ngực, âm thầm quyết định sau này sẽ ít ra ngoài vào ban đêm.
Lúc này cô mới nhận thức được một điều dung mạo đẹp quá tưởng tượng cũng có chỗ không tốt.
Sau khi lấy lại tinh thần, Jasmine men theo cầu thang cầu thang tối tăm đi lên tầng ba, trở lại căn nhà trọ của mình, dùng chìa khóa cầm theo bên người mở cửa.
Cô khẽ khàng đi đến gần giường cha mẹ, một lần nữa nương theo ánh trăng nhìn ngắm diện mạo họ.
Họ thực sự đã lấy lại được sức khỏe... Jasmine khó nén nổi nụ cười, khẽ thở phào một cách rõ ràng.
Nghe thấy tiếng động, mí mặt mẹ cô hơi động đậy, chậm rãi mở mắt ra.
Jasmine ngừng thở, thu lại nụ cười, định cho mẹ một bất ngờ.
Nhưng mẹ cô ngồi bật dậy, nhìn về phía cô, vẻ mặt đột nhiên vô cùng hoảng sợ.
"Cô là ai?" Người phụ nữ này dùng giọng nói the thé hỏi, cũng dùng sức đẩy chồng bên cạnh.
Mình là ai? Jasmine bị hỏi mà ngây người, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
Lúc này, cha cô cũng đã tỉnh lại, vừa nghi hoặc vừa cảnh giác nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt.
"Đi ra ngoài! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!" Mẹ của Jasmine xuống khỏi giường, cầm giá nên bên cạnh lên, định dùng nó làm vũ khí.
"Chúng tôi không chào đón trộm cắp." Cha Jasmine coi như còn khách sáo, ra lệnh đuổi kẻ lạ.
Anh biết khi đối diện với kẻ trộm, không cần quá bức ép, nếu không dễ khiến đối phương lựa chọn cách thức cực đoan để đối phó.
Jasmine rốt cuộc lấy lại tinh thần, vội vàng lên tiếng:
"Cha, mẹ, con là..."
Cô còn chưa dứt lời, đã bị mẹ lao đến đẩy mạnh một cái, cha thì giữ vai cô kéo ra khỏi phòng.
Về phần cô nói gì, trong tình huống đó, không ai quan tâm.
Rầm!
Nhìn cửa nhà đóng sầm trước mặt mình, điều này khiến Jasmine vừa hoang mang vừa bất lực.