← Quay lại trang sách

Chương 1757 Hiện thân (1)

Wendel vô cùng đề phòng họ, nhưng không phát hiện ra điều gì dị thường.

Tu!

Rốt cuộc tiếng còi hơi vang lên, xe lửa hơi nước nặng nề, thong thả chuyển động.

Trong tiếng xình xịch, đoàn tàu này nhanh chóng rời khỏi trạm Utopia.

Sau đó, họ lại trải qua một lần trời tối sầm nữa, nhưng may là không có cơn bão nào đổ xuống, mặt trời nhanh chóng xuyên qua tầng mây, chiếu sáng mặt đất.

Đối với Wendel mà nói, tất cả mọi thứ rất bình thường, từ tối hôm qua tới Utopia đến bây giờ đều như thế, nếu không phải có một tập văn kiện cơ mật giấu trong ngực thì anh ta chắc chắn sẽ không tin Utopia có vấn đề.

Đợi đến khi xe lửa hơi nước đến trạm kế tiếp, cũng chính là trạm mà mọi người quen thuộc, Wendel rốt cuộc bình tĩnh lại, đầu óc chợt đau điếng co rút, có cảm giác tinh lực bị tiêu hao quá độ.

Lúc này, anh ta nhìn lại một lượt những gì mình trải qua ở Utopia.

Sau khi nhớ lại xong, Wendel đột nhiên ngồi thẳng dậy:

Đêm qua lúc anh lấy cớ đi nhà vệ sinh, trong tay còn xách theo hành lý và ô che, hoàn toàn không giống khách từ trong xe lửa đi xuống.

Mà nhân viên công tác kia lại không hề phát hiện ra điều ấy, hoặc nên nói ông ta đã phát hiện ra nhưng không biết xuất phát từ mục đích gì mà không vạch trần!

Bỗng nhiên cơ lưng Wendel căng cứng, xuất hiện trạng thái như sắp nổ tung.

Trong lòng anh ta vừa sợ hãi vừa hoang mang, trong đầu không kìm được mà hiện lên vài suy đoán:

"Cư dân Utopia đều là quái vật khoác da người, bình thường trông không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần gặp phải điểm mù của logic thì sẽ thể hiện ra mặt dị thường, bỏ qua những chỗ tồn tại vấn đề một cách rõ ràng?"

"Hoặc là nhân viên sân ga kia đã phát hiện ra mình nói dối, chỉ là không muốn đối phó với mình, mới cố tình làm như không thấy, thả mình đi? Vì sao chứ?"

"Ừm, xách theo hành lý đến nhà vệ sinh của sân ga hoàn toàn có thể dùng lý do sợ bị mất hành lý để giải thishc, nhưng toàn bộ sân ga đều có mái che, căn bản không cần cầm theo ô, hơn nữa, mưa đã tạnh từ lâu rồi..."

Wendel vô thức nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy ánh nắng chiếu rọi sân ga trước mặt, từng người lữ khách xếp hàng ngay ngắn chờ đằng sau dây phân cách, hoàn toàn khác với cảm giác u ám âm trầm của Utopia.

Phù... Anh ta thở hắt ra, cả người thả lỏng hơn chút.

Nơi này không phải là Utopia... Mình đã ra khỏi đó rồi... Wendel vừa thì thào tự nói, vừa giơ tay lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Vừa rồi khi anh ta nhớ lại sơ hơ của mình, giống hệt như rơi vào trong một cơn ác mộng không sao tỉnh lại được.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Wendel đứng dậy, quyết định ra khỏi trạm xe, hút một điếu thuốc để điều chỉnh tâm trạng.

Hút thuốc sẽ trấn an anh ta, để anh ta nhớ lại những gì đã trải qua ở Utopia.

Trong quá trình này, anh ta sinh ra một linh cảm với bản thân:

"Có lẽ vì mình chân thành giúp đỡ Trish, cho nên nhân viên sân ga kia mới cố tình bỏ qua vấn đề của mình, thả mình đi?"

So với cách nghĩ toàn bộ cư dân của Utopia đều là quái vật khoác da người thì Wendel tình nguyện chấp nhận lời giải thích này hơn.

Đúng lúc này, khóe mắt anh ta nhìn thấy một đám người đang nói chuyện với trưởng tàu trong một góc.

Wendel khẽ khàng đến gần vài bước, định xem họ nó gì.

Anh ta dựa vào thính lực tốt hơn người bình thường, ở khoảng cách không bị nghi ngờ, lờ mờ nghe được một đoạn đối thoại:

"Tối qua chúng ta... sân ga... Utopia..."

"Vương quốc... không có..."

"Xin hãy giữ bí mật..."

Wendel hơi nhướng mày, kết hợp với những gì miêu tả trong văn kiện, anh ta đại khái đã rõ đám người kia đang nói gì với trưởng tàu.

Họ đang nói trong vương quốc vốn không có trạm tên là Utopia này, mà trạng thái của đoàn xe lửa hơi nước đêm qua là "mất tích"!

Giờ phút này, trong lòng Wendel lại xuất hiện những cảm xúc sợ hãi mảnh liệt, chỉ cảm thấy có thể sống sót rời khỏi Utopia chính là điều may mắn lớn nhất.

...

Alfred mất gần một tuần mới từ cảng Escoson về Backlund.

Bởi vì ven đường anh ta còn phải đến gặp người nhà những đồng đội đã hi sinh, bạn bè lúc trước, người lớn trong nhà đang quay về đất phong để nghỉ phép và một vài đối tác làm ăn của gia tộc.

"Việc này còn khiến người ta mệt mỏi hơn cả tham gia chiến đấu." Alfred than phiền với cha mình, bá tước Hall một câu.

Bá tước Hall cười chỉ đầu cầu thang:

"Về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa đến phòng sách tán gẫu tiếp."

Ông ta rất hài lòng về trạng thái tinh thần và sự trưởng thành của người con trai thứ.

Alfred nhìn quanh một vòng, cười hỏi:

"Viên ngọc quý lấp lánh nhất Backlund đâu rồi?"

Anh ta dừng một chút lại bổ sung một câu:

"Cả Hibbert đâu?"

Bá tước Hall cười nói:

"Audrey đến hội quỹ của nó rồi, buổi chiều mới về, nó vẫn luôn trách móc con không cung cấp hành trình cụ thể khiến nó không biết được rốt cuộc khi nào con mới trở về."

" Hibbert hiện giờ là thư ký nội các, cực kỳ bận rộn."

Alfred gật đầu, không nói thêm nữa, quay về phòng tắm rửa một hồi, thay áo sơ mi, gi lê và âu phục.

"Tôi thích sự tùy ý ở đông Byron hơn." Anh ta soi gương, nói với sĩ quan phụ tá của mình.

"Ngài như vậy càng có khí chất quý tộc hơn." Sĩ quan phụ tác của anh ta vừa nói vừa đưa tập văn kiện trong tay tới: "Tướng quân, MI9 đưa cho ngài."

"MI9." Alfred như có điều suy tư bóc túi văn kiện ra: "Nhanh như vậy đã có kết quả điều tra Utopia rồi?"

Còn chưa dứt lời, anh ta đã rút văn kiện ra, lật xem.

Trong quá trình này, động tác lật tài liệu của Alfred ngày càng chậm, đến cuối cùng, anh ta mở ngược lại trang đầu, đọc lại một lần.

Nội dung của bản báo cáo điều tra này chia là hai phần chính:

Một là thành viên hộ tống báo cáo của Alfred đã đi nhầm vào Utopia, chứng kiến một vụ án giết người, nửa đêm chạy thoát ra ngoài quay về xe lửa hơi nước; Hai là trên toàn bộ đường ray xe lửa nối từ vịnh Disi đến Backlund hoàn toàn không tồn tại trạm Utopia này, trong Biển cuồng bạo cũng không có cảng Utopia này, về phần sau đó thì nhân viên điều tra chưa phát hiện ra bất cứ dấu vết nào.

Hai tình huống này đều không hề vượt quá phạm vi chấp nhận của Alfred, điều khiến anh ta kinh ngạc là tội phạm vụ án giết người kia:

Cô ta tên là Trish, là chủ một khách sạn, từng được nhận giáo dục trung cấp, tốt nghiệp một trường văn, sau đó cô ta trở thành tình nhân của một thương nhân, gần đây đang định thoát khỏi thân phận này.

Thông tin này giống hệt với chủ khách sạn tên Trish mà Alfred gặp được ở khu cảng kia, mỗi một chi tiết đều khớp nhau.

Cho nên, Alfred đoán rằng tội phạm trong vụ án giết người đó chính là vị Trish kia, cũng chính là cô gái xinh đẹp từng được giáo dục nhất định, nửa đêm thổi lên khúc nhạc đau thương kia.

"Đây là câu chuyện sau lưng cô ấy sao?" Alfred thầm lẩm bẩm một câu.

Điều này khiến cho cư dân trong Utopia kia có vẻ khá chân thật, không phải ảo giác như Alfred dự đoán.

Nói cách khác, sau khi người từ ngoài đến rời đi, cư dân Utopia vẫn có cuộc sống của riêng mình, có tình yêu, thù hận, đau đớn và bi thương của bản thân cùng đủ loại trải nghiệm.