Chương 1758 Hiện thân (2)
Ngoại trừ Utopia nhìn có vẻ không tồn tại trong thế giới hiện thực thì nơi đó cũng không khác mấy so với thành phố bình thường ở Ruen.
Có lẽ, Utopia thật sự tồn tại, mỗi người ở nơi đó đều là thật, chỉ là muốn tiến vào nơi đó thì phải thỏa mãn thời gian và địa điểm nào đó... Alfred khẽ gật đầu, cảm khái thu lại bản báo cáo điều tra của MI9.
Với anh ta mà nói, chuyện này đến đây coi như đã xong, anh ta hoàn toàn không có ý điều tra sâu thêm.
Phải biết rằng, ở nam đại lục có đủ loại hiện tượng kỳ dị, số lượng nhiều không đếm xuể, nếu quá tò mò sẽ chỉ mang đến mối nguy hiểm vượt quá tưởng tượng mà thôi.
Sau khi chỉnh lại quần áo và tâm trạng, Alfred đi đến phòng sách của cha, gập ngón tay gõ lên cánh cửa có phù điêu.
"Mời vào." Giọng của bá tước Hall truyền ra.
Alfred chỉnh lại mái tóc vàng, đẩy cửa tiến vào, tìm chỗ ngồi xuống.
Bá tước Hall mỉm cười nhìn anh ta:
"Đã ra dáng một người đàn ông rồi."
"Không có ai lại nói với một người đàn ông trưởng thành như vậy." Alfred đáp lại không hề câu nệ.
"Trong lòng cha, con vẫn là cậu thiếu niên có chút phản nghịch kia." Bá tước Hall cười nói: "Con đã là người phi phàm danh sách 5 rồi?"
Alfred một lời hai ý đáp:
"Đúng vậy, con đã là một kỵ sĩ chân chính rồi."
Bá tước Hall gật đầu, bỗng thở dài nói:
"Con hẳn là đã trải qua rất nhiều khổ sở."
"Theo cha được biết, bất kể là ma dược hay là chiến tranh đều mang đến thương tổn nghiêm trọng, từ cơ thể đến tâm lý."
"Mỗi một con người khi còn sống đều đã có rất nhiều khổ sở rồi." Alfred nói với giọng hơi thổn thức.
Anh ta dùng cách nói khéo léo kiểu Ruen, tạm dừng một chút rồi lại bổ sung:
"So với khi rời khỏi Backlund, trạng thái hiện giờ của con ngược lại rất tốt. Chỉ cần nắm giữ phương pháp, ở cấp bậc của con không còn lo sợ bị sự điên cuồng tấn công nữa."
Bá tước Hall không tiếp đề tài này nữa, mà chuyển sang nói:
"Em gái con cũng trở thành người phi phàm rồi đấy."
"Hả?" Alfred đầu tiên là cả kinh, rồi chợt nhớ ra gì đó, ảo não nói: "Con còn cho rằng em ấy chỉ là thay đổi sở thích thôi."
"Xem ra sự mạo hiểm của Audrey là được con trợ giúp." Bá tước Hall như hiểu ra, nói: "Cha hi vọng con có thể tìm nó nói chuyện, nói với nó con đường uống ma dược này nguy hiểm, điên cuồng và đau đớn đến mức nào, bảo nó dừng lại ở cấp bậc hiện tại thôi."
Alfred không chút do dự đáp:
"Con sẽ làm vậy."
Chạng vạng, trong phòng sách nhỏ thuộc về một mình Audrey.
"Alfred, anh có việc muốn tìm em à?" Audrey thay quần áo ở nhà, dẫn theo Susie, mở cửa phòng cho anh trai.
Cô đã ở đây đợi được vài phút.
"Có một số việc anh muốn nhắc nhở em." Alfred đi vào phòng sách, tiện tay kéo ghế dựa ngồi xuống.
Audrey chỉ khẽ cười, chỉ vào cô chó lông vàng:
"Có cần bảo Susie ra ngoài không?"
Nhìn cô chó lông vàng ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, đôi mắt đầy nhân tính, Alfred không nhịn được cười nói:
"Không cần đâu, anh nghĩ nó sẽ không nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta."
"Cô ấy." Audrey thuận miệng sửa lại một câu.
Đợi đến khi cô gái quý tộc này ngồi xuống đối diện, Alfred mới cảm khái một câu trong lòng:
Mấy năm không gặp, em gái đã không còn non nớt nữa, bất kể là dung mạo hay khí chất đều đã đạt đến mức khiến người ta phải tán thưởng, không còn là cô bé trước kia nữa.
Alfred thu lại ánh mắt, nói như tùy ý:
"Nghe nói em trở thành người phi phàm rồi?"
"Vâng." Audrey thản nhiên gật đầu đáp.
Alfred vốn định hỏi danh sách mấy rồi, nhưng cảm thấy như thế trực tiếp quá, dễ gây ra hiệu quả ngược, bèn cân nhắc rồi nói:
"Em hẳn là người phi phàm con đường "Người quan sát" đúng không? Có năng lực giống thằn lằn bảy màu."
Con thằn lằn bảy màu chính là quà màu Alfred đã tặng em gái.
Đợi Audrey đưa ra câu trả lời khẳng định, Alfred hỏi bằng giọng đùa giỡn:
"Hiện giờ em có thể thực hiện trị liệu lĩnh vực tâm linh à? Phần lớn người phi phàm, gồm cả anh đều cần trợ giúp về phương diện này. Ừm, anh quên nói với em, anh đã là "Kỵ sĩ trừng phạt" danh sách 5 con đường "Người trọng tài" rồi."
Audrey mím môi khẽ cười:
"Em là một bác sĩ tâm lý đủ tư cách, từng được huấn luyện chuyên nghiệp, về điểm này anh có thể nhờ cha mẹ chứng thực."
Đã danh sách 7 rồi... Vẻ mặt Alfred dần trở nên nghiêm túc:
"Audrey, có một số việc anh cần phải nhắc nhở em, ma dược mang đến không chỉ có sức mạnh thôi đâu."
Nói tới đây, anh ta dừng một chút quan sát phản ứng của em gái, phát hiện Audrey không hề sốt ruột, nghe vô cùng nghiêm túc.
"Trong mỗi phần ma dược đều ẩn chứa sự điên cuồng, sẽ dẫn đến mất khống chế... Anh từng nhìn thấy tình huống tương tự rồi, không chỉ một lần... Chúng từng xảy ra trên người kẻ địch của anh, cũng xảy ra trên người bạn bè anh, không có quần thể nào có thể tránh thoát..." Alfred kết hợp với những gì trải qua ở đông Byron, nói chi tiết về sự nguy hại của ma dược.
Trong quá trình này, anh ta phát hiện không chỉ có em gái Audrey nghe rất chuyên chú, mà cô chó lông vàng Susie cũng tỏ ra hết sức yên tĩnh.
Ký túc xá của MI9 nằm ở phố Bellotto khu tây, là một tòa nhà ba tầng thoạt nhìn không hề bắt mắt chút nào.
Ngoài cửa tòa nhà không có bất cứ ký hiệu nào có thể chứng minh được thân phận của nó, chỉ treo một biển hiệu đơn giản:
"9".
Phần trung tâm nhất của toàn nhà này nằm ở dưới lòng đất, phía trên chủ yếu là nhân viên văn phòng, đương nhiên, phần lớn người phi phàm thuộc MI9 không có việc gì thì cũng không xuống lòng đất, nơi đó hoàn cảnh không tốt, áp lực không khí, lúc nào cũng có khả năng xảy ra sự cố vì vật phong ấn không được trông coi cẩn thận.
Hiện giờ Hugh đang đảm nhiệm tổ phó "Tổ điều tra gián điệp và an toàn trong nước", trực tiếp quản lý một đội ngũ người phi phàm có quy mô không tính là nhỏ, phụ trách các vụ án gián điệp liên quan đến Intis và khu Backlund.
"Chỗ này có một nhiệm vụ." Lãnh đạo trực tiếp của cô, phó phòng MI9 kiêm tổ trưởng "Tổ điều tra gián điệp và an toàn trong nước" - trung tướng Pantek cầm một tập văn kiện, đưa cho người đang đứng đối diện bàn làm việc.
"Khẩn cấp lắm à?" Hugh đưa tay nhận lấy, cẩn thận hỏi một câu.
Trung tướng Pantek là một ông già Ruen điển hình, mép tóc tụt về sau khá nghiêm trọng, ông ta cầm tách cà phê sứ lên, khẽ nhấp một ngụm:
"Không khẩn cấp, độ nguy hiểm thấp."
"Trên thực tế, nhiệm vụ này phân cho toàn bộ thành viên, hi vọng có người có thể hoàn thành bằng vận may."
Miêu tả như vậy hơi nằm ngoài dự đoán của Hugh, nhưng cô không mở túi văn kiện ra ngay, mà đáp lại:
"Tôi sẽ chuyển lời đến các tổ viên của tôi."
Ra khỏi văn phòng của trung tướng Pantek, Hugh đi về phòng của mình.
Sau khi cô ngồi vào chỗ, cả người dường như bị giấu đi.
Hugh nhanh chóng xem xong văn kiện trong tay, đã rõ vì sao ngài phó phòng lại nói như vậy:
Utopia kia dường như không ở bất cứ chỗ nào trên nam bắc đại lục, cũng không phải là những hòn đảo đã biết trên năm biển.