← Quay lại trang sách

Chương 1761

Sau khi nói chuyện việc ra tòa với cô nàng đối diện kia, tôi thấy cô ấy để lộ một nụ cười nhạt, nhờ chúng tôi đến thư viện mượn mấy quyển sách mà bản thân tôi nghe tên cũng cảm thấy khó mà hiểu được.

Nụ cười kết hợp với tên bộ sách kia lại mang theo một vẻ đẹp khó diễn tả bằng lời.

Sau khi đưa tiểu thư Trish quay về phòng tạm giam, tôi thu dọn tài liệu vụ án, chuẩn bị đến gặp luật sư, đây là chuyện tôi đã hẹn từ trước rồi.

...

Tôi dựa lưng vào ghế, nghe "Ánh trăng" Emlyn miêu tả giấc mơ của anh ta.

Sau khi được vị cha sứ Utravsky kia "giám định", giấc mơ này không phải là chỉ dẫn của thần đến từ "Đại Địa Mẫu Thần".

Việc này không khỏi khiến người ta chuyển sự nghi ngờ về phía mặt trăng, về phía "Mẫu Thần Đọa Lạc", sau đó gặp phải ô nhiễm... Tôi thiếu chút nữa bị suy nghĩ của mình chọc cười.

Là một "Nhà bói toán" có thâm niên, bậc thầy giải giấc mơ, tôi không hề khiêm tốn, thản nhiên nói ra nhận thức của mình:

"Có ba khả năng, một là giấc mơ đang dẫn dắt anh đi tìm kiếm gì đó, truy đuổi gì đó, và quấy nhiễu vận mệnh của anh ở một mức độ nào đó, hai là giấc mơ này hi vọng anh suy nghĩ sâu về nó, lý giải nó, sau đó nhờ vào việc này mà bí mật ăn mòn anh, ba là vì anh quá lo âu về "Mỹ thần", vì thế mơ thấy cảnh tượng mình sợ hãi nhất."

"Khả năng thứ ba không cần nói, phương pháp đối phó với hai khả năng trước đều giống nhau, không cần suy nghĩ, không cần nghiên cứu, không cần thiết thì không rời khỏi Backlund."

Nói xong, tôi thấy Emlyn không chút do dự gật đầu.

Tôi biết ngay đây là cách xử lý mà anh ta thích.

...

"Cùng nhau gây án?" Tôi nhìn tư liệu vụ án trong tay, dùng âm cuối để biểu đạt sự nghi vấn của mình: "Các anh nên đi mời một vị luật sư lớn."

Tôi chỉ là một luật sư hành chính, nói một cách chính xác thì không có tư cách ra tòa.

Đương nhiên, chỉ là trong tình huống nghiêm khắc nhất, thực tế thì không có, chỉ cần vụ án không lớn, không liên lụy đến tòa án hình sự, luật sư hành chính cũng có thể ra tòa giúp đỡ.

Vị cảnh sát mặc đồng phục đen trắng đối diện kia nở nụ cười nói:

"Utopia chỉ là một thành phố nhỏ, không có luật sư lớn, phải đến nơi khác mời."

"Hơn nữa, vụ án này khởi tố với lý do phòng vệ quá mức, thời hạn thi hành án rất ngắn, tiền thụ án cũng không đến bốn trăm bảng, có thể thẩm tra xử lý ở tòa án trị án trước, đến khi phán quyết phòng vệ quá mức không được thành lập, thì mới chuyển sang cho tòa án hình sự."

Hiểu nhiều đấy, muốn đổi sang làm luật sư à? Nhưng bình thường mà nói, vụ án giết người do phòng vệ quá mức cũng có thể được giao cho tòa án hình sự, ha ha, đây là chỗ tốt của thành phố nhỏ, rất nhiều chuyện đều không thể nghiêm khắc quá... Tôi nghĩ một lúc, "ừm" một tiếng:

"Vậy tôi thử biện hộ cho người vô tội một lần."

"Mặt khác, xin các anh nhanh chóng sắp xếp thời gian, để tôi có thể gặp vị tiểu thư Trish kia."

Xem xong tư liệu vừa rồi, tôi nắm khác chắc về vụ án này, vấn đề lớn nhất hiện giờ là hình tượng của vị tiểu thư Trish kia có thể nhận được sự đồng tình không.

Ừm, tuy giấy phép luật sư hành chính của mình được làm giả ở vùng khác, nhưng việc này cũng không thể phủ định là do mình chịu khó rèn luyện chuyên ngành, chỉ là cuộc thi đó chẳng may xảy ra sai sót.

...

Bansi? Verdu muốn đi Bansi? Tôi ngồi ở phía dưới bàn dài loang lổ, nhìn về phía "Người Treo Ngược" đang báo cáo với ngài "Kẻ Khờ", cảm thấy hơi nghi hoặc về diễn biến của sự việc.

Verdu đắm chìm trong thần bí học, muốn dùng nó để cứu ngài "Gate" quả thực có lý do nhất định để đến khu cảng bỏ hoang Bansi, hơn nữa, anh ta cũng ở Bayam gần nửa năm rồi, tiếp xúc với tư liệu về Bansi cũng là chuyện bình thường... Vấn đề chủ yếu là, "Người Treo Ngược" trước đó theo dõi không cung cấp dấu hiệu tương ứng, khiến hành vi này của Verdu có vẻ hơi đột ngột... Chuyện này cần phải chú ý hơn... Tôi thầm gật đầu, nghe ngài "Kẻ Khờ" ra lệnh một câu:

"Tiếp tục theo dõi."

...

Tôi đang đánh đàn thất huyền cầm bên cạnh đài phun nước ở quảng trường thị chính, tôi sử sụng dao nĩa, cắt bít tết, tôi đang giảng giải về giáo lý của Nữ thần cho các tín đồ trong giáo đường, tôi giơ tay phải ra, được một quý ngài ân cần đỡ xuống khỏi xe ngựa, tôi cầm chiếc váy mới đã chở rất lâu mới lấy được, nhanh chóng thay nó vào, tôi sải bốn chân, bị một đứa trẻ con đuổi theo, tôi lớn tiếng cười, nghiêng ngả nô đùa với một chú chó...

Đột nhiên, chúng tôi hơi chấn động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấy những sợi dây mảnh hư ảo từ người mình chui ra, kéo dài đến chỗ cao, xuyên qua một mảng sương mù xám trắng, hướng vào một tòa cung điện xa xưa, rơi xuống tay một người bị sương mù bao phủ.

Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Klein rất kỳ diệu, dường như hoàn toàn phân hóa ra thành ngàn vạn sinh linh, mỗi một phân thân đều có ý chí, suy nghĩ, nhận thức và vận mệnh của riêng mình.

Nhưng, trên ý thức của số đông ấy tồn tại một ý thức chiếm vị trí thống trị, nó không ngừng chịu các loại tấn công, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đại dương ý thức tự hình thành đồng hóa, nhưng cuối cùng cũng gắng gượng vượt qua, để Klein giữ sự tỉnh táo nhất định.

Bản thể của anh vẫn đang ở trong lòng đất dưới giáo đường thánh Arianna, ý thức khi thì bay lên "Nguyên bảo", khi thì chìm vào trong cơ thể.

Những gì mà các bí ngẫu phân thân trải qua không ngừng lóe lên trong đầu anh, giống như một giấc mơ do vố số mảnh vỡ tạo thành.

Trên sân ga thứ ba của trạm xe lửa hơi nước Backlund.

Alfred nói chuyện với cha mẹ và em gái một lúc, sau đó tranh thủ trước lúc xuất phát xuống khỏi xe lửa, đi vào sân ga, nói với một tùy tùng:

"Cho tôi một điếu thuốc đông Byron."

Nếu nói những năm qua mang lại ảnh hưởng xấu gì cho anh ta, ngoại trừ chút ít đau đớn và dày vò về mặt tinh thần thì cũng chỉ còn mấy thói hư tật xấu.

Sau khi hút nhiều thứ thuốc lá đông Byron được quấn bằng lá thuốc lá và thảo dược phơi khô, Alfred không còn quen được thứ thuốc lá thịnh hành ở bắc đại lục nữa, cho rằng chúng nhạt nhẽo, vô vị, giống như rượu mạnh pha nước lã.

Về phần xì gà, anh ta cho rằng đây là thứ cần một hoàn cảnh tốt để chậm rãi nhấm nháp, không phù hợp với lúc này.

Đương nhiên, anh ta cũng không nghiện thuốc lá lắm, một "Kỵ sĩ trừng phạt" có đủ sức lực và tinh thần để kháng cự ảnh hưởng về phương diện này, sở dĩ đến sân ga Alfred mới hút thuốc là bởi anh ta cảm thấy trong xe rất ngột ngạt, mẹ lại luôn nhắc đến vấn đề hôn nhân của mình.

Đợi tùy tùng lấy một điếu thuốc "đông Byron" ra châm lên, Alfred đưa thứ có vỏ ngoài màu khô vàng gần như đen này lên miệng, rít sâu một hơi.

Mùi vị nồng đậm ngấm vào người anh ta, khiến tinh thần anh ta đột nhiên phấn chấn hơn.

Lúc này, Alfred thấy một người đàn ông có mái tóc vàng như tượng cổ điển dẫn theo một người hầu nam đi tới.

Anh ta do dự rồi nở nụ cười, giơ tay phải lên:

"Hibbert, em nghĩ anh sẽ không quay về Đông Chester."

Người tới chính là con trai cả của bá tước Hall, anh trai của Alfred, Huân tước Hibbert Hall.