← Quay lại trang sách

Chương 1760

Arges giơ tay nhận lấy tờ giấy được gió "đưa đến", mở ra đọc:

"Verdu đang tìm thuyền hải tặc hoặc thuyền buôn lậu đến Bansi."

Cảng Bansi chưa xây lại, các nơi đều chưa có tàu chở khách đến đó, Verdu coi trọng cơ hội "Truyền tống" chỉ có thể dựa vào cách không chính quy.

Đi Bansi? Arges hơi nhíu mày.

Hắn biết Bansi rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng hoàn toàn không rõ vì sao Verdu lại muốn tới Bansi.

Nơi đó hẳn là không có gì!

Không, cho dù giáo hội san bằng Bansi, thì nơi đó cũng có gì đó không bình thường, hơn nữa, lúc trước giáo hội cũng chưa từng điều tra rốt cuộc Bansi đang che giấu vấn đề gì... Thân là Hồng y giáo chủ, Arges có tư cách đọc các tài liệu và hồ sơ cơ mật, trong đó gồm cả hành động của giáo hội Gió Bão nhằm vào Bansi được ghi lại.

Mặt khác, hắn còn biết được rất nhiều từ chỗ ngài "Kẻ Khờ" và "Thế giới" Hermann Sparrow.

Arges ngẫm nghĩ sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định, định để vệ sĩ bóng của mình sắp xếp cho Verdu một con thuyền hải tặc.

Về phương diện này, Arges biết rất nhiều nhân vật có máu mặt, không cần hắn ra mặt hay là dùng danh nghĩa của bản thân.

Đương nhiên, ở quần đảo Roth, thuyền buôn lậu thường cũng tương đường với thuyền hải tặc.

Tôi ngồi trên ghế của cục cảnh sát, nhìn miệng của hai người đàn ông mặc đồng phục đen trắng đối diện luân miệng mở ra, giống như đang nói gì đó.

Người bên trái có vẻ mặt lành lùng, dường như đã nhìn rất nhiều cảnh đời bất hạnh, người bên phải còn có chút ngây ngô, trong ánh mắt để lộ ra chút thương hại.

Tôi không cảm thấy đau đớn, cũng không hối hân vì mình đã đâm nhát dao đó, trong khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn cảm thấy mình đã được giải thoát, máu nóng bắn lên người tôi giống như sự cứu rỗi mà thần linh ban cho.

Tôi chỉ hối hận thời điểm còn trẻ tuổi vì sao lại điên cuồng theo đuổi tiền tài như vậy, còn vì thế mà hi sinh sự tôn nghiêm, thân thể và tự do.

Mấy ngày hôm nay ở cục cảnh sát, tôi rất yên bình, có thể suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, cảm thấy thấu triệt hơn so với bao năm trong quá khứ.

Ý chí không đủ kiên định, tâm trí không đủ thành thục là căn nguyên khiến tôi phạm phải sai lầm đó, nhưng cũng không phải là toàn bộ.

Từ nhỏ đến lớn những sự giáo dục tôi nhận được đã nói cho tôi biết, cố gắng và liều mạng là vì căn nhà to hơn, có cửa sổ chạm sàn lấy được nhiều ánh sáng, hơn ba người hầu, một bãi cỏ vườn hoa thuộc về riêng mình, dao nĩa bằng bạc hoặc nạm vàng, tiệc tối bày đầy đồ ăn ngon, vũ hội có âm nhạc du dương, vân vân...

Báo và tạp chí tôi từng độc cũng nói với tôi hết lần này đến lần khác rằng chỉ khi có đủ thể diện thì mới có thể được gọi là giai cấp trung sản, mới là trụ cột của vương quốc, mới là người tao nhã, ưu tú, không dung tục, có phẩm cách, đồng thời có sự đồng cảm và tri thức.

Hơn nữa, chúng cũng nói cho tôi biết thể diện là gì, thể diện chính là chiếc váy xinh đẹp, chính là quần áo được phối với những trường hợp khác nhau, chính là đồ mỹ phẩm, đồ trang điểm cao cấp, chính là túi xách tinh xảo, chính là buổi hòa nhạc, một buổi trà chiều, một buổi tụ hội đầy phong cách.

Mà thứ để đổi lấy những thứ ấy chính là đồng bảng vàng, đồng bảng vàng và đồng bảng vàng.

Phải thừa nhận, theo đuổi một cuộc sống tốt hơn là bản năng của mỗi người, nhưng khi mọi phương diện mà một cô gái tiếp xúc đều đang nói với cô ấy như thế, khi trào lưu của toàn xã hội chính là thể diện, là tinh xảo và tao nhã, thì suy nghĩ của cô rất dễ bị ảnh hưởng.

Tôi không rõ lắm hiện tượng như vậy gọi là gì, tôi chỉ biết, nếu tất cả đều không thể thay đổi, thì bi kịch như của tôi chắc chắn sẽ xuất hiện ngày càng nhiều.

Mà thời điểm đó khẳng định sẽ có người giận dữ mắng chửi:

"Xem đi, mấy cô nàng ham giàu, họ đã bán đứng linh hồn của chính mình!"

Theo bản năng, tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, thấy thế giới này phồn hoa mà tốt đẹp, thấy dòng máu đỏ tươi đang chảy trong thế giới này.

"Tiểu thư Trish, cô có đang nghe chúng tôi nói chuyện không?" Một giọng nói kéo lại suy nghĩ của tôi, nó đến từ ngài cảnh sát trông hơi ngây ngô kia.

Tôi mỉm cười với anh ta, không nói rằng vừa rồi tôi đang suy nghĩ một vài vấn đề về phương diện triết học.

Thật buồn cười, một cô nàng ham giàu bán đứng linh hồn của mình lại suy nghĩ một chuyện nhàm chán như thế trong lúc cảnh sát đang hỏi cung.

Ngài cảnh sát kia gật đầu, nói với tôi:

"Tiểu thư Trish, tiếp theo cô sẽ phải lên tòa án, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô một vị luật sự."

"Xin lỗi, không giữ được nhân chứng kia, chỉ có khẩu cung, điều này khá bất lợi với cô."

"Không sao." Tôi bình tĩnh nói với anh ta.

Tôi sẽ cố gắng biện hộ cho bản thân, cũng sẽ thẳng thắn sám hối vì tội của mình, chỉ hi vọng tương lai vẫn có thể có được cuộc sống mới.

Tôi nghĩ ngợi một hồi, khóe miệng nhếc lên, nói với hai vị cảnh sát:

"Trong khoảng thời gian đợi lên tòa, có thể mượn giúp tôi vài quyển sách từ thư viện không?"

"Ừm, "Trào lưu tư tưởng xã hội và hiện tượng giáo dục"..."

Giờ phút này, tôi thấy hai vị cảnh sát có vẻ mờ mịt, còn có chút, ừm, kinh ngạc.

...

Tôi ngồi ở phía dưới cùng bàn dài loang lổ, nghe tiểu thư "Thẩm Phán" kể vè chuyện ở Utopia.

Đợi cô ấy nói xong, tôi nhìn quanh một vòng, khàn giọng nói:

"Đây là một nghi thức."

Không ngoài dự đoán, tôi thấy ánh mắt tiểu thư "Thẩm Phán" chợt ngưng lại, cảm thấy ngài "Người Treo Ngược", tiểu thư "Chính Nghĩa" đều nhìn về phía mình, mang theo ý phỏng đoán.

Giờ phút này, dường như tôi có thể đoán ra được họ đang nghĩ gì:

Họ chắc chắn sẽ nghi ngờ đây là nghi thức danh sách 1 của "Thế giới" Hermann Sparrow, mà họ đã sớm thông qua việc trao đổi trong hội Tarot biết được dưới tình huống có Chân thần danh sách 0 thì sẽ không thể tồn tại danh sách 1.

Đối với chuyện này tôi đã chuẩn bị xong cách giải thích rồi, đó chính là để họ liên tưởng về thần Viễn Cổ Thái Dương và tám Vua Thiên Sứ của ngài.

Đáng tiếc, không ai đưa ra câu hỏi, có lẽ họ đã liên tưởng đến các Vua Thiên Sứ, cũng có thể cho rằng Utopia liên quan đến nghi thức giúp ngài "Kẻ Khờ" sống lại.

...

Tôi nhìn cô nàng xinh đẹp đang ngẩn ra, cân nhắc rồi hỏi:

"Tiểu thư Trish, cha mẹ cô ở đâu?"

"Họ đã qua đời rồi..." Cô nàng xinh đẹp nhưng linh hồn không còn thuộc về nơi này đáp lại bằng giọng mơ hồ.

Tôi cúi đầu ghi chép:

"Cô còn người thân nào không?"

Cô nàng kia quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng đáp:

"Không có..."

Tôi và đồng nghiệp liếc nhìn nhau một cái, cao giọng nói:

"Tiểu thư Trish, cô có đang nghe chúng tôi nói chuyện không?"

Cô nàng đối diện thu lại ánh mắt, cười với tôi.

Không biết cô ấy đang nghĩ cái gì, yên tĩnh hệt như một đóa hoa tự nở rộ trong đêm.

Câu so sánh này đến từ một quyển thơ, người anh em của tôi nói cho tôi biết, đọc thơ có thể khiến tôi thêm sức hút.

Đương nhiên, đến giờ quyển thơ kia mang đến cho tôi nhiều tiếng cười nhạo hơn, đồng nghiệp trong cục cảnh sát đều cho rằng thứ này không có giá trị.