← Quay lại trang sách

Chương 1766 Sau cánh cửa (1)

Nhưng cho dù đó là bịa chuyện, Verdu cũng cho rằng cánh cửa gỗ đó đáng để nghiên cứu.

Qua một hồi tìm kiếm, hắn phát hiện ra mục tiêu:

Cánh cửa gỗ trông có vẻ bình thường kia đang dựa vào một bức tường đã đổ sập xuống, có ổ khóa và tay nắm bằng đồng thau.

Xung quanh nó không có thi thể, cũng không có vết máu, giống với phần lớn phế tích ở đây.

Quả nhiên là bốc phét, ha, có khi tên hải tặc kia nghe chuyện cánh cửa gỗ này từ chỗ khác, hắn và thuộc hạ đều không dám thử vác lên... Verdu nhìn quanh một vòng, đột nhiên lên tiếng hỏi:

"Ai?"

"Sao lại theo dõi tôi?"

Thật ra hắn vẫn chưa phát hiện ra xung quanh có người, chỉ là dựa vào kinh nghiệm và bài học lúc trước, dùng ngôn ngữ và phản ứng để lừa người theo dõi có thể tồn tại kia.

Giây tiếp theo, trong một chỗ tối, có một người đàn ông trung niên bụng phệ đi ra.

Ông ta không nói gì, lặng lẽ rời khỏi nơi này.

Verdu vừa thầm cảm thấy may mắn, vừa thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian đến gần cánh cửa gỗ kia.

Căn cứ vào tin tức hắn nhận được, cánh cửa gỗ này bất kể đẩy về phía bên nào cũng sẽ mang đến sự thay đổi bất thường, mà không thử di chuyển hay đụng vào thì không có nguy hierm gì.

Verdu suy nghĩ vài giây, Verdu thò tay vào trong tay áo dài, dùng chiếc áo dài cổ điển này làm "găng tay", kéo cánh cửa gỗ kia.

Cửa gỗ theo đó dựng đứng lên, xung quanh yên tĩnh như tờ.

Verdu đẩy cửa gỗ một cái giống động tác mở cửa bình thường, nhưng vẫn không thấy sự thay đổi nào.

Hắn thử nhiều cách thức, nhưng cũng không khiến cánh cửa này xuất hiện biến hóa dị thường, nó dường như thực sự dựa vào vận may tốt mà giữ được nguyên vẹn trước trận đánh mang tính tận diệt của giáo hội Gió Bão.

Verdu hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

Hắn ngẫm nghĩ, thử lại động tác mở cửa.

Nhưng khác với lần trước, hắn cầm nắm cửa khẽ vặn xuống.

Nghe tiếng kim loại va chạm nhau khe khẽ vang lên, Verdu đẩy về phía trước, để cánh cửa gỗ kia mở về sau, một lần nữa dựa vào vách tường đổ nát kia.

Lần này, trước mắt Verdu đột nhiên xuất hiện một mảng sương mù xám trắng.

Bên trong sương mù có một con đường như ẩn như hiện và những căn nhà san sát nhau.

Bên ngoài một căn nhà trong đó có treo một tấm biển gỗ, bên trên viết mấy từ đơn bằng tiếng Ruen:

"Cục điện báo cảng Bansi."

Đồng tử Verdu chợt phóng to, trong cục điện báo chìm trong màn sương nhàn nhạt kia vang lên một giọng nói khe khẽ:

"Anh đến gửi điện báo à?"

"Mời vào."

Tuy âm thanh truyền ra từ cục điện báo không có chỗ nào khác thường, chỉ là hơi ngắt quãng, thiếu sự lên xuống rõ ràng, bình thường sẽ không mang đến cảm giác đáng sợ cho người khác, nhưng trong lòng Verdu lại cuồn cuộn dâng lên một nỗi khiếp hãi vô cùng.

Giống như một viên đạn mang theo cái đuôi lửa, bắn thẳng vào trong kho vũ khí của quân đội, bắn trúng vào mục tiêu, châm nổ những thùng đạn dược, tất cả những nỗi sợ mà Verdu tích góp, gắng gượng đè nén lúc trước chớp mắt bùng lên.

Sự kinh hoàng chạy khắp ngóc ngách trong cơ thể hệt như một bàn tay bóp nghẹt trái tim Verdu, xóa sạch đầu óc hắn, khiến hắn xoay ngay người lại, điên cuồng chạy về phía bến tàu đổ nát chỗ thuyền hải tặc đang đậu.

Trong quá trình này, Verdu hoàn toàn quên mất suy nghĩ, không nhớ mình còn đang mặc một chiếc áo dài cổ điển có thể "Truyền tống", chỉ dựa vào hai chân, lảo đảo chạy ra khỏi phế tích, khi thì vấp vào gạch đá, ngã dúi dụi xuống đất, khi thì bị chiếc áo dài quấn chặt đến tím tái mặt mũi, không thể không dừng lại thở dốc.

Nhưng, mỗi lần vừa hồi sức một chút là Verdu lại bò dậy, tiếp tục chạy như điên, trông bộ dạng hệt như kẻ mất trí, chỉ còn lại bản năng thuần túy.

Cánh cửa gỗ kia không được hắn cung cấp năng lượng, không thể giữ được cân bằng, men theo bức tường đổ nát trượt xuống dưới một đoạn, rầm một tiếng rơi xuống mặt đất đầy gạch đá.

Sương mù xám trắng và những căn nhà thấp thoáng bên trong cũng theo đó biến mất.

Sau năm sáu phút, Verdu chạy về bến tàu đang chìm trong màn mưa u ám.

Đôi mắt hắn dại ra, tràn đầy kinh hoàng và lúng túng, hoàn toàn không chú ý thấy trên boong tàu hải tặc đang có một bóng người lẳng lặng đứng đó nhìn xuống hắn.

Đây là một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ dạ tơ lụa hơi cao, mặc áo khoác gió dài màu đen, gương mặt lạnh lùng.

Verdu không hề nghĩ ngợ, lập tức leo lên cầu thang dây, trở lại thuyền hải tặc, xông thẳng vào khoang, leo lên tầng hai, vọt vào phòng của mình.

Rầm!

Hắn đóng sập cửa lại, lùi về chiếc giường ngủ nhỏ hẹp, trùm kín chăn, cả người run lẩy bẩy.

Đợi đến khi xương sườn gãy thêm một chiếc nữa, cơn đau đánh mạnh vào đầu óc, Verdu mới bình tĩnh hơn chút, phát hiện tay chân mình đang bủn rủn, cả người nóng bừng, mỗi một lần hít thở đều như sấm dậy.

Hắn vùng vẫy, cố hết sức, cuối cùng cũng cởi được chiếc áo dài cổ điển kia, một lần nữa nằm vật ra giường, chỉ cảm thấy đầu óc mê muội, ghê tởm buồn nôn, không khí không sao đủ để hít thở.

Ở ngoài khoang, người đàn ông có gương mặt lạnh lùng kia đột nhiên giơ tay, từ trong không khí rút ra một chiếc găng tay da người, đeo nó lên tay trái.

Chớp mắt, người đàn ông này biến mất, xuất hiện ở trong một góc của phế tích, bên cạnh chiếc cửa gỗ trông bình thường kia.

Hắn cúi xuống, kéo cánh cửa gỗ này lên, để nó lại dựng trước vách tường đổ nát.

Sau đó, người đàn ông mặc áo gió màu đen này mô phỏng lại động tác của Verdu, cầm lấy nắm cửa vặn xuống.

Sau đó, hắn đẩy cánh cửa gỗ về phía trước, để nó mở ra phía sau, dựa vào bức tường.

Gần như cùng lúc đó, hắn thấy một mảng sương mù xám trắng, thấy con đường và căn nhà như ẩn như hiện trong sương.

Trong những căn nhà kia, cục điện báo cảng Bansi nhô hẳn ra ngoài, trông nổi bật nhất, những căn nhà khác hoặc ít hoặc nhiều đều có vẻ mơ hồ.

Lúc này, trong cục điện báo kia khẽ vang lên giọng nói khe khẽ sau cánh cửa lớn:

"Anh, là, ai?"

"Tôi là, Hermann, Sparrow."Người đàn ông trẻ tuổi đội mũ dạ tơ lụa hơi cao cũng dùng giọng nói ngắt quãng đáp lại.

Bên trong cục điện báo cảng Bansi đột nhiên yên lặng, giống như có ai đó lặng lẽ đi ra phía cửa.

Đúng lúc này, Hermann Sparrow quay đầu nhìn về một phía khác.

Sâu trong con phố dài lờ mờ kia, có một bóng người đi ra, hắn đội mũ rơm, trên cổ buộc một chiếc khăn mặt, đang cúi người kéo gì đó.

Khi bóng người này tới gần, thứ đằng sau lưng hắn dần rõ ràng hình dáng.

Đó là một chiếc xe đẩy màu đen có hai bánh, nó có mái che, có thể che nắng mưa.

Ngồi trên xe là một người phụ nữ mặc váy dài thắt eo, cầm quạt tròn vẽ chim chóc hoa lá.

Cô ta và người kéo xe đều bị màn sương dày che phủ, khiến người ta không nhìn rõ dáng vẻ.

Đợi đến khi hai người đi ngang qua Hermann Sparrow, mới có thể gắng gượng nhìn xuyên qua xương mù thấy được vài chi tiết.