Chương 1767 Sau cánh cửa (2)
Người đàn ông khom người kéo xe kia có gương mặt thối rữa đến tận xương, chảy đầy mủ màu vàng nhạt; còn người phụ nữ kia, những nơi mà quạt tròn và quần áo không thể che hết, làn da sưng tấy, mọc rất nhiều vết đốm đen.
Chuông ở đâu kêu "keng" một tiếng, một đoàn xe lửa màu xanh lam có hai toa đi ngang qua phía trước người Hermann Sparrow.
Mãi đến lúc này, Hermann Sparrow mới phát hiện dưới nền đường có một đường ray, bên trên là những đường dây dài tương ứng.
Mà trên đỉnh xe lửa có một cái giá kim loại khá phức tạp, trượt đi theo những đường dây dài phía trên.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên xe lửa, Hermann Sparrow nhìn thấy hành khách bên trong.
Họ đều hướng ra đường, nhưng chỉ còn cái đầu, mỗi cái đầu lại kéo theo một cột xương sống dính đầy máu.
Đồng tử Hermann Sparrow hơi phóng to, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, hồi lâu không động đậy.
Gần một phút trôi qua, anh bước về phía trước, định tiến vào trong con đường lờ mờ bị sương mù xám trắng bao phủ kia.
Nhưng, màn sương mù này ngăn anh lại, bất kể dùng biện pháp gì cũng không thể qua được.
Sau mười lăm phút, Hermann Sparrow không thử nữa, đóng cánh cửa gỗ kia lại, xua tan sương mù, sau đó anh kéo theo cửa gỗ, trực tiếp "Truyền tống" lên thuyền hải tặc, hoàn toàn không lo gặp phải nguyền rủa.
Anh dựng cánh cửa gỗ trên boong tàu, giơ tay trái ra cầm lấy nắm cửa.
Đột nhiên, cổ Hermann Sparrow phát ra tiếng răng rắc, dường như bị một bàn tay vô hình xách lên, kéo ra xương sống đầm đìa máu tươi.
Hermann Sparrow không hề đổi nét mặt, lạnh lùng giơ tay phải lên, ấn mạnh vào đỉnh đầu, ấn đầu trở về chỗ cũ.
Sau đó, anh tiếp tục vặn nắm cửa như chẳng hề bị ảnh hưởng gì, một lần nữa đẩy cánh cửa gỗ ra, để nó dựa vào mép thuyền.
Nhưng lần này không có sương mù xám trắng hiện ra, cũng không có con đường, nhà cửa san sát và đoàn xe lửa lờ mờ kia, có thể nói là không có gì dị thường.
Giây tiếp theo, cánh cửa gỗ nhanh chóng rữa nát thành một bãi bùn, giống như đang bỏ trốn khỏi vận mệnh bị thí nghiệm.
Hermann Sparrow không ngăn cản, lấy một chiếc nhẫn khảm hồng ngọc từ trong không khí ra, đeo gần mười giây.
Sau khi chiếc nhẫn kia biến mất, Hermann Sparrow giơ tay phải, từ hư không kéo cánh cửa gỗ bình thường ban nãy ra, tiếp tục các loại thử nghiệm.
Đợi đến khi xác nhận cánh cửa gỗ này một khi rời khỏi Bansi sẽ mất đi hiệu quả, Hermann Sparrow vung tay lên để nó biến mất giữa không trung.
Qua hai tiếng đồng hồ, mây đen dần tan, cơn bão vần vũ hồi lâu cuối cùng không đổ bộ xuống.
Đợi đến khi thuyền hải tặc rời xa cảng Bansi, Verdu xử lý xong vết thương, uống một lọ thuốc để mình nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, điều chỉnh lại trạng thái tinh thần.
Trong thế giới giấc mơ xám xịt, hắn chạy giữa cánh đồng hoang vu bát ngát, hoảng loạn tìm thứ gì đó, nhưng hoàn toàn không có thu hoạch.
Đột nhiên, Verdu nghe thấy ở sâu trong cánh đồng, thỉnh thoảng lại truyền tới âm thanh:
"Thần chiến tranh vĩ đại..."
"Tượng trưng cho máu, và, sắt..."
"Chúa tể, của loạn lạc, và, phân tranh..."
Những câu nói này lặp đi lặp lại, nhưng không quấy nhiễu Verdu để hắn rời khỏi giấc mơ.
Không biết qua bao lâu, Verdu đột nhiên tỉnh lại, mở mắt.
Lúc này, ánh bình minh đã chiếu xuyên qua cửa sổ vào khoang, mang đến ánh sáng mờ ảo.
Verdu chậm rãi ngồi dậy, phát hiện mình không cần dùng năng lực của "Nhà chiêm tinh" cũng có thể nhớ được tôn danh kiểu ba đoạn đã nghe thấy trong giấc mơ kia.
Mà tri thức thần bí học phong phú của hắn nói cho hắn biết, tôn danh này đang chỉ về một sự tồn tại bí ẩn cấp bậc thần linh.
Do phù hiệu và biểu trưng không nguyên vẹn ở xung quanh tế đàn mang đến, hay là do mình nhìn thấy con đường tràn ngập sương mù xám trắng kia gây ra? Verdu hơi nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Hắn không tùy tiện thử tụng niệm tôn danh này, bởi vì hắn biết người chết vì đã làm chuyện này nhanh đến mức nào, thê thảm ra sao.
Thần của chiến tranh... Verdu mơ hồ nhớ lại mình đã từng nhìn thấy tên của vị thần này trong một điển tịch nào đó của gia tộc, quyết định nghiên cứu trước rồi mới tính nên xử lý thế nào.
...
Trên ngọn núi bị đổ sụp bên cạnh bờ biển, cảng Bansi.
Từng ngọn lửa hoặc đỏ thẫm hoặc sáng trắng hoặc màu cam lóe ra từ những kẽ hở giữa đống đá vụn, hợp thành một bóng người.
Người này mặc áo giáo màu đen nhuộm máu, để mái tóc hơi dài màu đỏ rực, trẻ tuổi mà anh tuấn.
Giữa trán hắn có một ấn ký màu đỏ như máu, trên mặt có thể nhìn thấy dấu vết hư thối lờ mờ, chính là ác linh "Thiên sứ đỏ" Solon Einhorn Medici.
"Nếu không phải vị này ỷ vào có "Nguyên bảo" và đặc tính "Người hầu của quỷ bí", có thể để bí ngẫu chạy loạn khắp thế giới, không quan tâm đến sự hạn chế về khoảng cách, thì ta cũng không cần phải quanh co như thế." Ác linh "Thiên sứ đỏ" Medici cười khẩy một tiếng, không biết đang nói chuyện với ai.
Giữa không trung, một con quạ đen đáp xuống, đậu trên đỉnh của một tảng đá lớn.
Bên mắt phải của nó có một vòng màu trắng, miệng phát ra giọng nói của nhân loại:
"Ngươi lại gọi là vị này, chứ không phải là hắn, không giống với phong cách của ngươi."
Ác linh "Thiên sứ đỏ" bật cười:
"Bởi vì vị ấy hi vọng người khác gọi mình là hắn chứ không phải là vị ấy."
Vừa nói chuyện, Solon Einhorn Medici vừa liếc con quạ đen một cái:
"So với hình tượng thật của ngươi, dáng vẻ hiện giờ còn đáng yêu hơn, đúng không, quạ nhỏ?"
Con quạ đen kia đáp lại không hề tức giận:
"Cách chế giễu của ngươi giống hệt bản thân ngươi, còn sống ở kỷ nguyên trước."
Ác linh "Thiên sứ đỏ" cười nói:
"Kế hoạch tiến triển coi như thuận lợi, đã qua mắt được hắn, nhưng ta nghĩ cho dù hắn phát hiện ra hẳn cũng sẽ giả vờ không thấy. Nếu các ngươi muốn trở thành "Cựu nhật", "Gate" phải trở về. Hắn dối trá như vậy, trước mắt có lẽ còn đang do dự không biết có nên làm hay không, bởi vì chỉ cần bất cẩn là sẽ mang đến tai họa lớn. Ha ha, ta thích tai họa."
"Quạ nhỏ, chừng nào thì ngươi trả thù lao? Ta không đủ thực lực, không thể tin tưởng vào tên mất não của gia tộc Abraham kia được."
"Đợi đến khi hắn cầu nguyện ngươi." Con quạ có vòng trắng quanh mắt nói: "Nếu ngươi lo trạng thái này không thể duy trì quá lâu thì ta có thể cho một con "Trùng thời gian" ký sinh bên trong cơ thể ngươi, giúp ngươi duy trì, không cần cảm ơn."
Con quạ đen vừa nói chuyện, vừa đập cánh, biến mất khỏi bầu trời đêm tăm tối.
Ác linh "Thiên sứ đỏ" quay đầu lại, mượn ưu thế về địa hình, nghiêm mặt nhìn xuống phế tích Bansi.
"Tôi từng du lịch đến thành phố nhỏ tên là Utopia này rồi, cũng không có sự khác biệt nào về bản chất, bất kể là dân tộc, chủng người, hay là phong cách kiến trúc, đều thuộc tiêu chuẩn Ruen."
"Tôi nghe nói nam đại lục có rất nhiều phong tục kỳ lạ, dị thường, hi vọng có một ngày có thể đến trải nghiệm, đương nhiên là sau khi đông tây Byron lấy lại nền hòa bình."
"Nói tới Utopia, điểm đặc thù nhất nơi này chính là khí hậu hay thay đổi, thỉnh thoảng có bão, nên phần lớn mọi người đều mang theo ô, áo mưa thì được sơn bằng nhựa cây Donningsman. Phục vụ ở khách sạn nói với tôi rằng, chỉ cần có thu nhập nhất định, hơn nữa cần ra ngoài làm việc, thì bất kể thế nào cũng phải tiết kiệm một số tiền để mua áo mưa, nếu không bệnh tật còn cướp đi nhiều hơn."