Chương 1807 Phá hủy (1)
Không đợi cô nói xong, Klein nói với vẻ lạnh lùng:
"Một mặt, Adam đi ngược với Ngài "Kẻ Khờ", thiếu chút nữa giết chết tôi, mặt khác, tận thế đang đến gần, Ngài "Kẻ Khờ" tiên đoán được một vài chuyện, đến lúc đó, có khả năng ngài ấy sẽ lại ngủ say một lần nữa. Là một quyến giả của ngài ấy, tôi cũng không thể thoát được, thù lao cô cần trả chính là đợi đến khi xuất hiện sự biến đổi, dựa theo lời Ngài "Kẻ Khờ" để lại, làm một vài chuyện nguy hiểm, cố gắng đánh thức ngài ấy."
Không cho tiểu thư "Chính Nghĩa" tiêu hóa những lời này, Klein giơ tay phải bắt vài cái vào hư không, kéo ra một chiếc mặt nạ nhân cách màu xám trắng hư ảo lạnh lẽo.
Anh dựa vào địa vị của mình và sự tín nhiệm của Audrey dành cho mình, mạnh mẽ triệu hồi hình chiếu từ trong lỗ hổng lịch sử của chiếc mặt nạ "Ngạo mạn".
"Nó liên thông với ý thức tâm linh của tôi, người khác không thể sử dụng." Audrey thấy thế, theo bản năng chỉ ra chỗ không ổn.
"Cho tôi một sợ tóc." Klein bình tĩnh nói.
Audrey không nghĩ nhiều, nhổ một sợi tóc vàng đưa cho Hermann Sparrow.
Klein nhận lấy sợi tóc này, quấn nó vào chỗ mắt của chiếc mặt nạ nhân cách.
Sau đó, anh một tay cầm mũ dạ tơ lụa, một tay cầm chiếc mặt nạ xám trắng, chậm rãi đứng lên.
Trong quá trình này, anh đã điều động sức mạnh của "Nguyên bảo" để "Lừa gạt" quy tắc.
Chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" này được đeo lên mặt Klein mà không có chút trở ngại nào, trước mắt anh chợt hiện lên một đám động vật đi lại bằng hai chân, mặc quần áo nhân loại.
Anh đã trực tiếp đi vào "Vườn địa đàng".
Nhìn tòa giáo đường màu đen được khảm xương sọ nằm giữa thành phố, Klein hơi nhếch lên, rút "Gậy chống ngôi sao" ra, đội mũ dạ tơ lụa lên đỉnh đầu.
Vừa nhận thấy có người xa lạ xâm nhập, đám động vật hoặc đội mũ dạ mặc áo gió, hoặc mặc váy dài rườm rà hoa lệ đồng thời xôn xao, dùng ánh mắt đầy ham muốn tấn công nhìn về phía Klein.
Trong chớp mắt này, Klein đeo mặt nạ "Ngạo mạn" có cảm giác cả thành phố đều là kẻ địch.
Đối với tình hình ở "Vườn địa đàng", sau khi thông qua sự quan sát của tiểu thư "Chính Nghĩa" đối với cuộc họp đoàn bình xét, anh không hề xa lạ, biết các động vật đi bằng hai chân, mặc quần áo con người chính là biểu hiện của các phương diện "thú tính" khác nhau, thiên về sự vật bị ý thức, khái niệm và trừu tượng hóa hơn là thực thể.
Nói cách khác, chúng không có "Dây linh thể", chúng sẽ không bị thương tổn trên ý nghĩa vật lý, nếu không thì Klein hoàn toàn có thể treo toàn bộ đám động vật này lên giữa không trung, để chúng lắc lư theo gió.
Giây tiếp theo, con gấu mặc âu phục chật cứng làm kẻ dẫn đầu, các động vật trong vấn đề hoặc để lộ ra răng nanh, hoặc thấp giọng gầm rú, từ bốn phương tám hướng xông về phía Klein.
Một khi bị chúng bắt được hoặc cắn xé, thì sẽ bị ô nhiễm "thú tính" tương ứng, chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân hoặc các loại năng lực phi phàm của con đường "Người quan sát" hoặc số ít các con đường khác để chống đỡ.
Đối diện với cục diện này, Klein đội mũ dạ tơ lụa nửa cao khẽ chống "Gậy chống ngôi sao" xuống đất, không hề hoảng hốt, giơ tay trái lên, năm ngón tay đang mở ra đột nhiên khép lại.
Cả "Vườn địa đàng" được tạo thành bởi các tòa nhà có kiểu Gothic nhất thời bị phủ kín một lớp bóng đen, giống như một tấm màn sân khấu khổng lồ.
"Cảnh tượng quỷ bí", mô hình thần quốc!
Klein dùng năng lực này để đóng kín "Vườn địa đàng", không cho cường giả ở nơi này chạy trốn.
Sau đó, anh chống gậy xuống đất, đi từng bước về phía trước, giống như một quý ngài đang tản bộ sau giờ cơm.
Những động vật ăn mặc quần áo nhân loại, bắt chước động tác nhân loại kia lao đến gần anh, tự nhiên đổi hướng, có đôi ôm chầm lấy nhau.
Mãng xà thè lưỡi nuốt chửng một sinh vật loài chó đang đầy ham muốn giao phối; một quái nhân có gương mặt là một con nhện sặc sỡ phun tơ cuốn lấy một con chuột to lớn có đôi mắt đỏ tươi; người sói điên cuồng tàn ác cắn xé một con mèo mặt mũi lười biếng; con gấu ngựa mặc âu phục đứng bằng hai chân ôm lấy một con hồ ly có bộ lông óng mượt...
Những động vật đại diện cho các phương diện "thú tính" khác nhau này "dung hòa" lẫn nhau, "triệt tiêu" lẫn nhau.
Klein nắm giữ quyền lực "Cấy ghép" chậm rãi đi xuyên qua chúng, giống như đang kiểm duyệt "nhân tính" và "thú tính".
Cứ thế, anh đi thẳng đến tòa giáo đường rộng lớn cao hơn tám mươi mét, dừng lại trước cửa.
Sau đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hai giây vào những chiếc xương sọ được khảm trên cây cột lớn.
Vẻ mặt Klein không hề có sự thay đổi nào, anh giơ tay giữ mũ dạ, cất bước lên bậc thang, tiến vào trong giáo đường.
Anh nhìn thấy một đại sảnh trống trải rộng lớn, thấy một giá chữ thập khổng lồ và một pho tượng cự long xám trắng quấn quanh giá chữ thập đó.
Phía trước giá chữ thập có một chiếc bàn dài không lớn lắm, mỗi bên bàn dài có năm chiếc ghế dựa.
Giờ phút này, trên cùng chiếc bàn dài có một người đàn ông ngồi xe lăn màu đen, sắc mặt ông ta tái nhợt bất thường, chân mày màu vàng nhạt rất dài, tóc chải ngược về sau, trên trán có nếp nhăn.
Đây là thủ lĩnh của Hội Tâm lý luyện kim, Pauli Delau.
Đồng thời, ông ta cũng là ẩn sĩ nổi tiếng Eric Drake và "Vua của hắc tòa" Balos Hopkins.
Đương nhiên, hiện giờ là bản thể của ông ta hay là một thân phận trong đó thì không ai biết.
Nhìn Hermann Sparrow đội mũ dạ tơ lụa, khoác áo gió màu đen thong thả đi vào mang theo áp lực cực lớn, Pauli Delau đặt hai tay lên tay vịn xe lăn.
Khi đối phương vừa tiến vào "Vườn địa đàng", ông ta không chút do dự muốn thoát khỏi thành phố tâm linh này, nhưng không được như ý nguyện.
Chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" có đôi mắt chuyển lên tận trán đeo trên mặt đối phương hệt như đang cười nhạo ông ta.
Phù... Pauli Delau nhanh chóng "Trấn an" cảm xúc bản thân, đôi mắt lập tức lóe lên ánh sáng hư ảo trong vắt.
Ánh sáng này ngưng tụ ra những đôi cánh chim mộng ảo thánh khiết trước người ông ta, bên dưới tầng tầng lớp lớp cánh chim là một người được tạo bởi ánh sáng thuần túy đang quỳ một gối xuống thành kính cầu nguyện.
Đây là một vị Thiên sứ.
Cùng lúc đó, bên tay trái của Pauli Delau xuất hiện một ông cụ có vẻ ngoài bình thường, bên tay phải xuất hiện một cha sứ mặc áo dài trắng đơn giản, để chòm râu màu vàng nhạt che nửa mặt!
Thiên sứ cổ đại Hermes! "Nhà không tưởng" Adam!
Klein không hề dừng lại, vẫn tiếp tục chậm rãi đến gần, thấp giọng nói một câu:
"Tôi mong muốn tất cả những gì giả dối đều biến mất."
Anh vừa dứt lời, bèn giơ tay trái lên búng ngón tay đánh "tách" một cái.
Thiên sứ ánh sáng, Hermes và "Nhà không tưởng" Adam chớp mắt tan rã, biến mất, chỉ để lại một mình Pauli Delau đang ngồi trên xe lăn màu đen.
Vừa rồi ông ta sử dụng năng lực phi phàm của "Người dệt mộng", dệt ra vài hình tượng trông gần như chân thật, mà một khi kẻ địch cho rằng đây là thật thì chúng chính là thật, những thưởng tổn do chúng tạo ra tuy không có biểu hiện thực chất trên ý nghĩa vật lý, nhưng vẫn khiến mục tiêu bất tri bất giác tử vong.
Không biết Pauli Delau đã khiến bao nhiêu mục tiêu bị "dọa chết" trong cơn ác mộng rồi.