← Quay lại trang sách

Chương 1820 Đối diện (2)

Đây là sự chuẩn bị cho cuộc chiến trong phạm vi nhỏ có thể xảy ra, trong tình huống đó "Thoáng hiện" tiện lợi và nhanh chóng hơn "Cấy ghép".

Chỉnh lại cổ tay áo, Klein thong thả nhìn quanh một vòng, để ánh mắt dừng trên cánh cửa ánh sang nhuộm chút màu xanh đen kia, dừng trên người những nhân loại bị "kén tằm" trong suốt bao bọc.

Anh vừa đảo mắt qua, tầm mắt đã đọng lại ở chỗ ba "kén tằm" trong suốt bị xé rách.

Giây tiếp theo, bóng dáng Klein biến mất, xuất hiện trong sương mù lịch sử, đi từng bước đến trước kỷ đệ nhất, vào trong đô thị ngày cũ trùng điệp.

Anh đứng trên đỉnh một tòa cao ốc xập xệ còn miễn cưỡng đứng vững, nhìn xuống những căn nhà đổ nát chồng chất bên dưới, những phương tiện giao thông cộng cộng, những chiếc xe hơi bẹp dí, dập nát như đĩa sắt xếp chồng lên nhau.

Ánh mắt anh lặng lẽ đảo qua những căn nhà còn sót lại, dường như xuyên qua sự ngăn cách của lịch sử, nhìn thấy những ngọn đèn điện đang sáng lên bên trong chúng.

Những ánh đèn điện này dịu dàng tản ra, chiếu sáng cửa kính thủy tinh, chiếu sáng những tòa cao ốc, chiếu sáng con đường, chiếu sáng một góc phế tích của đô thị ngày cũ.

Sau khi nhìn rất lâu, Klein thu lại tầm mắt, đi từng bước về thế giới hiện thực.

Sau đó, anh trực tiếp "Truyền tống" đến đỉnh núi dãy núi Honakis, "nhìn thấy" cung điện xa xưa chìm trong cỏ dại, đổ nát, tràn ngập sương mù kia.

Bí ngẫu và phân thân của anh lập tức xuất hiện ở hai bên cạnh, giống như hai thủ vệ.

Đối diện với tòa cung điện xa xưa này, Klein giữ mũ dạ trên đỉnh đầu, giơ tay phải búng tay một cái.

Đỉnh núi của dãy núi Honakis nhất thời trở nên u ám, xung quanh điểm xuyết những ngôi sao hư ảo lấp lánh.

Klein đã "Cấy ghép" nơi này lên tinh giới.

Anh không hề lưỡng lự, lập tức dẫn theo bí ngẫu và phân thân, đi đến cửa chính của tòa cung điện xa xưa.

Bí ngẫu có dáng vẻ gần giống anh hiện tại đi lên trước một bước, cúi người, giơ hai tay, chậm rãi đẩy cánh cửa đá nặng nề ra.

Trong tiếng ma sát ken két, cánh cửa lớn từ từ mở rộng, để lộ quang cảnh bên trong.

Mà khác với lúc Klein đưa "sách đồng thau Trensoest" đến đây, bên trong tối om, khiến người ta không nhìn thấy rất nhiều thi thể bị treo trong đại sảnh, cũng không phát hiện ra một đống sâu mềm trong suốt cuộn trên chiếc ghế đá lớn.

Không cần suy đoán, Klein sử dụng trực giác của "Nhà bói toán" cấp bậc Vua Thiên Sứ, xác định đây là sự thay đổi do "Nữ Thần Đêm Tối" dùng nước "Dòng sông vĩnh ám" khiến vị tổ tiên của gia tộc Antigonus kia tiến vào trạng thái yên giấc ngàn thu mang lại.

Sau khi bí ngẫu, phân thân lần lượt tiến vào, anh cũng chậm rãi đi qua cửa, đặt chân vào trong cung điện.

Khoảng không tối tăm theo đó dao động, có sự biến đổi.

Những tòa kiến trúc nổi lên bốn phía, từng bóng người đi lại trên đường, những tiếng nói rầm rì vang lên, làm cả không gian chợt trở nên sống động, mang theo chút vẻ phồn vinh.

Những người này không để ý đến Klein cũng như phân thân và bí ngẫu của anh, tự mình đi đến những nơi khác nhau, nói chuyện với nhau và làm những chuyện khác.

Họ và những tòa kiến trúc này đều có màu sắc ảm đạm, gần với trắng đen, giống như một bức ảnh cũ được chụp từ lịch sử xa xưa đột nhiên sống lại.

Điều này khiến Klein nghĩ tới hình chiếu đen trắng trong không gian, nghĩ tới cảnh tượng trong lỗ hổng lịch sử và giấc mơ chân thật.

Anh dạo bước vào trong một thành phố, dọc theo con đường dần hướng lên trên, đi về phía trước.

Mà càng tới gần chỗ cao, kiến trúc càng rộng lớn, từ những cột đá khổng lồ cho đến trần đỉnh khoa trương.

Những người sống trong "bức ảnh cũ đen trắng" này hầu hết đều trở nên cao lớn, vẫn học tập, lao động, nghỉ ngơi như bình thường.

Cảnh tượng nơi này liên tục thay đổi, có cảnh trẻ con được sinh ra, lớn lên, có sự ngây thơ của tuổi trẻ, có sự phiền não của người trưởng thành, áp lực của trung niên và đau thương của tuổi già.

Đương nhiên, những cảnh tượng này xen kẽ với nhau, chỉ là một vài thời điểm sẽ trở thành chủ đề trong đó.

Khi Klein đi sâu vào, anh bắt đầu nhận thấy một vài cư dân thành phố mất đi.

Người thân của họ không đau buồn lắm, ôm người chết vào trong nhà, đặt lên giường, lót gối đầu, giống như thi thể này vẫn còn sống.

Đến khi Klein sắp ra khỏi thành phố này, những người chết ngồi dậy khỏi giường, rời khỏi người thân, ra khỏi cửa nhà, men theo con đường đi từng bước đến nơi cao nhất.

Nơi đó cũng có thành phố, nó giống thành phố của người chết vậy, là chốn về cuối cùng của toàn bộ sinh mệnh, là quốc gia yên giấc ngàn thu.

Nơi này cách nơi mọi người sống bình thường rất gần, thành phố người sống thì phân bố ở chân núi và sườn núi còn thành phố của người chết thì trên đỉnh núi.

Trạng thái này có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy kinh ngạc, nhưng Klein lại biết rõ rốt cuộc đây là nơi nào, cảnh tượng như vậy có ý nghĩa gì.

Bởi vì, anh đã nhìn thấy "Dây linh thể" trên nhữn người chết.

Trong khoảnh khắc họ sắp chết đi, "Dây linh thể" sẽ bay về phía đỉnh núi, rơi vào tay một sự tồn tại chưa biết.

Nói cách khác, họ đã trở thành bí ngẫu.

Cho nên, những người chết vẫn có thể ra khỏi nhà, rời khỏi gia đình, đi lên đỉnh núi sau khi chết được một thời gian dài.

Mà chi tiết này hoàn toàn khớp với những gì Klein từng nhìn thấy trong "Nghiên cứu di tích cổ đại ở ngọn núi cao nhất của Honakis":

Quốc gia bóng tối thuộc về vị "Mẹ của trời" con đường "Đêm tối", nhưng trên đỉnh núi có một thành phố bí ngẫu do tổ tiên gia tộc Antigonus sử dụng.

Vì thế, các cư dân của quốc gia bóng tối vừa cung kính vừa e sợ đêm tối, tín ngưỡng vị "Mẹ của trời" kia, đồng thời, họ cũng tin rằng cái chết không phải điểm kết thúc, tin rằng người thân chết đi sẽ phù hộ mình trong đêm tối.

Quả thật, cái chết không phải là điểm kết thúc, "thành phố người chết" ở ngay bên cạnh họ, ngay trên đỉnh núi, có đường để đến đó, mà các người chết này sẽ dùng hình thức bí ngẫu để tiếp tục cuộc sống của mình.

Trong mắt người thường, những người này tương đương với còn sống.

Quốc gia của người sống cứ thế nối liền với thành phố của người chết, nằm ở hai đầu của một con đường không dài lắm. Khoảnh cách giữa sống và chết gần như thế, gần hệt như hàng xóm vậy.

Điều này cũng giải thích vì sao quốc gia bóng tối không có nghĩa trang, bởi vì người chết căn bản không cần chôn cất, họ biến thành bí ngẫu, đi lên đỉnh núi.

Đây chính là quốc gia bóng tối lúc trước... Klein khẽ gật đầu, đi từng bước lên đỉnh núi có quang cảnh u ám.

Đập vào mắt anh quả nhiên là một thành phố nhìn như bình thường, nhưng mỗi người trong này đều là bí ngẫu.

Xuyên qua các bí ngẫu có tướng mạo và quần áo khác nhau, Klein tiến vào cung điện to lớn như để cung phụng thần linh.

Sâu trong cung điện, trên chiếc ghế đá khổng lồ, một bóng người đang đặt tay lên tay vịn, đầu dựa vào lưng ghế.