Chương 1821 Ngựa gỗ vận mệnh (1)
Người này trông có vẻ trẻ tuổi, nhưng mái tóc dài đã hoa râm, một nửa giấu kín, một nửa rõ ràng; ngoại hình của hắn là đàn ông, đôi mắt còn tối tăm hơn Charles Latour, ẩn chứa những tang thương khó có thể diễn tả bằng lời; ngũ quan hắn coi như không tệ, trên gương mặt mọc ra những nhúm lông ngắn màu đen trông như bút lông sói, khiến người ta có cảm giác mâu thuẫn vừa già nua, vừa trẻ trung, vừa lý trí vừa điên cuồng.
Đây là vị tổ tiên của gia tộc Antigonus, lúc này, hắn không bày ra hình thái sinh vật thần thoại, dùng dáng vẻ nguyên bản ngồi trên ghế đá lớn.
Giờ phút này, hắn nhắm chặt hai mắt, dường như đang ngủ say, mà trong đại sảnh, treo rất nhiều thi thể mặc quần áo hoặc thô sơ hoặc lộng lẫy.
Chúng giống như một cánh rừng mọc ngược, khẽ đung đưa theo gió.
"Sau khi tiến vào trạng thái yên giấc ngàn thu, vị tổ tiên gia tộc Antigonus này rốt cuộc có thể thoát khỏi sự mất khống chế và điên cuồng trong thời gian ngắn ngủi, trở về dáng vẻ lúc trước?" Klein đứng ở giữa đại sảnh, nhìn chăm chú vào mục tiêu lần này, tự nhiên than thở một tiếng.
Quốc gia bóng tối cùng thành phố người chết mà anh vừa nhìn thấy cùng toàn bộ cảnh tượng ở đó đều là giấc mơ của Antigonus.
Giấc mơ đã cách hơn một nghìn năm.
Nhìn nửa "Kẻ Khờ" ngồi trên chiếc ghế đá khổng lồ, trong đầu Klein hiện lên hình ảnh về quốc gia bóng tối và những cảnh tượng anh vừa chứng kiến, nhất thời có chút xúc động.
Anh không hiểu lắm về Antigonus, thậm chí còn suýt chút nữa mất khống chế vì những lời vô nghĩa "Honakis... Freguera..." của đối phương, cho nên giờ phút này không thể có sự đồng tình nào, chỉ là có chút cảm động lây:
Những hình ảnh cứ mãi quanh quẩn trong giấc mơ chắc chắn là những ký ức đẹp nhất trong quá khứ.
Cho dù trời sinh là giống loài siêu phàm, Antigonus dường như cũng rất nhớ quốc gia bé nhỏ khép kín từng yên bình kia.
Klein thong thả thở hắt ra, chuyển ánh mắt từ người đàn ông mọc những nhúm lông đen trên mặt sang bên cạnh chiếc ghế đá lớn kia.
Một quyển sách mỏng được làm bằng đồng thau đang lẳng lặng nằm đó, bên trên không ngừng hiện lên ba dòng quy tắc được viết bằng văn tự màu thủy ngân.
"0-02", "Sách đồng thau Trensoest".
Sử dụng năng lực tương tự "Cấy ghép" để hoàn thành phong ấn? Ừm, dường như còn thêm một bước nữa, không chỉ là trực tiếp nối phần bắt đầu vào phần kết thúc quy tắc, hơn nữa còn lừa gạt linh trí của "Sách đồng thau Trensoest", để nó không để ý đến phần giữa bị nhảy qua, không thử thay đổi, cứ thể lặp lại hết lần nọ đến lần kia... Klein liếc nhìn "0-02", tự lẩm bẩm vài câu như có điều suy tư.
Điều này khiến anh có suy đoán nhất định về năng lực gì đó của "Kẻ Khờ".
Klein không nghĩ nhiều nữa, để bí ngẫu "Người hầu của quỷ bí" "Cấy ghép" điểm khởi đầu và điểm kết thúc lại với nhau, chỉ cần một bước đã đến bên cạnh ghế đá, cầm "Sách đồng thau Trensoest" lên.
Anh làm vậy một mặt là loại trừ sự quấy nhiễu có khả năng xảy ra, mặt khác là thử trạng thái hiện giờ của Antigonus.
Thấy nửa "Kẻ Khờ" vẫn ngủ say, không thoát khỏi giấc ngủ ngàn thu, Klein khẽ thở phào, để bí ngẫu cầm "Sách đồng thau Trensoest" lùi ra ngoài cửa vào cung điện, đợi ở đó.
Sở sĩ anh không để phân thân lấy đi vật phong ấn cấp "0" này, là vì lo lắng "Sách đồng thau Trensoest" có sự liên hệ nhất định với "Nguyên chất", vào thời khắc mấu chốt mình dung nạp "Tính duy nhất" của "Kẻ Khờ", sẽ gây ra hiệu quả xấu bị động, khiến thế cục phát triển theo hướng xấu.
Trong việc tránh hiệu quả xấu của vật phong ấn, bí ngẫu tuyệt đối mạnh hơn phân thân.
Đây cũng là nguyên nhân Klein không mang theo "Gậy chống ngôi sao", anh không thể mang theo một quả bom hẹn giờ bên người.
Bình thường thì không sao, anh có thể dựa vào địa vị, cấp bậc và sức mạnh để áp chế "Gậy chống ngôi sao", nhưng trong quan trọng dung nạp "Tính duy nhất" "Kẻ Khờ", anh sẽ cực kỳ yếu ớt, không thể nào can thiệp vào chuyện và người xung quanh, chỉ cần có chút ngoài ý muốn là có thể mất khống chế ngay tại trận.
Mà trong tình huống "Nguyên bảo" bị che chắn, không thể mượn sức mạnh, Klein lại không thể không mang theo vật phong ấn có năng lực "Truyền tống", nên anh đã chọn "Mấp máy đói khát".
Giờ phút này, đối diện với vị Vua Thiên Sứ nắm "Tính duy nhất" trong tay, Klein cảm thấy chiếc găng tay da người này trên tay trái đang run sợ theo bản năng.
Anh lập tức dùng tay phải vuốt ve "Mấp máy đói khát", nhỏ giọng nói đùa:
"Không cần lo lắng, mày chỉ là một hình ảnh trong lỗ hổng lịch sử."
Sau khi dùng cách này để xoa dịu tinh thần đang căng thẳng tột độ, Klein nhìn quanh một vòng, xác nhận không có thứ nào khác cần xử lý.
Sau đó, anh đặt tay lên ngực, trịnh trọng cúi người về phía Antigonus.
Đến khi anh đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lên, ở giữa trán anh xuất hiện một dấu ấn phức tạp, thần bí, hư ảo.
Dấu ấn này giống như một cánh cửa ánh sáng kỳ dị có nhuộm chút xanh đen, không ngừng tỏa ra sương mù xám trắng mỏng ra xung quanh.
Giây tiếp theo, Klein giơ tay phải ra, cách khoảng không không tính là xa nhưng tuyệt đối không gần, "bao bọc" cơ thể Antigonus vào trong năm ngón tay.
Anh nhanh chóng khép tay lại, cổ tay hơi vặn đi, hoàn thành "Đánh cắp".
Anh không lấy được gì cả.
Lần thử này thất bại.
Klein không hề nhụt trí, một lần nữa bắt đầu đánh cắp thân phận, vận mệnh và nhận thức bản ngã của Antigonus.
Tuy anh đã là Vua Thiên Sứ trong Vua Thiên Sứ, nhưng năng lực về phương diện trộm cắp đều đến từ "Nguyên bảo", hiện giờ chỉ có cấp bậc danh sách 1, mà Antigonus là Vua Thiên Sứ từng bị "Chủ nhân quỷ bí" ô nhiễm, dung nạp "Tính duy nhất", hai bên tồn tại sự chênh lệch rõ rệt.
Cho nên, cho dù Antigonus đã tiến vào trạng thái giấc ngủ ngàn thu trong thời gian ngắn, không thể phản kháng, nhưng Klein vẫn thất bại nhiều lần liên tiếp.
Đối với tình huống này, anh không hề lo lắng, càng không hề thất vọng, bởi vì đây là điều có thể dự đoán trước, dù sao chỉ cần "Đánh cắp" không hoàn thành, "Nữ Thần Đêm Tối" sẽ không giải trừ bí ẩn, khiến nơi này liên hệ với vận mệnh của hiện thực, cũng sẽ không tồn tại sự quấy nhiễu đến từ bên ngoài, Klein có đủ thời gian và hoàn cảnh an toàn để thử.
Sau khi thất bại không biết bao nhiêu lần, Klein đột nhiên có linh cảm, đoán được điều gì.
Anh lại một lần nữa giơ tay phải ra, khép năm ngón tay, khẽ vặn xuống.
Bỗng nhiên, anh cảm nhận được có vài sự vật vô hình từ trên người Antigonus bay về phía mình.
Cùng lúc đó, trước mắt anh xuất hiện một con sông lấp lánh sóng nước đang phân ra vô số nhánh sông nhỏ, khó mà dùng lời lẽ để miêu tả.
Nước sông hư ảo không ngừng chảy xiooi, bao phủ những nhánh sông, để chúng trở về dòng chính.
Đây là biểu trưng của vận mệnh, nó còn có rất nhiều hình tượng khác nhau, ví dụ như bánh xe chia ra nhiều ô chậm rãi xoay tròn và con rắn khổng lồ đầu đuôi nối liền. Giờ phút này, khi vận mệnh thay đổi, Klein nhìn thấy một con sông ánh sáng dài.
Giây tiếp theo, trong đầu Klein hiện lên những hình ảnh rời rạc, ngắn ngủi: