Chương 2 Tiếng Gọi Từ Quá Khứ
Đó là một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, và hàng ngàn người hành hương đang tụ tập ở quảng trường Thánh Peter để nghe Đức Giáo hoàng nói chuyện với họ từ cửa sổ của tầng cao.
James Bond thoáng chần chừ giữa những người ngoan đạo. Chàng ngắm nhìn những khuôn mặt cả tin đang nghển về phía ban-công xa xa và những thoáng hân hoan hiện ra khi người đàn ông già nua nói vài từ bằng thứ ngôn ngữ của họ. Chàng muốn phát ghen với sự trung thành giản dị của những người này. Chàng lắc đầu và bước xuyên qua giữa bầy bồ câu.
Ngay cả cái thứ tiếng Latin cứ cho là thông dụng đó cũng chẳng có ấn tượng gì với Bond. Như một bóng hình phiền muộn, chàng rảo bước qua khu Bảo tàng Castel Sant Angelo thấp lùn, vượt qua sông Tiber, tới khách sạn Zanardelli, dừng chân ở một quán bar, gọi một ly Americano - loại cà phê espresso nồng mà phải hớp hai lần mới hết, chứ không phải loại cà phê thông thường chỉ một hớp là xong. Nơi này đang đầy những thực khách vừa nhàn nhã thưởng thức bữa sáng muộn màng, vừa sôi nổi trò chuyện giữa những tiếng gọi món ăn vui vẻ của những người phục vụ trong bar. Vài phụ nữ trung niên đang cho những con chó cưng của họ ăn những mẩu bánh dưới gầm bàn. Bond đứng cạnh quầy bar, uống xong tách cà phê, đặt lên quầy ít xu lẻ và lại tiếp tục lang thang xuống phố.
Kì nghỉ phép dài ba tháng của chàng, do đám y sĩ ở London ép buộc, vẫn còn hai tuần lễ nữa mới hết. Bắt đầu kì nghỉ cũng khá dễ chịu. Một người bạn già của ông M đã thu xếp cho chàng một căn nhà tranh ở Barbados, nơi chàng có thể bơi lặn cả ngày trước khi ăn bữa tối ở hàng hiên do Charity, một phụ nữ mũm mĩm ở trên đảo, nấu và phục vụ. Chị ta nấu các món cá với cơm ngon tuyệt vời, thêm biết bao nhiêu là xoài và đu đủ cắt lát. Vì sự nài nỉ của các bác sĩ, Bond không đụng tới các thức uống có cồn, đi ngủ trước 10 giờ tối chỉ với một cuốn sách giải trí và một liều thuốc barbiturate mạnh mà thôi.
Chàng duy trì một chế độ luyện tập chỉ vừa đạt tới 75% khả năng của mình. Ngoài bơi lội, mỗi ngày chàng chạy bộ ba dặm, kéo tay trên xà đơn ngoài bãi biển và nằm sấp chống tay năm mươi lần trước khi đi tắm lần thứ hai trong ngày. Chừng đó cũng đủ để chàng không bị hỏng người đi, song chắc cũng hơi quá chút xíu.
Tuy vậy, chàng cũng được câu lạc bộ tennis địa phương công nhận là thành viên danh dự, và cuối mỗi buổi chiều, thay vì ngồi nhâm nhi cocktail, chàng xuống sân chơi với Wayland, một gã thanh niên nhanh nhẹn đáng nể của lực lượng cảnh sát địa phương. Và rồi Bond, người mới chỉ chơi tennis khoảng hơn chục lần kể từ thời học sinh, chẳng cần hào hứng lắm cũng dễ dàng để cho bản năng tranh đua của mình bị đánh thức bởi trò chơi giao-bóng-và-vôlê-bóng một cách ào ào của Wayland. Tennis hóa ra không phải là trò chơi của bánh sandwich dưa leo và loại thể thao có thể nài nỉ “làm thêm hai cái nữa đi”, hoàn toàn không như vậy với cách chơi của Wayland. Đó là một cuộc chiến của ý chí đến sái vai, bể phổi. Bond không luyện tập đã lâu, nhưng khả năng phối hợp của chàng là phi thường, và đặc biệt là ý chí giành chiến thắng còn cao hơn thế nữa. Do vậy, cũng chẳng cần tới lần đối đầu thứ năm, chàng cũng giành được một séc thắng trước tay thanh niên này, và rồi khi đã có thể chơi khá hơn, chàng bắt đầu khai thác những điểm yếu về tinh thần trong cách chơi của Wayland. Trận đấu trở nên một mất một còn, và cả hai thường phải dừng lại khá lâu sau mỗi hai séc đế uống nước trên hàng hiên.
Sau bốn tuần, bạn của ông M đã nhã nhặn lấy lại căn nhà, và Bond, ít nhiều do cũng vì bị sếp cấm không cho trở lại Anh quốc, đành phải dấn thân sang miền Nam nước Pháp. Máy bay chở chàng hạ cánh xuống Marseille vào một buổi tối nóng bức của tháng năm, và chàng nghĩ, với tâm trạng nặng trĩu như thế này thì chẳng thà xuống cảng ăn tối rồi đi ngủ chứ không nên đi thẳng xuống bãi biển làm gì. Chàng nói tài xế taxi đưa tới nơi có bán món bouillabaisse ngon nhất, và sau nửa tiếng đã thấy mình đang ngồi dưới một mái vải bạt màu vàng cam, nhấm nháp ly cam vắt nguyên chất, ngắm nhìn xuống những con tàu đang thả neo trong cảng.
Một gã đàn ông đi du lịch đơn độc thì thường có thời gian để nghiền ngẫm và quan sát. Hơn thế, một gã đàn ông, người đã được một tổ chức bí mật và nghiêm khắc nhất của đất nước mình huấn luyện, cùng với những bản năng luôn được mài giũa qua năm tháng bằng đức tính tự giác sẽ nhìn thấy những vấn đề mà những du khách khác khó có thể thấy được.
Vậy đó là chàng Bond, trông có thể khá đơn độc giữa những người đang ăn tối trên bờ kè tối hôm đó, đang tự hỏi tại sao trông hai gã ngồi trong chiếc Mercedes 300D Cabriolet màu đen lại chẳng có gì ăn nhập, ngay cả ở đây, giữa khung cảnh thương mại náo nhiệt và đủ những hạng người khác nhau này.
Chiếc xe đó dừng bên cạnh cầu tàu, và gã nhỏ con hơn, trong chiếc áo đi rừng ngắn tay với chiếc mũ kê-pi loại nhà binh Pháp, bước xuống và bắt đầu quan sát kĩ càng vài con tàu. Cuối cùng gã cũng bước lên thang treo dẫn lên một con tàu và biến mất hút trên boong.
Bond nhận ra lúc này mình đang quan sát gã còn lại, hiện vẫn ngồi trong chiếc xe mui trần. Tên này cũng trạc tuổi mình, chàng đoán vậy, trông chắc chắn là người gốc Slavi hoặc Đông Âu, do có đôi gò má cao và cặp mắt hẹp. Mái tóc màu rơm của hắn được vuốt dầu bóng mượt và chải hất từ trán, không chẻ ngôi, ra phía sau gáy. Gã mặc bộ complê mùa hè màu be nhạt, có thể của nhà Airey & Wheeler, với chiếc sơmi xanh da trời nhạt và chiếc cravat đỏ tươi trông cứ như được trưng bày trong mấy tủ kính trên đường Jermyn vậy. Thân chiếc xe đen bóng, sáng ánh lên, và bộ ghế da trông như đã được độn bọc cẩn thận từ nhà máy. Thế nhưng thứ thu hút ánh mắt của Bond lại là việc gã này chỉ mang có độc một chiếc găng tay.
Ngay cả khi móc túi lôi ra hộp đựng thuốc lá bạc, khéo léo lấy và châm một điếu, gã vẫn mang găng.
Có thể đó là sự tưởng tượng của Bond, hay chiếc găng đó trông quá lớn, nhìn cứ như là bàn tay ở trong chiếc găng to hơn bàn tay kia?
Hơi hám - một loại khí chất của con người lại thường gây chú ý hơn bất cứ dáng vẻ thể chất riêng biệt nào của nó. Gã này toát ra vẻ ngạo mạn rõ rệt. Dáng điệu của cái đầu ngả ra sau, cặp môi của gã, và cách chuyển động của cổ tay khi gã gõ tàn thuốc xuống lớp sỏi dưới đường đã biểu lộ rõ sự khinh miệt với tất cả những gì xung quanh gã. Thế nhưng còn có một cái gì đó - một ý thức tập trung cháy bỏng đầy nhiệt huyết. Đây là người mang trong mình một sứ mệnh gấp gáp cháy bỏng đến mức có thể sẵn sàng giẫm đạp lên bất cứ thứ gì ở trước mặt. Có thể, Bond nghĩ, đó là lí do gã tỏ ra bàng quan, tách biệt với mọi người đến như vậy - bởi gã sợ nếu phải cởi mở trước những yêu cầu của người khác thì cái mục đích thuần khiết của gã sẽ bị hỏng mất. Thế nhưng phải cần bao nhiêu năm tháng, cùng những đắng cay thất bại thế nào mới có thể tạo ra một kẻ như vậy?
Tên đi cùng quay lại xe, xách theo chiếc túi, với khuôn mặt bị chiếc mũ kê-pi kì lạ che khuất. Trong những cửa hiệu ở đường King, thành phố Chelsea, gần căn hộ của mình, Bond đã được nhìn thấy những mốt mới của đồng phục quân đội cho lũ trẻ, những đứa hay trưng diện những chiếc áo khoác, áo chẽn có dải viền sặc sỡ. Thế nhưng, gã này không phải là “dân hippi”, cũng chẳng phải “đứa con của hòa bình”. Tuy vóc dáng thấp lùn, nhưng gã lại có những bước đi nhanh, lẹ làng của một tên lính trinh sát hay một tên săn người. Có một chức năng hung bạo biểu lộ trong những động tác khi gã leo lên xe, ngồi vào ghế tài xế, ném cái túi ra phía sau và nổ máy xe. Đây là một con người của hành động, một tên hạ sĩ quan cuồng tín trung thành với tên sĩ quan hống hách ở bên cạnh. Gã cua mạnh chiếc xe mui trần to tướng chỉ bằng một cú đánh tay lái và ép mạnh chân ga. Một con chó lao ra từ trong quán cà phê, sủa đuổi theo một chú chim hải âu trên cầu tàu, lập tức bị bánh xe phía trước cán bẹp dí. Trong khi con chó tru thê thảm nằm chết quằn quại thì chiếc Mercedes vẫn vọt tiếp, chẳng thèm dừng lại.
Bond thờ ơ du hành dọc theo Côte d'Azur. Chàng dừng chân vài đêm tại khách sạn Eden Roc ở Cap d'Antibes, nhưng cũng sớm thấy chán ngấy với đám khách ở đây. Mặc dù công việc buộc chàng phải giao du với đám người giàu có, và những thị hiếu xa hoa của chàng về rượu mạnh, về xe hơi và phụ nữ cũng đã được mở mang, song chàng thấy rằng nếu cứ luôn cặp kè với những gã đàn ông tìm kiếm vận may trên giấy tờ bằng cách lê lết ở thị trường chứng khoán, với những phụ nữ mà hình thức chỉ được tạm thời duy trì sống động dưới mũi dao mổ của bác sĩ phẫu thuật và sự tháo vát của các chủ mỹ viện trong khách sạn, thì bản thân sẽ sớm bị suy nhược mất.
Ở Monte Carlo chàng thắng vừa phải ở bàn chemin de fer, song lại thua ở bàn poker. Chẳng có trò nào làm chàng cảm thấy hấp dẫn như xưa. Chàng tự hỏi liệu mình có cần một đối thủ tầm cỡ cho những ván bài Le Chiffre hay Hugo Drax để bõ công chơi hay không?
Một chiều đầu mùa hạ, lúc hoàng hôn, chàng ngồi trong quán cà phê nhìn xuống khách sạn Mediterranean ở Cannes, lắng nghe tiếng ếch nhái ì ộp trong rừng thông. Xưa kia, cái thị trấn nhỏ bé của dân chài lưới này quả đúng là tuyệt vời đối với những du khách Ănglê đầu tiên với một bầu không khí mềm mại, một làn gió dịu hương cùng sự mộc mạc của cuộc sống được tô điểm bằng những món ăn của nó - cá nướng, rau xà lách và rượu vang ướp lạnh. Giờ đây nó đã trở thành một bản sao của thành phố Blackpool, Bond thầm nghĩ, với những khách sạn rẻ tiền cùng đám choai choai cưỡi xe scooter và môtô hai thì máy nổ om sòm. Sớm muộn gì họ cũng sẽ lắp đặt vòng đu quay cho du khách ở đây thôi.
Bond chợt nhận thấy mình đã nghĩ tới vấn đề này quá nhiều.
Về tới khách sạn, chàng tắm một trận thật ra trò bằng vòi sen, lúc đầu với nước nóng tối đa mà chàng có thể chịu được, tiếp theo là nước lạnh cóng, để cho những tia nước lạnh như đá xuyên trên đôi vai. Chàng khỏa thân trước gương, ngắm khuôn mặt mình với vẻ chán chường không khoan nhượng.
“Mày oải rồi.” - Chàng nói lớn - “Mày đã được tiễn đưa rồi. Hết rồi.”
Trên thân thể và hai cánh tay của chàng chằng chịt sẹo lớn sẹo nhỏ, ghi dấu quá trình lịch sử cho cuộc đời dữ dội của chàng. Cột sống của chàng hơi bị lệch sang trái và có một vết da ghép ở mu bàn tay trái sau cú ngã từ tàu lửa ở Hungary. Mỗi mẩu da trên thân thể và chân tay của chàng hình như đều có cống hiến cho lịch sử. Thế nhưng chàng hiểu chỉ những gì có trong đầu mình mới là giá trị.
Đó là những gì ông M đã nói với chàng “James, cậu đã trải qua đủ trò, quá nhiều cho bất cứ ai có thể chịu đựng. Nếu cậu là một người bình thường - ngay cả nếu cậu chỉ là một điệp viên 00 khác - tôi sẽ cho cậu tiếp tục với công việc văn phòng. Thế nhưng đây lại là cậu, nên tôi sẽ dành quyền quyết định cho cậu. Hãy nghỉ phép ba tháng, chơi cho đã, sau đó tới gặp tôi và nói cho tôi biết cậu đã quyết định điều gì.”
Bond mặc quần lót sạch, rồi áo sơmi và bộ vest trắng cho bữa tối cùng chiếc thắt lưng đen. Ít nhất mọi thứ đều vừa vặn. Với những món ăn kiểu từ thiện nâu ở nhà, cùng dăm ba bữa ngon ở nhà hàng dọc theo bãi biển Reviera, chàng đã không bị béo phì. Chơi tennis và kiêng rượu bia cũng có ích. Thế nhưng còn đầu óc của chàng... Nó có bị béo phì không?
❀ ❀ ❀
Chán nản với miền Nam nước Pháp, hi vọng thời gian sẽ trôi nhanh hơn, Bond đi qua Veneto tới Rome, tìm kiếm khách sạn mà Felix Leiter, một người bạn cũ của chàng, trước kia làm cho CIA, đã nhiệt tình gọi điện giới thiệu từ Pinkerton, nơi anh ta đang làm việc. Felix là người tốt, và chắc chắn anh ta đã chọn đúng chỗ tốt nhất. Nhờ vậy mà giờ đây Bond đã có thể ngồi trên ban-công với điếu thuốc lá và ly cam vắt đỏ tươi ngắm nhìn những minh tinh màn bạc - những minh tinh thực sự và cả những minh tinh tương lai - thong thả lượn dọc lượn xuôi qua các quán cà phê vào chiều tối theo cách mà người Ý gọi là dạo mát buổi chiều. “Đối với tớ nó hơi gần Sứ quán Mỹ quá.” - Leiter cảnh báo chàng. - “Rồi những bọn của trường Yale mặc áo phanh ngực, tiệc tùng liên miên nữa. Ấy vậy nhưng tớ lại chắc nó sẽ ổn với một gã Ănglê cao ngạo như cậu, James ạ.”
Vào một tối chủ nhật, sau khi đã tới quảng trường Thánh Peter, Bond trong chiếc áo khoác len bình thường, chiếc quần màu than đen và đôi giày da đen đế mỏng dưới chân, quyết định đi bộ tới một nhà hàng cổ truyền La Mã nằm ở phố Via deile Carrozze, cạnh những bậc thang Tây Ban Nha nổi tiếng. Khi đi ngang qua sảnh, chợt một phụ nữ trẻ trong một bộ cánh đắt tiền hiệu Dior lướt qua chạm vào chàng. Chiếc túi xách nhỏ của nàng rơi cái bốp xuống nền nhà. Vừa cúi xuống nhặt chiếc túi, Bond vừa thoáng để ý đến cặp mắt cá chân thanh tú trong đôi vớ nilon mỏng dính và đôi giày cao gót trang nhã.
“Ôi, tôi vụng về quá.” - Nàng thốt lên.
“Đây là lỗi của tôi.” - Bond nói.
“Không, không, tôi đã không để ý...”
“Thôi được.” - Bond nói. - “Tôi sẽ để bà nhận lỗi, nhưng chỉ với một điều kiện là cho phép tôi được mời bà một ly.”
Người phụ nữ liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình. Nàng có mái tóc huyền cắt ngắn và cặp mắt nâu mở to. “Cũng được.” - Nàng nói. - “Chỉ một ly thôi đấy. Tên tôi là Larissa Rossi.”
“Bond, James Bond.” - Chàng đưa tay ra và nàng khẽ nắm lấy. - “Trước kia tôi đã từng được biết một Larissa khác.”
“Vậy sao?” - Nàng trả lời một cách vô thưởng vô phạt.
“Đúng vậy.” - Bond nói khi hai người bước qua nền sảnh lát đá cẩm thạch. - “Nhưng là một phụ nữ tóc vàng, người Nga.”
Larissa mỉm cười khi họ cùng vào tới quầy bar. “Tôi cho rằng đó có thể là một mối làm ăn của ông. Hay có thể là một cô phiên dịch?”
“Không. Cô ta là một ả quyến rũ đàn ông chuyên nghiệp.”
“Ôi trời ơi.” - Larissa phá lên cười, song trông có vẻ khoái chí hơn là bị sốc. Bond nghĩ, vậy là tốt rồi.
“Đó không phải là chuyện tôi từng kể.” - Chàng nói. - “Nào, tôi có thể gọi gì cho bà đây?”
“Xin cho một ly martini nguyên chất. Ở đây họ phục vụ loại này được lắm. Ông nên thử một ly đi.”
Bond mỉm cười cương quyết và gọi cho mình một ly cà chua ép. Vấn đề không được uống chất có cồn là ở chỗ ít nhiều thì tất cả các thức uống ấy đều gây cảm giác khó chịu.
Họ cùng mang ly tới góc nhà, nơi cách xa chiếc đàn piano. Bond ngắm nhìn đầy thèm muốn khi Larissa dùng trái ôliu gắn trên chiếc que khuấy nhè nhẹ cái chất lỏng sền sệt trong ly của nàng. Nàng châm một điếu Chesterfield và chìa gói thuốc cho chàng. Chàng lắc đầu và rút điếu thuốc của mình. Từ lâu chàng đã hút sạch số thuốc mua ở nhà Morland, rồi cũng cố xoay xở tìm được ở cuối phố Condotti một người bán thuốc lá tháo vát, thu xếp cho chàng 500 điếu Turkish với chất lượng tàm tạm.
“Thế bà đang làm gì ở Rome này, Larissa?”
“Tôi tới đây cùng chồng. Ông ấy là giám đốc của một trong những công ty bảo hiểm lớn có văn phòng mà ông có thể thấy ở phố Veneto ấy.” Giọng nàng nghe rất thú vị: hơi trầm, một thứ tiếng Anh có học vấn với một chút gì đó hơi giang hồ.
“Và thế là tối nay chồng bà bỏ rơi bà à?”
“Tôi... Có thể là. À mà ông đang làm gì ở đây vậy, ông Bond?”
“Làm ơn gọi tôi là James đi. Tôi đang đi nghỉ. Tôi kinh doanh hàng xuất khẩu.”
“Đi nghỉ một mình hả?”
“Ừ, tôi thích như vậy. Tôi thấy đi một mình có thể thấy được nhiều thứ hơn.”
Larissa nhướng một bên lông mày lên và vắt chéo hai chân lại. Đây là cách thu hút sự chú ý của chàng vào cặp giò của nàng, Bond hiểu, và không thể trách nàng được. Một cặp giò dài thượt với những đường cong mềm mại và tao nhã: Đây không phải là kết quả của thể dục hoặc ăn kiêng, Bond thầm nghĩ, mà là của nòi giống, của tuổi trẻ và bộ vớ đắt tiền.
Nửa tiếng sau, họ cùng ăn tối ở phố Carrozze. Một cú phôn Larissa gọi từ khách sạn cho chồng đã chắc chắn đảm bảo cho nàng một cuộc hẹn hò trong trắng, và một cuộc gọi khác của Bond tới khách sạn yêu cầu đặt chỗ cho một người nữa ở phòng của chàng.
Nhà hàng này được ốp gỗ theo lối xưa. Nhân viên phục vụ trong những chiếc áo khoác ngắn màu trắng đều là người La Mã có tuổi, và là những người đã quyết định theo đuổi suốt đời cái nghiệp đã chọn này. Họ đều rất nhanh nhẹn và chính xác trong mọi động tác, lịch thiệp nhưng không có vẻ quá cung kính.
Bond ngắm nhìn Larissa trong khi nàng vừa nói chuyện vừa dùng món Ravioli bóng lộn dầu nấm. Nàng nói cha nàng là người Nga, mẹ nàng là người Anh, và rồi nàng được học hành ở Paris và Geneva trước khi đến làm việc ở Washington, nơi nàng đã gặp chồng của mình. Họ không có con.
“Và như vậy thì đương nhiên chồng tôi đi du lịch xả láng.” - Nàng nói và hớp một ngụm vang trắng Orvieto. - “Chúng tôi đóng đô ở Paris, và thi thoảng tôi mới đi cùng ông ấy. Chỉ tới những nơi hay hay thôi.”
“Vậy để tôi đoán nhé.” - Bond nói. - “Rome này, rồi New York. Singapore, Hong Kong,...”
“Không, tôi không chịu nổi Hong Kong; khi ông ấy đến đó, tôi ở nhà. Thực ra tôi là tuýp phụ nữ thích ở nhà, thật đấy.”
“Đúng vậy, thưa bà.” - Bond đáp.
Chỉ khoảng ngoài ba mươi tuổi, buồn tẻ, chàng nghĩ, có phần nào dáng dấp gốc Do Thái từ người cha. Nàng có khuôn miệng khá xinh, với môi trên đôi lúc nhìn hơi cứng, thoáng như một cái bĩu môi hờn dỗi vậy. Da nàng ánh lên màu mật ong nhạt, thế nhưng điệu bộ đáng kính ngây thơ của nàng mới thực sự trơ trẽn. Có một nét hoang dại không hối tiếc trong ánh mắt của nàng. Nàng cố gắng giả bộ rằng mọi chuyện chỉ là “lỡ như vậy thôi”, chứ nàng “không phải như vậy đâu”, ấy vậy cũng đủ để cho cả hai khoái chí.
“James này, ông trông có vẻ sao lãng đấy.”
“Gì cơ, tôi ấy à? Tôi coi đó là lỗi của hai chữ T.”
“Là gì vậy?”
“Tẩy não và Tổn thất.”
“Trời đất. Nói rõ hơn cho tôi đi.”
Thoáng chốc, Bond đã định giãi bày tâm sự với cô gái xinh đẹp và sôi nổi này - chàng định cho nàng biết về người vợ trong vài giờ đồng hồ của mình, Tracy di Vicenzo, người đã bị lũ tay chân của Blofeld sát hại như thế nào, rồi bản thân chàng vướng vào nanh vuốt của chúng ra sao, về toàn bộ cơn ác mộng ở Nhật Bản, và vụ chuộc lỗi một phần của chàng ở Jamaica. Thế nhưng giãi bày tâm sự thì không là chuyên nghiệp rồi. Chàng đã để cho tâm trạng quẫn trí lạ lùng của mình nói ra nhiều hơn những điều cần nói rồi.
“Thôi để lần khác.” - Chàng nói. - “Tới khi chúng ta hiểu nhau hơn đã.”
Chàng lái nội dung cuộc đối thoại sang Larissa và nhận ra rằng bằng cách thoái thác này, chàng đã làm cho mình hấp dẫn hơn trong mắt Larissa. Lúc đầu còn hơi miễn cưỡng, thế rồi càng nói càng mê mải lôi cuốn, Larissa tường thuật lại toàn bộ cuộc đời của nàng.
Khi họ về tới khách sạn, nàng dừng lại ở phía ngoài cửa chính và đặt tay mình lên cánh tay của Bond.
“Chồng em phải đi Naples đêm nay rồi.” - Nàng nói và nhìn xuống chân, liếm nhẹ môi một cách hơi lo lắng trong khi tiếp tục. - “Ông ấy nói thế khi em gọi cho ông ấy lúc nãy. Anh có thể lên phòng của bọn em uống một chút gì nếu muốn.”
Bond nhìn thẳng vào cặp mắt nâu to khi đôi môi mọng của nàng hé mở đầy vẻ rung cảm e ấp. Và rồi chàng thấy mình thốt ra bốn từ mà trong suốt cuộc đời trưởng thành của mình, chàng chưa từng thốt ra những từ ấy trong những tình huống tương tự.
“Không, cám ơn em.”
“Sao cơ?” Cứ như là nàng nghe không đúng vậy.
“Không, cám ơn em, Larissa.” - Bond nói. - “Như vậy sẽ tốt hơn. Anh...”
“Không cần phải giải thích gì cả.” - Nàng nói rồi kiễng chân lên, hôn nhẹ vào má chàng. - “Cám ơn anh về một buổi tối dễ thương.”
Chàng nhìn theo trong khi nàng bước tới quầy tiếp tân, lấy chìa khóa rồi đi về phía thang máy. Khi bước vào trong thang máy, nàng thoáng lưỡng lự, rồi quay người lại, vẫy tay với chàng.
Thật là một cô gái, Bond nghĩ. Chàng châm điếu thuốc và bước ra ngoài để hút.
Có lẽ đây là dấu hiệu mà chàng đang đợi. Chỉ vài năm trước đây thôi, chàng đã chẳng cần phải đợi đến xong cữ cà phê ở nhà hàng rồi mới đưa nàng về phòng mình ở khách sạn. Mặc dù đã có những lúc cảm thấy chán những trò này, thậm chí còn thấy khó chịu nữa, nhưng chàng vẫn thừa hiểu đó là một ràng buộc suốt đời với chàng.
Ấy vậy mà tối nay... Giờ đây chàng biết chắc chắn rằng một kỉ nguyên đã chấm dứt, và chàng biết mình sẽ nói gì với ông M khi quay lại London. Xong hết rồi. Chàng đành cam phận đời mình với những cuộc họp liên phòng ban, với việc ngồi bàn giấy kiểm tra điện tín, với mỗi một cô thư kí chung Loelia Ponsonby - người vừa nhân từ quay lại vị trí cũ sau khi hạ sinh hai chú nhóc khỏe mạnh - để lâu lâu cặp mắt của chàng được sao nhãng khỏi những công việc văn phòng.
Sau vụ cùng với Scaramanga ở Jamaica, Bond đã có mười tám tháng - cảm giác thấy còn dài hơn thế nữa - ngồi giải quyết việc giấy tờ tài liệu trước khi ông M đưa chàng đi một chuyến du lịch kiểu “được ăn cả, ngã về không” này, mà sau đây chàng phải tự mình quyết định xem Bond sẽ có còn quay lại với những điệp vụ hay không. Không có Loelia, cuộc sống trong văn phòng chắc chắn rất buồn tẻ: Chiếc bàn thư kí liên tục được các mụ sồn sồn gớm chết thay nhau chiếm giữ, chỉ có vài tháng khuây khỏa với một em tóc vàng ngon lành và có năng lực tuyệt vời với tên gọi Holly Campbell, người vừa được ông M nhanh chóng đề bạt.
Bond rầu rĩ búng mẩu thuốc lá xuống đường và quay trở về khách sạn. Lúc lấy chìa khóa, nhân viên tiếp tân đưa cho chàng một bức điện tín. Trên đó chỉ có một hàng chữ đơn giản: “Khẩn. Gọi ngay cho Universal.”
Chàng lại quay ra ngoài và tiến tới một buồng điện thoại. Universal... Chàng thấy thầm hài lòng vì sau nhiều thí nghiệm khác nhau, Cục đã dùng lại cái tên ngụy trang cũ của mình. Chẳng có từ nào khác đối với chàng lại có thể có cái sức mạnh kỳ dị đèn như thế. Trên đầu dây là một tiếng vang lớn và một thoáng ngắt, sau đó là tiếng o o dài và trầm - dấu hiệu cho thấy chàng đang bị sao nhãng.
Sau cùng chàng nghe thấy một giọng nói - từ xa xôi vọng đến, tuy bị méo tiếng, song không thể lẫn được - của người mà chàng tôn trọng nhất trên đời.
“Bond hả?”
“Dạ, thưa ngài.”
“Bữa tiệc đã xong rồi.”
“Gì ạ?”
“Chúng tôi cần cậu quay về. Bay chuyến sớm nhất ngày mai.”
“Thưa ngài, tôi nghĩ...”
“Một trong những chi nhánh bán hàng của chúng ta báo cáo có hoạt động bất thường.”
“Ở đâu ạ?”
“Chi nhánh Paris. Dù vậy, các nhà nhập khẩu ở Trung Đông cũng đang lên giá đó.”
“Thế còn kì nghỉ của tôi? Nó chưa kết thúc cho tới...”
“Vứt mẹ cái kì nghỉ của cậu đi. Chúng ta có thể nói về chuyện đó ở văn phòng. Hiểu chứ?”
“Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ gặp ngài vào ngày mai.”
“Cám ơn. Này, cậu có thể mang về một ít kẹo sôcôla nhỏ gói trong giấy bạc xanh xanh ấy được không?”