Chương 3 Bàn Tay Khỉ
Bà May, một phụ nữ Scotland “tay hòm chìa khóa” chịu trách nhiệm trông nom căn hộ của Bond ở Chelsea, đang hối hả chuẩn bị mở lò sưởi chợt nghe có tiếng xe taxi đón chàng từ sân bay về dừng lại bên cổng nhà trong con phố yên tĩnh.
“Sao ông không cho tôi biết sớm hơn chút xíu, ông Bond?” - Bà ta nói khi chàng bước vào và thả chiếc vali da cá sấu của mình xuống sàn nhà. - “Giường nệm vẫn chưa được phơi phóng cẩn thận, thứ mứt cam ông thích vẫn chưa mua được, và mấy bà đến dọn tủ chén bát trong phòng kho vẫn đang bày bừa ra đó.”
“Xin lỗi bà May. Yêu cầu của nhiệm vụ mà. Mãi tận khuya hôm qua tôi mới biết.”
“Ông có muốn tôi làm chút gì để ăn trưa không?”
“Không, cám ơn. Tôi chỉ đi tắm nhanh một cái, rồi phải tới văn phòng ngay.”
“Được, ít nhất thì cũng có mấy cái khăn sạch trên giá ấy. Trong khi ông tắm, tôi sẽ pha cho ông ít cà phê vậy.”
“Rất cám ơn, nhớ làm một ly đen đặc nhé.”
“Và chút nước cam chứ?”
“Cam tươi hả?”
“Đương nhiên rồi, ông Bond.”
“May, bà thật tuyệt vời. Tôi sẽ xong trong mười phút. Làm ơn gọi người đem xe tới cho tôi nhé.”
Lúc mặc đồ sau khi tắm xong, chiếc sơmi sạch, bộ complê len xanh nước biển và chiếc cravat len màu đen, Bond nghĩ cứ như là mình đang mặc lại đồng phục vậy. Chàng vừa mới cạo râu trước khi rời khách sạn ở Rome lúc sáu giờ sáng và cũng vừa mới cắt tóc cách đây một tuần. Có thể lúc này trông chàng không thật như xưa, song ít nhất vẫn tề chỉnh.
Trong phòng khách, chàng lật qua đống thư dồn cục trông phát khiếp, và ném thẳng gần nửa trong số đó vào sọt rác. Chàng hớp một ngụm cà phê nóng bà May vừa pha, với lấy một điếu thuốc lá Balkan- Sobranie trong chiếc hộp trên bàn nước.
“Nào, bà May.” - Chàng nói. - “Hãy cho tôi biết những gì đã xảy ra khi tôi đi vắng.”
Bà May nghĩ một lát. “Cái lão già ấy đã vác xác trở về sau chuyến đi vòng quanh thế giới rồi.”
“Chichester hả?”
“Đúng rồi. Đó là tên của lão đấy. Tuy vậy cũng đừng hỏi tôi toàn bộ những chuyện đó có ý nghĩa gì. Và lão ta cũng về hưu rồi.”
“Tôi thấy lũ đàn ông thường cảm thấy cần phải khẳng định mình.” - Bond nói. - “Ngay cả mấy lão già cũng vậy. Còn gì nữa không?”
“Cái đám ca sĩ nhạc pop ấy đã bị bắt vì dùng ma túy rồi.”
“Ban Beatles ấy hả?”
“Không, cái tụi để tóc dài tới vai chơi nhạc om xòm phát gớm ấy. Ban Rolling Stones, có đúng không?”
“Thế là loại ma túy nào? Marijuana hả?”
“Hỏi tôi mà làm gì, ông Bond. Tôi chỉ biết đó là ma túy thôi.”
“Tôi biết. Có nhiều loại ma túy lắm.” - Bond dụi tắt điếu thuốc lá trong chiếc gạt tàn. - “Trong khi tôi ra ngoài, bà làm ơn gọi nhà Morland và bảo họ gửi cho tôi thêm một hộp nữa càng sớm càng tốt nhé. Có khi tôi lại sắp phải đi xa nữa đấy.”
“Lại đi nữa?” - Bà May hỏi. - “Tôi tưởng ông sắp...”
“Tôi cũng tưởng thế, bà May ạ.” - Bond nói. - “Tôi cũng tưởng thế đấy. Này, có phải tôi nghe thấy tiếng xe ngoài cửa phải không?”
❀ ❀ ❀
Phải mất gần mười phút Bond mới có thể lái chiếc “Đầu máy xe lửa” - chiếc Bentley Continental mà chàng đã cho “độ” lại theo sở thích của chính mình, tới quảng trường Sloane. Trong thời gian chàng đi vắng, hình như London đã trở nên hơi bị mất trí thì phải. Mọi lằn qua đường dành cho người đi bộ trên đường King đều đầy bọn thanh niên tóc dài tới vai, đám thì lững thững qua lại, đám đứng trò chuyện, cá biệt có thằng ngồi xếp bằng ngay trên đường. Vì mui xe đang mở nên Bond có thể ngửi thấy mùi khói marijuana, cái mùi mà chàng từng biết đến trong những khu chợ Ả Rập ở những thị trấn dơ bẩn của xứ Marốc. Chàng thoáng đạp mạnh chân ga và nghe rõ tiếng gầm vọt ra khỏi cặp ống xả rộng năm phân phía sau xe.
Cuối cùng chàng cũng đưa được chiếc xe tới phố Sloane, ngược qua công viên Hyde, nơi mà kim đồng hồ tốc độ xe vọt lên con số 100 km/giờ khi chiếc bơm tăng áp hiệu Amott dễ dàng bỏ qua toàn bộ trọng lượng chiếc xe độ đồ sộ này. Từ bên tay trái, Bond vòng xe vào phía đường cong bên phải của lằn đường đua, và hơi bị chệch ra khỏi tim đường nơi chàng đang nhắm tới. Chàng luyện tập chưa đủ rồi, nhưng cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Cũng đúng như vậy thôi, chàng nghĩ, một sáng sớm mùa hè ở London, gió đang thổi mạnh vào mặt và một cuộc họp khẩn với sếp.
Rất nhanh sau đó, chàng đã ở công viên Regent, rồi tới trụ sở của Cục. Chàng ném nhanh bộ chìa khóa xe cho gã gác cửa đang giật nảy người lên vì bất ngờ, rồi vào thang máy lên lầu tám. Ngay phía ngoài phòng của ông M là cô nàng Moneypenny đang ngồi ở vị trí của mình, hệt như vị thần Cerberus gác cổng địa ngục trong bộ đồ phụ nữ đang đợi chàng. “Ôi, James.” - Không giấu nổi niềm hân hoan, nàng reo lên. - “Được gặp lại anh mới vui làm sao. Anh đi nghỉ có vui không?”
“Một chuyến xả hơi thôi, Moneypenny. Hơi khác thường một chút. Dù sao thì cũng vui, nhưng hơi quá lâu cho anh. Thế còn cô em gác cửa dễ thương nhất của anh thì sao?”
“Em vẫn khỏe, cám ơn anh, James.”
Đúng vậy, cô nàng Moneypenny mặc bộ đồ sọc dích dắc màu trắng đen đơn giản, bên trong là chiếc áo trắng có gài một chiếc ghim gắn mặt đá ở cổ, ấy vậy mà mặt thì dạng bừng lên vẻ e lệ đầy xúc cảm.
Bond hất đầu hướng về phía cửa. “Thế còn bố già thì sao?”
Cô nàng Moneypenny suỵt một tiếng khẽ qua kẽ răng. “Nói thực với anh, vẫn hơi đồng bóng. Bố ấy đã bắt đầu tập...” Nàng cong ngón tay ra hiệu cho chàng lại gần hơn. Khi chàng cúi nghiêng đầu xuống, nàng nói thầm vào tai chàng. Bond cảm thấy đôi môi của cô nàng chạm nhẹ trên má mình.
“Yoga!” - Bond hét toáng lên. - “Ối trời đất quỷ thần...”
Moneypenny vừa cười vừa đưa ngón tay lên môi ra hiệu.
“Có phải cả thế giới đã phát rồ phát dại lên trong lúc tôi đi vắng phải không?”
“Bình tĩnh, James, hãy cho em xem anh đang có gì trong chiếc giỏ xách màu đỏ xinh xinh này nào.”
“Sôcôla đó.” - Bond nói. - “Ông M nhờ anh mang về từ Rome một ít cho ông ấy.”
“James, anh có biết từ baci trong tiếng Ý nghĩa là gì không? Có nghĩa là nụ hôn đó.”
“Anh đoán chắc là cho vợ ông ấy.”
“Ôi, James, anh nên...”
“Suỵt, im nào...”
Trước khi cô nàng có thể phản kháng mạnh hơn thì cánh cửa nặng nề bằng gỗ óc chó đã nhẹ nhàng mở bung ra, và Bond nhìn thấy ông M đứng bên khung cửa, đầu ngoẹo sang một bên.
“Vào đi, 007.” - Ông nói. - “Rất vui được gặp lại cậu.”
“Cám ơn ngài.” - Bond theo ông ta vào phòng và trước khi đóng cửa cũng kịp dừng lại gửi cho cô nàng Moneypenny một nụ hôn gió day dứt.
Bond ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện bàn giấy của ông M. Sau một loạt quẹt và ném bỏ những que diêm an toàn, cuối cùng ông M cũng châm được tẩu thuốc của mình một cách hài lòng. Sau một lúc chuyện trò về kì nghỉ xả hơi của Bond, người cựu thủy thủ chăm chú nhìn qua cửa sổ, làm như ở phía xa xa, sau công viên Regent, có thể đang xuất hiện chiến thuyền của kẻ địch. Rồi ông chợt xoay người đối diện với Bond.
“Có vài chuyện tôi cần cậu giúp đấy, 007 ạ. Mọi chi tiết lúc này còn hơi mơ hồ, nhưng tôi cảm thấy nó sẽ trở nên to chuyện đấy. Chắc chắn rất to chuyện. Thế cậu đã bao giờ nghe đến cái tên Tiến sĩ Julius Gorner chưa?”
“Thế ngài lại định gửi tôi đến một trung tâm y tế khác nữa phải không ạ?” - Bond nói. - “Tôi nghĩ tôi đã làm ngài hài lòng về...”
“Không, không, đó là một danh hiệu về học vấn thôi. Đó là Tiến sĩ, từ trường Sorbonne, tôi chắc thế. Dẫu vậy, Tiến sĩ Gorner cũng có bằng cấp của Đại học Oxford và Đại học Vilnius ở Lithuania, một trong những trường đại học lâu đời nhất ở Đông Âu. Ở Oxford, hắn đã giành được tấm bằng ưu tú nhất cho những môn được coi như là Tú tài Văn chương Hiện đại; đối với tôi và cậu, Bond ạ, đó là kinh tế học, chính trị học và triết học. Ấy thế rồi đột nhiên hắn lại chuyển sang môn hóa khi làm luận án Tiến sĩ.”
“Một-con-Dao-pha-có-thể-dùng-cho-mọi-chuyện.” - Bond nhận xét.
Ông M khẽ ho. “Tôi sợ ta phải nói là 'Một-ông-Trùm-cho-mọi-phi-vụ' thì đúng hơn. Cái chuyện bằng cấp học vị này hoàn toàn chỉ là chỗ dựa cho hắn ta thôi, và người ta nói rằng hắn đã dễ dàng đạt được chúng. Trong chiến tranh, tuy chưa đủ tuổi nhưng hắn cũng tình nguyện ra chiến trường và đã tách bạch chiến đấu ở cả hai phe - đầu tiên cùng Đức Quốc xã, sau đó cùng người Nga trong trận Stalingrad. Cái vụ này thường xảy ra với nhiều người ở các quốc gia vùng Baltic, vì như cậu biết đấy, nó phụ thuộc vào việc nước họ bị nước nào chiếm đóng, và họ buộc phải đánh nhau thôi. Nhưng có cái lạ đối với Gorner là hắn ta hình như tự ý chuyển phe - tự về phe nào hắn cho rằng sẽ thắng trận.”
“Một tên lính đánh thuê.” - Bond nói. Chàng đã cảm thấy hứng thú với chuyện này rồi.
“Đúng vậy. Thế nhưng niềm đam mê thực sự của hắn lại là kinh doanh. Hắn theo học được một năm ở trường Kinh doanh Harvard rồi bỏ vì thấy kém thú vị. Sau đó hắn mở một doanh nghiệp kinh doanh dược phẩm nhỏ ở Estonia, rồi một nhà máy ở gần Paris. Có thể cậu sẽ nghĩ ngược lại là nên mở văn phòng ở Paris, và nhà máy với nhân công rẻ ở Estonia. Ấy thế nhưng những gì về Tiến sĩ Gorner thì lại hoàn toàn khác với những điều cậu mong đợi đấy.”
“Những loại dược phẩm gì vậy?” - Bond hỏi.
“Analgesics. Cậu biết đấy, đó là thuốc giảm đau. Rồi đến đúng lúc, chúng dự tính phát triển sang thuốc thần kinh, trị những căn bệnh Parkinson, xơ cứng tế bào và những thứ khác. Đương nhiên hắn sẽ ở trong cái Liên đoàn lớn cùng với Pfizer, Johnson & Johnson và những gã khổng lồ khác. Một số trong bọn họ đã xuất hiện từ thế kỉ trước rồi. Nhưng việc đó không hề làm gã Tiến sĩ Gorner của chúng ta nhụt chí. Bằng cách kết hợp giữa một chút gián điệp công nghệ với cắt giảm chi phí cùng kĩ thuật bán hàng bạo lực, hắn đã tạo cho mình một thị phần lớn. Cho đến một ngày, hắn phát hiện ra hoa anh túc.”
“Hoa anh túc à?” Bond tự hỏi không hiểu luyện tập Yoga có làm rối loạn suy nghĩ của ông M không. Có khi ông ta đã tập lộn ngược đầu trồng cây chuối rồi - tuy vậy cũng khó có thể hình dung ông ta trong chiếc xà-rông Ấn Độ ra sao.
“Thuốc có nguồn gốc thuốc phiện đã được dùng rộng rãi trong các bệnh viện như một loại thuốc gây mê. Toàn bộ lính bộ binh của chúng ta đều mang theo morphine trong balô. Nếu chân của cậu bị đạn trái phá thổi cụt đi một nửa thì cậu phải cần đến một thứ gì đó mạnh và có tác dụng nhanh đấy. Heroin lần đầu tiên được công ty Bayer của Đức đưa ra thị trường một cách hợp pháp như là một dược phẩm trị ho. Gần đây, tất nhiên là khi người ta đã hiểu ra vấn đề gây nghiện của nó, đã có những luật lệ chặt chẽ được đề ra để quản lý nó rồi. Có thương vụ hợp pháp đối với những chất dẫn suất của thuốc phiện dành riêng cho mục đích y tế, và cũng có thương vụ bất hợp pháp nữa.”
“Thế thì cái gã của chúng ta dính dáng vào thương vụ nào?”
“Đương nhiên là thương vụ đầu rồi. Chúng ta cũng nghi hắn đang làm cả vụ sau với quy mô phát triển. Thế nhưng chúng ta cần phải biết nhiều hơn, thật nhiều hơn nữa.”
“Vậy là tôi phải vào cuộc?”
“Đúng.” - Ông M đứng dậy đi về phía cửa sổ. - “Trong một chừng mực nào đó, điều tôi cần ở cậu chỉ đơn giản là tìm ra sự thật. Hãy kiếm Gorner, chuyện trò với hắn, xem hắn có thể “xì” ra chút gì không.”
“Vụ này nghe có vẻ hơi tâm lí chiến đấy.”
“Chắc chắn như vậy.” - Ông M có vẻ hơi khó chịu.
“Có phải vì vậy mà ngài gọi tôi về không? Tôi cứ nghĩ ngài đã cho tôi được lựa chọn xem tôi có nên quay lại với những điệp vụ nữa hay không cơ mà.”
“Ờ, đúng vậy, James ạ, nó là như vậy đấy.”
Bond không khoái khi ông M gọi chàng là “James” thay vì là “Bond” hay “007”. Nhắc tới cái tên thân mật như thế này thường đều dẫn đến những tin tức thất vọng đây.
“Tôi muốn cậu làm vài xét nghiệm y tế và nói chuyện với R.”
“Cái gã đầu rụt ấy à?” - Bond thốt lên.
“Nhân viên đánh giá khả năng tâm lí.” - Ông M sửa lưng chàng. - “Tôi vừa mới bổ nhiệm thêm một trợ lí trị liệu ở khoa của ông ta. Cậu sẽ phải qua một khóa huấn luyện kĩ năng thở và thư giãn đấy.”
“Ôi trời đất ơi, thưa ngài, tôi...”
“Tất cả các điệp viên 00 đều đang tập cả đấy.” - Ông M nói một cách cương quyết. - “Điệp viên 009 báo cáo là đã thu hoạch được rất nhiều.”
“Chắc là như vậy với hắn rồi.” - Bond nói.
“Điều này làm tôi nhớ lại. Tôi đã bổ nhiệm một điệp viên 00 mới để thay thế điệp viên 004, người mà cậu cũng biết, rất đáng tiếc...”
“Vâng. Dưới gầm đoàn tàu ở Đông Đức, tôi hiểu rồi. Thế lúc nào tay lính mới này có thể bắt đầu?”
“Khi nào cũng được.” - Ông M lại ho. - “Mà này, tất cả bọn họ đều tập cả đấy, và tôi cũng sẽ không miễn cho cậu đâu.”
Bond châm điếu thuốc lá. Sẽ chẳng có ích gì khi tranh luận với ông M một khi ông ta đã luôn mang nỗi ám ảnh này trong đầu. “Thế có còn điều gì mà tôi cần phải biết về cái gã Tiến sĩ Gorner này nữa không?”
“Còn.” - Ông M nói. - “Tôi tin hắn sẽ trở thành mối đe dọa lớn cho an ninh quốc gia. Đó là lí do Tình báo đã vào cuộc. Chính phủ đã phát hoảng về số lượng ma túy lậu đang được đổ vào trong nước. Ở Mỹ đã có khoảng hơn 700.000 người nghiện heroin rồi. Chúng ta cũng đang đi cùng hướng này đó. Và vấn đề là đến nay không chỉ có bọn lang thang, linh tinh dùng ma túy nữa, mà ngay cả những thanh niên ưu tú nhất của chúng ta cũng đang đứng trước mối nguy này. Ma túy đã trở thành vấn đề khá lớn rồi. Một vị lãnh đạo của tờ The Times đang xin khoan dung cho trường hợp của những tay ca sĩ nhạc pop méo mó đấy. Một khi ma túy đã được gắn vào nền văn hóa của một quốc gia, quốc gia đó sẽ nhanh chóng trở thành thành viên của Thế giới thứ Ba thôi. Họ bị mất hết sinh khí để sống. Hãy nhìn vào Lào, Thái Lan, Campuchia. Đó đâu phải là những nước thực sự hùng mạnh, đúng không?”
“Nó làm tôi nhớ đến Kristatos và chiến dịch ở Italy.” - Bond nói.
“Nếu đem so sánh,” - ông M nói. - “Thì đó chỉ là chuyện vặt. Chỉ là đám buôn lậu cuối tuần. Ngay cả cái vụ cỏn con ở Mexico trước khi cậu gặp Goldfinger ấy, cũng vậy thôi.”
“Vậy tôi có thể tìm Gorner ở đâu?”
“Hắn xuất hiện ở mọi nơi. Một trong những sở thích của hắn là hàng không. Hắn có hai chiếc máy bay riêng. Hắn dành phần lớn thời gian ở Paris, nhưng tôi nghĩ sẽ không khó để cậu nhận ra hắn đâu.”
“Tại sao?” - Bond hỏi.
“Bàn tay trái của hắn.” - Ông M nói và vẫn ngồi trong ghế nhìn Bond chằm chằm với ánh mắt kiên định. - “Là móng vuốt của một con khỉ.”
“Cái gì?”
“Một dị hình bẩm sinh cực kì hiếm. Có một tình trạng được gọi là main de singe, hoặc tay khỉ, đó là khi ngón tay cái ở trên cùng một mặt phẳng với các ngón khác, thuật ngữ chuyên môn gọi đó là “không có khả năng đối diện”. Vì ở cùng vị trí với những ngón khác, bàn tay không thể nắm chắc được. Giống như phải nhặt cây bút chì bằng hai ngón tay mà không có ngón cái vậy.” - Ông M đưa tay ra mô tả ý mình nói. - “Có thể được, nhưng không dễ. Sự phát triển của ngón cái có khả năng đối diện với những ngón khác là một đột biến quan trọng của người Homo sapiens khác với tổ tiên của họ. Thế nhưng cái mà Gorner có thì còn hơn thế nữa. Cả bàn tay của hắn trông hoàn toàn như tay của con đười ươi vậy, với lông lá mọc đầy suốt lên phía trên cổ tay nữa.”
Có một cái gì đó thoáng qua trong trí nhớ của Bond. “Vậy thì nó phải lớn hơn bàn tay phải.” - Chàng hỏi.
“Có thể đoán như vậy. Chuyện này rất hiếm, song không phải là cá biệt, tôi chắc thế.”
“Có phải gã đi cùng một tên đồng lõa đội mũ lính Lê dương?”
“Tôi không biết.” - Ông M nói.
“Tôi nghĩ hình như tôi đã thấy hắn, ở Marseille.”
“Ở bến tàu hả?”
“Đúng.”
Ông M thở dài. “Có vẻ như toàn bộ sự việc có thể tin được đấy.”
“Có phải hắn cũng trạc tuổi tôi, cao lớn, tóc vuốt keo chải ngược ra phía sau, hơi dài ở gáy, người gốc Slavi...”
“Ngừng lại.” - Ông M nói và đẩy một tấm hình qua mặt bàn. - “Có phải gã này không?”
“Đúng hắn rồi.” - Bond nói.
“Cứ như là định mệnh của cậu vậy.” - Ông M nói và lạnh lùng mỉm cười.
“Tôi không tin vào định mệnh.” - Bond nói.
“Lần này cậu sẽ tin.” - Ông M nói. - “Tay đào ngũ khá nhất mà Cơ quan Tình báo của ta có được từ trước đến giờ là một Đại tá Tình báo Quân sự của Nga, gã Penkovsky. Một trong những nhân viên của họ để ý thấy gã ngồi ủ rũ trong một quán cà phê ở Ankara. Có vậy thôi. Chỉ cần nhìn thẳng vào mắt gã, họ đã bắt đầu từ đó. Đấy là định mệnh.”
“Và quan sát.” - Bond vừa nói vừa dụi tắt điếu thuốc lá, rồi hỏi tiếp - “Như vậy có nghĩa là tôi lại quay lại với điệp vụ phải không?”
“Tôi nghĩ sẽ phải coi lại.” - Ông M nói. - “Cậu cứ đi xét nghiệm rồi làm huấn luyện với R, sau đó ta sẽ xem sao.”
Một ý nghĩ khó chịu len lên trong trong tâm trí chàng. “Có phải ngài chưa nói gì về chuyện này cho 009, hay cái gã lính mới 004 này, phải không? Tôi sẽ không phải đi làm chân gỗ cho một điệp viên khác, đúng không?”
Ông M ngọ nguậy một cách bực bội trong ghế bành. “Nghe này, 007. Cái gã Tiến sĩ Gorner này là một tên nguy hiểm tiềm tàng nhất mà Cục từng gặp phải từ trước tới giờ. Tôi không để cậu theo dõi một thằng đi rong bán lẻ ma túy, mà là một tên đang có ý định phá hoại cuộc đời của hàng triệu con người, làm xói mòn thế lực của phương Tây. Tôi có thể cử đi một số lượng điệp viên tùy thích để ngăn chặn hắn lại. Nhưng tôi vẫn còn để dành quyền hạn này.”
Bond cảm thấy đôi mắt xám của ông sếp xoáy vào mắt mình. Ông ấy rất chân tình, được rồi. Ông M lại ho. “Cũng có cả mối liên hệ với người Nga đó.” - Ông nói. - “Cái vụ này làm Chính phủ đặc biệt lo ngại. Một cuộc chiến tranh lạnh có thể nổ ra bằng bất cứ cách nào. Tôi cần một bản báo cáo để trên bàn tôi nội trong sáu ngày.”
Giờ này thì bàn thêm cũng chẳng ích gì, Bond nghĩ. “Thế đám Phòng Nhì Pháp có dính dáng gì không?” - Chàng hỏi.
“Có. Hãy liên lạc với Mathis ngay khi cậu đến Paris. Cô Moneypenny đã đặt trước vé máy bay và khách sạn cho cậu rồi đó.”
“Cám ơn ngài.” - Bond nhổm lên định đi.
“Này, nghe đây, James. Cậu sẽ phải rất cẩn thận đấy, hiểu không? Tôi hiểu ma túy nghe không như là vũ khí hay kim cương. Thế nhưng tôi có một linh cảm rất xấu về gã này. Rất xấu đấy. Tay hắn đã từng vấy quá nhiều máu rồi.”
Bond gật đầu, bước ra và đóng cửa lại.
Cô nàng Moneypenny ngồi sau bàn giấy ngước lên nhìn chàng. Tay cô nàng cầm một chiếc bao thư màu nâu dán kín. “Một anh chàng may mắn.” - Nàng nói. - “Mùa Xuân ở Paris. Em đã kiếm được cho anh một khách sạn tuyệt vời. Ôi kìa, nhìn xem, anh quên không đưa sôcôla cho ông M rồi.”
Bond đặt chiếc túi màu đỏ lên bàn của nàng. “Cho em đấy.” - Chàng nói.
“James, anh thật là dễ thương. Cám ơn anh nhé. Chuyến bay của anh lúc 6 giờ đấy. Anh chỉ có đủ thời gian để tập đợt đầu tiên về môn thở sâu và thư giãn thôi. Em đã thu xếp cho anh đợt tập lúc 2 giờ 30 rồi. Ở trên lầu hai nhé.”
“Em hãy đợi khi anh quay về từ Paris.” - Bond vừa nói vừa bước ra phía thang máy. - “Lúc đó anh sẽ cho em lí do để thở mạnh đấy.”
“Thở sâu là sự diễn tả đấy, James. Nó khác mà.”
“Ồ, nếu em cứ cố gắng chẻ sợi tóc ra làm tư như thế thì anh sẽ phải dùng đến biện pháp mạnh hơn thôi. Có thể phải phát vào mông một trận ra trò, và em sẽ không thể ngồi cả tuần đấy.”
“Thật vậy chứ, James, dạo này anh chỉ được cái nói miệng không thôi.”
Trước khi chàng kịp trả lời thì cánh cửa thang máy đã đóng lại. Trong lúc thang máy đưa chàng ra khỏi các tầng lầu trong tòa nhà, chàng chợt nhớ đến vẻ mặt ngơ ngác của Larissa ở lối vào khách sạn ở Rome. Chỉ nói miệng không thôi. Có lẽ Moneypenny nói đúng.
❀ ❀ ❀
Bond đã trải qua bốn mươi lăm phút cùng một gã tên là Julian Burton, người mặc chiếc sơmi trắng không cổ đã chỉ dẫn cho chàng cách thở từ tận đáy bụng như thế nào.
“Hãy nghĩ đến một chiếc bình mà anh muốn đổ đầy nước vào ấy. Đó là cách mà anh thở. Hãy hít và ém không khí xuống đến tận xương cụt và đến tận cặp thận của anh, rồi từ đó hít tràn không khí vào với cảm giác như cái bình được rót dần dần đầy lên ấy. Bây giờ hãy nhắm mắt lại và nghĩ tới một cảnh dễ chịu nhất. Đó có thể là một bãi biển hay một dòng suối thơ mộng trong rừng. Một nơi đặc biệt riêng tư. Hãy dẹp bỏ hết thảy những âu lo hằng ngày của anh và tập trung vào chỉ một chỗ đáng yêu ấy thôi. Hãy tiếp tục thở. Thở thật sâu, hít không khí vào từng ngóc ngách trong cơ thể anh. Hãy dẹp bỏ hết những ý nghĩ khác, hãy đặt bản thân vào một chỗ đặc biệt của mình thôi.”
Cái “chỗ đặc biệt” để Bond cứ nghĩ tới nghĩ lui ấy chẳng phải là chốn ẩn dật thôn dã; nó là làn da cổ của Larissa mà chàng đã ngắm trong quán bar. Có thể vẫn còn thời cho chú chó già đấy... Cuối buổi tập, Bond hứa với Julian rằng chàng sẽ tập thở sâu mỗi ngày. Rồi sau đó thay vì dùng thang máy, chàng chạy bộ xuống lầu đến quầy tiếp tân. Chàng còn quá ít thời gian cho những buổi tập thể lực, thế nhưng được chút nào cũng hay chút ấy.
Cứ nghĩ đến Tiến sĩ Julius Gorner, chàng lại thấy luồng hào hứng chảy mạnh trong huyết quản. Từ trước đến giờ, với những người mới thấy, chưa bao giờ chàng có cảm giác không ưa một cách rõ rệt như thế. Thật quá là nham hiểm khi cố gắng phá hoại một đất nước bằng sự khờ dại của bọn trẻ chứ không phải bằng quân lính và súng đạn.
Chàng cảm thấy nóng lòng muốn được gây ấn tượng với ông M. Rốt cuộc thì chàng đã được chọn, chàng nghĩ và lái chiếc “Đầu máy xe lửa” hướng về phía nam, qua đường Bayswater vào công viên Hyde, chàng chẳng cần phải khẳng định mình. Có chăng thì việc nhắc đến những điệp viên 00 khác đã làm chàng khó chịu. Đương nhiên, sẽ luôn có những kẻ khác được cấp giấy phép giết người - và chắc chắn cái thời gian trung bình cho công việc trước khi gặp phải một tai nạn chết người sẽ đảm bảo cho việc tuyển dụng và huấn luyện luôn được tiếp tục - thế nhưng Bond luôn tin tưởng mình là vô song: Một điệp viên ưu tú. Có thể ông M cố tình che giấu sự tin tưởng hoàn toàn của mình chẳng qua là để cho chàng phải tập trung tinh thần thôi. Càng nghĩ chàng càng thấy rõ rằng đó đúng là đẳng cấp của một con cáo già.
Về đến nhà, chàng thấy bà May đã giặt và ủi hết chỗ quần áo chàng mang từ Italy về. Đã đến giờ uống trà nhưng bà May lại biết tốt hơn không nên làm phiền chàng với cái thứ đồ uống pha cho mấy bà già ấy. Thay vào đó, bà gõ cửa phòng chàng bằng chiếc khay bạc, trên có để sẵn một bình sôđa có vòi, một xô đá, một chiếc cốc thủy tinh chạm hoa văn và một chai Johnnie Walker nhãn đen còn đầy nguyên.
“Ông Bond, hãy vì sức khỏe của mình.” - Bà vừa nói vừa đặt chiếc khay lên trên chiếc tủ ngăn kéo. - “Đây mời ông, hãy để tôi gói ghém chỗ quần áo ấy cho ông.”
Thực ra Bond vẫn chưa hoàn tất ba tháng trên tàu của mình, ấy thế nhưng nếu trong mắt ông M, chàng đã phù hợp để quay lại với công việc thì... Chàng rót áng chừng hai lóng tay rượu vào ly, bỏ thêm một cục nước đá và một lượng sôđa tương đương.
“Chúc sức khỏe.” - Chàng nói và làm sạch chỗ đó chỉ trong một ngụm.
❀ ❀ ❀
Ngay khi vừa rời khỏi đường Hammersmith sang đường Great West, Bond đã để ý thấy một chiếc mô tô hiện lên trên kính chiếu hậu bên hông xe, và theo bản năng chàng đạp thắng xe. Những gã cảnh sát theo dõi tốc độ hình như chỗ nào cũng có mặt, và chiếc xe phô trương một cách ích kỉ của chàng quả là một thứ nam châm với họ. Thế nhưng, hình như cùng lúc chiếc mô tô cũng giảm tốc độ. Không cần xi-nhan, chàng ngoặt trái, theo con đường vòng tới đường Twickenham, rời khỏi dòng xe đông đúc đang ra khỏi thủ đô trong giờ cao điểm. Chàng trả số và đạp mạnh chân ga vừa kịp qua khỏi đèn đỏ trước khi kiểm tra lại trên kính chiếu hậu. Chiếc môtô vẫn hiện lên.
Một cảm giác bị chọc tức pha lẫn thích thú chợt hiện lên. Đúng là một sự xúc phạm khi bị biểu diễn theo dõi một cách nghiệp dư như thế này, khi mà chàng đang trên đường đi xử lí những vấn đề lớn và nguy hiểm do Tiến sĩ Julius Gorner bày ra.
Lần này thì Bond căn đường đúng và bánh xe bám sát đường. Chàng kiểm tra các gương chiếu hậu và chợt cảm thấy những rung động đầu tiên của lo lắng. Giờ thì không phải một mà có tới hai chiếc môtô - hai chiếc BMW to sụ - và không chiếc xe hơi nào có thể qua mặt được môtô. Hai gã cưỡi xe đang cúi rạp đầu và vặn mạnh tay ga. Cả phố Kew ngập chìm trong tiếng gầm của động cơ Baravia loại hai máy nằm, gắn trên môtô của chúng.
Trong thoáng chốc, hai chiếc môtô đã thay nhau kè sát hai bên hông chiếc Bentley của Bond. Giờ thì chàng phải rất thận trọng. Chàng ước mình đang được ngồi trong chiếc Aston Martin với khẩu Colt 45 trong hộc giấu dưới ghế. Chàng không chắc liệu khẩu Walther PPK của mình có đủ mạnh cho cự li này không, thế nhưng giờ đây chàng đâu có sự chọn lựa nào khác. Chưa kịp lôi súng ra khỏi bao, chàng đã thấy cửa kính bên trái phía trước bị một viên đạn bắn nổ vụn. Chàng bắn trả một phát qua khoảng trống đó và đạp mạnh thắng xe. Thắng xe hơi bao giờ cũng ăn hơn thắng xe môtô, và chàng thoáng thấy hình bóng tên cưỡi môtô thứ hai mới vừa bắn trượt chàng hiện ra. Vươn người qua ghế bên, chàng bắn tiếp bằng tay trái qua chỗ kính vỡ. Chàng thấy tên đó bị giật nảy lên phía trước vì bị trúng đạn vào vai, rồi rơi xuống đè lên chiếc môtô của chính hắn, lúc này đã bị đổ và đang trượt dài kêu rít lên chói cả tai với những tia lửa văng lên tung tóe dọc theo vỉa hè.
Tên cưỡi môtô thứ nhất đang ở ngang phía bên kia hông xe của chàng, và lúc này cả hai đang ở cuối phố, gần với ngã ba bên phải. Chàng ước chừng tốc độ của đôi bên vào khoảng 80 km/giờ, và chàng cần phải giảm tốc độ để hoàn tất toàn bộ cuộc biểu diễn đã dự tính trong đầu. Chàng thấy tên này giơ tay trái lên chuẩn bị bắn, như vậy trong thoáng chốc hắn đã bộc lộ điểm yếu của mình vì chỉ còn mỗi tay phải nắm tay lái, và hoàn toàn không thể kiểm soát được tay côn.
Bond đạp mạnh chân thắng, đánh mạnh tay lái sang phải, rồi kéo tiếp thắng tay. Đây không phải là cách điều khiển xe hơi thông thường mà là một cách giống hệt như người ta thử máy bay, nhưng lại phù hợp với những thông số kĩ thuật dưới cần số của chàng. Cùng với tiếng lốp xe rít rên ken két rợn người và mùi cao su cháy khét lẹt, chiếc xe hơi đồ sộ rung lên, xoay tròn và táng nguyên phần đuôi xe rộng lớn vào thẳng bánh trước của chiếc môtô BMW. Bond cảm nhận rõ sức va chạm mạnh của chiếc môtô lên xe mình, và theo đà nó bị vò nát, hất văng tên lái xe lộn tùng phèo tới ngã ba phía trước. Khi lưng hắn đập mạnh xuống đường, khẩu súng của hắn nổ một phát, hoàn toàn bất lực.
Bond liếc nhìn đồng hồ đeo tay xem liệu còn kịp chuyến bay hay không, rồi gài lại số một, bình thản đưa xe trở về hướng bắc, qua phố Kew, nơi những người đi xe lửa đang trở về nhà sau giờ làm việc. Khi quay trở lại đến đường Great West, một câu ưa thích của René Mathis chợt xuất hiện trong đầu chàng. Lại có chuyện nữa rồi, chàng nghĩ.