← Quay lại trang sách

Chương 1

Lão thả lỏng hai bàn tay trên vô-lăng khi chiếc xe đã tắt đèn đang từ từ thả trôi một đoạn trước khi dừng hẳn lại. Thêm vài tiếng lạo xạo của những viên sỏi bị ép dưới lốp xe, rồi sau đó là sự yên lặng bao trùm khắp xung quanh. Lão ngồi trên ghế thêm giây lát để quen với bóng tối trước khi chậm rãi lấy ra một cặp ống nhòm nhìn đêm cũ kỹ nhưng vẫn còn rất tốt. Ngôi nhà từ từ hiện lên trước mắt. Lão ngọ nguậy đầy thoải mái và tự tin trong chiếc ghế của mình. Trên chiếc ghế bên cạnh là một cái túi vải buộc dây đựng đồ nghề. Nội thất chiếc xe được bài trí với gam màu giản dị nhưng sạch sẽ.

Chiếc xe cũng là đồ ăn cắp. Nguồn gốc trước đó của nó cũng rất mơ hồ.

Treo lủng lẳng trên tấm gương chiếu hậu là hai cây dừa nhỏ xíu bằng nhựa dẻo. Lão khẽ nhếch mép cười khi liếc nhìn thấy chúng. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi lão cũng sẽ tếch tới xứ sở của những cây dừa. Nơi có mặt nước biển xanh êm ả và trong suốt đến tận đáy, với bầu trời hoàng hôn và bình minh mịn màng một màu hồng tinh khôi. Lão phải rửa tay gác kiếm thôi. Đã đến lúc rồi. Lão đã tự nhủ như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào dứt khoát như lần này.

Với cái tuổi sáu mươi sáu của mình, Luther Whitney đã quá thừa tiêu chuẩn để nhận tiền phúc lợi xã hội, và hiện lão cũng đã là thành viên có thẻ hẳn hoi của AARP. Ở cái tuổi này, hầu hết những người đàn ông đã ổn định với nghề nghiệp thứ hai với cái chức là ông nội, ông ngoại, những người trông trẻ bất đắc dĩ với nhiệm vụ là nuôi dạy con cái của con mình, khi mà những khớp xương mỏi mệt có thể nghỉ ngơi trên chiếc ghế bành quen thuộc và những mạch máu đã ngừng sôi sục trước mọi biến động của cuộc đời.

Cả đời lão, Luther vẫn chỉ có một nghề duy nhất. Cái nghề đó liên quan đến việc bẻ khóa và đột nhập vào nhà hoặc chốn làm ăn của người khác, thường là vào lúc đêm hôm khuya khoắt như lúc này, và cố gắng xoáy càng nhiều tài sản của họ càng tốt, tất nhiên là trong chừng mực khả năng của lão có thể mang theo.

Mặc dù hiển nhiên là một kẻ đứng ngoài vòng pháp luật, nhưng Luther chưa bao giờ nổ một phát súng hoặc huơ lên một con dao nào đó ngay cả trong những lúc giận dữ và sợ hãi nhất, ngoại trừ quãng thời gian lão bị sa vào một cuộc chiến huynh đệ tương tàn giữa hai miền Nam và Bắc trên bán đảo Triều Tiên. Và những nắm đấm duy nhất lão từng vung lên là ở trong các quán bar, cũng chỉ trong những hoàn cảnh buộc phải tự vệ khi mà men rượu thường làm cho con người ta trở nên can đảm hơn lúc bình thường.

Luther chỉ đặt ra một tiêu chuẩn duy nhất trong việc lựa chọn mục tiêu: lão chỉ đánh cắp của những kẻ mà mất đi những món đồ đó cũng chẳng làm sao. Lão tự coi mình chẳng khác gì so với cả đống người thường xun xoe xung quanh những kẻ giàu có, khua môi mua mép thuyết phục họ mua những món đồ xa xỉ mà thực ra họ cũng chẳng cần.

Lão trải qua phần lớn quãng thời gian trong cuộc đời sáu mươi năm có lẻ của mình trong những nhà tù và trại cải tạo khét tiếng nhất ở bờ biển phía Đông. Như những tảng đá đè nặng trên cổ, hồ sơ của lão kín đặc chữ với ba vụ trọng án ở ba bang khác nhau. Bao nhiêu năm tháng trong cuộc đời lãp đã bị tước đi. Những năm tháng quan trọng nhất. Nhưng giờ thì lão cũng chẳng thể làm được gì để thay đổi thực tế đó.

Lão đã tinh luyện những kỹ năng đạo chích của mình đến trình độ mà lão có thể hoàn toàn tự tin rằng một cái án thứ tư là điều gần như không thể. Tuyệt đối không có gì là bí hiểm và hậu quả của lần bị tóm thứ tư: lão sẽ phải nhận mức án cao nhất là hai mươi năm. Và ở cái tuổi gần cổ lai hy như lão bây giờ, hai mươi năm cũng đồng nghĩa với án tử hình. Mà có khi họ còn cho lão lên ghế điện luôn chứ chẳng chơi. Đó vẫn là điều mà hệ thống tư pháp bang Virginia vẫn làm với những tội phạm “không còn khả năng cải tạo” như lão. Công dân của cái bang có lịch sử lâu đời nhất nước Mỹ này vẫn có tiếng là những người biết kính sợ Chúa, mà xưa nay điều cốt yếu nhất của mọi tôn giáo nói chung và Thiên Chúa giáo nói riêng là “nhân nào quả ấy”, tội ác nào cũng phải bị trừng phạt một cách thích đáng nhất. Tỷ lệ tội phạm lĩnh án tử hình ở cái bang Virginia này chỉ xếp sau có hai bang khét tiếng khác là Texas và Florida. Nhưng gì thì gì, không thể có chuyện kết án tử hình một tên trộm thông thường được, ngay cả vị thẩm phán khả kính nhất ở Virginia cũng phải biết đâu là giới hạn chủ.

Và bất chấp mối nguy hiểm cùng hậu quả nhãn tiền như vậy, lão vẫn không thể rời mắt khỏi ngôi nhà—tất nhiên nói cho đúng thì người ta phải gọi đó là một dinh thự đồ sộ. Nó đã thu hút toàn bộ tâm trí lão trong suốt mấy tháng qua. Đêm nay thì trạng thái thôi miên đó sẽ phải chấm dứt.

Middleton, Virginia. Nằm cách thủ đô Washington, D.C đúng bốn mươi lăm phút lái xe về phía tây theo một con đường thẳng tắp. Đây là nơi tập trung những điền trang rộng mênh mông, những chiếc Jaguar không thể thiếu, và những con ngựa đua mà giá bán của chúng thừa đủ nuôi sống toàn bộ cư dân của một tòa nhà chung cư ở trung tâm thành phố trong suốt một năm. Những ngôi nhà trong khu vực này bao giờ cũng được xây dựng vô cùng hoành tráng cho xứng đáng với danh xưng của chúng. Điều hài hước là tên ngôi nhà mục tiêu lão đang nhắm tới lại có tên gọi là “The Coppers”, trong khi trông nó rõ ràng giá trị gấp nhiều nhiều lần một đồng xu.

Cảm giác căng thẳng và hồi hộp đi cùng mỗi phi vụ mà lão tiến hành bao giờ cũng vậy. Lão hình dung nó giống như cảm giác của một vận động viên bóng chày đang thong dong chạy qua các điểm đích, trong khoảng thời gian tưởng chừng như kéo dài mãi mãi, sau khi quả bóng da mới tinh đã bị anh ta vụt bay tung ra đâu đó. Đám đông đứng bật dậy, cả năm chục nghìn cặp mắt dán chặt vào một con người dưới sân, tưởng chừng như tất cả không khí trên thế gian đều bị hút vào một chỗ, để rồi đột ngột thổi bùng ra sau một cái vung gậy đầy quyết đoán.

Luther quét đôi mắt tinh tường của lão một vòng quanh toàn bộ khu vực. Thỉnh thoảng lại có một con đom đóm lập lòe đáp lại. Ngoài điều đó ra lão chỉ có một mình. Trong giây lát lão căng tai lắng nghe tiếng ve đang ngân trầm bổng, và rồi màn hợp xướng đó nhỏ dần như từ đâu đó rất xa vẳng lại. Đối với một người đã sống rất lâu ở vùng này thì tiếng ve inh ỏi ban đêm đã trở nên quá quen thuộc.

Lão cho chiếc xe tiến thêm một đoạn trên con đường trải nhựa trước khi lùi vào một đoạn đường mòn ngắn kết thúc bằng vạt cây rậm rạp. Lão trùm lên mái tóc đã ngả hẳn sang màu xám bạc của mình một chiếc mũ trượt tuyết màu đen. Khuôn mặt nhăn nheo bôi loang lổ loại kem ngụy trang cùng một màu đen sẫm; cặp mắt màu xanh lạnh lẽo lóe lên trong bóng đêm. Nét mặt lão đanh lại như đá. Trông Luther lúc này không khác gì một lính đặc nhiệm trong lực lượng Army Ranger lão đã tham gia thời trai trẻ. Lão mở cửa bước ra khỏi xe.

Khẽ ẩn mình sau một thân cây, Luther chăm chú theo dõi mục tiêu. The Coppers, cũng giống như phần lớn những điền trang nông thôn không thực sự được xây dựng để canh tác hay nuôi ngựa, có một khung cổng thép đồ sộ với rất nhiều chi tiết cầu kỳ và lộng lẫy, hai bên cổng là hai cây cột gạch lừng lững, nhưng xung quanh hoàn toàn không có hàng rào. Hoàn toàn có thể đi thẳng vào trong khuôn viên tòa nhà từ bên đường hoặc từ khu rừng ngay cạnh. Luther chọn khu rừng.

Luther mất hai phút để đến được mép ruộng ngô mọc kề với ngôi nhà. Rõ ràng là chủ nhà không bận tâm lắm đến việc tự trồng lấy các sản phẩm nông sản, nhưng có lẽ họ vẫn làm thế cho đúng với phong vị của một địa chủ nông thôn. Luther cũng không phàn nàn gì, ít nhất thì ruộng ngô cũng giúp lão có một con đường kín đáo dẫn thẳng tới cửa trước.

Lão chờ thêm một lát rồi biến mất hẳn vào trong ruộng ngô rậm rạp.

Mặt đất trong ruộng đã được dọn sạch sẽ rác rưởi và cành lá khô nên đôi giày tennis của lão không hề gây ra tiếng động nào, đây là điều rất quan trọng, vì bất kỳ tiếng động nào cũng có thể nghe rõ một mồn một trong không khí yên lặng như thế này. Lão căng mắt nhìn thẳng về phía trước; đôi bàn chân, sau rất nhiều thời gian tập luyện cần mẫn, khẽ khàng len lỏi qua những luống ngô, cho dù mặt đất lồi lõm không đều. Không khí ban đêm mát mẻ sau cái nóng bức đến mụ mẫm người của một ngày hè oi ả, nhưng quan trọng là vẫn chưa lạnh đến mức hơi thở ra khỏi mũi bị biến thành những làn mây mỏng tang mà bất kỳ cặp mắt cảnh giác và tinh tường nào cách đó một khoảng cũng có thể nhận ra.

Luther đã căn thời gian cho khâu này nhiều lần trong suốt cả tháng qua, lần nào lão cũng dừng lại sát mép ruộng trước khi đặt chân ra khoảng trống trước nhà và băng qua vùng ranh giới. Trong đầu lão, mọi chi tiết đều đã được thực hiện đi thực hiện lại hàng trăm lần cho đến khi mỗi cử chỉ vận động, chờ đợi, và những hành động sau đó đều đã ăn sâu vào trong bộ nhớ.

Lão nép người nằm sát xuống mép đất của khoảng trống phía trước và tranh thủ quan sát kỹ xung quanh; không việc gì phải vội vàng. Không có lũ chó, đó là tin tốt lành. Đành rằng một con người bình thường, cho dù có trẻ trung và nhanh nhẹn đến đâu chăng nữa, không thể nào chạy nhanh hơn một con chó. Nhưng điều khiến những người như Luther lạnh lưng chính là tiếng sủa quái ác của chúng. Cũng không có những hệ thống bảo vệ điện tử vòng ngoài, có lẽ là để tránh những cú báo động giả do đám động vật hoang dã khá đông đúc lảng vảng quanh đây như hươu, sóc và chồn. Tuy nhiên chỉ lát nữa thôi Luther sẽ phải đối mặt với một hệ thống an ninh cực kỳ tân tiến và tinh vi mà lão sẽ chỉ có ba mươi ba giây để hóa giải—trong đó riêng việc tháo bảng điều khiển ra cũng đã mất toi mười giây rồi.

Đội tuần tra an ninh tư nhân vừa đi khỏi khu vực này cách đây ba mươi phút. Theo đúng quy định thì lực lượng giả cảnh sát này phải liên tục thay đổi lịch trình hoạt động, thông thường là cứ mỗi tiếng một lần diễu qua khu vực giám sát của mình. Nhưng sau một tháng quan sát, Luther dễ dàng phát hiện ra một quy luật bất di bất dịch. Lão sẽ còn ít nhất là ba tiếng đồng hồ nữa trước khi đội tuần tra quay lại. Lão cũng chẳng cần nhiều thời gian đến thế.

Mặt đất tối om, và những bụi rậm lúp xúp, vốn luôn được coi là nhân tố quyết định thành bại của giới đạo chích, mọc dài hai bên cổng vào bằng gạch giống như một con sâu róm núp dưới một cành cây. Lão cẩn thận kiểm tra từng cửa sổ của ngôi nhà: tất cả đều đen ngòm và yên tĩnh. Lão đã chứng kiến cảnh đoàn xe chở những người cư ngụ trong ngôi nhà này rồng rắn ra khỏi đây cách đây hai ngày về phía nam. Lão còn cẩn thận kiểm kê từng người một xem có sót ai ở lại không. Ngôi nhà gần nhất cũng cách đây hơn ba kilomet.

Lão hít một hơi dài. Lão đã lên kế hoạch tất cả những chi tiết có thể, nhưng trong cái nghề này, đơn giản một điều là không thể nào dám chắc tất cả sẽ diễn ra theo kế hoạch.

Lão buông lỏng bàn tay đang nắm chặt quai ba-lô và dứt khoát sải những bước chân dài, nhẹ nhàng ra khỏi ruộng ngô và băng qua thảm cỏ, chỉ mười giây sau lão đã đứng đối diện với cánh cửa trước bằng gỗ đồ sộ và nặng nề được gia cố thêm bộ khung bằng thép cực kỳ kiên cố, cùng với hệ thống khóa được xếp hạng nhất về độ chắc chắn. Tất cả những điều đó không hề khiến Luther bận tâm lấy một giây.

Lão rút trong túi áo khoác ra một chiếc chìa khóa cửa trước được đánh lại rồi cắm vào ổ khóa, tuy nhiên, lão không vặn chìa.

Lão đứng đó nghe ngóng thêm vài giây. Rồi lão tháo ba-lô xuống và thay đôi giày mới vào để đảm bảo sẽ không có dấu bùn nào còn sót lại hiện trường. Lão chuẩn bị sẵn sàng chiếc tua-vít chạy pin, thứ sẽ giúp lão mở bảng điều khiển nhanh gấp mười lần so với vặn bằng tay.

Thiết bị tiếp theo được lão cẩn thận lấy ra khỏi ba-lô nặng đúng 170 gram, trông nó chỉ nhỉnh hơn chiếc máy tính bỏ túi một chút, nhưng Luther vẫn coi thiết bị này là sự đầu tư khôn ngoan nhất lão từng thực hiện trong đời, đương nhiên là không kể đến con gái lão. Được người chủ đặt cho biệt danh là “Wit”3, thiết bị nhỏ xíu này đã giúp Lutheo một cách đắc lực trong ba phi vụ trước đó mà không có chút ngăn trở nào.

Năm con số trong mã an ninh bí mật của ngôi nhà đã được Luther tìm hiểu và lập trình trong máy tính của lão từ trước đó. Thứ tự chính xác của chúng vẫn còn là một bí ẩn, nhưng trở ngại đó kiểu gì cũng sẽ phải bị khuất phục bởi thiết bị đồng hành nhỏ xíu bằng kim loại có gắn dây điện lằng nhằng và những vi mạch hiện đại của Luther nếu như lão muốn tránh được những tiếng rít đến rách màng nhĩ phát ra ngay lập tức từ bốn chiếc còi báo động gắn ở bốn góc của tòa pháo đài rộng cả nghìn mét vuông mà lão đang tìm cách xâm chiếm này. Tiếp sau đó sẽ là một cuộc gọi tự động cho cảnh sát từ một chiếc máy tính vô danh mà lão sẽ phải vô hiệu hóa trong một lát nữa. Ngôi nhà còn được trang bị những tấm cửa sổ và tấm lát nền cực nhạy với áp lực, đó là chưa kể ổ khóa cửa nam châm chống trộm. Nhưng tất cả sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu như Wit có thể moi ra được thứ tự mật mã chuẩn từ hệ thống an ninh.

Lão chăm chú nhìn chiếc chìa khóa cắm trên cửa rồi thành thạo mắc chiếc Wit lên thắt lưng để nó treo gọn ghẽ bên sườn. Chiếc chìa khóa vặn một vòng trơn tru trong ổ và Luther đã sẵn sàng xử lý âm thanh tiếp theo mà lão chuẩn bị nghe thấy, đó là tiếng bíp bíp khe khẽ của hệ thống an ninh cảnh báo mối hiểm họa đang treo lơ lửng trên đầu kẻ đột nhập nếu như hắn không có được câu trả lời chính xác trong khoảng thời gian cụ thể, không được chậm một tích tắc nào.

Lão thay đôi găng tay da màu đen bằng một đôi găng tay nhựa dẻo dễ thao tác hơn, dưới mỗi đầu ngón tay và lòng bàn tay của đôi găng được lót thêm một lớp đệm mềm. Nguyên tắc làm việc của lão là tuyệt đối không để lại dấu vết. Luther hít một hơi dài rồi mở toang cánh cửa ra. Ngay lập tức tiếng bíp bíp khó chịu của hệ thống an ninh vang lên chào đón lão. Lão nhanh chóng bước vào trong gian sảnh rộng mênh mông rồi tiến thẳng lại chỗ bảng điều khiển chuông báo động.

Chiếc tua-vít tự động xoay tít êm như ru; sáu con ốc kim loại nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay của Luther rồi lại được khẽ khàng đặt vào một cái khay đựng nhỏ lão đã cài sẵn trên thắt lưng. Những sợi dây kim loại dài và mảnh gắn với Wit sáng lấp lánh trong ánh trăng nhập nhoạng chiếu qua ô cửa sổ cạnh cửa chính. Luther dừng lại trong giây lát để thăm dò, giống như một nhà phẫu thuật đang chuẩn bị mở toang lồng ngực bệnh nhân, rồi lão cũng tìm được điểm chính xác để nối những sợi dây vào vị trí và bật nguồn thiết bị đồng hành của mình lên.

Từ phía bên kia gian sảnh, một tia sáng màu đỏ quạch bắt đầu rọi thẳng xuống người lão. Thiết bị cảm ứng hồng ngoại đã bắt được nguồn nhiệt từ cơ thể Luther tỏa ra. Trong khi từng giây vẫn lặng lẽ trôi qua, nó kiên nhẫn chờ trong khi “bộ não” của hệ thống an ninh xác định xem người mới vào là bạn hay thù.

Với tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhận ra, những con số loang loáng hiện ra trên màn hình kỹ thuật số sáng màu hổ phách của Wit; cũng trên màn hình đó, về phía góc phải trên cùng là một ô nhỏ nhấp nháy hiển thị đồng hồ đếm ngược về quãng thời gian còn lại.

Thêm năm giây trôi qua và rồi những con số 5, 13, 9, 3 và 11 xuất hiện trên màn hình thủy tinh bé xíu của Wit và dừng hẳn lại.

Tiếng bíp bíp câm bặt cho biết hệ thống báo động đã bị vô hiệu hóa, tia sáng màu đỏ cũng vụt tắt và thay vào đó là tia sáng màu xanh lục thân thiện, và Luther bắt tay vào việc. Lão tháo dây điện, lắp lại bảng điều khiển và cất đồ đạc vào ba-lô, rồi thận trọng khóa cửa chính lại như cũ.

Phòng ngủ chính ở trên tầng ba, có thể lên đó bằng thang máy qua hành lang tầng một bên tay phải, nhưng Luther quyết định dùng cầu thang bộ. Càng ít phải phụ thuộc vào những thứ lão không có khả năng kiểm soát hoàn toàn thì càng tốt. Bị kẹt trong một chiếc thang máy chết tiệt vài tuần liền không phải là một phần trong kế hoạch chi li của lão.

Lão liếc nhìn thiết bị cảm ứng ở góc trần, cái miệng hình chữ nhật của nó như đang mỉm cười với lão, tia hồng ngoại giám sát của nó lúc này đã ngủ yên. Lão bước thẳng lên cầu thang.

Cửa phòng ngủ chính không hề khóa. Chỉ vài giây sau lão đã bật xong chiếc đèn đặc biệt của mình, loại công suất thấp, không hắt nhiều ánh sáng ra xung quanh, rồi lão bình tĩnh quan sát xung quanh một lúc. Ánh sáng màu xanh lục hắt ra từ bảng điều khiển thứ hai gắn cạnh cửa sổ phòng ngủ như xé toang bóng tối trong căn phòng.

Bản thân ngôi nhà cũng chỉ mới được xây xong cách đây năm năm; Luther đã kiểm tra hồ sơ tại tòa án và thậm chí lão còn tìm được một bộ bản vẽ xây dựng của ngôi nhà tại văn phòng Ủy ban quy hoạch, quy mô hoành tráng của dinh thự này đòi hỏi nó phải được sự thông qua của chính quyền địa phương, cho dù việc xin phép này cũng chỉ mang tính hình thức vì thực ra có ai mà ngăn trở nổi ý muốn của những kẻ giàu có.

Không có gì bất ngờ trong bản vẽ thiết kế của ngôi nhà. Đó là một dinh dự đồ sộ, kiên cố với cái giá lên đến nhiều triệu đô-la được người chủ sở hữu thanh toán luôn bằng tiền mặt.

Trên thực tế, Luther đã một lần đến thăm ngôi nhà này, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, với bao nhiêu người ở khắp xung quanh. Lão đã vào chính căn phòng này và lão cũng đã thấy những gì cần thấy. Đó là lý do tại sao lão có mặt tại đây đêm nay.

Đường gờ chỉ lộng lẫy giữa tường và trần nhà như đang chăm chăm nhìn xuống Luther khi lão quỳ gối cạnh chiếc giường khổng lồ có màn che phía trên. Cạnh chiếc giường là một chiếc bàn nhỏ. Trên đó là một chiếc đồng hồ bạc, cuốn tiểu thuyết lãng mạn mới xuất bản và một con dao rọc giấy nạm bạc có tay cầm bọc da mềm.

Tất cả những gì thuộc về nơi này đều hoành tráng và xa xỉ. Ngay trong phòng ngủ cũng có ba gian tủ rộng, mỗi gian rộng không kém phòng khách nhà Luther. Hai gian được dành riêng để đựng quần áo và giày dép, túi xách của phụ nữ cùng tất cả những món phụ tùng khác của phái đẹp mà hầu hết là những thứ được mua nhưng chẳng mấy khi động tới bao giờ. Luther liếc nhìn những bức ảnh được lồng khung trên chiếc bàn và khinh khỉnh quan sát người “phụ nữ nhỏ nhắn” ngoài hai mươi đứng cạnh đức ông chồng khoảng bảy mươi của mình.

Trên thế gian này có không biết bao nhiêu là loại xổ số, và không phải loại nào cũng là do nhà nước phát hành.

Vài bức ảnh khoe thân hình hừng hực sức sống với những đường cong bốc lửa của bà chủ nhà hết mức có thể, và sau khi khám phá gian tủ quần áo thì Luther cũng rút ra nhận xét rằng gu ăn mặc của cô nàng thiên về trường phái cực kỳ thiếu vải.

Lão ngước nhìn tấm gương soi cả người, chăm chú để ý đến những mép gương chạm trổ cầu kỳ. Rõi lão săm soi các cạnh gương. Đó là một món đồ nội thất khá đồ sộ và thời thượng, được gắn trực tiếp vào trong tường, hoặc đúng ra thì thoạt nhìn có vẻ là như vậy, nhưng Luther thì biết tỏng là trong hai cái gờ rãnh nhỏ phía trên và phía dưới chiếc gương có những chiếc bản lề được giấu rất tinh vi.

Luther nhìn lại chiếc gương. Lão có lợi thế rất lớn là đã nhìn thấy một chiếc gương như thế này cách đây vài năm mặc dù khi đó lão không hề có ý định xoáy nó. Nhưng người ta chẳng bao giờ lại phớt lờ một quả trứng vàng thứ hai chỉ vì đã có chắc một quả vàng trong tay, trong khi quả trứng vàng thứ hai đó đang giá khoảng năm mươi nghìn đô-la. Còn Luther ước tính phần thưởng đang chờ đợi phía bên kia tấm gương này ít nhất cũng phải gấp mười lần số đó.

Chỉ cần dùng sức mạnh với sự hỗ trợ của một xà beng nhỏ là lão có thể phá tung hệ thống khóa ẩn bên trong những mảng chạm trổ của chiếc gương, nhưng như thế sẽ mất đi khoảng thời gian quý báu. Và, hơn thế nữa, nó sẽ để lại những dấu vết không giấu vào đâu được của sự đột nhập. Mặc dù theo kế hoạch thì ngôi nhà sẽ còn vắng người trong vài tuần sau đó, những ai mà biết chắc được. Khi lão rời khỏi The Coppers, sẽ không được có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy lão đã ở đó. Ngay cả khi quay về thì cũng khó có chuyện những người chủ sẽ kiểm tra hốc tường bí mật của mình ngay lập tức. Dù sao đi nữa, lão cũng sẽ không đánh liều chọn con đường khó khăn làm gì.

Lão rảo bước tới chiếc TV màn hình lớn được bố trí sát với một bên tường của căn phòng rộng thênh thang. Khu vực này được bài trí như một phòng khách với những chiếc ghế bọc vải hoa sặc sỡ nhưng rất hài hòa và một chiếc bàn cà phê lớn. Luther nhìn ba chiếc điều khiển từ xa nằm trên bàn. Một cái dành cho TV, một cái cho đầu video, còn cái cuối cùng hẳn sẽ giúp cho công việc của lão đơn giản đi đến chín phần mười. Mỗi cái điều khiển đều có tên của nhà sản xuất in kèm, trông na ná nhau, nhưng chỉ cần vài thao tác đơn giản lão đã xác định được hai cái điều khiển TV và đầu video, và cầm đi cái thứ ba.

Lão đi ngang qua phòng về chỗ ban đầu, chĩa chiếc điều khiển vào gương và nhấn nút đỏ duy nhất nằm phía dưới của thiết bị này. Bình thường thì hành động này có nghĩa là đầu video sẽ bắt đầu ghi hình. Còn đêm nay, trong căn phòng này, điều đó lại có nghĩa là ngân hàng đang mở cửa hoạt động để phục vụ một quý khách hàng may mắn.

Luther đng nhìn cánh cửa từ từ xoay mở một cách dễ dàng và không một tiếng động trên những bản lề không cần tra dầu. Theo thói quen từ lâu, lão đặt lại chiếc điều khiển vào đúng chỗ ban đầu, rút một chiếc túi vải có thể gấp lại được ra khỏi ba-lô và bước vào trong hốc tường bí mật.

Khi ánh đèn lia qua bóng tối, lão ngạc nhiên nhìn thấy một chiếc ghế bành bọc da được đặt ngay giữa hốc tường, hay đúng hơn căn phòng nhỏ, mỗi chiều khoảng hai mét. Trên tay vịn của chiếc ghế bành là một chiếc điều khiển từ xa trông giống hệt như cái mà lão vừa cất đi, rõ ràng là người chủ đã cẩn thận đặt nó vào đây để phòng chẳng may cánh cửa sập đóng lúc họ đang ở trong. Rồi lão liếc mắt sang những chiếc giá kê hai bên tường.

Đầu tiên là những bọc tiền mặt được xếp rất ngay ngắn, sau đó là tới các món đồ bên trong những chiếc hộp khảm trai mà chắc chắn không phải là nữ trang rẻ tiền. Luther đếm được khoảng hai trăm nghìn đô-la trái phiếu quy đổi được cùng những loại cổ phiếu khác, cùng với hai hộp nhỏ đựng những đồng tiền xu cổ và một hộp khác đựng tem, trong đó có cả chiếc tem in ngược cực hiếm khiến Luther phải nuốt khan. Lão bỏ qua mớ séc ngân hàng cùng những hộp đựng đầy tài liệu pháp lý vốn chẳng có giá trị gì với mình. Đánh giá sơ bộ thì tài sản trong cái hầm bí mật này phải lên đến hai triệu đô-la, thậm chí còn hơn.

Lão thận trọng nhìn quanh lần nữa, để chắc chắc không bỏ sót ngóc ngách nào. Những bức tường quanh gian phòng rất dày—lão đoán chúng đều có khả năng chống đạn, ít nhất là chống đạn trong khả năng tối đa con người có thể tạo ra. Tuy nhiên chỗ này cũng không hoàn toàn kín mít; không khí rất thoáng đãng, chứ không ngột ngạt. Có thể ở trong này một thời gian dài.

Chiếc limo bóng nhoáng đang phóng nhanh trên đường, bám sát phía sau là một chiếc xe thùng, tài xế của mỗi chiếc đều quá thừa sự lão luyện để lái xe trong màn đêm với tốc độ như vậy mà không cần đèn pha trước.

Trong khoang sau rộng mênh mông của chiếc limo là một người đàn ông và hai người phụ nữ, một người đã gần như say mèm và đang cố hết sức để cởi bỏ quần áo của người đàn ông cũng như của chính mình ngay tại chỗ, bất chấp những nỗ lực phòng ngự lấy lệ của nạn nhân.

Người phụ nữ còn lại ngồi đối diện với họ, môi mím chặt, làm ra vẻ không thèm đếm xỉa gì đến khung cảnh lố bịch trước mặt mình với đủ những trò đùa nghịch và tiếng cười khúc khích cùng hơi thở gấp gáp đầy nhục dục, nhưng thực ra bà ta đang chăm chú quan sát tất cả những chi tiết của cặp đôi này. Điểm chú ý của bà ta lúc này là một cuốn sổ lớn đang mở ra trong lòng mình, trong đó ghi chi chít thông tin về những cuộc hẹn và những dòng ghi chú, tất nhiên bà ta vẫn không hề rời mắt khỏi người đàn ông đang ngồi đối diện mình, ông này đang tranh thủ lúc người phụ nữ kia đang mải loay hoay tháo đôi giày cao gót ra khỏi chân để tự rót cho mình một ly rượu nữa. Khả năng hấp thụ thứ đồ uống có cồn này của ông ta phải nói là đáng nể. Ông ta hoàn toàn có thể uống nhiều gấp hai lần lượng rượu ông ta đã uống buổi tối hôm đó mà vẫn không hề để lộ chút dấu hiệu gì ra ngoài, không có chuyện nói líu nhíu hay những cử chỉ giật cục—điều đặc biệt tối kị đối với một người có cương vị như ông ta.

Dù sao bà ta cũng không khỏi khâm phục người đàn ông, cùng những nỗi ám ảnh và góc cạnh xù xì thực sự trong con người ông ta, cũng như khả năng của ông ta khi trưng ra trước thế giới một hình ảnh toát lên vẻ thuần khiết và mạnh mẽ, giản dị nhưng đồng thời cũng vô cùng vĩ đại. Mọi phụ nữ Mỹ đều phải lòng ông ta, mê mẩn với vẻ ngoài đẹp trai rất cổ điển, phong thái đặc biệt tự tin, cũng như địa vị mà ông ta có, tóm lại là vì tất cả những thứ đó. Và ông ta đáp lại sự cuồng si đại chúng đó bằng một niềm đam mê khiến bà ta sững sờ, cho dù đó có là một niềm đam mê được đặt không đúng chỗ.

Thật đáng buồn, niềm đam mê đó chưa bao giờ hướng về bà ta, bất chấp những thông điệp dịu dàng và tình tứ, những cái chạm nhẹ đầy lưu luyến; bất chấp cả việc sáng nào bà ta cũng hăm hở là người đầu tiên được gặp ông ta trong dáng vẻ lộng lẫy và quyến rũ nhất của mình, cùng với những câu nói ám chỉ đầy nhục cảm trong mỗi lần họ gặp nhau để bàn bạc về chiến lược. Nhưng trong khi chờ giây phút đó xuất hiện—và kiểu gì nó cũng sẽ xuất hiện, bà ta vẫn luôn tự thuyết phục mình như vậy—bà ta sẽ phải kiên nhẫn.

Bà ta ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Chuyện này đang tốn quá nhiều thời gian, khiến mọi thứ khác đều lộn tùng phèo. Môi bà ta bặm lại vì khó chịu.

Luther nghe thấy tiếng xe đang đi vào phía trước nhà. Lão khẽ bước lại cửa sổ, ẩn mình khỏi tầm nhìn từ phía trước nhà và chăm chú quan sát đoàn xe nhỏ đang đi vòng về phía sau. Lão đếm được bốn người bước xuống khỏi chiếc limo, một người từ chiếc xe thùng. Lão cân nhắc thật nhanh các khả năng trong đầu. Quá ít người nên đây không thể nào là những người chủ đột nhiên quay về. Nhưng lại là quá nhiều nếu ai đó chỉ định qua kiểm tra tình hình. Lão không thể nhìn rõ bất kỳ khuôn mặt nào. Trong một khoảnh khắc thật mỉa mai Luther đã chợt nghĩ có lẽ đâu ngôi nhà lại bị đạo chích viếng thăm thêm một lần nữa trong cùng một đêm. Nhưng không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được. Trong cái nghề này, cũng như rất nhiều nghề khác, con người ta phải dựa phần lớn vào xác suất. Hơn nữa nếu là dân tội phạm thì có đâu lại xếp hàng lũ lượt tiến vào mục tiêu trong những bộ trang phục thích hợp với một buổi dạ tiệc trong thành phố cơ chứ.

Lão suy nghĩ thật nhanh trong khi những tiếng động vẫn vọng đến tai mình, có lẽ là từ khu bên ngoài phía sau ngôi nhà. Phải một giây sau lão mới nhận ra là như thế thì đường rút lui của lão đã bị cắt đứt, và cần phải tính toán xem kế hoạch tiếp theo sẽ là như thế nào.

Với tay chộp lấy ba-lô, lão chạy vội tới bên bảng điều khiển bên cạnh cửa phòng ngủ và kích hoạt hệ thống an ninh của ngôi nhà, trong đầu thầm cảm ơn khả năng ghi nhớ những con số của mình. Sau đó Luther lại lách người chui vào trong gian buồng bí mật, khẽ khàng khép cánh cửa lại phía sau mình. Lão lùi vào sâu bên trong hết mức có thể. Và giờ là lúc lão phải chờ đợi.

Lão nguyền rủa vận đen của mình; mọi chuyện đang diễn ra vô cùng suôn sẻ. Rồi lão lắc mạnh đầu một cái, cố bắt mình phải giữ hơi thở thật đều. Chuyện này cũng giống như khi chúng ta bay. Càng bay lâu thì càng dễ có chuyện chẳng lành xảy ra. Lão chỉ còn cách thầm hy vọng là những vị khách vừa đến ngôi nhà không có ý định cho thêm món của nả nào vào cái ngân hàng nhỏ mà lão đang chiếm giữ.

Một tràng cười khanh khách rồi sau đó là những giọng nói lao xao vọng đến tai lão, cùng với đó là tiếng bíp bíp rất to đến chói tai của hệ thống an ninh, nghe như một chiếc phản lực đang gầm rít ngay trên đầu lão. Hình như đã có chút nhầm lẫn trong việc nhập mật mã bảo vệ. Một giọt mồ hôi to tướng rịn ra trên trán Luther khi lão hình dung ra cảnh tiếng chuông báo động rú ầm lên và cảnh sát sắp ập tới kiểm tra từng centimet vuông của ngôi nhà, bắt đầu từ cái chuồng chim mà lão đang ở.

Lão tự hỏi không biết sẽ phải phản ứng như thế nào nếu cánh cửa gương bật mở, một tia sáng lia vào trong, chiếu thẳng vào mặt lão. Những khuôn mặt lạ lẫm sẽ thò vào, súng lăm lăm trên tay, đọc cho lão nghe quyền của mình. Suýt nữa thì lão phá lên cười. Lão đang ở trong tình cảnh chẳng khác gì một con chuột chết tiệt sa bẫy, không biết rúc đầu vào xó nào. Đã gần ba mươi năm nay lão không hút một điếu thuốc, nhưng ngay lúc này lão chợt thấy thèm một hơi thuốc đến cồn cào. Lão khẽ khàng đặt túi xuống đất và chầm chậm duỗi thẳng cả hai chân ra cho đỡ mỏi.

Những tiếng chân nặng nề bước lên cầu thang lát gỗ sồi. Cho dù những người này có là ai thì chắc chắn họ cũng không quan tâm đến việc có người khác biết họ ở đây. Luther đếm được bốn, có lẽ là năm người. Họ rẽ trái và bước thẳng về phía lão.

Cánh cửa phòng ngủ khẽ kẹt mở. Luther lục lọi nhanh trong trí nhở. Tất cả mọi thứ đều đã được dọn dẹp hoặc được trả lại nguyên như cũ. Lão mới chỉ động đến chiếc điều khiển từ xa, nhưng lão cũng đã đặt lại nó vào chỗ cũ, thẳng hàng với vệt bụi có từ trước. Lúc này Luther chỉ còn nghe thấy ba giọng nói, một người đàn ông và hai phụ nữ. Một người phụ nữ có vẻ đã say khướt, người kia giọng vẫn nghiêm nghị. Rồi cô nghiêm nghị biến mất, cánh cửa đóng lại nhưng không hề khóa, chỉ còn lại cô say khướt và người đàn ông. Những người khác đâu nhỉ? Cô nghiêm nghị đi đâu rồi? Vẫn là tiếng cười đùa khúc khích. Tiếng bước chân tiến sát lại gần chiếc gương. Luther cố lùi sâu vào trong góc hết mức, chỉ dám hy vọng là chiếc ghế sẽ che chắn bớt cho mình, mặc dù lão thừa biết hy vọng đó là hão huyền.

Rồi một luồng ánh sáng chói lòa tràn ngập mắt lão khiến Luther há hốc miệng bàng hoàng khi bất thình lình cái thế giới nhỏ bé của lão bị đưa từ trong bóng tối đen như mực ra giữa thanh thiên bạch nhật. Lão hấp háy mắt liên hồi để quen với ánh sáng đột ngột, đồng tử mắt của lão đang mở tròn xoe bỗng thu nhỏ lại còn một chấm trong chốc lát. Nhưng không có tiếng quát nào cả, không có những khuôn mặt lạ lẫm thò vào, và cũng không có súng.

Cuối cùng, sau một phút dài dằng dặc trôi qua, Luther hé mắt nhòm qua góc chiếc ghế, chỉ để nhận thêm một cú sốc nữa. Cánh cửa gương dường như biến mất; lão đang nhìn thẳng ra căn phòng ngủ khốn kiếp kia. Suýt nữa lão đã ngã ngửa người ra sau vì choáng váng nhưng rồi lão cũng trấn tĩnh được. Luther chợt hiểu chiếc ghế bành này ở đây để làm gì.

Lão nhận ra cả hai người trong phòng ngủ. Người phụ nữ thì tối nay lão đã gặp rồi, qua những bức ảnh: chính là người phụ nữ nhỏ nhắn với gu thời trang trễ nải như một gái bán hoa.

Còn lão lại biết người đàn ông vì một lý do hoàn toàn khác; hiển nhiên ông ta không phải là người chủ ngôi nhà này. Luther bàng hoàng khẽ lắc đầu và buông ra hơi thở đã nín hồi lâu. Hai tay lão run rẩy, một cơn buồn nôn chợt trào lên xâm chiếm lão. Lão cố chống lại cảm giác chếnh choáng như người say sóng và tiếp tục chăm chú nhìn ra phòng ngủ.

Cánh cửa gương cũng chính là một tấm gương một chiều. Với ánh sáng tràn ngập bên ngoài và bóng tối bao phủ trong không gian chật hẹp, lúc này như thể lão đang xem phim qua một màn hình TV khổng lồ.

Rồi lão chợt nhìn thấy nó và chết lặng người, không khí trong phổi như bị rút sạch: chiếc vòng kim cương trên cổ người đàn bà. Theo con mắt từng trải của lão thì trị giá của nó là hai trăm nghìn đô-la, thậm chí còn hơn thế. Đúng là kiểu trang sức mà người ta thường cất ngay vào két an toàn trong nhà trước khi đi ngủ. Nhưng rồi lão cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy người đàn bà tháo chiếc vòng ra và hững hờ thả tuột nó xuống sàn nhà.

Nỗi sợ rút đi khiến lão tự tin nhổm hẳn người dậy và khẽ lần tới bên chiếc ghế rồi chậm rãi ngồi hẳn xuống. Vậy là lão khọm chủ nhà đã ngồi đây và chứng kiến “cô nàng bé nhỏ” của mình hú hí tưng bừng với cả đám đàn ông trai tráng khác. Căn cứ vào vẻ ngoài của cô ả, Luther đoán là một số thành viên trong cái đám đàn ông đó là những gã trai vai u thịt bắp kiếm sống bằng những đồng lương rẻ mạt hoặc đang bám víu vào thế giới tự do bằng một chiếc thẻ xanh.5 Nhưng gã trai gọi của cô ả đêm nay lại thuộc về một tầng lớp hoàn toàn khác.

Lão nhìn quanh, tai căng ra nghe ngóng tìm kiếm âm thanh từ những người khác trong nhà. Nhưng thực sự thì lão cũng làm gì khác được chứ? Suốt hơn ba mươi năm hành nghề, lão chưa bao giờ sa vào hoàn cảnh như lúc này, vì vậy lão đành quyết định làm điều duy nhất có thể. Chỉ được ngăn cách với thảm họa bởi đúng một tấm kính dày có vài phân, lão khẽ khàng ngồi xuống chiếc ghế da và chờ đợi.

← Association of American Retired Persons: Hiệp hội những người nghỉ hưu Mỹ (Tất cả những chú thích trong sách này là của người dịch).

← Lực lượng trinh sát đặc nhiệm của Lục quân Mỹ.

← Nghĩa là “Trí khôn”.

← Tức là có thể chuyển cho người khác đó lấy tiền mặt.

← Chỉ những người nhập cư được phép cư trú lâu dài ở Mỹ nhưng chưa được nhập quốc tịch.