Chương 2
Cách tòa nhà Quốc hội Hoa Kỳ màu trắng vươn cao ngạo nghễ có ba khối phố, Jack Graham đang hí húi mở cửa căn hộ của mình, ném phịch chiếc áo khoác xuống sàn rồi đi thẳng tới tủ lạnh. Cầm chai bia trên tay, anh thả người xuống chiếc ghế sofa xác xơ trong phòng khách. Ánh mắt anh hờ hững lướt qua căn phòng nhỏ xíu trong khi nhấm nháp từng ngụm bia. Đúng là khác một trời một vực so với những gì anh vừa mới chứng kiến. Anh để nguyên bia trong miệng một lúc rồi mới nuốt hẳn. Cơ bắp trên chiếc cằm vuông vức của anh căng lên rồi lại giãn ra ngay. Những thoáng ngờ vực khó chịu như kim châm chầm chậm biến đi nhưng chúng sẽ sớm quay lại thôi; bao giờ cũng vậy.
Lại thêm một bữa dạ tiệc với Jennifer, người sắp trở thành vợ anh, cùng với gia đình cô và những người quen biết trong giới xã giao và làm ăn của họ. Những người ở địa vị xã hội phức tạp như vậy hình như chẳng bao giờ kết bạn đơn thuần chỉ vì tình bạn. Mỗi người đều có một chức năng nào đó, cái tổng thể quan trọng hơn phép cộng đơn thuần của các phần. Hoặc ít nhất thì đó cũng là mục đích mà họ đặt ra, mặc dù trong chuyện này thì Jack có quan điểm hoàn toàn khác.
Jack đọc tờ Wall Street Journal, lướt qua tin tức về những cái tên sừng sỏ của nền công nghiệp và ngành tài chính trước khi lật qua mục thể thao để xem đội ’Skins hoặc đội Bullets đang thi đấu thế nào. Giới con buôn chính trị đang đua nhau khua môi mua mép, hy vọng kiếm được những lá phiếu cho tương lai và những đồng đô-la cho hiện tại. Xun xoe quanh nhóm này là nhan nhản cảnh luật sư mà Jack cũng là một thành viên, thỉnh thoảng lại có một tay bác sĩ nào đó cho xôm tụ đúng kiểu giới thượng lưu ngày trước, cùng với một vài tay chuyên thao thao bất tuyệt những chuyện trên trời dưới biển, làm như thể những kẻ ăn trên ngồi trốc đó luôn quan tâm đến tình cảnh của những người dân bình thường vậy.
Anh uống nốt chai bia và bật TV lên. Anh cởi giày, rồi sau đó là đôi tất kiểu cách giá bốn mươi đô-la mà cô vợ sắp cưới vừa mua cho anh cũng nhanh chóng nằm vắt vẻo trên chụp đèn. Giá kể mà có thời gian chắc cô còn mua những chiếc dây đeo quần giá hai trăm đô-la cùng với những chiếc cà-vạt có họa tiết vẽ tay rất hợp tông. Mẹ khỉ! Anh xoa xoa những ngón chân, trong đầu nghiêm túc nghĩ đến chai bia thứ hai. Anh cố tập trung vào màn hình TV nhưng không ăn thua. Anh giơ tay gạt những mớ tóc dày và đen khỏi mắt và, lần thứ một nghìn, cố tập trung nghĩ về nơi mà cuộc sống của anh đang ầm ầm lao tới, nhanh như tốc độ ánh sáng.
Chiếc limo cáu cạnh của công ty Jennifer đã đưa hai người tới ngôi nhà sang trọng của cô ở Tây Bắc Washington, nơi mà có lẽ Jack cũng sẽ chuyển về sau đám cưới; cô ghét ra mặt chỗ anh đang ở lúc này. Chỉ còn sáu tháng nữa là đám cưới sẽ diễn ra, có vẻ như đối với tiêu chuẩn của một cô dâu thì khoảng thời gian đó chẳng đáng là bao, còn anh thì vẫn đang ngồi đây, băn khoăn không biết mình có muốn đám cưới đó không nữa.
Jennifer Ryce Baldwin sở hữu một vẻ đẹp mà ai cũng phải ngơ ngẩn nhìn theo, kể cả phụ nữ chứ không nêng gì cánh mày râu. Cô còn rất thông minh và lại được giáo dục một cách hoàn hảo, xuất thân gia thế và quan trọng nhất là thực sự muốn cưới Jack làm chồng. bố cô sở hữu một trong những công ty đầu tư lớn nhất nước Mỹ. Trung tâm thương mại, cao ốc văn phòng, đài phát thanh, phim trường, chẳng có lĩnh vực nào mà ông ta không đầu tư vào, mà lại còn đầu tư xuất sắc hơn bất kỳ ai khác. Cụ nội Jennifer là một trong những trùm tài phiệt đầu tiên ở miền Trung Tây trước kia, trong khi gia đình bên ngoại của cô từng có thời kỳ sở hữu phần lớn khu trung tâm Boston. Có thể nói các vị thần đã sớm ưu ái và luôn ở bên cạnh Jennifer Baldwin. Không một gã đàn ông mà Jack quen biết lại không phát điên lên vì ghen với anh.
Anh vặn vẹo người trên ghế và cố xoa bóp chỗ vai bị mỏi cứng. Cả tuần nay anh đã không luyện tập. Dù đã ở tuổi ba mươi, cơ thể cao gần 1m90 của anh vẫn dẻo dai và sung sức không khác gì thời còn học trung học, nơi mà anh đã chẳng khác gì một người đàn ông trưởng thành giữa đám lũ nhóc bạn học, và cả ở trường đại học, nơi mà sự cạnh tranh khốc liệt hơn nhưng anh vẫn luôn là nhà vô địch trong môn vật hạng nặng và từng tham gia trong giải vô địch các trường đại học toàn quốc. Chính năng khiếu thể thao đó cũng là một lý do anh nhận được học bổng vào trường luật của Đại học Virginia, nơi anh đã viết luận án Phê bình Luật, rồi tốt nghiệp top đầu toàn khóa và nhanh chóng trở thành một luật sư công trong hệ thống tư pháp ở thủ đô Washington.
Các bạn học của anh đều chộp được những cơ hội béo bở hơn nhiều tại các hãng danh tiếng nhất sau khi ra trường. Thỉnh thoảng họ lại gọi cho anh cùng với số điện thoại của các bác sĩ tâm thần, những người có thể giúp anh ra khỏi sự lựa chọn điên rồ của mình. Nghĩ đến đây Jack bất giác mỉm cười, anh đứng dậy và đi lấy chai bia thứ hai. Lúc này tủ lạnh đã trống trơn.
Jack đã trải qua năm đầu tiên trên cương vị một luật sư công mới chập chững vào nghề đầy khó khăn, anh thua nhiều hơn thắng. Nhưng thời gian qua đi, dần dần anh tiếp nhận những vụ án nghiêm trọng hơn. Là một người say mê công việc, Jack luôn dồn hết toàn bộ sinh lực của tuổi trẻ, cùng tài năng bẩm sinh và sự nhạy bén của mình vào từng vụ án, tình hình cũng bắt đầu thay đổi.
Và rồi anh bắt đầu trở thành cơn ác mộng trước tòa đối với nhiều kẻ tai to mặt lớn.
Anh nhận ra rằng anh đảm nhiệm cương vị của mình một cách rất tự nhiên, đặc biệt giỏi giang và sắc sảo trong việc đối chất, cũng giống như trước kia anh vẫn cho những gã còn bự con hơn mình phơi bụng trên thảm đấu vật. Anh được mọi người tôn trọng, tất nhiên là trong chừng mực lòng tôn trọng con người ta có thể dành cho một luật sư.
Anh gặp Jennifer tại một cuộc họp mặt của Hiệp hội Luật sư Mỹ. Cô là phó chủ tịch phụ trách phát triển và thị trường của công ty Baldwin Enterprises. Không chỉ có vẻ ngoài năng động, cô còn có khả năng tài tình khiến cho bất kỳ ai đối thoại với cô cũng luôn cảm thấy mình là người quan trọng; ý kiến của họ luôn được cô lắng nghe chăm chú, nhưng có làm theo hay không thì chưa chắc. Cô là một nữ hoàng sắc đẹp nhưng chẳng bao giờ dựa dẫm vào lợi thế đó.
Đằng sau vẻ ngoài đẹp đẽ thường ẩn chứa những điều hấp dẫn tiếp theo. Hoặc ít ra một số trong chúng ta cũng nghĩ vậy. Jack cũng bình thường như bao người đàn ông khác khi anh không giấu nổi vẻ choáng ngợp khi gặp Jennifer. Và ngay từ đầu cô cũng đã thể hiện cho anh thấy là sự choáng ngợp đó đến từ hai phía. Trong khi tỏ ra ấn tượng trước sự cống hiến quên mình của anh cho sự nghiệp bảo vệ quyền lợi của những người bị buộc tội ở thủ đô, dần dần Jennifer cũng thuyết phục được Jack rằng anh đã đóng góp xong phần của mình cho những người nghèo khổ, không có tiếng nói và bất hạnh, và có lẽ đã đến lúc anh bắt đầu suy nghĩ cho bản thân và cho tương lai của mình, và rằng có lẽ cô muốn là một phần trong cái tương lai đó. Khi anh cuối cùng cũng rời bỏ cương vị luật sư công, văn phòng chưởng lý Hoa Kỳ cũng tổ chức cho anh một bữa tiệc chia tay ra trò, hay nói là tiệc tống khứ thì đúng hơn. Lẽ ra ngay khi đó anh đã phải nhận ra rằng vẫn còn rất nhiều những người nghèo khổ, không có tiếng nói và bất hạnh đang cần sự giúp đỡ của anh. Jack không hy vọng sẽ còn được sống lại những cảm giác phấn khích và hưng phấn như khi còn là một luật sư công; anh tự thuyết phục mình rằng những trải nghiệm đó chỉ đến một lần trong đời và giờ thì chúng đã ra đi mãi mãi. Đã đến lúc phải sang trang mới; ngay cả những chú nhóc như Jack Graham đến một ngày nào đó hỏi cũng phải lớn lên. Có lẽ đã đến thời của anh.
Anh tắt TV, với lấy một túi bỏng ngô và bước vào phòng ngủ, bước lên đống quần áo bẩn vất bừa bãi ngay trước lối đi. Cũng chẳng trách Jennifer không thích chỗ ở của anh; Jack là một anh chàng luộm thuộm. Nhưng điều khiến anh khó chịu là cho dù căn hộ của anh có sạch như lau như li chăng nữa thì chắc chắn rằng cô cũng không đời nào chịu chuyển về sống ở đây. Lý do đầu tiên: nó không ở một khu đắc địa; vẫn là quanh Capitol Hill, nhưng không phải là khu thượng lưu, nói đúng ra thì khoảng cách đến mức độ thượng lưu còn xa vời lắm.
Rồi đến diện tích căn hộ nữa. Ngôi nhà của cô phải rộng đến cả 500 mét vuông, chưa kể khu ở riêng dành cho người giúp việc và ga-ra hai chỗ nơi đặt chiếc Jaguar và chiếc Range Rover mới cáu cạnh của cô, cứ như thể bất kỳ ai sống ở cái thủ đô với đường xá chật chội này cũng cần phải có một chiếc xe có khả năng lao phăm phăm được trên dốc đá dựng đứng của một ngọn núi cao mấy nghìn mét không bằng.
Căn hộ của anh có bốn phòng, tính cả phòng tắm. Anh vào phòng ngủ, cởi bỏ quần áo và thả người xuống giường. Ngang qua căn phòng, trên một tấm biển nhỏ từng được treo ở văn phòng làm việc của anh cho tới khi anh phát ngượng mỗi khi nhìn thấy nó, là bản thông cáo về việc anh gia nhập Patton, Shaw & Lord. PS&L là hãng luật số một ở thủ đô. Nhà tư vấn luật cho hàng trăm công ty siêu lớn đã ghi nhận công lao của anh trong việc hợp tác với tập đoàn của bố vợ tương lai, tức là tương đương với việc đem về một khách hàng nhiều triệu đô-la cho hãng, và điều đó cũng đảm bảo cho anh vị trí đối tác sau cuộc họp cổ đông tới đây. Vị trí đối tác ở Patton, Shaw ít nhất cũng tương đương với khoản thu nhập nửa triệu đô-la mỗi năm. Tất nhiên đối với nhà Baldwin thì nửa triệu đô-la chỉ như tiền tiêu vặt. Nhưng anh không phải là người nhà Baldwin. Hiện tại thì chưa phải.
Anh kéo chăn lên người. Hệ thống cách nhiệt ở khu nhà này qua là không thể nào thích nổi. Anh thả vào họng mấy viên aspirin, nốc một hơi hết lon Coke dở đang nằm trên bàn rồi nhìn quanh phòng ngủ bừa bộn và chật chội của mình. Nó làm anh nhớ đến nơi anh đã lớn lên. Một ký ức ấm cúng và thân thuộc. Đã là nhà thì bao giờ cũng phải bừa bộn cho có hơi người; chúng phải là không gian cho bọn trẻ hò hét đuổi nhau từ phòng này sang phòng khác trong những cuộc phiêu lưu mới mẻ và bất tận, tìm kiếm những món đồ mới tinh mà đập phá.
Đó cũng lại là một vấn đề đối với Jennifer: cô đã nói thẳng rằng âm thanh của những bàn chân nhỏ lẫm chẫm là một dự án dài hạn với tính khả thi cực thấp. Sự nghiệp của cô tại công ty của cha mình là ưu tiên hàng đầu và trước nhất trong trí óc và trái tim của cô—thậm chí còn quan trọng hơn cả chính Jack, theo những gì anh cảm nhận.
Anh trở mình và cố tìm cách chợp mắt. Gió đang đập vào cửa sổ và anh bất giác ngước nhìn theo hướng đó. Anh cố quay mặt đi, nhưng cuối cùng cũng phải đầu hàng, ánh mắt từ từ liếc sang chiếc hộp.
Trong hộp là một phần bộ sưu tập những chiếc cúp thể thao và những phần thưởng anh nhận được hồi trung học và đại học. Nhưng chúng không phải là điều xâm chiếm tâm trí anh lúc này. Trong bóng tối nhập nhoạng, anh vươm tay ra lục lấy bức ảnh lồng khung, quyết định thôi, và rồi lại đổi ý.
Anh rút nó ra. Điều này dường như đã trở thành một nghi lễ. Anh chưa bao giờ phải lo vợ chưa cưới của mình sẽ tình cờ bắt gặp bí mật này vì cô luôn dứt khoát từ chối có mặt tại phòng ngủ của anh quá một phút. Bất kỳ lúc nào họ quấn lấy nhau dưới chăn thì đó hoặc là ở nhà cô, nơi bao giờ Jack cũng nằm ngửa trên giường, mắt trân trân nhìn lên trần nhà cao sáu mét với bức bích họa chen chúc những kỵ sĩ thời cổ đại và những công nương trẻ trung, trong khi Jennifer tự tận hưởng niềm lạc thú cho tới khi cô phủ phục xuống người anh rồi nằm xuống để anh đến từ phía trên cô. Hoặc là ở nhà nghỉ nông thôn của bố mẹ cô, nơi mà những trần nhà thậm chí còn cao hơn và những bức bích họa được mô phỏng từ một nhà thờ thế kỷ 13 nào đó ở Rome, tất cả những cảnh đó khiến Jack có cảm giác Chúa trời đang nhìn anh nằm dưới cô nàng Jennifer Baldwin xinh đẹp và hoàn toàn khỏa thân, rằng cuối cùng anh sẽ phải mòn mỏi mãi mãi trong lửa địa ngục vì những phút giây lạc thú ấy.
Người phụ nữ trong ảnh có mái tóc màu nâu óng ả, đuôi tóc hơi cong, mềm mại. Cô đang mỉm cười nhìn anh và Jack nhớ về cái ngày anh chụp bức ảnh này.
Một chuyến đạp xe vào giữa vùng nông thôn yên ả của hạt Albemarle. Khi ấy anh đang học năm thứ nhất trường luật, còn cô học năm thứ hai Đại học Jefferson. Đó mới là lần hẹn hò thứ ba, nhưng dường như hai người cảm thấy chưa bao giờ sống thiếu nhau.
Kate Whitney.
Anh chầm chậm thì thầm cái tên đó; theo bản năng bàn tay anh lần theo những đường cong trên khóe miệng đang mỉm cười của cô, cái lúm đồng tiền duy nhất trên má trái khiến cho mặt cô hơi lệch đi một chút. Cặp xương gò má hình trái xoan viền quanh chiếc mũi thanh tú chỉ thẳng xuống cặp môi đầy đặn và quyến rũ. Cái cằm sắc nét và như đang hét toáng lên hai chữ “bướng bỉnh”. Jack đưa ngón tay ngược lên trên rồi dừng lại ở đôi mắt to hình giọt lệ dường như lúc nào cũng có vẻ chế giễu, tinh nghịch.
Jack lại lăn người xuống giường và đặt tấm ảnh trên ngực để cô nhìn thẳng vào anh. Anh không thể nào nghĩ đến Kate mà không hình dung ra khuôn mặt của cha cô, cùng với lối nói chuyện đầy sắc sảo và nụ cười tinh quái của ông.
Jack vẫn thường đến thăm Luther Whitney ở ngôi nhà nhỏ của ông tại khu Arlington cũ kỹ và hẻo lánh. Cả hai ngồi hàng giờ bên nhau uống bia và nói chuyện, chủ yếu là Luther nói và Jack nghe.
Kate không bao giờ đến thăm cha, và ông cũng không bao giờ tìm cách liên lạc với cô. Jack biết đến ông hoàn toàn do tình cờ và mặc dù Kate kịch liệt phản đối, anh vẫn luôn muốn gặp và tìm hiểu về người đàn ông này. Trên mặt Kate dường như lúc nào cũng đang nở một nụ cười, nhưng ông bố lại là điều chưa bao giờ khiến cô mỉm cười khi nhắc đến.
Sau khi anh tốt nghiệp, cả hai cùng chuyển tới thủ đô và cô đăng ký theo học tại trường luật của Đại học Georgetown. Cuộc sống khi ấy mới nên thơ làm sao. Cô đến tham dự những phiên tòa đầu tiên của Jack, trong khi bụng anh lúc nào cũng bồn chồn nóng ran, cổ họng như tắc nghẹn, thậm chí còn không nhớ phải ngồi bàn luật sư nào nữa. Nhưng mức độ nghiêm trọng trong những tội ác mà khách hàng của anh bị cáo buộc ngày càng tăng lên, và sự nhiệt tình của cô cũng dần biến mất.
Hai người chia tay ngay trong năm đầu tiên anh hành nghề.
Lý do thật đơn giản: cô không thể hiểu tại sao anh lại quyết định đại diện cho những kẻ phạm pháp, và cô cũng không thể chịu nổi việc anh rất quý cha cô.
Anh nhớ đến giây phút cuối cùng hai người ở bên nhau là anh đã ngồi bên cô ngay chính trong căn phòng này và yêu cầu, van xin, cô đừng đi. Nhưng rồi cô vẫn ra đi. Đó là chuyện của bốn năm trước, từ đó đến nay anh hoàn toàn không gặp hay nhận được tin gì của cô cả.
Anh chỉ biết rằng cô đã nhận một công việc tại văn phòng Chưởng lý bang ở Alexandria, Virginia, nơi mà chắc chắn cô đang bận tâm tìm cách tống những thân chủ của anh vào nhà đá vì đã dám giẫm đạp lên luật pháp của bang được cô coi như quê hương thứ hai này. Ngoài chuyện đó ra thì đối với anh, Kate Whitney đã là một người hoàn toàn xa lạ.
Nhưng khi nằm đây với bức ảnh cô đang mỉm cười nhìn thẳng vào anh với ánh mắt nói lên cả triệu điều mà anh chưa bao giờ nhận thấy ở người phụ nữ mà anh sắp làm đám cưới sau sáu tháng nữa, Jack băn khoăn không biết Kate có còn là người xa lạ đối với anh; chẳng nhẽ cuộc đời anh lại có số phận phức tạp hơn những gì anh muốn hay sao. Anh chụp lấy điện thoại và quay số.
bốn hồi chuông đổ và giọng nói cất lên. Có vẻ gì đó sắc lạnh mà anh không nhớ, hoặc cũng có thể đây là điều hoàn toàn mới mẻ. Rồi sau đó là tiếng bíp báo để lại lời nhắn thoại, anh bắt đầu nói, chỉ là vài câu đùa cợt, hoàn toàn ngẫu hứng, nhưng rồi ngay lập tức anh cảm thấy hồi hộp và vội vàng gác máy, tay run lẩy bẩy, hơi thở gấp gáp. Anh lắc đầu. Lạy Chúa! Anh đã tham gia năm vụ án xử tội giết người vậy mà bây giờ anh đang run rẩy như một thằng nhóc mười sáu tuổi khốn kiếp đang cố tìm đủ can đảm cho lần hẹn hò đầu tiên vậy.
Jack cất bức ảnh qua một bên và cố hình dung xem Kate đang làm gì ngay lúc này. Có lẽ có vẫn đang ở văn phòng cân nhắc xem nên tước bỏ khỏi cuộc đời ai đó bao nhiêu năm cho thích đáng.
Rồi Jack lại bâng khuâng nghĩ đến Luther. Có lẽ nào ngay lúc này ông lại đang “tình cờ” ở phía trong của nhà một ai đó? Hay đang cao chạy xa bay với những xấp tiền mới coóng nằm tung tẩy trên vai?
Thật là một gia đình kỳ lạ, Luther và Kate Whitney. Vừa khác lại vừa giống nhau! Chỉ cần liếc qua cũng biết họ là cha và con không lẫn vào đâu được, tuy nhiên thế giới quan của hai người dường như lại nằm hai thiên hà hoàn toàn tách biệt. Cái đêm cuối cùng đó, sau khi Kate bước ra khỏi cuộc đời anh, Jack đã tới chỗ Luther để nói lời tạm biệt và cùng ông già làm chầu bia cuối cùng. Họ ngồi với nhau trong khu vườn nhỏ được chăm sóc chu đáo, ngắm nhìn những dây hoa clematis và hoa thường xuân vấn vít bò trên hàng rào; mùi hoa tử đinh hương và hoa hồng nồng nàn thấm đẫm không gian xung quanh hai người.
Ông già đã rất tử tế, hỏi Jack vài câu và chúc anh sớm vượt qua. Đơn giản là mọi chuyện không thành; Luther hiểu điều đó cũng như bất kỳ ai khác. Nhưng khi Jack ra về đêm hôm đó, anh đã nhận thấy mắt ông già ánh lên rất lạ—và rồi cánh cửa cuộc đời anh của giai đoạn đó cũng đóng sập lại.
Cuối cùng Jack cũng tắt đèn và chợp mắt khi anh biết một ngày mới đang bắt đầu ló rạng. Hu vàng của anh, vận may cả đời của anh, lại sắp thành hiện thực. Nhưng ngay cả điều đó cũng không giúp anh có được một giấc ngủ dễ dàng.
← Ở Mỹ, nếu muốn vào học ở trường luật hoặc trường y, các học viên phải có ít nhất một bằng đại học trước đó.
← Luật sư do Tòa án chỉ định, dành cho những bị can không có khả năng thuê luật sư riêng.
← Khu trung tâm của thủ đô Washington, nơi đặt tòa nhà Quốc hội Mỹ.