← Quay lại trang sách

Chương 15

Tôi cho rằng đó là một sai lầm, Alan. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên giữ khoảng cách, đừng dính dáng đến quá trình điều tra.” Russell đang đứng cạnh bàn làm việc của Tổng thống trong Phòng Bầu dục.

Richmond đang ngồi bên bàn nghiên cứu một dự luật mới về chăm sóc y tế: một mớ bòng bong thực sự mà ông ta hoàn toàn không có ý định đặt cược vốn liếng chính trị của mình vào trong khi cuộc bầu cử nhiệm kỳ hai sắp bắt đầu.

“Gloria, hãy theo đúng lịch làm việc, nhé?” Richmond đang bận tâm đến chuyện khác; đang dẫn trước khá nhiều trong các cuộc thăm dò, nhưng ông ta vẫn nghĩ khoảng cách đó nên xa hơn mới đúng. Đối thủ được dự đoán của ông ta là Henry Jacbos, một tay lùn tịt, hoàn toàn không hấp dẫn về mặt ngoại hình, nói năng thì cũng chẳng có gì là lôi cuốn. Thế mạnh duy nhất mà ông ta có là danh tiếng ba mươi năm miệt mài đấu tranh cho quyền lợi của những người bần cùng và kém may mắn ở đất nước này. Hậu quả tất yếu là ông ta trở thành thảm họa di động của giới truyền thông. Trong cái kỷ nguyên nghe nhìn hiện đại, có vẻ ngoài hấp dẫn và khả năng ăn nói trôi chảy là điều kiện tiên quyết. Jacobs thậm chí còn không phải là gương mặt sáng giá nhất trong một nhóm chính trị yếu đuối—hai ứng cử viên hàng đầu kia bật bãi vì dính dáng đến những vụ bê bối đủ loại, mà chủ yếu cũng chỉ xung quanh chuyện lăng nhăng tình ái. Tất cả những điều đó khiến Richmond tự hỏi tại sao khoảng cách giữa ông ta và đối thủ mới chỉ là 32 điểm thay vì phải là 50?

Cuối cùng ông ta cũng ngẩng lên nhìn bà Chánh văn phòng của mình.

“Nghe này, tôi đã hứa với Sullivan là tôi sẽ theo dõi sát diễn biến của vụ này. Tôi khẳng định điều đó trước cả đất nước mà cũng chỉ có thêm được mười hai điểm trong những cuộc thăm dò dư luận mà rõ ràng là đội ngũ vận động tái tranh cử của cô không thể làm ăn cho tử tế hơn chút nào. Chẳng lẽ tôi lại phải ra ngoài kia và phát động một cuộc chiến mới thì tỷ lệ mới tăng được đến mức tôi xứng đáng?”

“Alan, cuộc bầu cử đã chắc thắng; cả hai chúng ta đều biết điều đó. Nhưng chúng ta phải tránh để không phải tự thua cuộc. Phải hết sức cẩn thận. Tên đó đang ngoài kia. Chẳng may hắn bị tóm thì sao?”

Richmond đứng bật dậy với vẻ không thể kiên nhẫn thêm được nữa. “Cô quên hắn đi được không? Chỉ cần cô chịu khó động não suy nghĩ một giây thôi, cô sẽ thấy là việc tôi đích thân quan tâm đến vụ này sẽ phủ nhận toàn bộ độ tin cậy trong những lời cáo buộc có thể được đưa ra của tên kia. Giả sử như tôi mà không công khai như thế, thì có lẽ mấy tay nhà báo tọc mạch nào đó đã có thể nghe ngóng được lời cáo buộc rằng không hiểu sao Tổng thống cũng dính dáng tới cái chết của Christine Sullivan. Nhưng giờ đây khi tôi đã tuyên bố trước cả nước Mỹ rằng tôi phẫn nộ, và tôi muốn đưa hung thủ ra trước tòa án công lý, thì cho dù có lời cáo buộc nặc danh kia chăng nữa, người ta cũng chỉ nghĩ rằng chắc tên kia nhìn thấy tôi trên TV và hắn chỉ là một thằng hoang tưởng.”

Russell nặng nề ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng. Vấn đề là Richmond không nắm được toàn bộ sự việc. Không biết nếu biết chuyện về con dao rọc giấy, liệu ông ta có tiến hành những bước đi như vừa rồi không nhỉ? Nếu ông ta mà biết về lá thư và bức ảnh Russell vừa nhận được? Bà ta đang giấu nhẹm thông tin không cho ông chủ của mình biết, những thông tin hoàn toàn có thể hủy diệt cả hai người, hủy diệt tuyệt đối và toàn diện.

Trong lúc Russell đi dọc sảnh lớn quay về văn phòng của mình, bà ta không để ý thấy Bill Burton đang chăm chú theo dõi mình từ một hành lang nhỏ. Cái nhìn không có gì là thiện cảm, hoàn toàn không.

Ngu xuẩn, đồ chó cái ngu xuẩn. Từ chỗ mình đang đứng, anh ta hoàn toàn có thể bóp ba viên đạn vào gáy bà ta. Không tốn một giọt mồ hôi. Cuộc nói chuyện của anh ta với Collin đã làm sáng tỏ hoàn toàn bức tranh. Giá kể như anh gọi điện cho cảnh sát đêm hôm đó, chắc chắn sẽ có rắc rối to, nhưng không phải cho anh và Collin. Tổng thống và bà phụ tá mặc váy của ông ta sẽ lãnh đủ. Mụ đàn bà kia đã xỏ mũi anh ta. Để giờ đây Burton đang phải đứng chênh vênh trên mép của tất cả những gì anh từng phụng sự, từng đổ mồ hôi, từng hứng đạn vì chúng.

Anh biết rõ hơn nhiều về những gì họ đang phải đương đầu so với Russell. Chính vì cái sự biết đó mà anh đã đặt ra quyết định của mình. Đó không phải là quyết định gì dễ dàng, nhưng là quyết định duy nhất anh có thể đưa ra. Đó là lý do anh đến gặp Seth Frank. Và đó cũng là lý do anh cho đặt máy nghe trộm đường dây điện thoại của viên thanh tra. Burton biết hành động của anh phần nhiều là thừa thãi, nhưng dù sao đến lúc này thà có còn hơn không. Anh phải chơi đến cùng với tất cả các con bài mình có và hy vọng lúc nào đó Nữ thần May mắn sẽ mỉm cười với mình.

Burton lại run lên vì căm giận với tình cảnh mà người đàn bà kia đã đẩy anh ta vào. Anh phải đưa ra quyết định vì sự ngu xuẩn của bà ta. Đó là tất cả những gì anh có thể làm để không chạy thẳng xuống cầu thang và bẻ gãy cổ mụ. Nhưng anh thầm hứa với chính mình một điều. Nếu anh mà mất tất cả, anh sẽ bảo đảm rằng con mụ kia cũng phải chịu đựng. Anh ta sẽ lôi mụ ra khỏi lớp che chắn quyền lực của mụ ta và giúi mụ xuống đống phân thối tha của thực tế—và Bill Burton sẽ thích thú tận hưởng từng giây từng phút khi làm điều đó.

Gloria Russell kiểm tra lại mái tóc và son môi của mình trong gương. Bà ta biết mình đang điệu đàng như một cô nàng tuổi dậy thì mê muội trong tình yêu, nhưng có gì đó thật ngây thơ mà vẫn thật đàn ông và quyến rũ ở Tim Collin khiến bà ta bắt đầu thực sự xao lãng tâm trí khỏi công việc, một chuyện chưa từng bao giờ xảy ra. Nhưng có một sự thật vẫn xuyên suốt lịch sử là những người đàn ông ở vị trí quyền lực thường có những cuộc phiêu lưu ngoài công việc. Dù không hẳn là một người nhiệt tình theo chủ nghĩa nữ quyền, nhưng Russell cũng chẳng thấy có gì là sai trái khi bắt chước những đồng nhiệm nam giới của mình. Theo cách nhìn nhận của bà ta, thì đó cũng chẳng qua chỉ là một khía cạnh khác của quyền lực.

Trong lúc trút bỏ chiếc váy và bộ đồ lót trên người, rồi khoác lên mình chiếc váy ngủ khêu gợi nhất, bà ta vẫn không ngừng tự nhắc mình về lý do thực sự tại sao bà ta đang mồi chài gã thanh niên. Bà ta cần anh ta vì hai lý do. Thứ nhất, anh ta biết vụ lùm xùm với con dao rọc giấy và bà ta cần bảo đảm tuyệt đối rằng anh ta sẽ giữ kín chuyện đó, và thứ hai, bà ta cần đến sự giúp đỡ của anh ta để lấy lại chứng cứ đó. Những lý do rất chính đáng, rất cấp thiết, vậy mà đêm nay, cũng như tất cả những đêm trước đó, chúng lại nằm xa tít trong tâm trí mê mẩn vì ân ái của bà ta.

Ngay lúc này bà ta cảm giác như mình có thể lên giường với Tim Collin tất cả những đêm còn lại trong đời và không bao giờ chán những cảm giác ồ ạt quét qua cơ thể mỗi lần họ gần gũi. Bộ óc của Russell có thể nghĩ ra cả nghìn lý do tại sao bà ta nên dừng lại, nhưng tất cả những phần cơ thể còn lại đều không chịu nghe theo, dù chỉ là một lần.

Tiếng gõ cửa vang lên hơi sớm so với dự tính. Bà ta vội vàng tô điểm nốt mái tóc, nháo nhào kiểm tra lại lớp trang điểm trên mặt, rồi luống cuống xỏ chân vào đôi giày cao gót và chạy ào xuống sảnh dưới nhà. Russell mở cửa và bất ngờ cảm thấy như có ai đó vừa cắm một con dao vào giữa ngực bà ta.

“Anh đang làm cái quái gì ở đây thế?”

Burton chèn một chân vào trong cánh cửa đang mở hé và chặn một bàn tay hộ pháp của mình lên cánh cửa.

“Chúng ta cần nói chuyện.”

Bất giác Russell nhướn người lên nhìn ra phía sau xem có thấy anh chàng mà bà ta chờ đợi đêm nay không.

Burton nhận ra ý nghĩa của cái nhìn đó. “Rất tiếc, anh nhân tình không đến đâu, bà Chánh ạ.”

Bà ta cố đóng sập cửa lại, nhưng không thể nào làm suy chuyển thân hình nặng đến 120 kg của Burton lấy một phân. Không một chút khó khăn, anh ta đẩy tung cánh cửa và bước vào trong, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.

Anh ta đứng trên lối đi vào phòng trong, trừng trừng nhìn bà Chánh văn phòng, người lúc này đang tuyệt vọng vừa cố hiểu anh ta đang làm gì ở đây vừa tìm cách che giấu những phần hấp dẫn nhất trên cơ thể mình. Bà ta thất bại với cả hai mục đích.

“Cút ngay, Burton! Tại sao anh dám xồng xộc lao vào đây? Anh tiêu rồi.”

Burton bước qua bà ta để vào hẳn trong phòng khách, hơi huých vào bà ta khi sải chân qua.

“Hoặc là ở đây, hoặc là chỗ khác. Tùy bà chọn.”

Bà ta cũng bước theo Burton vào phòng khách. “Anh đang nói cái quái gì vậy? Tôi bảo anh cút đi cơ mà. Anh quên mất thứ bậc của mình rồi phải không?”

Burton quay ngoắt lại đối diện với bà ta. “Lúc nào bà cũng mặc thế này ra mở cửa à?” Giờ thì anh ta hiểu tại sao Collin lại mê muội đến thế. Chiếc váy ngủ hoàn toàn không có tác dụng gì trong việc che giấu cơ thể đầy nhục cảm của bà Chánh văn phòng. Có ai ngờ là bà ta hấp dẫn đến thế? Có lẽ ngay cả Burton cũng thấy bị quyến rũ cho dù anh ta đã dành suốt hai mươi tư năm qua chỉ với một người phụ nữ và đã cùng người đó sinh hạ được bốn người con, chỉ trừ một điều là Burton hoàn toàn thấy ghê tởm người đàn bà gần như trần truồng đứng trước mặt anh ta lúc này.

“Quỷ tha ma bắt anh đi! Quỷ tha ma bắt anh xuống địa ngục đi, Burton.”

“Có lẽ đó là nơi sẽ dành cho tất cả chúng ta đấy, vậy tại sao bà không mặc quần áo và chúng ta sẽ nói chuyện, xong rồi tôi sẽ đi ngay. Nhưng từ giờ tới lúc đó tôi sẽ không đi đâu hết.”

“Anh có biết anh đang làm gì không? Tôi có thể nghiền nát anh đấy.”

“Đúng!” Burton rút những tấm ảnh trong túi áo khoác của mình ra và vứt chúng xuống mặt bàn. Russell cố gắng không thèm để ý đến những tấm ảnh, nhưng cuối cùng bà ta cũng cầm chúng lên. Bà ta cố giữ cho đôi chân mình khỏi run rẩy bằng cách chống một tay lên mặt bàn.

“Bà và Collin là một cặp đẹp đôi đấy. Thật sự đấy. Mà tôi tin là đám nhà báo sẽ không bỏ qua vụ này đâu. Thậm chí còn có thể trở thành một bộ phim ăn khách trong tuần cũng nên. Bà nghĩ thế nào nhỉ? Bà Chánh văn phòng chết mê chết mệt vì một nhân viên Đặc vụ trẻ tuổi. Có thể đặt tên bộ phim là Cú làm tình rung chuyển thể giới. Nghe hấp dẫn đấy nhỉ, bà có đồng ý vậy không?”

Russell tát anh ta, tát mạnh hơn bà ta từng tát bất kỳ người nào khác trong đời. Cơn đau nhói chạy dọc cánh tay bà ta. Chẳng khác gì bà ta vừa tát vào một khúc gỗ cứng. Burton nắm tay bà ta và vặn ngược sang một bên cho đến khi Russell thét lên vì đau.

“Nghe này, quý bà. Tôi biết tất cả mọi chuyện chó chết đang xảy ra ở đây. Tất cả. Kể cả chuyện con dao rọc giấy. Ai đang có nó. Và quan trọng nhất là làm thế nào hắn có nó. Và giờ thì tên kẻ trộm đó lại mới gửi thư cho bà nữa. Cho dù bà giải thích kiểu gì đi nữa, thì chúng ta cũng đang rắc rối to, và căn cứ vào việc chính bà là người làm rối tung mọi chuyện ngay từ đầu, tôi nghĩ thứ bậc chỉ huy nên có sự thay đổi rồi đấy. Nào, giờ thì đi mà thay cái mớ quần áo đĩ thõa kia ra, rồi quay lại đây. Nếu bà muốn tôi cứu cái cặp mông cong tớn vì nứng kia, bà phải làm chính xác những gì tôi bảo bà làm. Bà có hiểu không? Bởi vì nếu bà không hiểu thì tôi đề nghị chúng ta sẽ cùng đi nói chuyện với Tổng thống một lát. Tất cả tùy thuộc vào bà đấy. Bà Chánh ạ!” Những từ cuối cùng được Burton khạc ra thật dữ dằn, không thèm che giấu nỗi ghê tởm đến cùng cực mà anh ta dành cho người đàn bà.

Burton chậm rãi buông tay Russell ra, nhưng vẫn lù lù chắn trước mặt bà ta như một quả núi khổng lồ. Thân hình đồ sộ của anh ta dường như làm tắc nghẹn cả khả năng suy nghĩ một cách tỉnh táo của Russell. Bà ta nhẫn nhục xoa cánh tay đau đớn và gần như lén lút ngước lên nhìn anh ta khi bắt đầu hiểu tình cảnh hoàn toàn tuyệt vọng của mình lúc này.

Bà ta quay vào phòng tắm ngay lập tức và nôn thốc. Dường như bà ta sẽ cứ như thế này mãi mãi không thôi. Cuối cùng thì làn nước lạnh vã lên mặt cũng bắt đầu làm dịu đi cơn buồn nôn khủng khiếp và dữ dội cho đến khi khi Russell có thể ngồi thẳng dậy và lảo đảo bước ra phòng ngủ.

Đầu óc quay cuồng như người mụ mị vì say, bà ta thay một chiếc quần dài và áo len dày, thả chiếc áo ngủ mỏng lên giường, tủi nhục đến nỗi thậm chí còn không thèm nhìn đến nó khi trút chiếc áo ra khỏi người mình; giấc mơ của bà ta về một đêm ân ái mặn nồng phút chốc bỗng tan tành một cách phũ phàng. Bà ta thay cả đôi giày cao gót đỏ của mình bằng một đôi dép đế bệt màu nâu giản dị.

Bất giác bà ta đưa tay lên má xoa xoa vì cảm thấy mặt mình nóng bừng như thể bao nhiêu máu trên cơ thể đều dồn lên đó. Russell có cảm giác như bà ta vừa bị cha mình bắt quả tang giữa lúc một thằng con trai đang tốc váy bà ta lên. Thực ra thì chuyện như thế từng xảy ra cách đây nhiều năm, và có lẽ nó là một phần nguyên nhân khiến bà ta tập trung hoàn toàn vào sự nghiệp của mình, bỏ qua tất cả những chuyện khác, với cảm giác hổ thẹn đeo đẳng trong tâm trí suốt bao nhiêu năm tháng. Cha của Russell đã gọi bà ta là một con đĩ và đánh bà ta một trận tơi bời đến nỗi cả tuần sau đó Russell phải nghỉ học. Suốt cuộc đời bà ta đã cầu nguyện rằng sẽ không bao giờ bắt mình phải trải qua cảm giác nhục nha đó nữa. Lời cầu nguyện đó vẫn luôn hiệu nghiệm, cho tới đêm nay.

Bà ta cố ép mình thở đều để bình tĩnh lại, và khi quay ra phòng khách Russell nhận thấy Burton đã cởi áo khoác của mình ra và trên mặt bàn là một bình cà phê mới pha. Bà ta e dè nhìn cái bao da dày cộp và thứ vũ khí chết chóc bên trong nó.

“Kem và đường, đúng không?”

Bà ta cố gắng lắm mới dám nhìn thẳng vào Burton. “Vâng.”

Anh ta rót cà phê ra tách và Russell ngồi xuống đối diện với anh ta.

Russell cụp mắt nhìn xuống tách cà phê của mình. “Ti…à Collin đã kể với anh những gì?”

“Về chuyện hai người à? Không có gì đáng kể. Cậu ta không phải là loại người ba hoa về chuyện riêng tư. Tôi nghĩ cậu ta cũng thực sự mê muội bà đấy. Bà đã mồi chài cho cả trái tim và bộ não cậu ta trở nên mù quáng. Giỏi thật.”

“Anh chẳng hiểu cái quái gì cả, đúng không?” Bà ta gần như nổ tung ra khỏi ghế.

Burton vẫn lạnh lùng khiến bà ta đến phát điên. “Tôi hiểu quá rõ là đằng khác. Chúng ta đang chênh vênh bên miệng vực, và nơi mà chúng ta sắp rơi xuống tôi thậm chí còn không nhìn thấy đáy của nó đâu cả. Nói toạc ra nhé, tôi đếch thèm quan tâm đến chuyện bà lên giường với ai. Tôi tới đây không phải vì chuyện đó.”

Russell ngồi phịch xuống và cố ép mình phải uống một ngụm cà phê cho bình tĩnh lại. Cuối cùng thì cơn giận sôi sục trong bụng bà ta cũng dịu xuống.

Burton nhoài người qua bàn và cầm tay bà ta một cách dịu dàng nhất mà anh ta có thể làm.

“Nghe này, bà Russell. Tôi sẽ không ngồi đây tán dóc với bà và bảo bà rằng tôi đến đây vì tôi phải lòng bà đến mê muội và tôi sẵn sàng giúp bà thoát khỏi cái mớ bòng bong chết tiệt này, và bà cũng chẳng cần phải tỏ vẻ yêu thích gì tôi. Dù muốn hay không thì tôi cũng biết rằng chúng ta đang cùng mắc kẹt trong vụ này. Và theo tôi cách duy nhất để có thể thoát khỏi nó là phải hành động chung như một đội. Đó là thỏa thuận tôi muốn đưa ra với bà.” Burton ngồi xuống ghế và chăm chú nhìn bà ta.

Russell đặt tách cà phê của mình xuống bàn và chấm nhẹ một chiếc khăn giấy lên môi mình.

“Được rồi.”

Burton lập tức lại nhoài người về phía trước. “Cùng thống nhất lại nhé, vậy là con dao rọc giấy vẫn còn nguyên cả vết máu của Tổng thống và dấu vân tay của Christine Sullivan trên đó. Đúng không?”

“Đúng.”

“Bất kỳ công tố viên nào cũng thèm nhỏ dãi nếu có được bằng chúng đó, chúng ta phải làm mọi cách để lấy lại nó.”

“Chúng ta sẽ mua nó. Hắn muốn bán con dao. Lần liên lạc tiếp theo sẽ cho chúng ta biết là với cái giá bao nhiêu.”

Lần thứ hai Burton làm bà ta phải bị sốc. Anh ta vứt chiếc phong bì lên mặt bàn.

“Tên này cáo già lắm, nhưng sẽ có lúc hắn sẽ để lộ cho chúng ta biết điểm yếu của mình.”

Russell rút lá thư ra và bắt đầu đọc. Vẫn là những chữ in hoa như lần trước. Thông điệp rất ngắn gọn:

Sẽ sớm bố trí thực hiện trao đổi. Cần phải có các bước bảo đảm về trao đổi tài chính. Để có thứ quan trọng này phải trả một khoản bảy con số. Cảnh báo những hậu quả có thể xảy ra nếu không đáp ứng. Trả lời qua mục nhắn cá nhân trên tờ Post nếu quan tâm.

“Hắn có văn phong khá đặc trưng, công nhận không? Súc tích, nhưng thể hiện rất rõ mục đích của mình.” Burton rót thêm một tách cà phê cho mình. Rồi anh ta lại tung ra một tấm ảnh khác chụp cái vật mà Russell đang khao khát giành lại được.

“Có vẻ như hắn rất thích đùa, đúng không, bà Russell?”

“Ít nhất thì hình như hắn cũng sẵn sàng thỏa thuận.”

“Chúng ta đang nói đến một khoản tiền cực lớn đấy. Bà đã chuẩn bị cho chuyện đó chưa?”

“Cứ để tôi lo phần đó cho, Burton. Tiền bạc không thành vấn đề đâu.” Sự ngạo mạn của bà ta bắt đầu quay lại thật đúng lúc.

“Có lẽ là không.” Burton đồng ý. “Nhân tiện, thế quái nào bà không để cho Collin lau sạch cái của nợ ấy đi hả?”

“Tôi không việc gì phải trả lời câu hỏi đó.”

“Không, rõ ràng là bà không phải trả lời rồi, thưa bà Tổng thống.”

Bất giác Russell và Burton mỉm cười nhìn nhau. Có thể là bà ta đã nhầm. Burton là một kẻ khó chịu thật, nhưng anh ta tinh quái và thận trọng. Lúc này bà ta mới nhận ra rằng bà ta cần những phẩm chất này hơn là sự khờ khạo ga lăng của Collin, cho dù nó đi kèm với một cơ thể trẻ trung, vạm vỡ.

“Vẫn còn một miếng ghép nữa, bà Chánh.”

“Và đó là?”

“Khi đến lúc phải giết tên này, liệu bà có do dự gì không nhỉ?”

Ngụm cà phê chưa kịp nuốt hết đã nghẹn cùng lại trong cả Russell, Burton phải vòng sang vỗ vỗ lên lưng Russell, một lúc sau bà ta mới bắt đầu thở lại bình thường.

“Tôi cũng đoán bà sẽ trả lời như vậy.”

“Anh đang nói chuyện quái quỷ gì vậy, Burton—giết hắn ư?”

“Chẳng nhẽ bà thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây sao? Tôi cứ tưởng bà là một giáo sư giỏi giang ở đâu đó cơ mà. Sống trong những tòa tháp ngà làm bà xa rời thực tế thế à? Hay là bà cần thêm một ít kiến giải thông thường nhỉ? Để tôi giải thích cho thật đơn giản nhé. Tên này là nhân chứng tận mắt nhìn thấy cảnh Tổng thống định giết Christine Sullivan, rồi Sullivan chống cự lại và định đâm Tổng thống, rồi tôi và Collin thực hiện nhiệm vụ của mình và bắn chết cô ta ngay trước khi Tổng thống bị xiên như người ta xiên một miếng thịt bò. Một nhân chứng! Bà nhớ cái từ đó nhé! Trước khi tôi biết chuyện về cái bằng chứng mà bà đã bỏ quên lại hiện trường, tôi đã đinh ninh là chúng ta sắp chết đến nơi rồi. Kiểu gì tên đó cũng hở mồm tiết lộ câu chuyện này, bằng cách nào đó, và thế là tất cả sẽ to dần như một quả cầu tuyết. Những chuyện mà chúng ta không thể nào giải thích được, đúng không?

“Nhưng cuối cùng không hề có chuyện gì xảy ra, và tôi bắt đầu tưởng rằng chúng ta đã gặp may và tên này sợ đến nỗi không dám thò mặt ra. Đến giờ tôi được biết về cái trò tống tiền chó chết này và tôi tự hỏi điều đó có nghĩa là gì đây.”

Burton nhướng mắt nhìn Russell với vẻ dò hỏi.

Bà ta khẽ khàng trả lời, “Có nghĩa là hắn muốn đánh đổi con dao rọc giấy đó lấy tiền. Đó là chiếc vé độc đắc của hắn. Liệu còn ý nghĩa nào khác chứ, Burton?”

Burton lắc đầu. “Không, nó có nghĩa là tên này đang định chơi chúng ta. Chơi trò đấu trí. Nó có nghĩa là chúng ta có một nhân chứng đang nhởn nhơ ngoài kia, một kẻ càng ngày càng liều lĩnh, càng dám chấp nhận phiêu lưu. Và quan trọng nhất là phải cần đến một tay chuyên nghiệp mới đột nhập được vào nhà Sullivan như thế. Vì vậy tên này không phải là loại người dễ bị hù dọa chút nào đâu.”

“Thì sao? Chẳng phải chúng ta chỉ cần lấy lại con dao rọc giấy là xong sao?” Russell bắt đầu lờ mờ hình dung ra ý của Burton đang định nói, nhưng tất cả vẫn chưa có gì rõ ràng.

“Nếu hắn đã chụp ảnh con dao, thì bất kỳ lúc nào một bức ảnh như vậy cũng có thể xuất hiện trên trang nhất của tờ Post. Một bức ảnh phóng to chụp dấu vân tay của Tổng thống trên con dao rọc giấy lấy từ phòng ngủ của Christine Sullivan nằm chềnh ềnh trên trang nhất. Có lẽ ngần ấy là quá đủ cho một loạt những tiêu đề gây sốc nhất. Thừa đủ cho cánh báo chí bắt đầu đào bới, sục sạo. Chỉ cần có vài lời ám chỉ xa xôi nhất về mối liên hệ giữa Tổng thống và cái chết của Christine Sullivan thôi là tất cả sẽ chấm hết. Tất nhiên, chúng ta có thể phản bác rằng tên kia là một kẻ hoang tưởng và tấm ảnh kia là một trò giả mạo thông minh, và rất có thể chúng ta sẽ thành công. Nhưng việc những bức ảnh đó xuất hiện trên Post cũng không làm tôi bận bằng một nửa vấn đề khác.”

“Vấn đề gì?” Lúc này Russell đã ngồi thẳng dậy, giọng bà ta thấp hẳn xuống, gần như khàn khàn, dường như có điều gì đó vô cùng kinh khủng bắt đầu hiện rõ dần trong tâm trí bà ta.

“Hình như bà quên mất là tên này đã chứng kiến tất cả những gì chúng ta làm đêm đó. Tất cả. Chúng ta tên gì. Chúng ta mặc gì. Chúng ta làm gì để dọn dẹp chỗ đó sạch sẽ, mà tôi tin chắc là đến giờ cảnh sát cũng đang phải vò đầu bứt tai. Hắn còn có thể cho cảnh sát biết chúng ta đến và đi như thế nào. Hắn có thể cho họ biết là phải kiểm tra cánh tay của Tổng thống xem có vết thương do dao đâm nào không. Hắn có thể cho họ biết chúng ta đã khoét một đầu đạn ra khỏi tường và chúng tôi đứng ở đâu khi súng nổ. Hắn sẽ cho họ biết tất cả những gì họ cần biết. Tất nhiên khi hắn khai ra những chuyện này, thoạt đầu cảnh sát sẽ cho rằng hắn biết rõ hiện trường vụ án như vậy vì chính hắn là kẻ bóp cò thực sự. Nhưng rồi cảnh sát cũng sẽ nhận ra rằng đây không thể là màn độc diễn của một diễn viên. Họ sẽ phải đặt ra câu hỏi tại sao hắn lại biết tất cả những chi tiết kia. Trong đó có những chuyện hắn không thể bịa ra được và họ hoàn toàn có thể xác minh. Họ sẽ bắt đầu băn khoăn về tất cả những chi tiết có vẻ như vô lý hiện nay, vậy mà tên này lại giải thích được hết.”

Russell đứng dậy bước tới tủ rượu và rót cho mình một cốc scotch. Bà ta cũng rót luôn một cốc cho Burton. Bà ta nghĩ về những gi Burton vừa nói. Tên kia đã chứng kiến tất cả. Kể cả việc màn yêu đương kỳ quặc giữa bà ta và vị Tổng thống đang say mèm. Khốn kiếp thật, bà ta cố đầy ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình.

“Tại sao hắn lại còn ra mặt làm gì nếu một khi hắn đã được trả tiền?”

“Ai bảo là hắn thực sự bắt buộc phải ra mặt? Còn nhớ những gì chính bà đã nói đêm hôm đó chứ? Hắn hoàn toàn có thể ra tay từ xa. Hắn có thể ung dung rút tiền từ bất kỳ ngân hàng nào rồi quay lại hạ bệ cả một chính phủ. Mẹ kiếp, hắn có thể viết tất cả thành văn bản rồi fax cho cảnh sát. Kiểu gì họ cũng phải cho tiến hành điều tra và ai dám nói rằng họ sẽ không lần ra manh mối nào? Chỉ cần họ tìm được bất kỳ bằng chứng cụ thể nào từ căn phòng đó, lông tóc, nước bọt, tinh dịch, thì tất cả những gì họ phải làm sau đó là tìm ra người trùng khớp. Trước kia thì chẳng có lý do gì khiến họ tập trung vào chúng ta cả, nhưng giờ thì làm thế quái nào mà biết được? Chỉ cần họ khớp được một mẫu ADN nào đó với Richmond là coi như chúng ta chết chắc. Chết, bà hiểu chứ?

“Còn phải tính đến khả năng hắn sẽ ra mặt, nhưng không phải là tình nguyện? Tay thanh tra phụ trách vụ này hoàn toàn không phải là thằng đầu đất đâu. Tôi có linh cảm rằng chỉ cần đủ thời gian là hắn sẽ tóm được thằng con hoang kia. Và một kẻ đang phải đối mặt với án chung thân hoặc thậm chí là tử hình sẽ phun sạch sành sanh cho mà xem, tin tôi đi. Tôi đã chứng kiến những chuyện như vậy quá nhiều lần rồi.”

Russell chợt thấy rùng mình, ớn lạnh. Những gì Burton nói hoàn toàn có lý. Hôm nay Tổng thống cũng không lấy gì làm quả quyết lắm. Bà ta và ông chủ của mình đều chưa cân nhắc kỹ đến tình huống này.

“Với lại, tôi không biết bà định thế nào, nhưng tôi không hề có ý định sống cả phần đời còn lại của mình nơm nớp lo sợ cái ngày số phận kia rơi xuống.”

“Nhưng làm sao chúng ta có thể tìm ra hắn?”

Burton rất thích thú vì bà Chánh văn phòng ngả theo những kế hoạch của anh ta mà không hề tranh cãi gì nhiều. Giá trị cuộc sống dường như chẳng mang nhiều ý nghĩa với người đàn bà này một khi lợi ích cá nhân của bà ta bị đe dọa. Anh ta cũng chỉ mong có thế.

“Trước khi tôi biết về những bức thư này, tôi đã nghĩ rằng chúng ta không có cơ hội nào hết. Nhưng với cái trò tống tiền mà hắn đang chơi, sẽ có lúc hắn sơ hở và bị chúng ta bắt thóp. Đó chính là khi hắn dễ bị tổn thương nhất.”

“Nhưng hắn sẽ yêu cầu chúng ta chuyển khoản. Nếu những gì anh nói là chính xác, thì tên này quá khôn ngoan để đi tìm một túi tiền giấu trong thùng rác. Và chúng ta sẽ không thể biết con dao rọc giấy được giấu ở đâu cho đến khi hắn đã cao chạy xa bay.”

“Có thể có, có thể không. Riêng chuyện đó bà cứ để tôi lo. Điều quan trọng lúc này là bà phải tìm cách dắt mũi hắn để kéo dài mọi chuyện một chút. Giả sử hắn muốn giải quyết mọi chuyện trong vòng hai ngày, bà cứ mặc cả thành bốn. Cho dù bà có viết gì lên mục đăng tin cá nhân chăng nữa, cũng phải tỏ ra thật chân thành vào. Tôi sẽ để bà tùy ý hành động trong chuyện này, giáo sư ạ. Nhưng kiểu gì bà cũng phải kéo dài thời gian ra cho tôi.” Burton đứng dậy. Bà ta chụp lấy tay anh ta.

“Anh định sẽ làm gì?”

“Bà càng biết ít bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Chỉ cần bà hiểu là nếu toàn bộ chuyện này đổ vỡ, tất cả chúng ta đều đi đứt, bao gồm cả Tổng thống, bà hiểu chứ? Đến lúc đấy thì chẳng có gì tôi có thể hoặc sẽ làm gì để ngăn chặn điều đó. Mặc dù theo ý tôi thì cả hai người đều xứng đáng với kết cục đó.”

“Anh không cố thêm mắm thêm muối quá đấy chứ?”

“Tôi chẳng việc quái gì phải làm thế cả.” Anh ta cầm chiếc áo khoác lên tay. “Mà này, bà có biết rằng Richmond đánh Christine Sullivan dã man lắm không? Theo báo cáo khám nghiệm tử thi thì dường như ông ta tìm cách vặn cổ cô ta thành một sợi mì ống Italia vậy.”

“Cứ cho là tôi biết đi. Mà có quan trọng gì đâu nhỉ?”

“Bà không có con, đúng không?”

Russell tắc đầu.

“Tôi có bốn đứa. Hai đứa con gái, kém Christine Sullivan vài tuổi. Một khi đã làm bố làm mẹ thì kiểu gì bà cũng phải nghĩ về những chuyện như vậy. Khi những người thân yêu bị một tên khốn kiếp nào đó đánh đập tàn tệ. Tôi kể chuyện kia ra chỉ để bà biết sếp của chúng ta là loại người như thế nào. Ý tôi là, nếu có lúc nào ông ta lại nổi điên như thế, có lẽ là bà cũng phải suy nghĩ lại.”

Anh ta để mặc bà Chánh văn phòng ngồi trong phòng khách và suy ngẫm về cuộc đời khốn nạn của mình.

Khi chuẩn bị trèo vào xe, Burton tranh thủ dừng lại châm điếu thuốc. Suốt mấy ngày qua anh đã suy nghĩ về hai mươi năm qua trong đời mình. Cái giá cần trả để giữ gìn hai mươi năm đó đang tăng khủng khiếp. Nhưng liệu có đáng không? Liệu anh đã sẵn sàng trả giá chưa? Anh ta hoàn toàn có thể đến gặp cảnh sát. Khai nhận tất cả. Sự nghiệp sẽ chấm hết, tất nhiên. Cảnh sát có thể bắt anh về tội ngăn trở pháp luật, âm mưu giết người, thậm chí cả những cáo buộc vớ vẩn nào đó về tội ngộ sát vì việc bắn toác đầu Christine Sullivan và đủ các thứ tội linh tinh khác. Kiểu gì thì tội của anh cũng chỉ có nặng thêm. Cho dù có dàn xếp mức án để khai báo thành khẩn, bản án mà anh phải nhận chắc chắn cũng không nhẹ chút nào. Nhưng thời hạn tù không phải là vấn đề. Anh cũng có thể chịu được những bê bối đi kèm. Tất cả những gì thối tha mà báo chí có thể viết. Anh sẽ đi vào lịch sử như một tên tội phạm. Chắc chắn là anh sẽ gắn chặt với chính quyền thối nát đầy tai tiếng của Richmond. Tất cả những điều đó anh sẽ đều vượt qua được, nếu mọi chuyện đến mức đó. Nhưng điều mà một Bill Burton vững vàng như đá tảng không thể nào chịu nổi chính là cái nhìn trong mắt những đứa con của anh. Trong đó sẽ không còn tình yêu và niềm tự hào, cùng niềm tin tưởng hoàn toàn và tuyệt đối rằng bố của chúng, con người khổng lồ này, là một người tốt không thể chê vào đâu được. Đó là điều khó khăn vượt quá sức chịu đựng của Bill Burton.

Tất cả những ý nghĩ đó đã dằn vặt tâm trí Burton ngay từ lúc anh nói chuyện với Tim Collin. Burton ước rằng giá như anh không gặng hỏi. Giá như anh không bao giờ phát hiện ra âm mưu tống tiền này. Bởi vì điều đó đã mang đến cho anh một cơ hội. Và đi kèm với những cơ hội bao giờ cũng là những lựa chọn khác nhau. Cuối cùng Burton cũng đã có lựa chọn của mình. Anh chẳng tự hào về lựa chọn đó chút nào. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ theo kế hoạch của anh, anh sẽ làm tất cả để quên đi rằng bi kịch khủng khiếp đó đã từng xảy ra. Còn nếu mọi chuyện không thuận lợi thì sao? Hừm, đằng nào thì cũng không thể tệ hơn được nữa. Nhưng nếu anh đi đứt, thì tất cả những người khác cũng chẳng hơn gì.

Ý nghĩ đó làm nảy ra một ý tưởng khác. Burton luồn tay vào trong xe và mở tung ngăn để đồ. Anh ta rút ra một chiếc máy ghi âm chạy băng minicassette cùng một tập băng. Anh ta vừa phả khói thuốc vừa ngước lên nhìn ngôi nhà.

Burton vào số xe. Khi đi qua nhà của Gloria Russell, anh tự nhủ chắc những bóng điện trong ngôi nhà đó sẽ còn sáng khá lâu nữa cho mà xem.