Chương 14
Jack ném chiếc va-li kéo của mình vào góc nhà, hất chiếc áo khoác xuống ghế sofa và phải cố gắng lắm mới không nằm vật ngay xuống mặt thảm. Chuyến đi đến Ukraine và quay về trong năm ngày quả là muốn giết người. Chênh lệch bảy múi giờ đã đủ tồi tệ rồi, vậy mà ở cái tuổi tám mươi, Walter Sullivan đã chứng tỏ lão là một người không bao giờ biết mệt mỏi.
Họ đã nhanh chóng vượt qua các thủ tục nhập cảnh với sự tôn trọng tương xứng dành cho tên tuổi và sự giàu có của Sullivan. Từ đó trở đi là một loạt những cuộc họp hành và tiếp đón. Họ thăm một vòng qua các cơ sở sản xuất, các mỏ khai khoáng, công sở, bệnh viện, rồi được đưa tới ăn tối và uống đến say khướt với Thị trưởng thành phố Kiev. Tổng thống Ukraine tiếp họ vào ngày thứ hai, và chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, Sullivan đã khiến ông ta phải quy phục. Chủ nghĩa tư bản và tự do kinh doanh được tôn thờ hơn bất cứ thứ kỳ khác ở nước cộng hòa mới độc lập này, trong khi Sullivan lại là một nhà tư bản nhất trong số những nhà tư bản. Tất cả đều muốn nói chuyện với lão, bắt tay lão, như thể họ trông chờ phép màu kiếm tiền của lão sẽ vương sang người mình một ít, giúp họ kiếm những khoản tiền khổng lồ trong một thời gian cực ngắn.
Kết quả đạt được còn vượt xa tất cả những gì anh kỳ vọng trước đó vì những người Ukraine chấp thuận thỏa thuận làm ăn ngay lập tức, thậm chí còn kèm theo những lời khen ngợi nhiệt liệt vì tầm nhìn xa trông rộng của nó. Còn thương vụ đô-la lấy tên lửa hạt nhân sẽ để lại sau khi thời gian thích hợp hơn. Đúng là một món hàng ra trò! Một món hàng tưởng chừng như vô ích lại có thể được biến thành những khoản tiền béo bở.
Chiếc Boeing 747 được sản xuất theo đơn đặt hàng đặc biệt của Sullivan bay một mạch không nghỉ từ Kiev về sân bay quốc tế Baltimore/Washington và chiếc limousine của ông ta vừa thả anh xuống căn hộ của mình. Jack đi thẳng vào bếp. Thứ duy nhất còn lại trong tủ lạnh là sữa đã bị chua loét. Thức ăn của Ukraine cũng ngon nhưng hơi đầy bụng, thành ra chỉ sau hai ngày là đến bữa anh chỉ có thể ngồi gẩy gẩy vài miếng chứ cũng không ăn được hẳn hoi. Đã thế lại còn rượu bia lu bù suốt ngày. Hiển nhiên là không thể bàn chuyện làm ăn mà thiếu cái món rượu bia ấy được.
Anh bóp bóp trán, đầu anh lùng bùng vì thiếu ngủ. Quả thật là anh mệt đến nỗi không thể nào ngủ nổi. Nhưng anh cũng đói nữa. Anh nhìn đồng hồ. Đồng hồ sinh học trong cơ thể anh bảo rằng bây giờ mới tám giờ sáng, còn cái đồng hồ trên cổ tay cho biết bây giờ đã quá nửa đêm. Cho dù Washington không thể so sánh với New York về cuộc sống ban đêm, cũng như khả năng thỏa mãn nhu cầu ăn uống của thực khách hoặc bất kỳ nhu cầu gì khác bất kể ngày đêm, nhưng cũng vẫn có một vài chỗ Jack có thể kiếm được chút đồ ăn nóng sốt vào một ngày thường trong tuần như thế này, kể cả có muộn đến đâu chăng nữa. Đúng lúc anh đang loay hoay chui vào chiếc áo khoác thì điện thoại đổ chuông. Máy trả lời tự động đã bật sẵn. Jack đã định mặc kệ và bước ra ngoài, nhưng nghĩ thế nào anh lại do dự. Anh im lặng nghe máy trả lời tự động và sau đó là tiếng bíp.
“Jack?”
Một giọng nói ùa về trong anh, từ đâu đó trong quá khứ xa xăm, giống như một quả bóng bị giữ dưới nước cho đến khi người giữ thả vụt tay ra và quả bóng bắn lên trên mặt nước. Anh chụp lấy ống nghe.
“Luther?”
Nhà hàng này cũng chẳng hơn gì một cái hốc nhỏ khoét sâu vào trong tường, nhưng chính điều đó lại khiến nó trở thành một trong những điểm đến ưa thích của Jack. Dù đến vào bất kỳ lúc nào, ngày hay đêm, chỉ sau vài phút là đã có một bữa ăn tươm tất cho khách. Đó là một nơi mà Jennifer Baldwin sẽ không bao giờ đặt chân vào nhưng lại là quán anh và Kate đến ăn thường xuyên. Mới chỉ trước đó một thời gian ngắn, kết quả của sự so sánh đó kiểu gì cũng khiến anh nghĩ ngợi, nhưng giờ thì anh đã quyết định dứt khoát, và anh không hề có ý định lật lại câu hỏi đó. Cuộc sống vốn không hoàn hảo, người ta có thể dành cả cuộc đời để đi kiếm tìm sự hoàn hảo đó. Còn anh thì chắc chắn là không rồi.
Jack ăn lấy ăn để món trứng bác, thịt lợn muối xông khói, và bốn lát bánh mì. Cà phê vừa pha chảy xuống cổ họng anh nóng bỏng. Sau năm ngày liền chỉ uống cà phê hòa tan và nước đóng chai, cốc cà phê nửa đêm này mới tuyệt làm sao.
Jack ngẩng lên nhìn Luther đang ngồi đối diện, lão chỉ chậm rãi nhấm nháp tách cà phê, hết hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ kính dày bẩn thỉu ngắm đường phố tối om lại đảo mắt nhìn quanh không gian chật chội và u ám của nhà hàng.
Jack đặt tách cà phê xuống. “Trông bác có vẻ mệt.”
“Cháu cũng thế mà, Jack.”
“Cháu mới ở nước ngoài về.”
“Ta cũng vậy.”
Điều đó giải thích tình trạng thảm hại của khu vườn và mớ thư từ dồn đống lại. Hóa ra phí công anh lo lắng. Jack đẩy đĩa ra giữa bàn và vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ rót thêm cà phê.
“Hôm trước cháu có ghé qua chỗ bác.”
“Sao lại thế?”
Jack đã chờ câu hỏi này. Bao giờ Luther Whitney cũng đi thẳng trực tiếp vào vấn đề, không vòng vo. Nhưng lão hỏi là một chuyện, còn anh trả lời thế nào lại là chuyện khác. Jack nhún vai.
“Cháu cũng không biết. Chỉ là muốn thăm bác thôi, cháu nghĩ thế. Cũng khá lâu rồi.”
Luther gật đầu đồng tình.
“Cháu và Kate lại hẹn hò trở lại à?”
Jack nuốt một miệng đầy cà phê trước khi trả lời. Hai thái dương của anh bắt đầu căng lên.
“Không ạ. Sao bác lại hỏi thế?”
“Ta nghĩ có lần ta trông thấy hai đứa đi cùng nhau.”
“Bọn cháu chỉ tình cờ gặp lại thôi. Chỉ vậy thôi.”
Jack không thể diễn tả một cách chính xác, nhưng dường như Luther có vẻ hơi thất vọng khi nghe câu trả lời. Lão nhận thấy anh đang chăm chú nhìn mình nên mỉm cười.
“Do thói quen trước kia thôi, hồi đó cháu là cách duy nhất giúp ta biết được con bé sống như thế nào. Hồi đó cháu là kênh thông tin của ta, Jack ạ.”
“Bác có nghĩ đến chuyện nói chuyện trực tiếp với cô ấy không, bác Luther? Bác biết đó là việc đáng thử mà. Cũng đã bao nhiêu năm rồi.”
Luther phẩy tay gạt bỏ lời gợi ý và lại đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Jack tranh thủ quan sát lão. Khuôn mặt có vẻ gầy hơn mọi khi, những mí mắt sưng húp. Có nhiều nếp nhăn trên trán và xung quanh mắt hơn so với những gì Jack còn nhỏ. Dù sao cũng đã bốn năm rồi. Luther bắt đầu bước vào những năm tháng tuổi già, và không gì làm con người ta rệu rã nhanh hơn tuổi già, những dấu vết già cỗi cứ mỗi ngày một rõ ràng hơn.
Anh chợt nhận ra mình lại đang nhìn thẳng vào mắt Luther. Đôi mắt ấy vẫn luôn làm Jack bị mê hoặc. Đôi mắt màu xanh sâu thẳm, to, như mắt một phụ nữ xinh đẹp, luôn toát lên vẻ cực kỳ tự tin. Sự tự tin giống như thường thấy ở mắt của những phi công, một vẻ bình tĩnh đến mức lãnh đạm trước mọi biến cố. Không gì có thể khiến chúng xao động. Jack từng chứng kiến vẻ hạnh phúc trong đôi mắt ấy, khi anh và Kate thông báo hai người sẽ đính hôn, nhưng ngoài ra phần lớn thời gian nhìn vào đó anh chỉ thấy nỗi buồn. Nhưn ngay lúc này đây Jack còn nhận ra hai cảm xúc anh chưa bao giờ thấy trong mắt Luther Whitney. Anh nhìn thấy nỗi sợ hãi. Và anh nhìn thấy cả lòng hận thù. Và Jack không chắc điều gì trong hai thứ đó đang giày vò Luther nhiều nhất.
“Luther, bác đang gặp rắc rối à?”
Luther rút ví ra và bất chấp sự phản đối của Jack, thanh toán tiền bữa ăn.
“Cùng đi dạo một vòng nhé.”
Một chiếc taxi đưa họ đến khu The Mall và hai người lặng lẽ bước tới một chiếc ghế băng dài đối diện với tòa lâu đài của bảo tàng Smithsonian. Không khí nửa đêm se lạnh thấm vào người họ khiến Jack phải dừng lại dựng cổ áo khoác lên. Jack ngồi xuống ghế trong khi Luther vẫn đứng và châm một điếu thuốc lá.
“Bác mới hút à?” Jack nhìn làn khói lơ lửng tan dần trong màn đêm trong trẻo.
“Ở cái tuổi như ta thì còn quan tâm làm quái gì chứ?” Luther liệng que diêm xuống và lấy mũi giày vùi nó xuống đất. Lão ngồi xuống ghế.
“Jack, ta muốn cháu giúp ta một chuyện.”
“Được ạ.”
“Cháu còn chưa nghe ta nói đó là chuyện gì mà.” Luther đột nhiên đứng dậy. “Cháu có ngại đi bộ không? Các khớp xương của ta cứng đơ rồi.”
Hai người vừa bước qua Đài tưởng niệm Washington và đang hướng về phía Điện Capitol thì Luther bỗng phá vỡ sự im lặng.
“Ta đang mắc kẹt, Jack ạ. Bây giờ thì chưa đến nỗi nào, nhưng ta có cảm giác mọi chuyện sẽ ngày một tệ hơn và sớm muộn thì nó cũng sẽ xảy ra.” Luther không hề nhìn anh, dường như lão đang lơ đăng nhìn đâu đó phía trên cả mái vòm khổng lồ của Điện Capitol.
“Ngay lúc này đây ta không chắc là mọi chuyện sẽ xoay vần theo hướng nào, nhưng nếu nó diễn ra theo hướng mà ta nghĩ, thì có lẽ ta sẽ cần đến một luật sư, và ta muốn chọn cháu, Jack. Ta không muốn một thằng luật sư khốn nạn, và lại càng không cần một thằng luật sư tay mơ. Cháu là luật sư bào chữa giỏi nhất mà ta biết, trong khi ta đã biết rất nhiều đám luật sư, biết quá rõ là khác.”
“Cháu không còn là luật sư bào chữa nữa, bác Luther. Cháu chỉ giải quyết các hợp đồng kinh tế.” Đúng lúc đó Jack chợt giật mình nhận ra bây giờ anh giống một doanh nhân hơn là một luật sư đúng nghĩa. Một ý nghĩ cũng không thật sự dễ chịu cho lắm.
Dường như Luther không hề nghe thấy anh nói gì. “Không phải là bào chữa không công. Ta sẽ trả tiền cho cháu. Nhưng ta muốn ai đó ta có thể tin tưởng, và cháu là người duy nhất ta tin tưởng, Jack ạ.” Luther đứng lại và quay sang nhìn chàng thanh niên, chờ đợi một câu trả lời.
“Luther, bác có muốn nói cho cháu biết có chuyện gì không?”
Luther lắc đầu dứt khoát. “Chỉ trừ khi ta buộc phải nói thôi. Chuyện đó sẽ chẳng mang lại cho cháu hay bất kỳ ai khác điều gì tốt đẹp.” Lão vẫn trừng trừng nhìn Jack cho đến khi anh bắt đầu thấy khó chịu.
“Nhưng ta phải nói cho cháu biết, Jack, nếu cháu là luật sư của ta trong vụ này, là tình hình có thể sẽ rất nguy hiểm.”
“Ý bác là sao cơ ạ?”
“Ta muốn nói là vụ này có thể khiến nhiều người bị tổn thương, Jack. Thực sự bị tổn thương, mãi mãi.”
Jack cũng đứng hẳn lại. “Nếu cháu hiểu đúng hoàn cảnh mà bác đang nói, thì cách tốt nhất sẽ là dàn xếp với cơ quan điều tra, xin cấp quyền miễn trừ truy tố và lặn mất tăm theo Chương trình Bảo vệ Nhân chứng. Rất nhiều người cũng làm theo cách đó. Đó cũng không phải là ý tưởng tồi đâu.”
Luther phá lên cười. Lão cười sằng sặc cho đến khi lão nghẹn và cúi gập người xuống ho sặc sụa, làm quặn tất cả những gì ít ỏi có trong dạ dày của mình. Jack giúp lão đứng dậy. Anh chợt nhận thấy là tay chân lão già đang run rẩy. Nhưng anh không nhận ra rằng chúng đang run rẩy vì giận dữ. Cơn bộc phát cảm xúc này khác với con người của Luther mà Jack vẫn biết đến nỗi anh cảm thấy sởn hết cả da gà. Anh cũng để ý là Luther đang toát mồ hôi cho dù hơi thở của lão tạo thành những đám mây nhỏ trong màn đêm lạnh giá.
Cuối cùng Luther cũng trấn tĩnh lại. Lão hít một hơi dài và không giấu nổi vẻ bối rối.
“Cảm ơn cháu vì lời khuyên, cứ gửi hóa đơn cho ta. Ta phải đi.”
“Đi? Bác định đi đâu bây giờ? Cháu muốn biết có chuyện gì đang xảy ra, bác Luther.”
“Trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra với bác—”
“Chết tiệt thật, bác Luther, cháu mệt mỏi với cái trò giấu giấu diếm diếm này lắm rồi.”
Mắt Luther nheo lại thành hai cái khe hẹp. Sự tự tin đột nhiên quay lại với một vẻ hung hãn lạ thường. “Tất cả những gì ta làm đều có lý do, Jack. Nếu như ta không nói với cháu toàn bộ câu chuyện ngay lúc này, thì tốt nhất cháu hãy tin rằng ta có lý do chó chết của mình. Bây giờ thì có thể cháu chưa hiểu, nhưng ta làm như thế này cũng chỉ để bảo đảm an toàn cho cháu thôi. Ta đã không làm phiền cháu hôm nay nếu như ta không cần phải biết cháu có sẵn sàng bào chữa cho ta hay không trong trường hợp ta cần đến cháu. Vì nếu cháu chưa sẵn sàng, hãy quên cuộc trò chuyện này đi, và cũng quên ta đi.”
“Bác nghiêm túc đấy chứ?”
“Nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào hết, Jack.”
Hai người đứng im lặng nhìn nhau như hóa đá. Những hàng cây phía sau Luther đã rụng gần hết lá. Những cành trơ trụi của chúng vươn thẳng lên trời, như những tia chớp bị đông cứng tại chỗ.
“Cháu sẽ giúp bác, Luther.” Bàn tay của Luther nhanh chóng bắt chặt lấy tay Jack và chỉ một phút sau Luther Whitney cũng biến mất trong màn đêm.
Chiếc taxi thả Jack xuống trước tòa chung cư. Cột điện thoại trả tiền ở ngay bên kia đường. Anh đứng lại một lát, thu hết sức lực và can đảm cho những gì anh chuẩn bị làm lúc này.
“Alo?” Giọng nói khàn đặc vì ngái ngủ cất lên.
“Kate?”
Jack đếm từng giây một trong khi chờ cô tỉnh ngủ và nhận ra giọng nói của anh.
“Chúa ơi, Jack, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Anh qua chỗ em được không?”
“Không, anh không được. Em tưởng chúng ta đã nói mọi chuyện đâu vào đấy rồi.”
Anh im lặng một lát, ghìm lòng mình lại. “Không phải chuyện đó.” Anh lại dừng lại. “Chuyện về bố em.”
Khoảng im lặng kéo dài ở đầu dây bên kia thật khó mà diễn giải.
“Ông ấy làm sao?” Giọng cô không đến nỗi lạnh lùng như anh vẫn sợ.
“Ông đang gặp rắc rối.”
Sự lạnh lùng quen thuộc đã quay trở lại. “Thì sao? Thế quái nào mà đến giờ chuyện đó vẫn làm anh ngạc nhiên là sao nhỉ?”
“Anh muốn nói là ông ấy gặp rắc rối nghiêm trọng. Ông vừa xuất hiện và rất sợ hãi mà không chịu nói thật là có chuyện gì.”
“Jack, muộn lắm rồi, mà cho dù bố em có dính vào bất kỳ—”
“Kate, ông ấy đang rất sợ hãi, ý anh là thực sự sợ hãi. Sợ hãi đến như muốn từ bỏ.”
Lại là một sự im lặng kéo dài. Jack thầm hình dung ra trong đầu cô đang nghĩ đến người đàn ông mà cả cô và anh đều hiểu quá rõ. Luther Whitney mà sợ hãi ư? Nghe thật vô lý làm sao. Công việc mà lão theo đuổi bắt buộc đòi hỏi một người có thần kinh thép. Cho dù không phải là một người bạo lực nhưng toàn bộ cuộc đời lão vẫn luôn ở bên bờ vực nguy hiểm.
Cô hỏi cụt lủn. “Anh đang ở đâu?”
“Ngay bên kia phố nhà em.”
Jack ngẩng lên và nhận ra một bóng người thanh mảnh vừa bước tới một cửa sổ của tòa nhà và đang nhìn ra ngoài. Anh vẫy tay.
Cánh cửa mở ra sau tiếng gõ của Jack và anh nhìn thấy cô rút vào trong bếp nơi đã có tiếng cốc chén va vào nhau lanh canh, tiếng vòi nước chảy và tiếng bếp ga được bật lên. Anh nhìn quanh căn phòng, rồi bước hẳn vào trong cánh cửa, bất giác cảm thấy mình thật chẳng khác gì một thằng ngốc.
Một phút sau cô bước ra. Cô đang khoác trên người một tấm áo choàng tắm dày bằng vải bông dài đến chấm mắt cá. Cô đi chân trần. Jack chợt nhận ra anh đang chằm chằm nhìn xuống chân cô. Cô cũng nhìn theo ánh mắt của anh rồi lại ngẩng lên nhìn anh. Anh giật mình trấn tĩnh lại.
“Mắt cá chân em thế nào rồi? Trông có vẻ ổn.” Anh mỉm cười.
Cô cau mày và xẵng giọng, “Muộn rồi, Jack. Ông ấy làm sao?”
Anh bước vào gian phòng khách nhỏ xíu và ngồi xuống. Cô đứng trước mặt anh.
“Ông gọi cho anh cách đây vài giờ. Bọn anh đi ăn một chút ở cái nhà hàng nhỏ bên cạnh chợ Đông rồi bắt đầu đi dạo một lát. Ông bảo là ông cần anh giúp một chuyện. Rằng ông đang gặp rắc rối. Rắc rối nghiêm trọng với những kẻ có thể làm hại ông bất kỳ lúc nào. Thậm chí có thể là cái chết.”
Ấm đun nước trên bếp bắt đầu reo sôi. Cô giật mình đứng dậy. Anh nhìn cô đi vào bếp, hình ảnh cặp mông tròn trịa hoàn hảo của cô hằn trên làn vải của tấm áo choàng làm vô số ký ức hạnh phúc chợt ùa về trong Jack, cho dù anh chỉ muốn chúng để cho anh được yên. Cô quay lại với hai tách trà.
“Giúp chuyện gì?” Cô nhấp một ngụm trà. Jack để nguyên tách trà của mình trên bàn nơi cô đã đặt xuống.
“Ông bảo cần một luật sư bào chữa. Có thể ông cần một luật sư. Mặc dù vẫn có khả năng mọi chuyện diễn ra theo hướng nào đó mà ông không cần nữa. Nhưng tóm lại là ông muốn anh làm luật sư cho mình.”
Cô đặt tách trà của mình xuống. “Thế thôi à?”
“Thế còn chưa đủ sao?”
“Có thể là đủ đối với một công dân lương thiện, đáng kính trọng, nhưng với ông ấy thì không.”
“Lạy Chúa, Kate, ông ấy đang sợ hãi. Anh chưa bao giờ thấy ông sợ hãi cả, em thì sao?”
“Em đã thấy tất cả những gì em cần thấy ở ông ấy rồi. Ông ấy chọn cách sống như vậy và giờ có vẻ như ông ấy đang bị quả báo.”
“Vì Chúa, ông ấy là bố em cơ mà.”
“Jack, em không muốn nói chuyện này nữa.” Cô chống tay đứng dậy.
“Thế nếu có chuyện xảy ra với ông ấy thì sao? Thì sao?”
Cô lạnh lùng nhìn anh. “Cứ để nó xảy ra. Đó không phải vấn đề của em.”
Jack đứng dậy và chuẩn bị bước đi. Nhưng rồi anh quay ngoắt lại, mặt đỏ bừng vì giận dữ. “Anh sẽ kể lại cho em biết tang lễ diễn ra như thế nào. Mà nghĩ đi nghĩ lại, em quan tâm làm quái gì chứ nhỉ? Cam đoan là anh sẽ mang cho em một bản sao giấy chứng tử để em bổ sung vào sổ của mình.”
Anh không nghĩ là cô nhanh đến thế, nhưng anh sẽ còn cảm thấy cái tát đau điếng đó suốt cả tuần tiếp theo, cứ như thể có người vừa tạt acid lên má anh, một cách diễn tả chính xác mà ngay lúc này thì anh chưa nhận ra ngay được.
“Làm sao anh dám?” Mắt cô bừng bừng giận dữ nhìn xoáy vào mặt Jack trong khi anh chậm rãi xoa mặt.
Rồi nước mắt cô trào ra nức nở, ngay lập tức chúng rơi xuống thấm vào vạt trước của chiếc áo choàng.
Anh khẽ khàng nói, một cách bình tĩnh nhất có thể, “Đừng có bắn sứ giả, Kate. Anh đã nói với Luther rồi, và giờ anh muốn nói với em, cuộc sống quá ngắn ngủi cho cái trò giận hờn vớ vẩn này. Anh đã không còn cả bố lẫn mẹ từ rất lâu rồi. Được, em có lý do để không thích ông ấy, tốt thôi. Tùy em. Nhưng ông ấy yêu em, lúc nào cũng quan tâm đến em bất kể em nghĩ ông ấy đã làm hỏng cuộc đời em như thế nào chăng nữa, và em phải tôn trọng tình yêu đó. Đó là lời khuyên của anh đối với em, còn nghe hay không thì tùy.”
Anh bước ra phía cửa, nhưng một lần nữa cô đứng chắn trước mặt anh.
“Anh chẳng biết cái quái gì về chuyện này cả.”
“Tốt, anh chẳng biết quái gì hết. Em ngủ tiếp đi, anh dám chắc là em sẽ ngủ tiếp được ngay ấy mà, chẳng có gì là quan trọng trong đầu em cả.”
Cô chụp lấy cổ áo khoác của anh mạnh đến nỗi làm anh dúi người về phía trước, cho dù anh nặng hơn cô đến bốn chục cân.
“Tôi mới chỉ hai tuổi khi ông ấy phải vào tù lần gần đây nhất. Tôi chín tuổi ông ấy mới ra tù. Anh có hiểu thế nào là nỗi tủi nhục của một đứa bé có bố đi tù không? bố của nó sống bằng nghề ăn cắp của người khác! Khi đến trường, bọn trẻ con bao giờ cũng có màn giới thiệu và khoe khoang về bố mẹ mình, bố đứa này là bác sĩ, bố đứa kia là tài xế xe tải, rồi đến lượt mình, và cô giáo khinh khỉnh nhìn xuống rồi nói với cả lớp rằng bố của Kate phải đi xa vì ông ấy đã làm một chuyện không tốt, và thế là cô giáo bỏ qua lượt của tôi để chuyển sang đứa khác!
“Ông ấy chưa bao giờ ở bên chúng tôi cả. Chưa bao giờ! Mẹ suốt ngày lo lắng đến phát ốm vì ông ấy. Nhưng lúc nào bà cũng tin ông ấy, đến tận phút cuối cùng. Chính bà đã dung túng cho ông ấy.”
“Thì cuối cùng chẳng phải mẹ em đã ly dị ông ấy sao, Kate.” Jack nhẹ nhàng nhắc cô.
“Bởi vì đó là lựa chọn duy nhất của bà khi ấy. Và cũng chỉ là khi cuộc đời bà bước sang một ngã rẽ hoàn toàn khác. Bà bị chẩn đoán là mắc ung thư vú và chỉ sáu tháng sau đó bà qua đời.”
Kate dựa người vào tường. Trông cô như kiệt sức, chứng kiến cảnh tượng đó thật đau lòng. “Và anh có biết điều điên rồ nhất là gì không? Bà chưa bao giờ hết yêu ông ấy. Sau tất cả những gì chó chết nhất mà ông ấy bắt bà phải trải qua.” Kate lắc đầu, chính cô cũng không thể tin nổi những lời cô vừa thốt ra. Cô ngẩng lên nhìn Jack, môi cô vẫn còn run rẩy.
“Nhưng chẳng sao, chỉ mình tôi cũng có đủ căm thù cho cả hai mẹ con rồi.” Cô trừng trừng nhìn anh, trên mặt cô toát lên vẻ gì đó lẫn lộn giữa kiêu hãnh và dứt khoát rất ngang ngạnh.
Jack không biết lúc này trong lòng anh là cảm giác kiệt sức và chán nản đến rã rời hay là cảm giác ức chế suốt bao năm qua vì không thể nói hết ra những gì anh muốn nói. Suốt bao năm chứng kiến vở bi kịch này. Và suốt ngần ấy thời gian anh đã phải gác lại nó qua một bên chỉ để chiều chuộng tình yêu và sắc đẹp của người phụ nữ đang đứng trước mặt anh lúc này. Theo cách mà anh cho là hoàn hảo nhất.
“Đó là cách nghĩ của em về công lý sao, Kate? Đủ căm thù là có thể cân bằng với đủ yêu thương, và tất cả thể là hòa sao?”
Cô bước lùi lại. “Anh đang nói gì vậy?”
Anh bước sấn về phía trước trong khi cô vẫn lùi dần vào căn phòng nhỏ. “Anh đã phải nghe cái trò kể khổ này của em phát ngán đến tận cổ rồi. Em nghĩ rằng em là người bảo vệ hoàn hảo cho các nạn nhân và những người bị tổn thương sao? Chẳng có gì cao quý như thế đâu. Không phải vì em, vì anh, hay vì bố em. Lý do duy nhất khiến em lúc nào cũng hăm hở truy tố bất kỳ tên khốn nào lọt vào tay em là bởi vì Luther làm em bị tổn thương. Cứ mỗi lần kết tội được ai đó em lại hình dung thêm một chiếc đinh được đóng sâu vào tim bố mình.”
Cô lại giang tay tát thẳng vào mặt anh. Lần này anh bắt được và nắm chặt. “Cuộc sống của em từ khi trưởng thành đến giờ chỉ tập trung vào mỗi việc là trả thù ông ấy. Vì tất cả những tội lỗi, những điều tổn thương ông ấy đã gây ra. Vì đã không bao giờ ở bên mẹ con em.” Anh bóp chặt tay Kate đến khi anh thấy cô hổn hển vì đau. “Đã có lúc nào em dừng lại để nghĩ rằng có thể chính em cũng chưa bao giờ ở bên ông ấy không?”
Anh buông tay cô ra và nhìn cô đứng đó, trừng trừng nhìn anh, chưa bao giờ anh nhìn thấy vẻ mặt của cô như lúc này.
“Em có hiểu rằng Luther yêu em nhiều đến nỗi ông ấy không bao giờ tìm cách liên lạc với em, không bao giờ cố trở thành một phần trong cuộc sống của em, bởi vì ông ấy biết là em muốn như vậy? Người con gái duy nhất của Luther sống cách nhà chỉ có vài dặm vậy mà ông bị cắt hoàn toàn khỏi cuộc đời cô ấy. Đã bao giờ em nghĩ đến việc ông ấy cảm thấy như thế nào chưa? Đã có lúc nào lòng căm thù của em để em làm việc đó chưa?”
Cô lặng thinh không trả lời.
“Đã bao giờ em tự hỏi tại sao mẹ em lại yêu ông ấy nhiều đến thế? Chẳng nhẽ hình ảnh của em về Luther Whitney lại méo mó thảm hại đến nỗi em không thể hiểu nổi mẹ em yêu ông ấy ở điểm gì sao?”
Anh chụp tay lên hai vai cô và lắc mạnh. “Đã bao giờ lòng căm thù chết tiệt của em để cho em cảm thấy thương xót chưa? Đã bao giờ nó để em yêu thương một điều gì chưa, Kate!”
Anh đẩy cô ra. Cô loạng choạng lùi lại, mắt cô vẫn trừng trừng dán chặt vào mặt anh.
Anh ngập ngừng một lát. “Sự thật là, thưa quý cô, cô không xứng đáng với ông ấy.” Anh ngừng lại rồi quyết định nói nốt. “Cô không xứng đáng được yêu thương.”
Trong một tích tắc cuồng nộ cô nghiến răng, mặt cô méo mó vì phẫn uất. Cô gào lên và lao thẳng vào anh, đấm thùm thụp lên ngực Jack và tát anh tới tấp. Lúc này anh chẳng còn cảm nhận được cú đánh nào vào mình khi anh thấy nước mắt giàn giụa trên má có.
Cuộc tấn công của cô chấm dứt đột ngột cũng như khi nó bắt đầu. Hai tay cô cứng đờ như đúc bằng chì, vẫn níu chặt lấy cổ áo khoác của Jack. Đúng lúc đó cô bắt đầu thở hổn hển rồi thả tay, sụp người xuống sàn, nước mắt cứ thế trào ra, tiếng nức nở vọng khắp trong căn phòng bé xíu.
Anh nâng cô dậy và nhẹ nhàng đặt cô lên ghế sofa.
Anh quỳ xuống bên cạnh Kate, để mặc cho cô khóc. Kate khóc rất lâu, người cô cứ rung bần bật, hết cứng đờ lại mềm oặt đi đến lúc Jack cũng cảm thấy mình đang mỏi dần, hai tay anh ướt đẫm, sền sệt. Cuối cùng anh choàng tay ôm quanh người cô, kéo cô áp vào ngực mình. Những ngón tay mảnh dẻ của cô bám chặt vào áo khoác của anh trong khi cơ thể của họ cũng run rẩy và thổn thức một lúc lâu.
Khi cơn chấn động đã qua đi cô chậm rãi ngồi dậy, mặt cô đỏ bừng, nhòe nhoẹt nước mắt.
Jack lùi lại.
Cô không nhìn anh. “Đi đi, Jack!”
“Kate—”
“Đi đi!” cô hét lên bằng giọng thật yếu ớt, mệt mỏi. Cô giơ tay lên bưng kín mặt.
Anh quay người và bước ra cửa. Khi xuống đến đường anh quay lại nhìn tòa nhà của cô. Bóng cô vẫn in rõ trên khung cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhưng không phải nhìn anh. Cô đang tìm kiếm điều gì đó, anh cũng không chắc là điều gì nữa. Có lẽ ngay chính cô cũng không biết. Trong khi anh đứng nhìn, cô quay người bước khỏi cửa sổ. Một lát sau ánh điện trong căn hộ của cô vụt tắt.
Jack dụi mắt, quay người lại và chậm chạp bước đi trên phố, hướng về nhà mình sau một trong những ngày dài nhất trong cuộc đời anh từng trải qua.
"Chó chết thật! Từ bao giờ?" Seth Frank gầm lên bên cạnh chiếc xe.
Viên cảnh sát tuần tra trẻ măng của Hạt Fairfax hoàn toàn không hiểu tầm quan trọng của chuyện này và cũng sững sờ trước cơn giận dữ của viên thanh tra.
“Chúng tôi tìm thấy bà ấy cách đây một giờ; một người chạy bộ buổi sáng trông thấy chiếc xe và gọi điện báo.”
Frank đi vòng quanh chiếc xe và nhòm vào trong từ phía ghế hành khách. Khuôn mặt trông rất thanh thản, hoàn toàn khác so với xác chết gần đây nhất mà anh nhìn thấy. Mái tóc dài không buộc, xõa xuống hai bên thành ghế của chiếc xe và chạm xuống mặt sàn. Trông Wanda Broome như một người đang ngủ say.
Ba tiếng sau công việc điều tra hiện trường đã hoàn tất. Họ tìm được bốn viên thuốc trên ghế trước của chiếc xe. Kết quả khám nghiệm tử thi sau đó cho thấy Wanda Broome chết vì sử dụng quá liều thuốc digitalis, bà ta mua bằng đơn của mẹ mình nhưng rõ ràng là không bao giờ chuyển lại cho bà cụ. Wanda Broome đã chết được khoảng hai giờ khi họ tìm thấy xác trong xe trên một con đường đất vắng vẻ chạy vòng quanh chiếc hồ nhỏ nằm cách biệt thự của Sullivan khoảng 12 kilomet, ngay sát ranh giới hạt. Chỉ có thêm một chứng cứ cụ thể nữa, đang được để trong túi nylon do Frank mang về trụ sở sau khi được sự đồng ý của cơ quan cảnh sát hạt Fairfax. Đó là một mẩu giấy nhỏ được xé ra từ quyển sổ ghi chép có gáy xiên lỗ. Nét chữ phụ nữ, mềm mại và cầu kỳ. Những từ cuối cùng của Wanda là một lời cầu xin tha thứ tuyệt vọng. Nỗi ân hận toát lên từ ba chữ:
Tôi xin lỗi.
Frank lái xe quay về trên con đường mòn quanh co đầy những bụi cây mọc rậm rạp tối tăm, qua đầm lầy mù sương. Anh đã làm bung bét tất cả. Anh không bao giờ nghĩ rằng Wanda Broome lại có thể tự sát. Lý lịch của người phụ nữ cho thấy bà ta là một người biết sống sót qua mọi hoàn cảnh cơ mà. Frank cảm thấy tiếc cho người phụ nữ, nhưng đồng thời anh cũng tức giận vì sự ngu ngốc của bà ta. Lẽ ra bà ta có thể có một thỏa thuận miễn trừ truy tố, một thỏa thuận thật êm đẹp! Rồi anh nhận ra rằng linh cảm của anh về bà ta trước đó là hoàn toàn chính xác. Wanda Broome là một người thực sự trung thành. Bà ta đã trung thành với Christine Sullivan và không thể sống với sự giày vò rằng, dù vô tình, chính mình đã góp phần dẫn đến cái chết của cô ta. Một phản ứng hoàn toàn có thể hiểu được, cho dù là thật đáng tiếc. Nhưng với cái chết của bà ta, cơ hội tốt nhất, và có lẽ cũng là duy nhất của Frank để có thể tóm được con cá lớn cũng chết theo.
Ký ức về Wanda Broome nhanh chóng chìm sâu vào trong tiềm thức khi anh tập trung trở lại vào việc làm thế nào để đưa ra trừng trị trước công lý kẻ lúc này đã là nguyên nhân gây ra cái chết của hai người phụ nữ.
"Ôi, mẹ khỉ, Tarr, là hôm nay à?" Jack sững sờ nhìn vị khách hàng đang đứng ở khu lễ tân của Patton, Shaw. Trông ông ta lạc lõng ở nơi này chẳng khác gì một con chó lai hung hăng lạc giữa cuộc thi chó nòi danh giá.
“Mười giờ ba mươi. Giờ là mười một giờ mười lăm, có nghĩa là tôi sẽ được tính bốn mươi lăm phút miễn phí nhỉ? Tiện đây cũng nói thật, trông cậu như thằng chết trôi ấy.”
Jack cúi xuống nhìn bộ vest nhàu nhĩ của mình và giơ tay lên vuốt mái tóc chưa kịp chải. Đồng hồ sinh học của anh vẫn đang chạy theo giờ Ukraine, hơn nữa đêm qua hoàn toàn thức trắng, nên càng khiến cho bộ dạng của anh thêm tồi tệ.
“Tin tôi đi, trông thế này còn khá hơn nhiều so với cảm giác bên trong của tôi đấy.”
Hai người thân mật bắt tay nhau. Tarr đã ăn mặc rất chỉnh tề cho cuộc hẹn ngày hôm nay, có nghĩa là chiếc quần jeans không thủng lỗ chỗ, và ông ta xỏ tất với đôi giày chơi tennis. Chiếc áo khoác bằng vải nhung kẻ là di sản của những năm đầu thập kỷ 1970, còn mái tóc thì vẫn như mọi khi với lọn xoăn và bện lòa xòa.
“Này, chúng ta có thể để hôm khác cũng được mà, Jack. Tôi không lạ gì cái cảm giác mụ mị sau cơn say.”
“Không đời nào, nhất là khi anh đã ăn diện ngất trời thế này. Qua phòng tôi đi. Tất cả những gì tôi cần là kiểm tra lại một vài thông tin thôi. Sau đó tôi sẽ đãi anh ăn trưa.”
Đến lúc hai người bắt đầu khoác tay nhau đi dọc sảnh, Lucinda, luôn kỹ tính và chỉn chu trong vấn đề giữ gìn hình ảnh của hãng, mới thở phào nhẹ nhõm. Đã có hơn một đối tác chính của Patton, Shaw bước qua khu vực lễ tân do cô phụ trách với vẻ kinh hoàng đến cùng cực khi nhìn thấy Tarr Crimson. Các bản thông báo chấn chỉnh sẽ sớm được phát hành trong tuần này.
“Tôi xin lỗi, Tarr, mấy hôm nay tôi chạy bở cả hơi tai.” Jack ném chiếc áo khoác lên một cái ghế và nhăn mặt ngồi xuống sau một chồng tài liệu dày cả gần gang tay xếp cao ngất trên bàn.
“Có nghe nói cậu đi nước ngoài. Hy vọng đó là một nơi vui vẻ.”
“Đâu được như thế. Công việc của ông thế nào?”
“Phất như diều. Chắc chỉ một thời gian ngắn nữa thôi cậu có thể coi tôi là một thân chủ xứng đáng. Làm cho dạ dày mấy tay đối tác chính trong hãng cảm thấy dễ chịu hơn mỗi khi họ thấy tôi ngồi chờ trong sảnh đợi.”
“Mặc xác họ, Tarr, ông vẫn thanh toán các hóa đơn kia mà.”
“Nhưng thà là một khách hàng to bự và chỉ thanh toán một phần hóa đơn còn hơn là một khách hàng nhỏ và thanh toán toàn bộ.”
Jack mỉm cười. “Ông hiểu quá rõ chúng tôi rồi còn gì, phải không?”
“Này, anh bạn, chỉ cần nắm được một thuật toán thôi là những cái khác tự giải hết.”
Jack mở hồ sơ của Tarr và lướt nhanh qua một lượt.
“Vậy là ngày mai một công ty S-corp mới của ông sẽ được thành lập. Ở Delaware với giấy phép kinh doanh do Thành phố cấp. Đúng không?”
Tarr gật đầu.
“Vậy kế hoạch kinh doanh của ông là thế nào đây?”
Tarr rút ra một tập tài liệu, “Tôi có sẵn danh sách khách hàng tiềm năng đây. Hợp đồng giống như lần trước. Tôi có được áp dụng mức giá ưu đãi không nhỉ?” Tarr mỉm cười. Ông ta quý Jack, nhưng làm ăn là làm ăn.
“Có, lần này ông sẽ không phải trả tiền cho một luật sư tay mơ chưa có kinh nghiệm trong những vụ làm ăn như thế nữa.”
Cả hai cùng mỉm cười.
“Tôi sẽ giảm giá đến mức tối thiểu, Tarr, như mọi khi. Mà nhân tiện thì công ty mới này sẽ hoạt động trong lĩnh vực gì nhỉ?”
“Tham gia đầu tư nghiên cứu một số công nghệ mới trong lĩnh vực theo dõi, giám sát.”
Jack ngẩng đầu lên khỏi chồng tài liệu trước mặt. “Giám sát? Đó đâu phải là lĩnh vực sở trường của ông nhỉ?”
“À, thì thuận theo nhu cầu thị trường thôi. Hiện tại thì công việc kinh doanh nói chung đang đi xuống. Nhưng giỏi giang như tôi thì phải nhận biết khi nào thị trường này hết hấp dẫn và bắt đầu tìm kiếm những cơ hội mới. Nhu cầu giám sát cho khối tư nhân vẫn luôn ở mức cao. Chưa kể bây giờ xu hướng đang gia tăng từ phía các lực lượng hành pháp nữa.”
“Nghe thật mỉa mai đối với một người từng ngồi tù ở hầu hết các thành phố lớn của nước Mỹ những năm 60.”
“Này, toàn là vì những nguyên nhân tốt đẹp cả đấy chứ. Nhưng ai rồi cũng trưởng thành mà.”
“Vậy nó hoạt động như thế nào?”
“Hai cách. Thứ nhất, những vệ tinh tầm thấp được kết nối trực tiếp với các trạm theo dõi của cảnh sát ở các thành phố trung tâm. Những con chim này sẽ quét theo các khu vực được lập trình trước. Chúng sẽ phát hiện rắc rối và gần như đồng thời truyền tín hiệu về trạm theo dõi, cung cấp những thông tin liên quan một cách chính xác. Đối với cảnh sát, đó sẽ là hoạt động giám sát theo thời gian thực. Cách thứ hai liên quan đến các hoạt động lắp đặt các thiết bị giám sát, cảm ứng và thiết bị theo dõi kiểu quân sự trên đỉnh các cột điện thoại, hoặc ngầm dưới đất với các thiết bị cảm ứng bề mặt ở mặt ngoài các tòa nhà. Tất nhiên là vị trí chính xác của chúng sẽ được bảo đảm tuyệt mật. Nhưng chủ yếu chúng sẽ được triển khai ở những khu vực có tỷ lệ tội phạm tồi tệ nhất. Trong trường hợp có chuyện xảy ra, đội cơ động của cảnh sát sẽ có mặt ngay lập tức.”
Jack lắc đầu. “Tôi đang nghĩ đến một số quyền tự do cá nhân có thể bị xâm phạm.”
“Tôi biết mà. Nhưng phải nói là cách này hiệu quả đấy.”
“Cho đến khi bọn xấu lặn mất tăm.”
“Khá là khó để mà chạy trốn khỏi một cái vệ tinh đâu, Jack.”
Jack lắc đầu và quay lại với tập hồ sơ của mình.
“Mà này, kế hoạch cưới xin của cậu thế nào rồi?”
Jack ngẩng lên. “Tôi không biết, tôi cố gắng đứng ngoài cuộc trong vụ này.”
Tarr phá lên cười. “Mẹ khỉ, Julie và tôi cưới nhau chỉ mất đúng 20 đô-la đấy, cả kể tuần trăng mật. Bọn tôi trả tiền thủ tục đăng ký kết hôn mất mười đô-la, mua một chiếc va-li của Michelob bằng số còn lại, rồi phóng chiếc Harley xuống Miami ngủ trên bãi biển. Quãng thời gian thật là tuyệt cú mèo.”
Jack mỉm cười, lắc đầu. “Tôi nghĩ chắc nhà Baldwin đang trù tính cái gì đó trang trọng hơn thế một chút. Mặc dù tôi thấy cách của ông nghe hấp dẫn hơn nhiều.”
Tarr nhìn anh với ánh mắt dò hỏi, như vừa nhớ ra chuyện gì. “Này, thế chuyện gì xảy ra với cô nàng mà cậu hẹn hò hồi còn là luật sư cho đám tội phạm ở cái thành phố công bằng này ấy nhỉ? Kate, đúng không?”
Jack cúi gằm mặt xuống bàn. “Bọn tôi quyết định đường ai người nấy đi,” anh nói khẽ.
“Hừm, lúc nào tôi cũng nghĩ cô cậu trông có vẻ rất đẹp đôi.”
Jack ngước lên nhìn ông ta, anh liếm môi rồi nhắm nghiền mắt trong giây lát trước khi trả lời. “Nhiều khi, cái vẻ ngoài cũng đánh lừa con người ta đấy.”
Tarr chăm chú nhìn mặt anh. “Cậu chắc chứ?”
“Chắc.”
Sau bữa trưa và khi đã làm xong một số công việc còn tồn đọng, Jack trả lời một nửa số tin nhắn trên điện thoại của mình và quyết định để số còn lại cho ngày hôm sau. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và bất giác những ý nghĩ trong đầu lại tập trung hoàn toàn vào Luther Whitney. Jack chỉ có thể phỏng đoán về những rắc rối mà lão đang vướng phải lúc này. Điều khó hiểu nhất trong chuyện này là Luther vẫn luôn là một người cô độc trong cuộc sống riêng tư cũng như trong công việc của lão. Ngay từ hồi còn làm ở Văn phòng Luật sư công, Jack đã kiểm tra lại những vụ án liên quan đến Luther. Lão toàn hành động một mình. Ngay cả trong những vụ án lão không bị bắt nhưng vẫn bị nghi ngờ và thẩm vấn cũng không chưa bao giờ liên quan đến người thứ hai. Liệu trong vụ này những người khác có thể là ai nhỉ? Chẳng lẽ Luther đã nẫng tay trên của một băng đảng nào đó? Nhưng Luther đã quá già đời trong cái nghề này nên không thể làm một việc khinh suất như vậy được. Lão biết thừa là không đáng liều mạng vô ích. Hay là những nạn nhân của lão chăng? Có thể họ không thể chứng minh được Luther đã phạm tội nhưng vẫn nuôi dưỡng mối hận thù dai dẳng đối với lão. Nhưng có ai lại hận thù đến mức ấy chỉ vì nhà mình bị trộm viếng thăm? Jack còn có thể hiểu nếu như có ai đó bị thương hoặc bị giết, nhưng Luther không bao giờ gây ra một tội ác như vậy.
Anh ngồi xuống bên chiếc bàn họp nhỏ của mình và ngẫm nghĩ lại về khoảnh khắc đêm hôm trước với Kate. Đó là trải nghiệm đau đớn nhất trong đời anh, thậm chí còn đau đớn hơn cả khi Kate rời bỏ anh cách đây bốn năm. Nhưng anh đã nói tất cả những gì cần phải nói.
Anh giụi mắt. Vào thời điểm này trong cuộc đời anh, gia đình Whitney không thực sự được chào đón. Nhưng anh đã hứa với Luther. Lại sao anh lại làm vậy chứ? Jack tháo bớt nút cà-vạt. Đến một lúc nào đó anh sẽ phải đoạn tuyệt với quá khứ, cắt đứt sợi dây liên kết kia đi, cho dù chỉ là để cho tinh thần của anh được thực sự thanh thản. Giờ đây Jack bắt đầu hy vọng anh sẽ không bao giờ phải thực hiện lời hứa về đặc ân với Luther.
Anh xuống khu bếp của hãng và quay lại với một lon soda lạnh, ngồi vào bàn và làm nốt những hồ sơ còn dang dở của tháng trước. Mỗi tháng hãng gửi hóa đơn cần thanh toán cho Baldwin Enterprises với tổng giá trị khoảng ba trăm nghìn đô-la, và khối lượng công việc mỗi ngày một nhiều hơn. Trong khi Jack đi vắng, Jennifer đã gửi thêm sang hai yêu cầu tư vấn mới sẽ đòi hỏi cả một trung đoàn luật sư cộng sự làm việc cật lực trong sáu tháng. Jack nhanh chóng tính phần lợi nhuận anh sẽ được chia trong quý và thầm huýt sáo khi nhìn kết quả xấp xỉ. Tất cả thật quá dễ dàng.
Mọi chuyện giữa anh và Jennifer đang được cải thiện. Bộ óc của Jack đang giục giã anh không được làm hỏng tiến trình đó. Cái cơ quan nằm bên ngực trái của anh lại không được quyết đoán như thế, nhưng anh đã bắt đầu nghĩ rằng đã tới lúc phải để cho khối óc chỉ huy cuộc sống của mình. Cũng không phải là mối quan hệ của hai người đã thay đổi. Đơn giản chỉ là anh đã thay đổi những kỳ vọng của mình vào mối quan hệ đó. Liệu như thế có phải là sự thỏa hiệp từ phía anh không nhỉ? Có lẽ. Nhưng ai dám nói rằng con người ta có thể sống trên đời mà không phải thỏa hiệp? Kate Whitney đã thử và nhìn xem bây giờ cô ra nông nỗi thế đấy.
Anh gọi điện đến văn phòng của Jennifer, nhưng cô không có trong phòng. Đi vắng cả ngày. Anh nhìn đồng hồ. Năm giờ ba mươi. Nếu không phải đi công tác xa, Jennifer Baldwin hiếm khi rời văn phòng trước tám giờ tối. Đêm qua khi anh thử gọi cho cô từ sân bay cũng không thấy có ai trả lời. Hy vọng là không có chuyện gì không hay.
Trong lúc anh còn đang băn khoăn không biết nên ra về hay chạy qua nhà cô một lát thì Dan Kirksen thò đầu vào.
“Tôi làm phiền cậu một lát được không, Jack?”
Jack ngần ngừ, Người đàn ông gầy choắt này và cái cà-vạt nơ của ông ta làm anh thấy bực mình, và anh biết chính xác lý do tại sao. Vốn là một kẻ khinh người hợm hĩnh, Kirksen chắc chắn sẽ đối xử với Jack như đối với một cục phân ngựa thối tha nếu không vì mối làm ăn nhiều triệu đô của anh. Và trên hết Jack biết thừa là cho dù thế nào chăng nữa, Kirksen vẫn muốn đối xử với anh như một cục phân không hơn không kém, và ông ta luôn khát khao chờ đợi cái ngày đạt được giấc mơ của mình.
“Tôi đang định về sớm một chút. Mấy hôm nay vất vả quá làm tôi mệt rũ cả người.”
“Tôi biết.” Kirksen mỉm cười. “Cả hãng đang bàn tán về chuyện đó. Tốt nhất là Sandy nên dè chừng—có thể thấy Walter Sullivan đang mê mẩn anh lắm rồi.”
Jack tự cười một mình. Lord là người duy nhất mà Kirksen muốn đá đít nhiều hơn Jack. Lord mà không có Sullivan thì sẽ dễ tấn công hơn. Jack có thể đọc được tất cả những ý nghĩ đó khi chúng ánh lên đằng sau cặp kính của lão đối tác phụ trách điều hành của hãng.
“Tôi không nghĩ Sandy có điều gì cần lo lắng cả.”
“Tất nhiên là không. Mà chuyện này cũng chỉ làm mất của anh vài phút thôi. Phòng họp số một.” Ông ta vụt biến mất, cũng bất ngờ như khi ông ta xuất hiện.
Có chuyện chết tiệt gì thế nhỉ? Jack tự hỏi. Anh vớ cái áo khoác và bước ra sảnh. Lúc đi ngang qua một vài cộng sự đồng nghiệp, Jack lại bắt gặp từ họ những cái liếc nhìn đầy ý nghĩa chỉ tổ càng khiến anh thấy băn khoăn, khó hiểu.
Cánh cửa trượt của phòng họp đang đóng chặt, đây là chuyện bất thường trừ phi bên trong có gì đó đang diễn ra. Jack giơ tay kéo một trong hai cánh cửa nặng trịch ra. Căn phòng tối om trước mặt anh bỗng bừng sáng, và Jack sững sờ khi nhận ra bữa tiệc hoành tráng đang bày ra trước mắt anh. Tấm băng-rôn treo trên bức tường cuối phòng đã nói lên tất cả: CHÚC MỪNG ĐỐI TÁC MỚI!
Lord đứng ở vị trí chủ trì bữa tiệc xa xỉ gồm toàn những đồ uống và thức ăn thượng hảo hạng đắt tiền nhất. Jennifer đang ở đây, cùng với bố và mẹ cô.
“Em rất tự hào về anh, anh yêu ạ.” Trước đó cô đã uống vài ly, đôi mắt mềm mại của cô cùng những cử chỉ vuốt ve dịu dàng mách bảo Jack rằng mọi chuyện đêm nay sẽ còn ngọt ngào hơn nhiều.
“Thì, chúng ta có thể cảm ơn bố em vì cái vị trí đối tác này.”
“Ừ, ừ, cưng à! Nếu không phải là do anh làm tốt, chắc chắn bố đã đá đít anh ngay lập tức rồi. Hãy công bằng với mình đi. Anh tưởng Sandy Lord và Walter Sullivan là những người dễ vừa lòng sao? Anh yêu, anh đã làm hài lòng Walter Sullivan, phải nói là làm ông ta ngỡ ngàng ấy chứ, từ trước đến giờ cũng mới chỉ có vài luật sư làm được như vậy thôi.”
Jack uống ực một hơi hết chỗ rượu còn lại trong cốc và ngẫm nghĩ về những gì Jennifer vừa nói. Nghe cũng hợp lý. Anh đã ghi điểm trong mắt Sullivan, và ai dám nói rằng Ransome Baldwin sẽ không chuyển mối làm ăn của của ông ta sang hãng khác nếu Jack không xứng đáng với trọng trách đó?
“Có lẽ em nói đúng.”
“Tất nhiên là em đúng, Jack. Nếu hãng luật này là một đội bóng bầu dục, thì chắc anh phải là Cầu thủ xuất sắc nhất hoặc Tân binh ấn tượng nhất của năm, thậm chí là cả hai.” Jennifer lấy thêm một cốc đồ uống mới và choàng tay quanh eo Jack.
“Và quan trọng hơn cả là từ bây giờ anh hoàn toàn có thể chu cấp cho em theo cách sống mà em đã quá quen rồi.” Cô cấu nhẹ tay anh.
“Quá quen rồi. Chính xác! Phải nói là ngay từ khi mới sinh ra.” Họ tranh thủ hôn nhau một cái thật nhanh.
“Còn bây giờ anh phải giao lưu với mọi người đi nào, siêu sao.” Cô đẩy anh ra và quay đi tìm bố mẹ mình.
Jack nhìn quanh. Bất kể ai trong căn phòng này cũng đều là triệu phú. Hiển nhiên anh là người nghèo nhất trong tất cả, nhưng có lẽ triển vọng và tiền đồ của anh lại sáng sủa hơn bất kỳ ai. Mức lương cơ bản của anh mới tăng gấp bốn. Khoản chia lợi nhuận của anh mỗi năm ít nhất cũng phải gấp đôi mức đó. Anh chợt nhận ra rằng về mặt lý thuyết, lúc này anh cũng đã trở thành một triệu phú. Liệu cách đây bốn năm ai có thể tin vào điều đó, khi mà hồi ấy một triệu đô-la dường như còn nhiều hơn cả tất cả tiền bạc có trên thế gian này.
Anh không vào học ngành luật để trở thành người giàu có. Anh đã làm việc cật lực suốt bao nhiêu năm qua chỉ để nhận những đồng lương còm cõi nhất mà không hề ân hận. Nhưng giờ đây anh có quyền làm giàu, chẳng phải thế còn gì? Chắc chắn đây phải là một ví dụ điển hình cho Giấc mơ Mỹ, đúng không? Nhưng không hiểu nó là giấc mơ kiểu gì mà lại khiến anh cảm thấy lương tâm cắn rứt đầy tội lỗi một khi cuối cùng anh đã biến được nó thành sự thật?
Anh cảm thấy một cánh tay to lớn choàng lên vai mình. Anh quay lại và nhận ra Sandy Lord, đôi mắt ngầu đỏ của ông ta đang nhìn thẳng vào mặt anh.
“Bọn ta làm cậu ngạc nhiên đấy nhỉ?”
Jack phải thừa nhận điều đó. Hơi thở của Sandy lẫn lộn giữa mùi rượu với mùi thịt bò nướng. Nó làm Jack nhớ lại lần nói chuyện đầu tiên của họ ở nhà hàng Fillmore, một ký ức không lấy gì làm dễ chịu. Anh kín đáo dịch người ra khỏi vị đối tác say sưa của mình một chút.
“Hãy nhìn quanh căn phòng này đi, Jack. Không có bất kỳ ai trong số họ, có lẽ chỉ trừ ông bạn già chân thành này của cậu ra, lại không muốn ở vào vị trí của cậu lúc này.”
“Mọi chuyện thật choáng ngợp. Nó xảy ra quá nhanh.” Dường như Jack đang nói với chính mình hơn là nói với Lord.
“Tất nhiên, những chuyện như thế này bao giờ chẳng thế. Đối với một số ít những người may mắn, bùm, từ số không lên đỉnh trong tích tắc. Chỉ có thể nói về những thành công bất ngờ ấy bằng một từ duy nhất: bất ngờ. Nhưng chính đó là điều khiến cho thành công của chúng ta lại càng trở nên ngọt ngào và dễ chịu hơn. Nhân tiện đây, cho tôi vinh dự bắt tay cậu vì đã chăm sóc Walter rất chu đáo.”
“Rất hân hạnh, Sandy. Tôi quý ông ta.”
“Nhân tiện, thứ Bảy này tôi có một cuộc họp mặt nho nhỏ tại nhà mình. Có một số người ở đó mà cậu rất nên gặp. Xem cậu có thể thuyết phục được nửa kia cực kỳ quyến rũ của mình tham dự cùng không nhé. Rất có thể cô ấy cũng sẽ tìm được một số cơ hội marketing. Cô ấy đúng là một doanh nhân bẩm sinh không khác gì cha mình.”
Jack bắt tay với tất cả các đối tác chính trong hãng, một số người được anh bắt tay mấy lần liền. Đến chín giờ tối thì anh và Jennifer lên đường về nhà cô trên chiếc limousine của công ty cô ấy. Đến một giờ sáng họ đã kịp làm tình hai lần liền. Đến một rưỡi Jennifer đã ngủ ngon lành.
Jack thì không.
Anh đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn những bông tuyết mỏng đầu mùa bắt đầu rơi xuống. Một đợt bão tuyết đầu đông đã quét qua thành phố, nhưng với cường độ không đáng kể. Tuy nhiên những ý nghĩ trong đầu Jack lúc này chẳng có gì liên quan đến thời tiết. Anh quay lại nhìn Jennifer. Cô mặc chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng. nằm ngủ ngon lành giữa những tấm chăn bằng lụa satin, trên một chiếc giường có lẽ phải to bằng cả phòng ngủ trong căn hộ của anh. Anh lại ngước lên nhìn những người bạn cũ của mình trong các bức bích họa trên trần phòng. Chỗ ở mới của anh và Jennifer sẽ được sửa sang xong vào dịp Giáng sinh, mặc dù gia đình Baldwin gia giáo sẽ không đời nào cho phép hai người công khai dọn về sống chung với nhau chừng nào chưa nói xong những lời thề nguyện ở nhà thờ. Nội thất đang được làm lại toàn bộ dưới con mắt sắc sảo của vị hôn thê của Jack, cho thật thích hợp với gu thẩm mỹ cá nhân của hai người, đồng thời phải làm nổi bật được cá tính của họ nữa—có quỷ mới hiểu điều đó có nghĩa là gì. Trong khi chăm chú nhìn những gương mặt thời Trung cổ đang bay lượn trên trần nhà, Jack chợt có cảm giác có lẽ họ đang cười nhạo anh.
Anh vừa trở thành đối tác chính của hãng luật uy tín nhất thủ đô, được chạm cốc với một số người quyền lực nhất mà người ta có thể nghĩ đến, tất cả đều rất sốt sắng với việc thúc đẩy hơn nữa sự nghiệp vốn đang lên như diều gặp gió của anh. Jack đã có tất cả trong tay. Từ nàng công chúa xinh đẹp, cho tới ông bố vợ già giàu nứt đố đổ vách, đến người hướng dẫn giỏi giang tuy rằng cực kỳ tàn nhẫn, tới những tài khoản chật ních trong ngân hàng. Cả một đội quân hùng hậu ở ngay phía sau mình cùng một tương lai xán lạn chờ đón phía trước, vậy mà đêm nay Jack lại cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Bất chấp ý chí của Jack, những ý nghĩ trong đầu anh chốc chốc lại quay lại với một ông già đang sợ hãi và căm giận, cùng cô con gái kiệt quệ về tình cảm của ông ta. Với hai bóng hình đó thi nhau lượn trong đầu, Jack lặng lẽ ngắm nhìn những bông tuyết đầu mùa lả tả rơi rụng cho đến khi những ánh bình minh đầu tiên của ngày mới chào đón anh.
Bà cụ già đứng nhìn qua kẽ tấm rèm bụi bặm che trên cửa sổ phòng khách khi chiếc xe bốn chỗ màu đen quặt vào lối đi xe nhà mình. Hai cái đầu gối bị viêm khớp sưng vù khiến cho việc đứng dậy đã đủ là một cực hình rồi, lại càng khó khăn hơn khi muốn di chuyển. Lưng bà đã còng xuống vĩnh viễn theo tuổi tác, và hai buồng phổi như đặc quánh và nổi loạn đòi trả thù sau hơn nửa thế kỷ bị oanh tạc bằng khói thuốc và bụi bặm. Bà đang đếm ngược từng ngày đến giây phút cuối cùng của mình; cơ thể bà đã đưa bà đi xa hết mức có thể. Xa hơn cả con gái bà đã làm được.
Bà lần ngón tay trên lá thư vẫn giữ trong túi chiếc áo khoác mặc ở nhà màu hồng, cũ kỹ, dù dài nhưng cũng không đủ để che hoàn toàn đôi mắt cá chân sưng phồng, tấy đỏ. Bà đã đoán trước không sớm thì muộn kiểu gì họ cũng đến. Sau khi Wanda ở đồn cảnh sát trở về, bà đã biết chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi một chuyện như thế xảy ra. Nước mắt giàn giụa trên mi mắt già nua khi bà nghĩ lại những gì xảy ra trong mấy tuần trước.
“Đó là lỗi của con, mẹ ạ.” Con gái bà đã ngồi trong căn bếp nhỏ xíu, nơi mà khi còn là một cô bé, nó đã giúp mẹ mình nướng bánh và rửa sạch rồi đóng hộp những quả cà chua cùng đậu tây được hái về từ mảnh vườn nhỏ sau nhà. Nó đã lặp đi lặp lại những từ đó khi nằm phủ phục trên bàn trong bếp, người run bần bật sau mỗi lời cay đắng ấy. Edwina đã tìm mọi cách phân tích phải trái cho con gái mình, nhưng bà không đủ hoạt ngôn để xua tan đi sự cắn rứt đang giày vò Wanda, cô con gái mảnh dẻ của bà, mấy ai biết được rằng hồi nhỏ nó đã phải khổ sở vì thân hình phục phịch với mái tóc đen dày và đôi chân vòng kiềng. Bà đã cho Wanda xem lá thư nhưng ngần ấy cũng chẳng có tác dụng gì. Bà cụ hoàn toàn không còn biết phải làm gì để con mình hiểu được.
Giờ đây nó không còn nữa và cảnh sát đã tới. Và giờ thì Edwina sẽ làm điều phải làm. Ở cái tuổi tám mươi mốt và là một người biết kính sợ Chúa, vậy mà Edwina sẽ nói dối cảnh sát, mà theo như bà thì đây là điều duy nhất bà có thể làm.
“Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện con gái bà, thưa bà Broome.” Những lời chia buồn rất chân thành của Frank vang lên trong tai bà cụ. Một giọt nước mắt trào ra và chảy xuống gò má nhăn nheo c