← Quay lại trang sách

TRẦN TRÁC

Thành phố bên ngoài cửa sổ giống như một bức tranh. Những tòa nhà phía xa xa, cây cối xanh tươi cột đèn đường đứng sừng sững lặng lẽ trầm mặc. Thế nhưng bức tranh này không phải là hoàn toàn tĩnh lặng, thảng hoặc cũng có ánh đèn ô tô nhấp nháy lia vào trong bức tranh, sau khoảnh khắc ngắn ngủi xé toạc bức màn, lại quay trở về sự tĩnh mịch ban đầu.

Trần Trác nhìn bối cảnh bức họa này từ khi nó là một màu đen kịt, rồi đến màu lam thẫm, lam nhạt, cho đến tận khi có từng tia sáng trắng xuất hiện nơi chân trời. Những hình ảnh đó dần dần lộ ra những đường nét rõ ràng, âm thanh ngày càng vang vọng bắt đầu lan tỏa khắp cả bức tranh - khung cảnh cũng đang dần dần trở nên sống động.

Anh đang lặng lẽ đứng trước cửa sổ, vẫn giữ nguyên tư thế như mấy tiếng đồng hồ trước. Điều này như thể khiến cho anh cũng trở thành một phần của bức tranh. Hơn nữa, chính anh cũng hy vọng như vậy. Người trong tranh, cảnh trong tranh, khoanh vùng rõ ràng.

Anh lấy đầu mẩu thuốc lá đã cháy gần hết khỏi khỏe miệng, nhét vào trong chai nước khoáng để ở bậu cửa sổ. Mấy chục đầu mẩu thuốc lá bị ngâm trong nước hiện lên màu nâu đậm khiến người ta phát buồn nôn.

Cô điều dưỡng đi xuyên qua làn khói mịt mù nơi hành lang, nhìn thấy Trần Trác đang quay lưng lại phía cô, định lên tiếng trách móc, chợt nhớ ra anh ta chính là chồng của người phụ nữ nằm trong phòng bệnh ICU bên cạnh, thế nên bèn biết ý tránh đi.

Cùng với sắc trời dần sáng tỏ, khu nội trú bệnh viện cũng bắt đầu trở nên huyện náo. Thế nhưng, phần lớn mọi người đều sẽ không để ý đến bóng lưng đứng sừng sững như tượng gỗ bên cửa sổ. Ai cũng có nỗi phiền não riêng. Ở nơi này, bi hỉ chốn nhân gian đã trở nên quá đỗi bình thường.

Có lẽ do đứng yên quá lâu, khi Trần Trác cảm nhận được có người vỗ vào lưng anh, quay người thôi cũng trở thành một việc vô cùng khó khăn - há miệng nhe răng - khiến cho hai người già phía sau lưng giật nảy mình hoảng sợ.

Trần Trác khuôn mặt gớm ghiếc, ép từ kẽ răng ra hai chữ: “Bố, mẹ.”

Bố vợ xoa hai tay, bộ dạng ái ngại muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Mẹ vợ thận trọng lấy một hộp cơm ra khỏi túi xách.

“Đại Trác à, vẫn chưa ăn gì phải không? Mẹ đem sủi cảo cho con đây.”

Trần Trác do dự giây lát, đón lấy hộp cơm hãy còn hơi ấm, đặt lên bậu cửa sổ.

Bố vợ nhoài người ra trước phòng ICU, thông qua khe cửa kính nhìn vào bên trong. Không cần nhìn, Trần Trác cũng biết trên khắp người cô vẫn bị cắm chằng chịt các loại ống dẫn, vẫn nằm yên không nhúc nhích trên giường bệnh. “Phán Phán sao rồi?”

“Vẫn vậy ạ.” Trần Trác khẽ nói, “Bác sĩ nói, nếu bệnh tình có chuyển biến gì, sẽ lập tức thông báo cho con ngay.”

“Đợi nó tỉnh lại,” bố vợ đột nhiên tỏ ra tức giận, xem tôi đánh gãy chân nó!”

“Cô ấy tỉnh lại là tốt rồi ạ.” Trần Trác cười khổ não, lôi chiếc điện thoại di động vỡ nát từ trong túi áo ra, “Rất nhiều chuyện, con cũng muốn biết lắm.”

Cơn tức giận của bố vợ dường như vẫn chưa tiêu tan hết, lại quay mũi giáo vào mẹ vợ: “Bà xem cô con gái ngoan mà bà nuôi dạy được đấy, gây ra cái việc nhục nhã xấu hổ như vậy!”

Mẹ vợ lại không hề phản bác lại, chỉ nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại đó, nét mặt hoảng sợ.

“Đại Trác,” bà kéo ống tay áo của Trần Trác, giọng nói như thể van nài: “Mẹ nói vài lời với con, được không?”

“Mẹ à, trước khi Dương Phán tỉnh lại, chúng ta đừng nói gì thì hơn.” Trần Trác khẽ gỡ tay bà ra, “Nếu như cô ấy không tỉnh lại, thì chúng ta càng không cần thiết phải nói gì nữa cả.”

Nét mặt mẹ vợ càng sượng sùng, há miệng định khuyên nhủ tiếp gì đó, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau vọng tới.

Bà quay lại, thấy một cô gái trẻ để tóc ngắn đang bước nhanh tới.

“Anh Trần,” cô ta đi thẳng đến trước mặt Trần Trác, chăm chú nhìn anh ta, “nói chuyện chút nhé.”

Điều khiến mọi người bất ngờ là Trần Trác lại gật đầu, “Được.”

Đi đến lối dành cho phòng cháy chữa cháy, hai người mỗi người dựa vào một bên tường, cả hai cứ thế nhìn nhau. Trần Trác gãi đầu, phá vỡ sự im lặng trước:

“Sao cô đến đây sớm thế?”

“Không ngủ được.” Người phụ nữ hỏi vặn lại: “Anh có ngủ được không?”

Trần Trác không trả lời, lại rút từ trong túi áo ra bao thuốc lá.

Người phụ nữ nhìn chăm chăm động tác của anh, chợt lên tiếng: “Cho tôi một điếu.”

Trần Trác thoáng kinh ngạc, “Cô hút thuốc à?” Người phụ nữ giơ tay ra, nét mặt thể hiện thái độ gây hấn.

Trần Trác bất lực, đành phải rút ra một điếu đưa cho cô ta, còn châm thuốc cho cô ta nữa.

Người phụ nữ gượng gạo hút thuốc, thỉnh thoảng bĩu môi, dường như đang lẩm bẩm với chính mình: “Học cái xấu cũng chẳng khó, có phải vậy không?”

Trần Trác trầm mặc vài giây, “Cô muốn nói chuyện gì với tôi?”

Người phụ nữ cụp mắt xuống: “Tôi đã tìm được người mở được điện thoại di động của Vương Dã Nguyên rồi.”

Trần Trác ngẩn người nhìn cô ta, điếu thuốc lá đang cầm trong tay bất giác run rẩy.

Người phụ nữ nở nụ cười khinh mạn: “Danh bạ cuộc gọi, tin nhắn di động, tin nhắn Wechat giữa anh ta và Dương Phán đã bị xóa sạch tinh.”

“Cũng có nghĩa là,” Trần Trác định thần lại, “Cô cũng không tìm được bất cứ chứng cứ nào à?”

“Ha! Còn tìm chứng cứ mẹ gì nữa chứ?” Người phụ nữ dường như cảm thấy lời nói của Trần Trác thật nực cười, “Khi chiếc xe tải đâm vào xe Vương Dã Nguyên, hai người bọn họ còn chưa kịp mặc quần nữa kìa.”

Trần Trác lạnh lùng nói: “Vậy cô còn phá khóa điện thoại di động của Vương Dã Nguyên làm gì nữa?”

“Bởi vì tôi muốn biết họ bắt đầu như thế nào, bắt đầu từ khi nào, đứa khốn nào đã dụ dỗ đứa kia trước!” Người phụ nữ gào thét, “Ngoài hành sự trong xe, bọn khốn này còn “chơi” nhau ở chỗ nào nữa, có “chơi” ở trên giường của tôi hay không!”

Nhìn thấy đôi mắt người phụ nữ như thể sắp lồi ra khỏi hốc mắt, ngũ quan co rúm lại, Trần Trác cảm thấy vừa bất lực vừa chán ghét, quay đầu đi và hạ giọng nói: “Sự việc này e là không thể làm cho rõ được.”

“Sao lại không thể?” Người phụ nữ tiến gần thêm một bước, “Chẳng phải anh là cảnh sát sao? Chẳng phải các anh có thể khôi phục lại được thông tin trong điện thoại di động sao? Hơn nữa...”

Cô ta chỉ vào túi áo Trần Trác: “Biết đâu chừng trong điện thoại di động của vợ anh vẫn còn lưu giữ tin nhắn trò chuyện và thông tin cuộc gọi giữa hai người bọn họ thì sao.”

Trần Trác sa sầm nét mặt: “Tôi không giúp được cô đâu.” Anh định bước đi, lại bị người phụ nữ túm ống tay áo lại.

“Anh không muốn biết sao?” Người phụ nữ giọng nói sắc lạnh, từng lời thốt ra như thể lưỡi dao sắc nhọn, “Cặp sừng này anh bị cắm lên như thế nào, anh không muốn biết sao?”

“Cô về nghỉ ngơi đi.” Trần Trác hất cô ta ra, “Chồng cô cũng cần người chăm sóc.”

“Có phải là anh sợ tôi tống tiền anh không?” Người phụ nữ đột nhiên giơ một tay lên, “Hoàng Lợi Lợi tôi xin thề với trời, cho dù là Dương Phán đề nghị làm tình trong xe, tôi cũng sẽ không đòi anh bồi thường một xu nào cả.”

Trong lòng Trần Trác đã chán ghét đến đỉnh điểm, đang định mắng cho cô ta một trận, điện thoại di động trong túi áo anh chợt đổ chuông.

***

Trần Trác bước nhanh ra khỏi tòa nhà nội trú của bệnh viện, bước thẳng vào trong chiếc xe hơi Passat đỗ ở bên đường. Tiểu Vũ đang ngồi trên ghế lái quay sang, nở nụ cười ái ngại: “Anh Trần, chúng ta xuất phát à?”

Trần Trác ừ một tiếng, vẫn đang lấy làm vui mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi sự đeo bám của Hoàng Lợi Lợi, cảm giác buồn ngủ trĩu mắt chợt ập đến. Anh miễn cưỡng chống đỡ, rồi dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này kéo dài đúng 40 phút, cho đến tận khi chiếc Passat đột ngột giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại. Trần Trác mở to mắt, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Anh đang mơ màng nhìn xung quanh thì một khuôn mặt xuất hiện ngay bên ngoài cửa xe ô tô.

Chi đội trưởng Đan sốt ruột gõ cửa kính, ra hiệu cho anh xuống xe.

Trần Trác gắng gượng mở to đôi mắt vô cùng nhức mỏi của mình, mở cửa xe.

Dù đang là giữa hè, nhưng nhiệt độ lúc sáng sớm vẫn rất thoáng mát dễ chịu. Đặc biệt là ở khu vực ngoại ô, còn thêm cơn gió thổi nhè nhẹ, Trần Trác lập tức cảm thấy tỉnh táo rất nhiều.

Anh nhìn các đồng nghiệp đang bận rộn ở dưới rãnh khô bên đường, giữa đoàn người, anh thấp thoáng nhìn thấy một đôi chân đi xăng đan cao gót, làn da trắng bệch.

“Chi đội trưởng Đan, tình hình gì vậy?”

“Bố khỉ, án mạng.” Chi đội trưởng Đan sắc mặt không vui, “412 ngày, mẹ nó chứ.”

Trần Trác biết ông muốn nói đến kỷ lục “Thành phố Cát Dương không án mạng” đến 412 ngày là kết thúc. Lão Đan bực bội như vậy, hoàn toàn có thể hiểu được.

“Sở vô cùng coi trọng. Cho nên biết nhà cậu có việc, vẫn phải gọi cậu đến.” Chi đội trưởng Đan nói tiếp: “Vợ cậu sao rồi?”

Trần Trác trầm mặc vài giây: “Vẫn ở phòng ICU.”

“Ôi, đúng là nhiều điều bất trắc, cậu cũng đừng mất hy vọng.” Chi đội trưởng Đan vỗ vỗ vai Trần Trác, “Cậu nắm vững phương hướng chính, còn những việc khác để nhóm Tiểu Vũ xử lý.”

“Không sao, bố mẹ vợ tôi đều đang ở bệnh viện trông nom. Người còn chưa tỉnh, tôi cũng chẳng thể làm gì được.” Trần Trác lắc đầu, “Sở cần tôi, thì tôi có mặt”

“Được, vậy vất vả cho cậu rồi. Phá xong vụ án, tôi sẽ cho cậu nghỉ phép một tuần.” Chi đội trưởng Đan cũng không khách sáo, bước đi luôn, “Tôi về báo cáo với giám đốc, tình hình hiện trường, cậu tìm Lợi Dân và Lão Trịnh nhé.”

Trần Trác nhìn theo ông lên xe và rời đi, còn mình vẫn đứng ở nguyên vị trí một lúc, quay đầu sang nhìn cái rãnh khô bên đường.

Công tác thu nhặt và cố định vật chứng đã gần hoàn thành. Dương Lợi Dân đeo găng tay, bao chân và bao đầu, quỳ xổm bên rãnh khô, lặng yên hút thuốc.

Trần Trác đi tới, cùng quỳ xổm bên cạnh anh ấy. Dương Lợi Dân chẹp chẹp miệng, đưa cho Trần Trác thuốc lá và bật lửa. Trần Trác ho khan một tiếng, giơ tay lên ngăn lại.

“Không hút nữa, hút cả một đêm rồi.” Trần Trác hất cằm về phía rãnh khô, “Chuyện gì vậy?”

“Công nhân xưởng hóa học gần đây đã phát hiện ra, vào lúc hơn 6 giờ sáng.” Dương Lợi Dân ném đầu mẩu thuốc lá ra xa, “Bước đầu nghi ngờ là cướp của giết người.”

“Cướp của giết người?” Trần Trác nhíu mày, “Vùng ngoại ô hoang vắng thế này, một người phụ nữ chạy đến đây làm gì?”

“Hi... hi.” Dương Lợi Dân đá chiếc túi đựng vật chứng lại, “Ngành nghề đặc biệt mà.”

Trần Trác cúi đầu xuống nhìn - trong chiếc túi nilon trong suốt là hai chiếc bao cao su hiệu tạp nham còn chưa xé vỏ.

“Hiểu rồi.” Trần Trác mím môi, “Có phát hiện gì không?”

“Lấy được mấy mẫu dấu chân, nhưng đều không được hoàn chỉnh.” Dương Lợi Dân ngáp vài cái, rồi lại chỉ bên đường, “Có mấy chỗ có giọt máu rỏ. Phải rồi, ở phần mông chiếc quần bò của nạn nhân có bùn.”

“Bùn à?” Trần Trác chớp mắt, “Từ hôm qua đến giờ không có mưa mà.”

“Đúng vậy.” Dương Lợi Dân cười, “Phần mông của nạn nhân tiếp xúc với mặt đất, bụi kết hợp với sương sẽ hình thành nên bùn.”

Trần Trác suy ngẫm một lúc, “Lợi Dân...”

“Thời gian hình thành sương là khoảng thời gian từ 11 giờ đêm hôm qua đến 4 giờ sáng hôm nay.” Dương Lợi Dân gật đầu, “Đây chính là khoảng thời gian xảy ra vụ án.”

“Đây là hiện trường đầu tiên à?”

“Vẫn chưa thể đưa ra kết luận.” Dương Lợi Dân uể oải giơ tay lên, “Cậu hỏi Lão Trịnh xem.”

Tâm trạng của bác sĩ pháp y Trịnh có vẻ không được tốt lắm. Lúc này, anh đang thở dốc chỉ huy mấy người cảnh sát khiêng xác người phụ nữ từ dưới rãnh khô đặt lên tấm nilon trải ở bên đường.

Độ tuổi của nạn nhân không lớn, áng chừng khoảng 25 đến 30 tuổi, cao ráo và đầy đặn. Trên người mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu hồng, bên dưới mặc một chiếc quần bò xanh nhạt, chân đi đôi xăng đan cao gót màu bạc. Thi thể đang trong giai đoạn co cứng nhất, sau khi được di chuyển đến bên đường, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

Lão Trịnh quỳ xuống tấm bạt nilon, tỉ mỉ quan sát tình hình mặt ngoài tử thi, khẽ giọng làm bầm.

Trần Trác cũng cúi người xuống, nhìn thấy trên phần ngực tử thi nữ có một mảng máu lớn và có mấy vết rách trên ống tay áo phông.

“Chết do mất máu quá nhiều à?”

“Những vết thương này đều không lấy mạng cô ta.” Lão Trịnh lấy kẹp thận trọng kẹp nếp da bị rách trên cổ thi thể, “Nhát dao này mới là trí mạng - cửa cổ.”

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Trác, thoạt tiên ngẩn người.

“Sao cậu lại đến?” Lão Trịnh thoáng ngại ngùng, “Thế... cô ấy sao rồi?”

Trần Trác im lặng không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào tử thi. Tiểu Vũ dùng ánh mắt ngăn Lão Trịnh hỏi tiếp. Lão Trịnh hậm hực tự nói đỡ cho mình, “Đã điều cậu đến đây, Lão Đan đúng là cuống quá rồi.”

Dương Lợi Dân cũng đi đến, “Lão Trịnh, trên mặt đường có vết máu rỏ - cô ta là sau khi chết bị di chuyển đến đây phải không?

Lão Trịnh suy ngẫm vài giây, giơ chân đá chiếc xẻng sắt vào trong rãnh khô, “Tiểu Vũ, đào đất đi.”

“Đào đất ư?” Tiểu Vũ ngạc nhiên, “Đào đất gì chứ?”

“Đất nào có dính máu, đều đào cả lên.”

Tiểu Vũ trừng mắt với Lão Trịnh một cái, rồi nhảy xuống rãnh khô.

Trần Trác đứng thẳng dậy, lại quay sang Dương Lợi Dân: “Đã xác định được thân phận của người chết chưa?”

“Chưa thể.” Dương Lợi Dân lắc đầu, “Điện thoại di động, ví tiền, căn cước công dân đều không có - cho nên tôi nghi ngờ đây là giết người cướp của.”

“Tôi cũng cho là như vậy” Lão Trịnh không buồn ngẩng đầu lên, chỉ vào cổ tử thi, “Cô ta chắc là có đeo sợi dây chuyền, cũng bị cướp đi rồi - trên da có vết trầy xước.”

Trần Trác thở dài, “Trước tiên hãy xác định thân phận của cô ta đã. Cô ta rõ ràng là đến đây để làm ăn, điều tra vị khách làng chơi cuối cùng giao dịch với cô ta.”

Rất nhanh chóng, một đống đất kích cỡ vừa phải đã xuất hiện bên dưới rãnh. Tiểu Vũ vừa lau mồ hôi vừa vẫy tay gọi Lão Trịnh: “Trịnh lão gia, anh đến xem thế nào.”

Lão Trịnh nhảy xuống rãnh khô, quỳ xổm xuống bên cạnh đống đất, quan sát một lượt, rồi lại nắm một chút đất, tỉ mỉ vân về nơi đầu ngón tay.

“Chỗ đất có máu đều ở đây hết à?”.

“Chắc là... vậy.” Tiểu Vũ hơi bồn chồn, gãi gãi đầu, “Cũng hòm hòm rồi.”

“Hòm hòm cái con khỉ!” Lão Trịnh sa sầm mặt, chỉ vào hố đất, “Đây chẳng phải đều là đất dính máu sao?”

Trần Trác cũng nhảy xuống, túm ngay lấy cái xẻng sắt, khẽ đẩy Tiểu Vũ ra, “Để tôi.”

Tiểu Vũ hoảng quá, vội ngăn anh lại, “Anh Trần, để tôi làm được rồi...”

“Cậu dẫn theo mấy người đến công xưởng hóa học để hỏi thăm.” Trần Trác kiên quyết nói, “Rồi điều tra xem ở quanh đây có nhà nghỉ theo giờ không”

Lão Trịnh cũng không kìm nổi, “Cậu Trác, tôi không có ý đó...”

Lời chưa dứt, Dương Lợi Dân vội ra hiệu bằng mắt với anh, Lão Trịnh biết ý, lập tức im bặt không nói tiếp.

Tiểu Vũ và mấy cảnh sát vội vã rời khỏi đó. Bên rãnh khô chỉ còn lại ba người là Trần Trác, Lão Trịnh, Dương Lợi Dân. Trần Trác không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đào đất, trên trán anh nhanh chóng toát đầy mồ hôi. Anh bèn cởi luôn áo phông cộc tay đang mặc trên người, vung xẻng lên một cách mạnh bạo, từng xẻng từng xẻng xúc sâu xuống đất.

Lão Trịnh và Dương Lợi Dân cùng nhìn nhau, không ngăn cản cũng không giúp đỡ, mặc cho anh cắm cúi làm công việc nặng nhọc dưới rãnh cạn. Lúc này mặt trời đã lên cao, chiếu ánh nắng chói chang, người và xe cộ bắt đầu đông đúc trên con đường quốc lộ ngoại ô này. Có người phát hiện ra thi thể nữ ở bên đường, nửa sợ hãi nửa tò mò nên dừng bước hoặc dừng xe, đều bị Lão Trịnh đuổi thẳng cổ không chút nể nang gì.

Nửa tiếng đồng hồ sau, một đống đất to hơn quy mô ban đầu hiện ra. Trần Trác đã đầm đìa mồ hôi, trên mặt, trên người đều dính đầy bụi, những giọt mồ hôi chảy xuống tạo thành hàng vân dọc. Anh ném chiếc xẻng sang bên, thở dốc: “Bên dưới đều là đất mới, không còn nhìn thấy chút máu nào nữa đâu. Lão Trịnh thế nào?”

Lão Trịnh nhìn đống đất, rồi lại bốc một nhúm, miệng lẩm bẩm gì đó.

Hồi lâu sau, anh ném nhúng đất trên tay xuống, vỗ vỗ lòng bàn tay: “Lần này thì thực sự là hòm hòm rồi... theo như lượng máu mà phán đoán, chính là bị cứa cổ ở chỗ này.”

Dương Lợi Dân nhìn thi thể nữ vẫn giữ nguyên tư thế co cứng ở bên đường, nghĩ một lát rồi nói: “Lúc đầu hung thủ đâm vào ngực cô ta, sau đó di chuyển cô ta xuống rãnh cạn, phát hiện ra cô ta chưa chết, nên đã cứa cổ.”

Trần Trác nhặt chiếc áo phông của mình lên, lau qua loa mồ hôi trên mặt và đầu: “Lợi Dân, ở hiện trường lấy được mấy loại dấu giày?”

Dương Lợi Dân giơ một ngón tay lên. Trần Trác lại hỏi: “Tóc và gót giày thì sao?”

“Không có dấu vết ma sát kéo lê.”

“Một người gây án.” Trần Trác mặc áo phông cộc tay vào, vẫn thở hồng hộc, “Hình thể hung thủ cũng không ra sao cả, không cao, sức lực cũng bình thường.”

Anh giơ hai cánh tay ra, mô phỏng động tác kéo lên: “Đưa được nạn nhân xuống rãnh khô chắc là đã tốn của hắn không ít sức lực, mông nạn nhân đã mài xuống đất rồi.”

Lão Trịnh gật đầu, biểu thị đồng ý.

Dương Lợi Dân đưa cho Trần Trác một điếu thuốc, rồi còn châm hộ, khẽ hỏi: “Làm công việc thể lực xong, thấy thoải mái chứ?”

Trần Trác vẫn không hồi đáp, ngậm điếu thuốc, nheo mắt, nhìn về phía đường quốc lộ đằng xa.

Trên mặt đường bốc khí nóng ngùn ngụt, một chiếc xe Matiz màu trắng đang lao nhanh, trên đầu xe có thể thấp thoáng nhận ra dãy số “966144” được xịt phun vào.

***

Nhóm Tiểu Vũ quả thực đã thu được kết quả lớn.

Ở địa điểm cách hiện trường xảy ra vụ án chưa đến 3 ki-lô-mét có một khách sạn thuộc chuỗi khách sạn theo giờ thương hiệu nào đó. Thông qua thu thập, điều tra camera giám sát trong khách sạn phát hiện ra, vào lúc 10 giờ 11 phút đêm trước hôm xảy ra vụ án, nạn nhân đã từng cùng với một người đàn ông bước vào khách sạn này. Sau khi người đàn ông dùng chứng minh nhân dân của mình thuê phòng khách sạn, hai người lần lượt tiến vào phòng số 8415 của khách sạn, đồng thời lưu lại đó khoảng một giờ đồng hồ. Vào lúc 11 giờ 19 phút đêm đó, nạn nhân một mình rời khỏi khách sạn. Nửa giờ đồng hồ sau, người đàn ông cũng trả phòng rồi rời đi.

Qua điều tra, người đàn ông này tên Lục Khải, là người phụ trách tư vấn thuế của một công ty, người bản địa, 41 tuổi, đã kết hôn.

Ngoài ra, trong video trích từ camera, có thể nhìn thấy nạn nhân mang theo người một chiếc túi da nữ màu tím, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng. Nhưng do địa điểm xảy ra vụ án là ở khu vực ngoại ô, camera giám sát chỉ có thể quay được hình ảnh lúc nạn nhân rời khỏi khách sạn, còn sau đó đi về hướng nào thì không rõ.

Đồng thời, khi đi điều tra dò hỏi ở gần nơi xảy ra vụ án cũng thu được chút manh mối. Tại nơi cách hiện trường vụ án khoảng 6 ki-lô-mét, có một xưởng hóa học. Một người công nhân đi làm đêm về vào khoảng 11 giờ 40 phút đêm trước khi xảy ra vụ án, từng đi xe đạp qua hiện trường vụ án. Nghe anh ta kể lại, anh ta nhìn thấy một chiếc taxi đã tắt đèn đỗ ở bên đường, thấp thoáng nhìn thấy có một nam một nữ đang ngồi ở hàng ghế sau, hình như đang giằng co. Anh ta tưởng rằng có người đang quan hệ trong xe, định đến xem trộm, nhưng lại bị người đàn ông trong xe phát hiện ra, đành phải đạp xe rời khỏi đó. Nhưng anh ta lại không hề chú ý đến hãng taxi, hãng xe hơi, biển số xe và cả đặc điểm ngoại hình những người ngồi trong xe, chỉ thấp thoáng nhớ được màu ở thân xe phía trên là xanh lá phía dưới là màu trắng.

***

Trong phòng họp số 2 của Công an thành phố Cát Dương chợt có tiếng cười ồ lên.

“Bố khỉ, tên oắt này chính là muốn xem cảnh nóng trên ô tô đó.” Một vị cảnh sát có tuổi ngậm điếu thuốc lá trên miệng, nheo mắt lại, “Những thông tin quan trọng thì lại chẳng nhìn được gì cả.”

Những tiếng cười ồn ào lại vang lên lần nữa.

Nghe thấy cụm từ “cảnh nóng trên ô tô”, Chi đội trưởng Đan chau mày, bất giác nhìn về phía Trần Trác đang ngồi ở một góc, gõ mạnh xuống bàn.

“Đừng có nói những điều thừa thãi nữa.” Ông quay sang Tiểu Vũ, “Việc cái tên Lục Khải đó chơi gái đã xác thực được chưa?”

“Đã tìm được người rồi ạ.” Tiểu Vũ tỏ ra ái ngại: “Hắn chỉ thừa nhận việc chơi gái, còn những việc khác đều chối hết.”

Chi đội trưởng Đan lại hỏi: “Anh ta có biết thân phận của nạn nhân không?”

“Không biết. Họ liên hệ với nhau thông qua Wechat.” Tiểu Vũ chửi một câu: “Thằng cha này cũng gớm phết, khi tìm ra hắn, tất cả các thông tin tìm gái của hắn trong di động đều đã bị xóa sạch sành sanh, cũng đã cho Wechat của cô gái vào danh sách đen, chỉ nhớ nick Wechat của cô ta là Lệ Lệ.”

“Thông tin trong di động có thể khôi phục lại được không?”

“Bên kỹ thuật đang tìm cách.”

“Theo dõi anh ta thật chặt vào.”

Tiểu Vũ gật đầu vâng dạ. Đúng lúc này, Trần Trác nãy giờ vẫn vùi đầu xem tài liệu chợt lên tiếng.

“Cái khách sạn đó cách khu nội thành xa như vậy, tên Lục Khải này đi đến đó bằng cách nào?”

Tiểu Vũ vội trả lời: “Lái xe hơi.”

“Xe gì?”

"Buick LaCrosse."

“Kiểm tra xe chưa?”

Tiểu Vũ ngẩn người: “Vẫn chưa.”

“Nếu như anh ta là hung thủ, trong xe chắc sẽ có dấu vết những thứ như vết máu.” Trần Trác mặt lạnh tanh, “Còn nữa, hãy xem camera hành trình.”

Tiểu Vũ vâng một tiếng, viết nhanh vào cuốn sổ ghi chép.

Chi đội trưởng Đan suy ngẫm một lát: “Trần Trác, cậu có ý kiến gì?”

“Tuyến manh mối Lục Khải không có nhiều hy vọng đâu.” Trần Trác nhìn chằm chằm xuống mặt bàn, “Hai người bọn họ đã xong việc rồi, anh ta lại không phải là kẻ thiếu tiền, cần gì phải giết người cướp của.”

“Ý cậu là gì?”

“Manh mối mà người công nhân ở xưởng hóa học đó cung cấp rất quan trọng.” Trần Trác ngẩng đầu, “Taxi của thành phố Cát Dương mặc dù có mấy hãng liền, nhưng theo như tôi biết, trên màu xanh lá dưới màu trắng, là xe của hãng taxi Hồng Phát.”

“Cứ coi như có thể xác định là xe của hãng taxi Hồng Phát, thì thậm chí cũng có mấy trăm chiếc.” Chi đội trưởng Đan chẹp chẹp môi, “Điều tra như thế nào? Lại không được đánh rắn động cỏ.”

“Tôi có một cách.” Trần Trác chậm rãi trả lời, “Yêu cầu Cục quản lý giao thông giúp đỡ.”

***

Chiều hôm đó, tất cả các hãng taxi đều nhận được thông báo khẩn của Cục quản lý giao thông. Trên tờ thông báo ghi, do dạo này thời tiết nắng nóng, tất cả các xe taxi trong toàn thành phố đều cần phải được kiểm tra gấp, để phòng tránh khả năng xe tự bốc cháy. Lần kiểm tra này sẽ áp dụng hình thức phân lượt, phân giờ. Trong đó, Công ty Trách nhiệm hữu hạn taxi Hồng Phát Cát Dương được xếp lượt đầu tiên.

Mặt trời chói chang. Trần Trác và Dương Lợi Dân ngồi trong xưởng kiểm tra xe hơi, nhìn từng chiếc xe Jieda bên trên màu xanh lá bên dưới màu trắng tiến vào trong sân.

Tiểu Vũ cầm tệp file bìa da cứng vội vàng chạy vào, chiếc áo phông ngắn tay mặc trên người đã bị mồ hôi thấm ướt một nửa.

“Anh Trần, tất cả có 212 chiếc xe, đang lần lượt vào vị trí.” Tiểu Vũ đưa cho Trần Trác tệp file bìa da cứng, “Đây là danh sách biển số xe và tên chủ xe.”

Trần Trác vừa lật giở ra xem vừa lên tiếng hỏi: “Đã phát thông báo nhận thi thể chưa?”

“Phát đi rồi.” Tiểu Vũ lau mồ hôi trên mặt, “Chính là hình ảnh cắt ra từ đoạn video của khách sạn.”

“Bên phía Lục Khải thì sao?”

“Trong xe không phát hiện ra những thứ như vết máu.” Tiểu Vũ mặt lộ ra vẻ phiền não, “Chúng tôi cũng đã xem camera hành trình rồi, gã này chơi gái xong bèn lái xe về nhà.”

Trên mặt Trần Trác không lộ ra sự thất vọng “Cần chuyển sang cho bên trị an thì chuyển đi, đừng theo dõi anh ta nữa.”

Dương Lợi Dân ghé đến: “Xe cũng đã vào đúng vị trí rồi, tiếp theo làm thế nào?”

“Chia người của anh ra mấy nhóm, trọng điểm kiểm tra ghế sau xe.” Trần Trác chỉ đoàn xe ở phía bên ngoài, “Phát hiện ra dấu vết như dạng vết máu, hãy chọn riêng ra, lập tức đưa đến chỗ Lão Trịnh để kiểm tra DNA”

Anh nghĩ một lát, vỗ vai Dương Lợi Dân một cái: “Nếu như chúng ta gặp may, chiếc xe đầu tiên đã trúng luôn rồi; còn nếu không may, thì tận chiếc xe thứ 212 mới trúng”

Cuộc kiểm tra này kéo dài đến tận nửa đêm. Nhóm Dương Lợi Dân đã chọn ra được mấy chiếc xe khả nghi, nhưng kết quả khi đưa đi kiểm tra đều không phù hợp với thi thể nữ.

Dương Lợi Dân bắt đầu buồn bực nôn nóng, cứ đi đi lại lại trong xưởng: “Khi thật, chúng ta đây không phải là số không may mà là quá xui xẻo ấy chứ.”

Trần Trác thì lại điềm tĩnh hơn nhiều, tỉ mỉ lật giở danh sách chủ xe viết dày đặc trên các trang giấy: “Xác định chắc chắn là đã kiểm tra hết chưa?”

“Chắc chắn.” Tiểu Vũ đã ngáp liên hồi, “Kiểm tra xong một xe thì gạch một đường, không sót được.”

Dương Lợi Dân chửi một câu: “Có phải là cái tên ham nhìn trộm đã nhớ nhầm màu sắc không?”

Trần Trác đang định lên tiếng, bèn nhìn thấy một chiếc taxi đèn sáng trưng đang lái từ trong sân vào – trên màu xanh lá dưới màu trắng.

Chiếc taxi lái thẳng vào trong xưởng, dừng xe, tắt đèn. Người bước từ trên ghế lái xuống lại là một cảnh sát giao thông.

“Vị nào là cảnh sát Trần Trác vậy?” Trần Trác đứng dậy: “Tôi đây!”

Người cảnh sát giao thông nói sơ qua về lý do anh đến đây: sáng sớm hôm qua, cảnh sát đang dựng chướng ngại vật để ngăn chặn nghi phạm vận chuyển ma túy ở lối ra vào đường cao tốc. Có một chiếc taxi đang xếp hàng chờ đến lượt kiểm tra, người ngồi ở vị trí lái và người nam giới ngồi ở ghế phụ đột nhiên vứt bỏ xe lại mà chạy trốn. Các cảnh sát ở hiện trường truy bắt nhưng không thành công, sau khi kiểm tra chiếc xe, cũng không phát hiện thấy ma túy. Hôm nay, cảnh sát thông báo người phụ trách của công ty taxi và các chủ xe đến phối hợp điều tra, nhưng lại được báo lại rằng chủ xe này đã đưa xe đến kiểm tra rồi. Sự việc có điều khó hiểu, sau khi hỏi ý kiến của Công an thành phố, Chi đội trưởng Đan ra lệnh cho họ trực tiếp đem chiếc xe đến cho cảnh sát Trần Trác xử lý.

Dương Lợi Dân vô cùng nôn nóng, chui luôn vào hàng ghế sau xe. Chỉ mấy phút sau, Trần Trác nghe thấy tiếng kêu vừa kinh ngạc vừa vui mừng từ trong xe truyền ra.

Trái tim anh chợt thở phào nhẹ nhõm.

Một giờ đồng hồ sau, Trần Trác nhận ra mình đã vui mừng quá sớm. Ở hàng ghế sau của chiếc taxi này phát hiện ra mấy vết máu bắn phụt, sau khi nhanh chóng đưa đi xét nghiệm DNA, có thể xác định phù hợp với thi thể nữ phát hiện ở rãnh khô. Thế nhưng, biển số chiếc xe này giống với biển số xe của một chiếc nào đó trong bảng danh sách, nhưng trong xe thì lại không hề lắp hàng rào bảo vệ và hệ thống định vị. Còn về file lịch trình lấy được ở trên xe, bước đầu đoán định là làm giả.

Chiếc xe này với vai trò là chiếc taxi hiện trường đầu tiên của vụ án, là một chiếc taxi giả lắp biển số giả.

***

Hai giờ sáng, một chiếc xe Passat dừng lại bên dưới tòa nhà khu nội trú của Bệnh viện Nhân Dân số 1 thành phố. Trần Trác kéo cửa sổ xe xuống, nhìn lên ô cửa sổ số 4 ở mé phải tầng 7. Đèn ở phòng bệnh ICU vẫn rực sáng. Anh biết lúc này bố mẹ vợ đang đứng canh ở cửa phòng bệnh, đau khổ chờ đợi cô con gái đang hôn mê tỉnh lại. Anh biết mình cần phải lên trên đó, trông thay cho hai ông bà lão để họ về nghỉ ngơi. Thế nhưng, anh không biết kỳ tích mà bố mẹ vợ mong ngóng liệu có phải là điều mà mình mong muốn hay không. Chiếc điện thoại di động của Dương Phán vẫn còn đang ở trong túi áo anh, còn 67% pin. Mặc dù nghề nghiệp của anh chính là tìm hiểu giải mã, nhưng một bí mật mà anh có thể dễ dàng lật mở, thật không ngờ lại khiến cho anh nhìn thấy mà lùi bước. Đối với anh mà nói, việc giải mã điện thoại di động của vợ là điều không hề khó khăn, huống hồ, anh có thể lao thẳng vào phòng ICU, túm lấy ngón tay của cô để mở khóa. Nhưng, anh lại sợ hãi phải đối diện với những thứ có thể phải nhìn thấy. Và, điều anh càng muốn biết hơn chính là: sao có thể như vậy chứ?

Đúng vậy, một Dương Phán hiền lành điềm đạm kiệm lời là vậy, sao lại có thể ngoại tình được chứ? Một Dương Phán còn e thẹn không dám có những hành vi thân mật với anh ở nơi công cộng, sao lại có thể tằng tịu với một người đồng nghiệp nam kém cô 5 tuổi trong ô tô ngay bên đường chứ?

Chiếc sừng nhức mắt này đã bị cắm vào rồi. Anh cũng muốn biết mình bị cắm từ khi nào, cắm vào như thế nào. Đáp án của câu hỏi có khả năng chính là được giấu ở trong điện thoại di động của vợ. Anh lại dừng bước trước cánh cửa đó.

Đợi cô ấy tỉnh lại, mình muốn chính miệng cô ấy nói cho mình biết. Anh nghĩ vậy.

Thế nhưng, anh cũng không thể chắc chắn liệu cái ngày ấy có tới hay không.

***

Trần Trác lại khởi động xe, lái về một hướng khác.

***

Sảnh Công an thành phố hoàn toàn tĩnh mịch, ngoài nhân viên trực ban, những ánh đèn trong các ô cửa sổ chỉ còn lác đác. Trần Trác đi thẳng vào văn phòng làm việc không một bóng người, bật đèn, thần người ngồi trên ghế của mình một lúc. Tiếp đến, anh đứng dậy đi đến chiếc bảng trắng, dán ảnh hiện trường, bản báo cáo điều tra, rồi lại viết mấy chữ then chốt “xác nữ vô danh”, “giết người cướp của”, “taxi biển giả”. Làm xong những việc này, anh dựa vào bàn làm việc, châm điếu thuốc lá, cứ thế yên lặng nhìn vào tấm bảng trắng.

Có thể thấy rằng, vụ án đang tiến vào cục diện bế tắc. Mặc dù tìm thấy chiếc xe với vai trò liên quan đến hiện trường đầu tiên của vụ án, nhưng một chiếc xe mang biển số giả bị vứt bỏ, tìm kiếm chủ xe cũng sẽ rất khó khăn. Hơn nữa, thân phận của thi thể cô gái cũng chưa được làm rõ, xoay quanh các loại mối quan hệ xã hội của cô ta thì không biết bắt đầu điều tra từ đâu. Ngoài ra, sự trần thuật của những nhân viên kiểm tra hiện trường và kết quả điều tra đều thể hiện khả năng cao là do một người đơn độc gây án. Vậy thì, hai người chạy trốn khỏi chiếc xe liên quan đến vụ án cần phải giải thích như thế nào đây?

Trần Trác nghĩ một lát, rồi lại viết lên bảng mấy chữ “điện thoại di động”, “dây chuyền vàng”.

Những món đồ đó đi đâu rồi, có thể là một điểm đột phá bất đắc dĩ. Phải bảo Tiểu Vũ đi điều tra xem sao.

Nghiên cứu phán đoán vụ án là một quá trình khô khan nhàm chán. Nhưng đối với Trần Trác lúc này, lại là cách tốt nhất để trốn chạy khỏi nỗi phiền não thực sự. Anh đang thử dồn toàn bộ tinh thần sức lực của mình vào trong công việc, cửa văn phòng chợt bị đẩy ra.

Dương Lợi Dân thò nửa cái đầu vào: “Đoán ngay ra là cậu mà.”

Trần Trác miễn cưỡng mỉm cười: “Chỗ anh có tiến triển gì không?”

“Lấy được mấy dấu vân tay trên vô lăng xe biển số giả, còn có mấy vết bị che phủ, không có nhiều giá trị giám định.” Dương Lợi Dân ngáp một cái, “Còn nữa, đó là chiếc xe đã bị báo hỏng và được lắp ráp lại, màu sắc thân xe và các thứ đều là về sau mới chỉnh sửa.”

Trần Trác thở dài, điều này có nghĩa là việc tìm kiếm chủ xe đã khó lại càng thêm khó.

Dương Lợi Dân cũng đứng trước tấm bảng trắng nhìn một lúc, nhưng lại không bình luận gì, chỉ hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Trần Trác lắc đầu, “Không đói.”

Dương Lợi Dân trầm mặc mấy giây, “Anh uống với cậu chút nhé?”

Trần Trác ngẩn người, rồi cười cười: “Không cần.”

“Anh đây là người từng trải. Lúc mà chị dâu cậu mất, anh cũng lao đầu vào làm việc, nửa đêm còn đi theo đội vây bắt nằm vùng, giúp bên dự thẩm phỏng vấn nghi phạm. Thực sự quá nhàn rỗi không có việc gì làm, anh đổi hết cầu ván hành lang thành kính cường lực... chỉ cần không để cho anh nghĩ đến cô ấy, việc gì anh cũng làm.”

Trần Trác cúi đầu không nói gì.

“Sự việc này, cậu cần phải suy nghĩ thế này.” Dương Lợi Dân đặt bàn tay lên vai Trần Trác, “Nếu người còn sống thì suy xét xem có nên tiếp tục sống cùng nhau hay không, nếu như người không còn nữa, thì không cần thiết phải nghĩ đến những việc có hay không để giày vò bản thân mình.”

Trần Trác cười đau khổ: “Tôi thấy có chút khó hiểu.”

“Nghĩ không ra thì thôi khỏi cần nghĩ nữa.” Dương Lợi Dân mím môi, “Nghĩ ra được thì cũng để làm gì chứ?”

Anh chỉ vào chiếc bảng trắng: “Lão Đan gọi cậu về là đúng đấy. Dồn tâm tư vào những việc có thể suy nghĩ thông suốt, còn việc khác, cứ chờ đợi sự thay đổi thôi.”

Nói xong, Dương Lợi Dân quay người bước về phía cửa phòng: “Cậu thức làm việc đi, anh phải chợp mắt chút đây. Khi nào muốn uống rượu, cứ gọi anh bất cứ lúc nào.”

Trần Trác nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: “Lợi Dân, năm đó anh làm như vậy... có tác dụng không?”

Dương Lợi Dân đứng ở cửa, quay nửa người lại, cười cười: “Lần sau nói cho cậu biết.”