← Quay lại trang sách

LỖ KIM ĐƯỜNG

Lỗ Kim Đường bị kẹt giữa biển người đông đúc. Gã nhìn ngó xung quanh, rồi lại nhìn chiếc đồng hồ hình tròn to đùng trên nóc chính ga tàu hỏa thành phố Cát Dương - đã hơn 9 giờ tối.

Quảng trường phía trước ga tàu hỏa, mọi người vẫn đi lại nườm nượp. Cùng với sắc trời ngày càng sẫm lại, nhiệt độ cũng hạ xuống không ít. Rất nhiều khách đang đợi tàu chiếm những chiếc ghế dài và thành bồn hoa trên quảng trường, người ngồi người nằm hoặc là chuyện trò rôm rả, hoặc là nhắm mắt dưỡng thần. Những chiếc xe đẩy bày bán hàng rong đi khắp quảng trường, chào mời khách mua thuốc lá, bia, khoai lang hấp, ngô nướng, xúc xích nướng.

Lỗ Kim Đường châm một điếu thuốc, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, các loại mùi thơm đồ ăn liên tục bay vào mũi. Điều này dường như gợi lại cho gã một đoạn hồi ức vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, khóe miệng Lỗ Kim Đường bất giác nhếch lên một nụ cười.

Đây là một người đàn ông trọc đầu, nhỏ thó và đen nhẻm, chiếc áo phông cộc tay màu cà phê mặc trên người đã bạc màu, chiếc quần dài tương tự cũng cũ rích, ống quần xắn cao để lộ ra đôi giày vải dù bị mài mòn sờn cũ. Hành lý mang theo của gã chỉ có một chiếc túi giả da, nơi miệng túi chưa kéo hết khóa lộ ra một ống tay áo mùa thu. Trông gã không khác gì những người nông dân vào thành phố làm công nhân, chỉ là trong ánh mắt không có sự hoảng sợ và mông lung.

Lỗ Kim Đường ném đầu mẩu thuốc lá, chậm rãi bước ra ngoài quảng trường, thờ ơ trước sự chào mời của mấy người phụ nữ trung niên đang trưng bày biển “nhà nghỉ XX”. Khi còn chưa đi ra khỏi đường biên của quảng trường, thì có một người đàn ông trung niên bước tới, lên tiếng chào mời: “Anh trai, đi taxi không?”

Lỗ Kim Đường cúi đầu, đang định đi vòng qua anh ta, đối phương đã đón lấy chiếc túi khoác.

“Anh trai mới xuống tàu nhỉ, cả chặng đường đi vất vả, nào, để tôi xách cho anh.”

Lỗ Kim Đường giật nảy mình, đang định giật cái túi khoác lại, người đàn ông trung niên đã tự đi ra ngoài quảng trường, vừa đi vừa chỉ ra bên đường, “Xe của tôi ngay đằng kia, anh yên tâm, tôi sẽ tính giá rẻ cho anh.”

Lỗ Kim Đường bất lực, đành phải đi theo anh ta.

***

Đây là một chiếc taxi trên màu xanh lá dưới màu trắng, trông có vẻ cũng đã cũ. Người đàn ông trung niên ân cần mở cửa xe cho Lỗ Kim Đường, tự mình bước nhanh lên xe, khởi động xe, lên tiếng hỏi:

“Anh trai, anh không phải là người vùng này nhỉ? Anh đi đâu?”

“Ừm.” Lỗ Kim Đường không muốn nói nhiều, “Đi tìm một chỗ ở trước đã.”

“Ok, không vấn đề gì!”

“Đừng đắt quá, ở được là được.”

“Hạng cao, trung, thấp, tùy anh lựa chọn.” Người đàn ông trung niên tươi cười, “Anh trai đến đây làm gì vậy? Đi làm thuê hay thăm họ hàng vậy?”

Lỗ Kim Đường nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, im lặng hồi lâu mới ép ra mấy chữ: “Đến thăm một người bạn.”

“Ừm.” Người đàn ông trung niên chợt thay đổi thái độ, tỏ ra thần bí, “Anh trai, tối rồi, muốn có thêm chút tiết mục gì không?”

Lỗ Kim Đường cảm thấy hơi khó hiểu: “Tiết mục, tiết mục gì?”

“Ôi, anh trai thật thà quá đi.” Người đàn ông trung niên bật cười với vẻ khoa trương, “Đàn ông chúng ta, đi ra ngoài, không tìm cô em nào bầu bạn à?”

Lỗ Kim Đường cũng cười, rồi lắc đầu: “Thôi thôi.”

***

Xe taxi nhanh chóng tiến vào một ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước cửa một nhà nghỉ nhỏ đề biển “Nhà nghỉ Hỷ Phúc”. Tiền taxi 10 tệ. Lỗ Kim Đường trả tiền, xách chiếc túi khoác xuống xe. Người đàn ông trung niên cũng xuống xe, miệng lầm bầm, “Mẹ nó chứ, không nhịn được nữa rồi”, rồi lao thẳng đến quầy lễ tân của nhà nghỉ.

“Bà chủ, tôi nhờ nhà vệ sinh chút nhé.”

Một người phụ nữ chừng 40 tuổi đang ngồi ở quầy lễ tân, bôi trét phấn son rất đậm, ánh mắt lơ đễnh. Cô ta xua xua tay với người đàn ông trung niên, tiếp đến ánh mắt dừng lại trên người Lỗ Kim Đường.

“Anh trai, thuê phòng à?”

Lỗ Kim Đường gật đầu: “Bao nhiêu tiền một đêm?”

“Giá nào cũng có, có loại có thể lướt mạng, còn có cả phòng có bàn đánh mạt chược..."

“Loại rẻ nhất là bao nhiêu?”

“30 tệ. Không có nhà vệ sinh riêng, tắm rửa phải đến nhà vệ sinh công cộng.”

“Được, tôi chọn phòng loại này.”

“Phòng 308, tiền cọc 50 tệ.” Bà chủ cũng rất thoải mái, “Có cần dầu gội và sữa tắm không? Một tệ một gói.”

Lỗ Kim Đường đóng tiền cọc, rồi lại mua một gói dầu gội và một gói sữa tắm, nhận thẻ phòng, đi cầu thang bộ lên tầng 3.

Phòng 308 nằm ở cuối hành lang, căn phòng chật chội bức bối, ngoài chiếc giường sắt và tivi, thêm chiếc chậu rửa mặt cùng khăn mặt ở góc phòng, thì không còn đồ đạc gì nữa cả. Lỗ Kim Đường ngồi xuống giường, lập tức ngửi thấy mùi mốc meo tỏa ra từ chiếc ga giường ngả màu vàng nhạt. Gã từ tốn cởi giày, đi đôi dép lê, cầm lấy chiếc chậu rửa mặt và cái khăn mặt cứng ngắc, đứng dậy đi ra nhà vệ sinh công cộng.

Mười mấy phút sau, Lỗ Kim Đường chỉ mặc độc một chiếc quần đùi mang theo mùi hương rẻ tiền, lau người hãy còn ướt sượt quay trở lại phòng 308. Sau khi giội nước lạnh, tâm trạng gã đã tốt hơn rất nhiều, nằm xuống giường hút một điếu thuốc lá, mở tivi lơ đễnh bật các kênh, cuối cùng dừng lại ở kênh thể dục thể thao.

Gã xuống giường mở túi khoác ra, lấy ra một hộp mì ăn liền, khi đang nhìn khắp phòng để tìm ấm siêu tốc, liền nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

Lỗ Kim Đường lấy làm lạ, ra mở cửa, một người phụ nữ chừng 30 tuổi lao vào phòng, nhìn Lỗ Kim Đường từ trên xuống dưới một lượt, nhấc chân bước về phía giường.

“Anh trai, nhanh lên nào!” Người phụ nữ tay chân nhanh nhẹn cởi đồ, thoắt cái chỉ còn lại đồ lót, “Anh còn ngẩn người ra đó làm gì thế?”

Lỗ Kim Đường càng lúc càng mơ “Cô là ai?”

“Phục vụ đặc biệt mà anh gọi đó.” Người phụ nữ lườm gã ta một cái, rồi nhìn hướng về phía cửa phòng, “200 tệ.”

Lỗ Kim Đường nhìn người phụ nữ bán lõa thể, lòng tràn ngập sự nghi hoặc, “Tôi không gọi...”

Lời còn chưa nói hết, cửa phòng lại bị đá bật ra một cách thô bạo, ba người đàn ông vạm vỡ lao vào. Người nam giới đi đầu cả cánh tay xăm trổ, nổi giận đùng đùng đẩy người phụ nữ đổ nhào xuống giường, người phụ nữ kêu gào thảm thiết đầy khoa trương.

Hai người còn lại thì vây lấy Lỗ Kim Đường, một gã lớn tiếng chửi bởi: “Dám động vào con đàn bà của đại ca tao, mày không muốn sống nữa rồi à!”

Người phụ nữ lúc này lên tiếng: “Chồng à, là hắn cứ ép kéo em vào, em không…”

Lỗ Kim Đường vẫn đang cầm hộp mì ăn liền, ngẩn người vài giây, sau đó sắc mặt trở lại bình thường.

Người đàn ông xăm trổ tiến lại gần Lỗ Kim Đường: “Con mẹ mày, đây là vợ của tao! Mày nói xem, xử lý theo luật pháp hay là xử lý cá nhân. Theo luật thì chúng ta ra đồn công an, tố cáo mày cưỡng dâm; còn xử lý cá nhân...”

Lỗ Kim Đường giơ tay ngăn hắn ta nói tiếp, thần thái vô cùng bất lực. Gã đặt hộp mì ăn liền xuống, cầm lấy chiếc quần để bên giường, lôi ví tiền ra, đếm 300 tệ đưa cho tên xăm trổ.

“Mọi người trong lòng đều tự biết rõ, đừng nhiều lời nữa.” Lỗ Kim Đường bình tĩnh nói. “Chỉ có ngần này thôi, mời mọi người ăn bữa ăn đêm.”

Tên xăm trổ thoáng sượng sùng, nhưng liền trợn trừng mắt, giơ tay tát Lỗ Kim Đường một cái thật mạnh.

“Thằng chó, mày đuổi ăn xin đi đấy à?”

Lỗ Kim Đường bị ăn một cái tát, nhưng lại không bực bội tức tối, “Người anh em, chúng ta đều là người hiểu chuyện, hòm hòm là được rồi.”

“Mẹ mày, ai là anh em với mày chứ!”

Tên xăm trổ đẩy vào ngực Lỗ Kim Đường một cái, tiện đà cướp lấy ví tiền trên tay gã, rút ra một tập tiền giấy.

Lỗ Kim Đường nổi giận: “Này!”

Hai người nam giới liền vây tới, vung tay vung chân đánh cho Lỗ Kim Đường ngã nhào xuống giường. Lỗ Kim Đường không nói gì, bò dậy, hai tay che đầu, mặc chúng đấm đá.

Tên xăm trổ nhét tiền vào trong ví, đút vào túi quần, lớn tiếng chửi mắng: “Đây là phí bồi thường tổn thất tinh thần cho tao! Sau này không được phép quấy nhiễu con gái nhà lành, nghe rõ chưa?”

Rồi ba gã đàn ông và người phụ nữ kéo cửa, nghênh ngang bước đi.

Lỗ Kim Đường từ từ bò dậy, nhổ một bãi nước bọt xen lẫn máu xuống đất, đứng nguyên tại chỗ thở dốc một hồi, rồi lại cúi đầu ngồi xuống giường.

Mấy phút sau, gã mặc lại quần áo, đi giày vải dù, xách chiếc túi khoác ra khỏi phòng.

Tại quầy tiếp tân nhà nghỉ ở tầng 1, tên tài xế taxi đưa gã đến đang nằm bò trên quầy để nói chuyện phiếm với bà chủ, tay cầm một chiếc túi đựng hai củ khoai nướng nóng hổi.

“Em xem này, anh đặc biệt mua cho em ăn đấy.” Người đàn ông trung niên nói giọng nịnh bợ, “Em ăn đi cho nóng, để nguội không ngon đâu.”

“Mỗi cái món vặt vãnh này mà muốn lừa bịp tôi à?” Khuôn mặt bà chủ tỏ ra chán ghét, “Anh nói mỗi ngày ít nhất sẽ dẫn đến cho tôi ba người, hôm nay mới là người thứ hai.”

“Bây giờ anh quay lại ga luôn đây. Chẳng phải là vì nhớ em quá sao.” Người đàn ông trung niên lấy ngón tay vẽ vẽ trên mu bàn tay người phụ nữ, “Tối nay chồng em có về không?”

Lỗ Kim Đường đi men theo cầu thang bộ xuống. Người đàn ông trung niên nhìn thấy gã, cuống cuồng quay mặt đi. Lỗ Kim Đường cũng chẳng thèm nhìn hắn, đi thẳng đến quầy tiếp tân, ném thẻ phòng cho bà chủ, quay người bước ra phía cửa.

Bà chủ còn giả bộ: “Anh trai, trả phòng à? Tôi trả lại anh 20 tệ tiền cọc.”

Lỗ Kim Đường không đáp lời cô ta, cứ thế đi thẳng ra ngoài cửa. Cùng lúc đó, gã nghe thấy tiếng cười lén của đôi nam nữ này truyền từ phía sau tới.

Đi ra ngoài đường, Lỗ Kim Đường nhìn trước ngó sau, lập tức phát hiện ra chiếc taxi phía trên màu xanh lá phía dưới màu trắng đó đỗ ngay ở cửa nhà nghỉ. Đèn đuôi xe vẫn còn sáng, thân xe vẫn đang hơi rung rung do động cơ vẫn đang bật, ghế lái không có ai.

Lỗ Kim Đường bước thẳng tới không chút do dự, kéo cửa xe và ngồi vào, nhả phanh tay, vào số, nhấn ga, nhanh chóng rời khỏi đó.

***

Sau khi lái xe mười mấy ki-lô-mét, Lỗ Kim Đường mới dừng xe ở bên cạnh một tiểu khu cũ kĩ. Hút liền một mạch hai điếu thuốc, gã bắt đầu lục tìm đồ trong xe. Trong hộp đựng đồ trên ghế ô tô chỉ có một con dao gập và mấy chục tệ tiền lẻ, ngoài ra chẳng có thứ gì đáng giá nữa cả. Tấm ảnh trên giấy phép kinh doanh ở trong xe khác hoàn toàn so với khuôn mặt của người đàn ông trung niên đó, chắc chiếc xe này cũng chẳng phải là taxi chính quy gì. Bên cạnh hộp tính tiền treo một mảnh giấy nhỏ được ép plastic, trong đó là một hoa văn gì đó hình vuông, trông như thế một loại phù hiệu nào đó vậy. Lỗ Kim Đường trở đi lật lại hồi lâu, mặc dù dạo này thường xuyên nhìn thấy thứ này, nhưng cũng không biết nó dùng để làm gì, bèn ném luôn sang một bên.

Chút tiền lẻ đáng thương này còn chẳng đủ cho sinh hoạt phí một ngày. Lỗ Kim Đường càng nghĩ càng tức, đập mạnh lòng bàn tay vào vô lăng. Gã không muốn dính phiền phức ở thành phố Cát Dương, sau khi đạt được mục đích là sẽ cao chạy xa bay. Nếu không, gã cũng sẽ không lựa chọn nín nhịn cam chịu khi bị lũ người kia “lừa tình tống tiền”. Thế nhưng, phiền toái vẫn cứ tìm đến gã. Lái chiếc xe dù này đi, mặc dù cũng xả giận, nhưng người tài xế đó chắc chắn sẽ không để yên. Nhưng điều khiến gã cảm thấy được an ủi chính là, tài xế xe dù cũng sẽ không dễ dàng dám báo cảnh sát. Điều này có thể mang lại cho gã chút thời gian quý giá.

Nhiệm vụ cấp bách lúc này chính là làm thế nào để có tiền. Lỗ Kim Đường nhìn lên bầu trời đen như mực, suy ngẫm xem sau khi trời sáng nên tìm một chợ buôn bán đồ cũ ở trong thành phố này hay là ngoại tỉnh. Chiếc xe rách này mặc dù không đáng tiền, nhưng bù đắp tổn thất của mình thì vẫn dư thừa thoải mái.

Lỗ Kim Đường đang suy tính, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa sổ xe bên ghế lái phụ. Gã giật nảy mình, nhìn về phía đó, phát hiện ra một cô gái ăn vận trang điểm sành điệu bên ngoài xe đang cúi người nhìn mình.

“Bác tài, có đi không?”

Lỗ Kim Đường ngẩn người, rồi gật đầu luôn: “Đi.”

Cô gái nhanh chóng bước lên xe, chỉ về phía trước: “Khách sạn theo giờ ở khu Kinh Khai.”

Lỗ Kim Đường khởi động taxi, ấn vào tấm biển nhận khách, nhìn thấy hộp tính tiền bắt đầu hoạt động, thầm thở phào. Xe đi được mấy chục mét, gã do dự một chút: “Người đẹp, đi thế nào nhỉ? Tôi làm nghề này mới được mấy hôm.”

Sự chú ý của cô gái đều dồn vào chiếc điện thoại di động của mình: “Anh có thể xem bản đồ mà.”

“Di động của tôi hết pin rồi.”

Cô gái ngẩng đầu, nét mặt tỏ ra bất lực: “Anh đúng thật là người mới vào nghề, thôi để tôi.”

Cô ta mở app bản đồ trong di động, dặn dò Lỗ Kim Đường lái xe theo đúng lộ trình đã được vạch sẵn. Cả chuyến đi này chỉ khoảng 8 ki-lô-mét, Lỗ Kim Đường vừa thầm tính toán xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền, vừa quan sát cô gái bên cạnh mình.

Nhìn cô ta chừng ngoài 20 tuổi, dáng người vừa cao ráo vừa đầy đặn, mặt trang điểm rất đậm, ngón tay thon dài đang thao tác rất nhanh trên màn hình di động.

Hai người nhất thời không có gì để nói. Trong xe chỉ có tiếng giọng nói chỉ dẫn đường đi trên điện thoại di động. Cô gái hình như đang nói chuyện với ai đó, khi sắp đến nơi, cô ta nói vào di động: “Em sắp đến nơi rồi, anh đặt phòng đi.”

Đối phương gửi lại một tin nhắn thoại, cô gái ghé sát di động lên bên tai, rồi lại nói: “Được, em đợi anh ở cửa. Anh gửi cho em lì xì trước đi, tiền taxi cũng do anh trả nhỉ?”

Lỗ Kim Đường cứ yên lặng lắng nghe, không tỏ thái độ gì, trong lòng đã hiểu phần lớn câu chuyện.

Khách sạn nằm cạnh một con đường cái, trông rất nổi bật. Lỗ Kim Đường dừng xe trước cửa khách sạn. Cô gái giơ chiếc di động lên, giơ khắp các bục trên ô tô tìm kiếm.

“Bác tài, tôi quét mã nào nhỉ?”

Lỗ Kim Đường chẳng hiểu ra sao cả: “Cái gì cơ?”

“Mã QR đó.” Cô gái trợn mắt lên, “Tôi trả tiền xe cho anh mà.”

Lỗ Kim Đường lúc này mới biết tác dụng của miếng giấy nho nhỏ đó: “Làm mất rồi, cô đưa tiền mặt cho tôi đi.”

“Anh thật là, bây giờ còn ai dùng tiền mặt nữa chứ?”

Cô gái tỏ ra vô cùng khó chịu, làu bàu lôi từ trong túi khoác bên mình ra ba tờ tiền 10 tệ. Lỗ Kim Đường lấy 5 tệ trả lại cho cô ta, cô gái nhanh chóng bước xuống xe.

Lỗ Kim Đường không vội rời khỏi đó ngay, nhìn cô gái bước về phía cửa khách sạn, một người nam giới trông có vẻ thư sinh nho nhã ra đón, chuyện trò với cô ta mấy câu, con mắt thì vẫn luôn dán vào người cô ta. Tiếp đến, cô gái khoác tay người đàn ông, rồi cùng nhau bước vào khách sạn.

Lỗ Kim Đường cười cười, châm một điếu thuốc, lặng lẽ chờ đợi.

Gã biết rất rõ cô gái này làm nghề gì. Gã cũng biết, chẳng bao lâu nữa, cô gái này sẽ mang theo tiền ra khỏi khách sạn. Mặc dù cũng chẳng có quá nhiều, nhưng bản thân đang rất cần tiền tiêu, dù sao méo mó có hơn không.

Huống hồ, vừa mới phải trải qua vụ “lừa tình tống tiền”, lấy tiền của người “cùng nghề” để xả giận cũng tốt.

Quả nhiên, một tiếng đồng hồ sau, cô gái uốn éo lưng xuất hiện ở trước cửa khách sạn. Lỗ Kim Đường thấy rất hào hứng, bắt đầu khởi động xe, từ từ lái đến.

Cô gái ngẩng đầu lên nhìn thấy một chiếc taxi đi tới, lập tức vẫy tay. Khi vừa mở cửa xe, cô gái liền ngẩn người.

“Sao lại vẫn là anh?”

Lỗ Kim Đường cười hi hi: “Đây chẳng phải là duyên phận sao?”

Cô gái bĩu môi, ngồi vào ghế phụ trong xe, “Đi thôi, quay về theo đường cũ.”

Lúc này đã là nửa đêm, trên đường người đi lại vắng vẻ, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe chở hàng và xe taxi lướt qua. Lỗ Kim Đường vừa lái xe vừa nhìn ngó ra ngoài cửa xe, cuối cùng, dừng lại bên cạnh một khoảng đất trống.

Nơi mà tầm mắt nhìn tới được thì đều là một màu đen đặc quánh. Đèn xe taxi như thể một ngôi sao băng giữa vũ trụ mênh mang. Bên đường là một con dốc, bên dưới là một cái rãnh khô, cỏ dại và loài hoa nhỏ vô danh điểm xuyết trong đó.

Thấy gã đột nhiên dừng xe, cô gái cũng thấy hơi căng thẳng, vừa nhìn Lỗ Kim Đường vẻ cảnh giác, vừa hỏi: “Sao lại dừng xe ở đây?”

Lỗ Kim Đường mặt tươi cười: “Cô em, có làm thêm giờ không?”

Cô gái tỏ vẻ nghi hoặc: “Làm thêm giờ? Thêm giờ gì chứ?”

“Haiz, tôi biết cô em làm cái nghề đó mà.” Lỗ Kim Đường hất cằm về hướng khách sạn, “Dù sao em cũng nhàn rỗi, chơi cùng tôi một tí nhỉ?”

Cô gái lập tức xị mặt, mở cửa xe định xuống.

“Tôi đưa tiền”

Cô gái liền ngưng động tác lại, rụt cẳng chân đã gần bước ra khỏi xe về, quay lại nhìn Lỗ Kim Đường. Do dự giây lát, cô vén tóc: “600 tệ.”

Lỗ Kim Đường gật đầu: “Không thành vấn đề.” Cô gái mặt lạnh tanh: “Đi đâu?”

“Không đi đâu cả.” Lỗ Kim Đường kéo cửa xe, “Ở luôn ghế sau là được rồi, kích thích lắm.”

Cô gái chau mày vẻ khó chịu: “Thế chỉ một lần thôi, đeo bao, cứ thế làm thôi, làm xong là hết chuyện.”

Lỗ Kim Đường mở cửa sau xe: “Cô em yên tâm, anh đây làm nhanh lắm.”

Cô gái cũng miễn cưỡng xuống xe, ngồi vào ghế sau: “Nói rõ trước nhé, tôi không làm.”

Còn chưa nói xong, cô gái đã mở to mắt sợ hãi - Lỗ Kim Đường một tay cầm con dao gập, một tay ôm lấy cổ cô ta.

“Cô em, mượn chút tiền tiêu vặt.”

Cô gái đẩy gã ra, rụt về phía sau, nhìn chằm chằm vào con dao gấp trong tay gã ta: “Tôi không có tiền...”

“Cô vừa mới xong vụ làm ăn mà, lừa ai chứ?”

Lỗ Kim Đường hướng ánh nhìn về phía túi khoác của cô ta, giơ tay ra cướp, đổ tất cả đồ trong túi ra ghế, chỉ có hơn 400 tệ và điện thoại di động, son môi, hộp phấn, giấy ăn, sạc dự phòng.

Lỗ Kim Đường vô cùng thất vọng, “Chỉ có chút này thôi à?”

“Khi tôi đi, trên người cũng chỉ có chút tiền lẻ thôi.” Giọng cô gái mang theo chút sụt sùi, “Khách hàng trả cho 400 tệ, anh cầm cả đi, đừng làm hại tôi.”

Lỗ Kim Đường trợn trừng mắt, “Cô đi một lần 400 tệ? Sao lại đòi tôi 600 tệ?”

Cô gái vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng: “Người ta ít nhiều còn đặt phòng khách sạn, anh đây tính là gì chứ?”

Lỗ Kim Đường nhét di động và tiền vào trong túi áo, nghĩ một lát, hỏi: “Vừa rồi cô nói đến quét mã, là cái gì vậy?”

Cô gái hơi kinh ngạc: “Chính là… trong Wechat của tôi còn chút tiền, cũng có thể chuyển cho anh.”

“Chuyển như thế nào?”

“Chuyển vào Wechat của anh chứ sao.” Cô gái rõ ràng không hiểu ra sao, “Anh không có à?”

Lỗ Kim Đường trầm mặc một lúc, trong lòng vừa ủ dột vừa bực bội. Cô gái thấy gã không nói gì, thận trọng nói: “Anh à, tiền đã đưa hết cho anh rồi, anh thả tôi đi đi, có được không?”

Tiếp đến, cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Tôi chắc chắn không báo cảnh sát đâu.”

Lỗ Kim Đường lại chẳng lo lắng về điều này. Cô gái bán hoa này nếu mà dám báo cảnh sát, chính bản thân cô ta cũng không thoát được. Chỉ là gã chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ, mới cướp được chút tiền này, thực sự là có phần không cam tâm. Gã lại nhìn cô gái một lượt, giơ tay ra:

“Dây chuyền.”

Cô gái do dự giây lát, nghiến răng, tháo sợi dây chuyền mỏng manh trên cổ xuống.

“Lần này đã được rồi chứ, thả tôi đi đi.”

Lỗ Kim Đường sa sầm mặt, giơ tay định mở cửa xe.

Bất giác, gã phát hiện thấy một người đàn ông đi xe đạp, cách mấy chục mét đang ung dung đi tới.

Lỗ Kim Đường lập tức tóm lấy cô gái đó, cố gắng để cho cơ thể hai người nhấp nhô. Cô gái không hiểu chuyện gì, vừa thét lên kêu cứu vừa ra sức giãy giụa. Lỗ Kim Đường không thể không bịt miệng cô ta lại, dùng sức càng lúc càng mạnh.

Rõ ràng, người đàn ông đi xe đạp đó cũng nhìn thấy chiếc taxi bên đường chưa tắt máy, vẫn còn đang lay động. Anh ta nhìn xung quanh, rồi quặt ghi đông xe, thận trọng đạp về phía chiếc taxi.

Cách tấm cửa kính, Lỗ Kim Đường nhìn thấy người đàn ông đang từ từ tiến lại gần, trong lòng cũng càng lúc càng căng thẳng. Gã vùi đầu cô gái vào dưới nách, kéo cửa xe xuống, lớn tiếng mắng người đàn ông: “Xem mẹ mày à, cút!”

Người đàn ông đi xe đạp giật nảy mình, vội vàng điều chỉnh phương hướng, đạp mạnh mấy nhát, nhanh chóng biến mất vào giữa màn đêm đen.

Lỗ Kim Đường vừa mới thở phào, không ngờ cô gái tự vùng thoát khỏi lòng gã, lao về phía cửa sau thân xe.

“Cứu mạng anh ơi, cứu mạng.”

Lỗ Kim Đường thất kinh, vội vàng giơ tay bịt miệng cô ta. Như thể là bản năng, con dao gập trong tay gã đâm thẳng vào bụng cô ta.

Một nhát, hai nhát, ba nhát...

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi Lỗ Kim Đường định thần lại, cô gái trong lòng đã không còn nhúc nhích gì nữa cả. Đồng thời, gã cảm nhận được tay mình dinh dính, dính đầy thứ dịch thể tỏa ra mùi máu tanh nồng.

Gã đẩy cô gái ra, cô ta nằm mềm oặt ở ghế sau, trên chiếc áo phông cộc tay màu hồng của cô ta, vết máu đang nhanh chóng lan rộng. Lỗ Kim Đường run rẩy rút điều thuốc lá trong túi áo ra, châm thuốc, lặng lẽ hút hết. Tiếp đến, gã mở cửa xe bước xuống, rồi lại lặng lẽ đứng trong vòng ánh sáng do đèn xe tạo nên, sau đó cúi người chui vào trong xe, túm lấy cổ chân của cô gái, kéo cô ta ra.

Thi thể cô gái rất nặng, Lỗ Kim Đường mất rất nhiều sức lực mới có thể ôm ngang được cô ta trong lòng, bước từng bước về phía lề đường. Khoảng cách có mấy mét ngắn ngủi mà Lỗ Kim Đường đi lại vô cùng vất vả. Khó khăn lắm mới ghé gần được đến lề đường, gã đã sức cùng lực kiệt, phần lưng đã không thể đứng thẳng, phần mông tử thi nữ đã bị lê trên mặt đường.

Run lẩy bẩy kéo lê đến lề đường, Lỗ Kim Đường cũng không thể nào gắng gượng thêm được nữa, tay gã buông ra, tử thi nữ thuận theo con dốc lăn xuống cái rãnh khô. Lỗ Kim Đường há miệng thở dốc, rồi lại nhìn xung quanh, lúc đang chuẩn bị bước lên xe, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu rên từ phía sau truyền tới.

Lỗ Kim Đường giật mình, dựa vào ánh sáng đèn, nhìn về phía rãnh khô - thật không ngờ cô gái đó vẫn còn đang động đậy, hình như muốn bò lên.

Lỗ Kim Đường hoảng hốt, bước nhanh trở lại chiếc xe, cầm lấy con dao gập dính đầy máu ở ghế sau, chạy bước nhỏ đến lề đường, rồi nhảy xuống rãnh khô.

Cô gái quả nhiên vẫn còn sống, đang phát ra tiếng rên rỉ như tiếng khóc, bất lực cử động đôi chân. Lỗ Kim Đường mím môi, lặng lẽ nhìn cô ta. Cuối cùng, gã bước lên một bước, túm lấy tóc cô gái, ra sức nhấc lên, kề con dao gập vào cổ cô ta, cứa mạnh một nhát.

Gã không muốn nghe thấy tiếng máu tươi bắn phụt, dùng cả tay lẫn chân bò lên trên đường, chui vào taxi, nhanh chóng lái xe đi.

Sau khi lái đi xa mấy ki-lô-mét, Lỗ Kim Đường dừng xe ở một nơi không có đèn đường, bắt đầu tiến hành kiểm tra quan sát khắp trong xe. Ở hàng ghế sau có mấy chỗ có vết máu. Gã dùng giấy ăn lau chùi một lượt, chỉ để cho vết máu không quá chói mắt mà thôi. Tiếp đến, gã cởi chiếc áo phông ngắn tay dính lem nhem vết máu đang mặc trên người ra, thay sang chiếc áo dài tay mùa thu để trong túi khoác. Sau khi lấy giấy ăn lau chùi con dao gập sạch sẽ, gã lại dùng nửa chai nước còn lại trong xe rửa tay, rồi lại lái xe đi.

Mỗi lần lái đi một đoạn, Lỗ Kim Đường lại ném một thứ đồ trong xe ra ngoài cửa xe. Mảnh giấy ép plastic, di động, son môi, hộp phấn đều nhanh chóng bị gã ta lần lượt ném xuống bên đường. Sau khi chiếc áo dính máu và con dao gập bị ném đi, Lỗ Kim Đường nhìn thấy ánh sáng đèn khu vực thành phố.

Đã nửa đêm, người đi lại trên đường càng lúc càng thưa thớt. Lỗ Kim Đường mặt lạnh tanh lái xe lao nhanh trên đường, trong lòng đang thầm tính toán bao điều.

Hơn 400 tệ tiền mặt, một sợi dây chuyền vàng. Bất luận thế nào cũng chẳng thể đủ cho gã chi tiêu được mấy hôm tới, xem ra sau khi trời sáng, bắt buộc phải bán chiếc xe này đi. Gã đã giết người, nơi này đương nhiên là không còn an toàn nữa, tốt nhất là đến nơi khác mới ra tay được. Còn về đêm nay, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu.

Cho nên, khi gã nhìn thấy hai người trẻ tuổi ở bên đường vẫy tay, bèn không chút do dự mà quay vô lăng, ghé tới đó.

Hai hành khách lên xe, một cậu nhuộm tóc vàng ngồi vào ghế lái phụ, một người để đầu húi cua thì ngồi vào ghế sau. Lỗ Kim Đường bật hộp tính tiền, hỏi: “Người anh em, đi đâu vậy?”

Tóc vàng chỉ về phía trước: “Đi đến thôn Đại Pha.”

Lỗ Kim Đường chau mày: “Người anh em, tôi không thông thuộc vùng đó, cậu chỉ đường cho tôi nhé.”

“Trước tiên cứ đi thẳng, sau đó rẽ phải.” Sắc mặt của Tóc vàng trông rất nhợt nhạt, “Cứ đi dọc theo đường Thanh Niên, rồi lên đường cao tốc.”

Lỗ Kim Đường gật đầu. Chuyến làm ăn này xem ra có thể kiếm được ít tiền, thuận đường đi đến vùng ngoại ô thành phố, bán được xe rồi tính tiếp. Chân gã giẫm mạnh, chiếc taxi lao nhanh như bay trên con đường vắng vẻ.

Hai vị hành khách hình như đều không thích trò chuyện, Lỗ Kim Đường cũng chẳng có tâm trạng nào mà nói chuyện phiếm. Trong buồng lái vẫn luôn giữ sự yên ắng. Theo như hướng dẫn của Tóc vàng, nửa giờ đồng hồ sau, chiếc taxi tiến vào đường cao tốc. Lỗ Kim Đường giữ tốc độ ở vận tốc 120km/h, tâm trạng có phần thả lỏng.

“Người anh em, xuống cao tốc từ lối nào, cậu nói với tôi trước nhé”

“Bác tài, anh cứ dừng ở bên đường một lát đã.” Cậu Đầu đinh ngồi ghế sau chợt lên tiếng: “Tôi đau bụng không nhịn được nữa.”

Lỗ Kim Đường ngẩn người: “Có thể nhịn thêm chút nữa không? Phía trước có một khu dịch vụ.”

“Không được, không được.” Giọng nói của Đầu đinh sốt ruột, “Thực sự không chịu nổi nữa rồi.”

Lỗ Kim Đường chửi thầm một câu, giảm tốc độ, từ từ ghé sát vào đường ưu tiên bên tay phải.

Vừa dừng xe xong, Đầu đinh đã mở cửa lao xuống xe ngay. Lỗ Kim Đường rút từ trong túi áo ra điếu thuốc lá, đang định châm thuốc, chỗ hông chợt thấy đau nhói. Gã cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra Tóc vàng đang dùng một chiếc dao găm chọc vào vị trí thắt lưng gã.

Gã còn chưa kịp phản ứng lại, cánh cửa phía bên ghế lái đã bị mở ra - Đầu đinh thò nửa người vào, kéo cánh tay gã lôi xuống xe.

Tóc vàng trông vừa căng thẳng vừa hung dữ: “Xuống xe!”

Lỗ Kim Đường đầu óc quay cuồng bị kéo xuống xe. Đầu đinh cũng cầm dao trên tay, lập tức chọc vào bụng gã. Tóc vàng thì lục lọi ở hộp đựng đồ trên ghế ô tô, lát sau cũng xuống xe.

Trên đường cái tối đen như mực, hai gã thanh niên kẹp Lỗ Kim Đường ở giữa. Đầu đinh dùng dao ép gã, Tóc vàng thô bạo lục lọi trên khắp người gã. Hơn 400 tệ tiền mặt đó đã nhanh chóng nằm trong tay Tóc vàng.

“Mẹ kiếp, có mỗi tí tiền này thôi à?” Lỗ Kim Đường không nói gì, chỉ gật đầu. Đầu đinh nhắc: “Tao thấy ở ghế sau còn có cái túi khoác.”

Tóc vàng hất đầu: “Mày đi xem xem.”

Đầu đinh đáp lời, chui vào ghế sau xe taxi. Tóc vàng vẫn không cam tâm, tiếp tục sờ đi mò lại trên người Lỗ Kim Đường. Cuối cùng, cậu ta thò tay vào túi quần Lỗ Kim Đường, lôi ra được một sợi dây chuyền vàng.

Tóc vàng nhìn thấy Đầu đinh vẫn còn đang bận rộn tìm kiếm trong xe taxi, bèn nhét sợi dây chuyền vào túi áo mình.

Đầu đinh nhanh chóng chui ra khỏi xe, giọng nói tỏ ra bực bội: “Mẹ nó chứ, trong túi chẳng có gì cả, chỉ có mấy cái áo rách.”

Tóc vàng bảo Đầu đỉnh canh chừng Lỗ Kim Đường, còn mình thì đi quanh chiếc taxi mấy vòng, đá mấy nhát vào lốp xe, rồi lại lật nắp capo lên xem.

Lỗ Kim Đường làm ra bộ dạng đáng thương: “Người anh em, tôi chỉ có chút tiền thế thôi, cầm tiền xong thì các cậu thả tôi đi đi, tôi không báo cảnh sát đâu, các cậu yên tâm.”

Tóc vàng đóng nắp capo lại, nét mặt do dự, như thể là đang suy ngẫm điều gì đó. Đầu đinh rõ ràng cũng vừa căng thẳng vừa bực bội, trơ mắt nhìn Tóc vàng, đợi cậu ta lên tiếng.

Tóc vàng như thể đã hạ quyết tâm, bước tới, hạ giọng ra lệnh: “Mày cởi quần áo ra.”

Lỗ Kim Đường ngẩn người: “Gì cơ?”

“Cởi quần áo ra!” Tóc vàng bước lên trước một bước, gí mũi dao vào mũi Lỗ Kim Đường, “Mau lên!”

Lỗ Kim Đường không dám phản kháng, ngoan ngoãn cởi chiếc áo dài tay mùa thu và quần dài ra, trên người chỉ còn lại chiếc quần lót và đôi giày.

“Quần lót, và cả giày nữa!” Tóc vàng vẫn không hài lòng, “Đều cởi hết.”

Trong lòng Lỗ Kim Đường trào dâng dự cảm chẳng lành: “Người anh em, thế này là...”

Tóc vàng tự ra tay luôn, lao đến tay lôi chân giẫm. Trên người Lỗ Kim Đường nhanh chóng chỉ còn lại độc một đôi tất.

Đầu đinh nhặt lấy quần áo của Lỗ Kim Đường, nhét

bừa vào trong chiếc túi khoác giả da đó. Tiếp đến, Tóc vàng chỉ về phía nền đường cao cao bên cạnh: “Qua đó quỳ đi, hai tay ôm đầu, dám đứng lên là xiên chết mày đấy.”

Lỗ Kim Đường ngoan ngoãn làm theo. Vừa mới quỳ xuống, gã đã nhìn thấy Tóc vàng và Đầu đinh chui nhanh vào xe taxi, thoắt cái, chiếc taxi đã lái ra khỏi đường ưu tiên và lao nhanh như bay.

Lỗ Kim Đường đứng dậy, làn da trần lộ ra cảm nhận được sự lạnh giá của làn gió đêm.

Mẹ kiếp, vừa mới cướp của người khác, chính mình lại bị hai thắng ôn con cướp lại.

Gã nhìn theo chiếc xe taxi đang dần biến mất, đột nhiên lại thấy hơi buồn cười.