← Quay lại trang sách

Chương 1 TUỔI THANH XUÂN 16mm

Không có lúc nào thích hợp hơn là đêm nay. Tôi ở trong phòng làm việc, cắt ghép một đoạn phim về đôi nam nữ si tình trong ngày tận thế, hiệu ứng đất đá bay mù trời, đôi chim cu vừa khóc vừa la hét. Ngoài cửa sổ phòng tôi trời đất âm u, một màu đỏ rực báo hiệu những đợt tấn công của sương mù, nhìn cũng không khác gì những cảnh trong phim, như một lời cảnh báo rằng không một ai có thể sống sót. Bỗng điện thoại reo lên, là Tiểu Cung gọi, tôi châm một điếu thuốc, thuận tay mở tung cửa sổ, chất nicotine len lỏi vào trí não, thấm đẫm mùi vị tuyệt vọng của nhân gian.

“A lô, a lô, có nghe thấy không, A Cách? A lô?” Tiểu Cung cố hét lên để át đi tiếng ồn xung quanh.

“Tôi nghe thấy rồi, đừng gào lên nữa, cậu đến sân bay rồi à?”

“Chuyến bay bị hoãn do sương mù, không biết phải đợi đến khi nào...”

Tiểu Cung càng nói càng rối, dường như tôi thấy được bóng dáng cậu đang phì phèo thuốc lá.

“Đến khi được bay tôi sẽ gọi lại cho cậu.”

“Cậu gọi quốc tế chỉ để chứng tỏ rằng mình có nhiều tiền đấy à?”

“Nghĩa là tôi rất coi trọng cuộc gặp lần này chứ sao.”

“Cậu cứ tự mình mù quáng là được rồi, sao phải lôi cả tôi vào?”

“Biết vậy nên tôi đã mua vé máy bay cho cậu còn gì.”

“Lại một minh chứng khác rằng cậu là một gã có tiền!”

“Này này, ai bảo Hạ Quả là chị của tôi chứ hả.”

Có một khoảng lặng ngắn ngủi giữa cuộc hội thoại của chúng tôi, nhưng cả hai đều vờ như khoảnh khắc trống rỗng đó không hề tồn tại. Chúng tôi tiếp tục nói, cũng không để ý rằng cả hai đã đề cập đến cuộc gặp gỡ không được mong đợi đó, rồi còn thuận miệng suy đoán xem ai đến, ai không. Dù thế nào đi nữa, trong lòng chúng tôi hiểu rõ, những lời vô thưởng vô phạt nói trước khi gác máy chỉ là cái cớ để che đi khoảng lặng kia, sự trống rỗng mà chúng tôi đều hiểu rõ.

Sau khi gác máy, tôi nhất thời chẳng thể tính được hiện Canada đang là mấy giờ. Kệ đi, ai mà thèm quan tâm chứ. Hút hết nửa điếu thuốc còn lại, tôi lại ngồi xuống trước máy tính. Thật ra tôi chưa bao giờ nói với Tiểu Cung về dáng vẻ lả lướt của Hạ Quả trên những poster phim, tôi cũng không rõ tại sao những bộ phim rẻ tiền như vậy lại có đông người chen chân đến rạp xem đến thế.

Điện thoại tiếp tục thông báo tăng mức cảnh báo vì sương mù dày đặc. Bốn giờ sáng, tôi ngồi lặng lẽ dưới ánh đèn, nhìn ngây ngốc vào đoạn video đang cắt dở. Nếu như... nếu như sau này, người diễn vai đó là Diana thì sẽ thế nào?

Đã mười tám năm trôi qua, tôi vẫn nhớ như in hình bóng cô gái xinh đẹp nhất khu rạp chiếu phim. Nhớ lại quãng thời gian chỉ cần mở cửa ra là có thể nhìn thấy cô biểu diễn “đốm lửa ma thuật” dưới sân, cũng giống như nhớ lại chiếc bản phim 16 mm không bao giờ trở lại ấy. Theo dòng thời gian, những điều này dường như chẳng còn chút ý nghĩa gì.

Thành phố nhỏ nơi tôi từng sinh sống có tên là Nặc Thành, tọa lạc trên bờ biển phía Đông Nam. Đó là một bán đảo nhỏ, dài và đổ sâu ra biển, rất khó có thể nhìn thấy trên bản đồ. Trước khi tôi sinh ra, Nặc Thành đã tồn tại được hơn tám trăm năm. Trong suốt tám trăm năm qua, nơi đây từ một làng chài nhỏ đã trở thành một thành phố nhộn nhịp, chỉ là tăng nhân khẩu một chút, thêm vào những tòa nhà cao tầng và bớt đi những ngư dân dựa vào nghề đánh cá.

Nếu như có những thành phố được ví như vận động viên tham gia cuộc thi chạy đường dài, thì Nặc Thành giống như vô số các vận động viên chen chúc mắc kẹt lại phía sau trong cuộc thi chạy ấy. Sau khi rời Nặc Thành, mỗi khi có người hỏi quê tôi ở đâu, họ đều không rõ đây là thành phố nào, thậm chí họ còn hỏi tôi là chữ “Nặc” nào...

Tôi luôn phải lặp đi lặp lại: “Là bộ mộc bên cạnh chữ “nhược” trong “như ẩn như hiện” [*] , có nghĩa là cây lựu.”

Kỳ lạ thay, một thành phố chẳng hề có bóng dáng cây lựu nào, nhưng lại có tên Nặc Thành (thành phố cây lựu).

Ba tôi kể, xưa kia vùng đất này trồng rất nhiều lựu, nhưng sau một trận bão thời nhà Thanh, những cây lựu lần lượt héo mòn, cho dù người dân đã thử nhiều cách nhưng vẫn không thể trồng lại được. Vì vậy họ đã không còn trồng lựu nữa mà chỉ để lại cái tên “Nặc Thành”. Tên mà, gọi nhiều rồi cũng thành quen, lười thay đổi.

Tôi hỏi ba, sao ba biết hay vậy. Ba tôi nói văn phòng lịch sử của tỉnh đã làm một bộ phim tài liệu về Nặc Thành, khi ấy còn quay lại di tích lịch sử duy nhất của thành - miếu Nặc nương nương. Người dẫn trong bộ phim ấy đã kể lại điển cố đó, khi mở cho những vị lãnh đạo xem, ông cũng nghe được đôi chút. Tôi muốn ông cũng tìm lại cho tôi xem, khi ấy ba đang cắt tờ báo bọc bìa vở cho tôi. Ông đồng ý, nhưng đến tận bây giờ lời hứa ấy vẫn chưa được thực hiện.

Tất nhiên rồi, người lớn rất hiếm khi giữ lời, cũng giống như chúng ta khi lớn lên vậy. Chỉ có điều, khi đó tôi còn là một đứa trẻ, vẫn tin rằng một ngày nào đó ba sẽ cho tôi xem cuộn băng lịch sử chi tiết về Nặc Thành, đây là một đặc ân không ai có được, là độc nhất vô nhị. Bởi vì phần đặc ân đó, tôi đã khá đắc chí khi sống tại đây.

Ba tôi là thợ chiếu phim tại rạp Nặc Thành, đây là rạp chiếu phim tư nhân duy nhất trong thành phố, ngoài chiếu phim, nơi này còn là địa điểm tổ chức các buổi biểu diễn văn nghệ, hội nghị. Cho dù là hội nghị hay biểu diễn thì cũng không phải ai cũng có thể tự do lui tới. Khi tôi còn học tiểu học, chỉ có một dịp duy nhất trường tôi tổ chức biểu diễn hoành tráng tại rạp chiếu phim, đó là kỷ niệm 50 năm thành lập trường, tôi còn được gặp hai ca sĩ mà trước đó tôi chỉ thấy trên truyền hình. Và dĩ nhiên, ba tôi là người chiếu phim duy nhất tại rạp chiếu phim.

Cho dù là làm gì đi chăng nữa, thì “duy nhất” vẫn luôn đáng để tự hào.

Rạp phim nằm ngay tại trung tâm phố cổ, phía Bắc phía Nam đều có một dãy nhà chung cư, nối liền với một cái hồ nhỏ, tạo thành tổ hợp rạp chiếu phim. Tất nhiên, khi đó không có cái tên trang trọng nào dành cho nó cả, lại thêm khu nhà dân nối liền vẫn có cư dân sinh sống. Hai bên lối vào chính của rạp là hai hàng phượng vĩ, cứ đến khoảng thời gian tháng Sáu, hoa nở đỏ rực một vùng trời. Phía đối diện là sân bóng rổ, xa thêm chút nữa là khu chợ đồ tươi và phố đồ ăn vặt.

Một khu vực hoàn toàn mở và ồn ào, thế nhưng người ta luôn thích trong động lấy tĩnh, vì vậy mà vẫn quen gọi khu vực này là “khu rạp chiếu phim”.

Khi còn nhỏ, tôi luôn cảm thấy ba tôi là một ngôi sao ở rạp chiếu phim, trong lòng luôn thầm cảm thán, nếu không có ba, sẽ không có những buổi chiếu phim xa hoa như vậy.

Hầu hết người sống ở đây đều làm việc tại những nơi như trường học, bệnh viện, đài phát thanh, đoàn ca kỹ. Những người có công việc và thu nhập ổn định khi đó đều là tiểu thương buôn bán đồ ăn vặt hoặc quần áo quanh khu vực, vài năm sau họ đều giàu lên trông thấy. Ví như người có mối quan hệ thân thiết nhất với tôi là Tiểu Cung, ba của cậu ấy đã bỏ công việc tại một nhà máy dược phẩm quốc doanh và lái chiếc taxi đầu tiên tại Nặc Thành. Khi đó ba mẹ cậu tranh cãi rất nhiều, hàng xóm láng giềng cũng lời ra tiếng vào, cho rằng ba cậu sẽ không ngóc đầu lên được. Vậy mà ai có thể ngờ rằng, mười năm sau ba Tiểu Cung đã thành lập công ty taxi của riêng mình.

Gia đình tôi khi ấy sống tại căn nhà số 201 đơn nguyên, tòa phía Nam, nhà Tiểu Cung ở số 201 đơn nguyên, tòa phía Bắc, ở giữa bị ngăn cách bởi rạp chiếu phim, một quảng trường nhỏ và hàng phượng vĩ cao chót vót. Khi đó những điều này đều là những chướng ngại vật vô cùng to lớn đối với lũ trẻ chúng tôi. Chúng tôi thân thiết với nhau vì một lý do hết sức đơn giản đó là cùng độ tuổi.

Trong thế giới của chúng tôi khi ấy, tuổi tác là đại diện quyền lực tuyệt đối và duy nhất.

Không giống như những thế hệ sau này có thể dựa vào rất nhiều đặc điểm để quyết định làm bạn với nhau như “đu idol”, sở thích, sở trường, v.v... Chúng tôi chỉ dựa vào tuổi tác để chọn bạn, càng nhỏ tuổi càng có ít lựa chọn. Nếu như có một anh học cấp hai nào đó để lũ học sinh tiểu học chúng tôi cùng tham gia một trận bóng rổ thì điều đó vô cùng đáng giá.

Do đó, tôi chưa bao giờ nói với bất kỳ ai một bí mật lớn của riêng tôi, tôi thích Diana sống tại tầng dưới. Bí mật này giống như những bộ phim cất kỹ trong kho chưa từng được công chiếu, nhưng tôi đã tận dụng vị trí của ba để có thể một mình thưởng thức bản gốc của bộ phim ấy.

Hoặc cũng có thể, tôi biết rằng có nói ra bí mật này cũng sẽ chẳng có ai tin. Dù sao lúc đó tôi cũng mới học lớp 6, còn Diana đã lên lớp 10. Trong khi tôi còn chưa vỡ giọng và vẫn còn được nghỉ nửa ngày vào dịp Lễ thiếu nhi, thì Diana đã đau đầu vì phải đốt những bức thư tình của các chàng trai trao cho cô.

Đầu ngón tay thon nhỏ của cô ép nắm những thanh diêm, quẹt mép hộp diêm một cách gọn gàng, ngọn lửa yếu ớt từ tay cô lao vút về phía bức tường gạch đỏ, đốt cháy một hoặc vài bức thư tình. Những ánh lửa ấy luôn tỏa ra đường nét dịu dàng, giống như có một phép màu nào đó, một vẻ đẹp không thể cất lời.

Diana ngồi xổm bên những đốm lửa nhỏ, bả vai sau gáy mỏng manh như những cánh bướm, như thể sẽ vỗ cánh rời khỏi cơ thể cô bất cứ lúc nào. Ánh lửa soi sáng khuôn mặt hoàn mỹ của cô lúc chiều tà. Có lẽ là cô đang cười, nhưng dù sao tôi cũng đang ở tầng hai, chẳng thể phân biệt được nét mặt cô khi ấy, xem ra cô không quá buồn phiền.

Hoàng hôn mỗi chiều tan học, tôi đều nằm trên lan can tầng hai xem cô ấy thực hiện “nghi lễ” của mình, cho đến khi cánh cửa khép chặt và chỉ còn lại đống tro tàn nơi góc sân, bầu trời tối dần và đàn chim sẻ bay về tổ. Tôi luôn thở dài sau mỗi lần như vậy, cảm thấy vừa thỏa mãn vừa đau khổ.

Còn việc tại sao tôi biết những thứ Diana đốt là thư tình, thì đó là nhờ Thoái Tồn ở tầng trên.

Theo như lời mẹ tôi thì thằng nhỏ này lớn lên sẽ trở thành trùm cảng Ngư Than, tốt nhất nên tránh xa nó một chút.

Ở Nặc Thành mọi người đều biết, có hai nơi “máu me” nhất thành phố, một là chợ cá vào sáng sớm, hai là cảng Ngư Than sau khi mặt trời lặn. Cảng này là nơi để các băng đảng xã hội đen thanh toán và giải quyết mọi vấn đề bằng dao rựa và gậy gộc. Mấy năm đầu kiện tụng liên miên, người ra kẻ vào ngục tù, thế nhưng những huynh đệ không sợ trời cũng chẳng sợ đất này vẫn “dũng cảm” theo bước các đàn anh.

Trẻ con trong khu vẫn luôn sợ hãi e dè với dáng vẻ to cao, mặc quần ống rộng thùng thình cùng với khuôn mặt nóng nảy khó gần của Thoái Tồn. Khi có vấn đề gì chỉ cần hét lên “Thoái Tồn đến rồi” còn có sức ảnh hưởng hơn cả khi hô “cảnh sát đến rồi”. Hơn nữa, kể cả khi không có chuyện gì thì trên tay hắn lúc nào cũng đùa nghịch với con dao bấm sáng lóa. Tất cả điều này đều khiến cho lời cảnh báo của mẹ đáng tin cậy hơn.

Không biết do nghe lời mẹ, hay là do xem quá nhiều phim anh hùng lãng mạn như Zoro cùng ba trong rạp chiếu không người, mà tôi tuy né tránh Thoái Tồn nhưng cũng chẳng hề sợ hắn.

Nhiều lần tan học, tôi ngang nhiên đi qua trước mặt hắn mà cảm tưởng như bản thân mình là một anh hùng bước ra từ một bộ phim vậy. Hiển nhiên hắn ta, một đàn anh cấp ba luôn văng tục là nhân vật phản diện, là kẻ rất đáng ghét và luôn thua cuộc, còn tôi quang minh chính đại lấy hắn làm nền mà nổi bật.

Cũng chẳng lạ gì, tôi bị hắn ngáng chân mỗi lần đi ngang qua nhưng chưa một lần né tránh, bởi vì sau mỗi tràng cười khoái trí của hắn là Diana lại xuất hiện đỡ tôi dậy, đưa tôi về nhà cô ấy chơi và cho tôi ăn những món ngon.

Ba Diana thường đi công tác tại Đông Nam Á hoặc Đông Âu, ông là kiểu người mà hàng xóm luôn phải nể trọng vài phần, thường tham gia các dự án lớn như xây cầu đường. Mặc dù ông thường đi công tác liên miên, thế nhưng mỗi lần về nhà ông lại đem rất nhiều bánh quy, socola và các loại bánh trái lạ mắt không thể kể tên, đủ cho Diana ăn một năm không hết. Những chiếc vỏ kẹo nhiều màu sắc với những hàng chữ Tây không ai hiểu càng làm cho chúng thêm phần cao cấp.

Sau khi ăn xong, Diana luôn để tôi đi cùng cô ấy đến góc sân và biểu diễn tiết mục “đốm lửa ma thuật”.

Khi quẹt diêm xong, Diana chẳng bao giờ vội vã ném que diêm ấy xuống những phong thư, cô luôn luôn chăm chú nhìn những đốm lửa đó đến khi cháy gần hết que diêm. Những lần như vậy, tôi cũng chăm chú nhìn theo cho đến khi ngọn lửa gần chạm đến những ngón tay mảnh mai của cô, tới tận khi tôi mở to mắt, che miệng kêu lên sợ hãi “Aaa..”, Diana mới nhẹ nhàng đẩy đốm lửa đó xuống những phong thư. Đốm lửa nhỏ ấy bùng lên thành ngọn lửa to nhảy múa bập bùng như những cánh bướm bay ra từ đống tro tàn. Qua vài lần như vậy tôi cũng đã quen và không còn ngạc nhiên vì điều ấy nữa, thay vào đó tôi chuyển sự chú ý đến những bức thư mà cô ấy đốt.

“Không đau sao?”

“Không đau.”

“Không bị bỏng chứ?”

“Không đâu.”

“Em cũng muốn thử.”

“Em không được. Không phải ai cũng làm được như vậy. Mỗi người đều có một tài năng riêng, có người có thể điều khiển được gió, chị có thể chơi với lửa, hay như tiếng hát quyến rũ của Hạ Quả, còn A Cách có thể ghi nhớ rất nhiều tên nhân vật và những bộ phim. Mỗi người chỉ có một tài năng mà thôi.”

“Chị đốt gì vậy?”

“Thư tình. Những bức thư bọn con trai viết cho chị.”

“Sao chị lại đốt đi?”

“Bởi vì chị không thích.”

Mặc dù khi đó tôi mới mười một tuổi, nhưng đã biết thế nào là thư tình. Tôi từng xem bộ phim Nhật Bản Thư tình tại chỗ làm của ba, trong trường học cũng luôn lưu truyền những câu nói như “năm tư thư tình bay ngập trời”. Chúng tôi nào có ngốc nghếch như người lớn vẫn nghĩ.

Vì vậy, khi đó tôi đã hạ quyết tâm cả đời này sẽ không viết bất kỳ bức thư tình nào, nếu như bị sự tàn nhẫn đốt cháy thì trái tim tôi cũng sẽ theo đó mà thiêu rụi.

Xinh đẹp mà vô tình, Diana hệt như nàng phù thủy trong các bộ phim, người luôn chơi đùa với ngọn lửa trước mắt tôi.

Tóm lại, chẳng có gì nghi ngờ, Diana là cô gái đẹp nhất, còn Thoái Tồn là gã khó chịu nhất trong khu rạp chiếu phim. Diana ở tầng dưới nhà tôi, còn Thoái Tồn ở tầng trên, cũng giống như dưới tầng là thiên đường, trên đầu là địa ngục vậy.

Có bao chàng trai đem lòng yêu Diana và điều đó cũng giống cảm giác những con ruồi đáng ghét cứ bay vo ve quanh chiếc bánh sinh nhật một năm chỉ được ăn một lần vậy, vô cùng khó chịu, Thoái Tồn cũng không phải ngoại lệ. Đương nhiên, hắn chẳng thể viết nổi một bức thư tình, hắn thô lỗ hơn nhiều. Nhưng suy cho cùng, sự thô lỗ lại hợp với hắn, như Diana nói vậy, mỗi người đều có một tài năng riêng và đó là tài năng của hắn.

Mẹ của Diana tan làm rất muộn, vậy nên cứ đến tối Thoái Tồn lại đến gõ cửa nhà cô ấy đến bảy tám lần, có lần gõ cửa rồi chạy, có khi lại treo xác chuột hoặc xác chim sẻ lên cửa. Những ngày đầu tôi còn nghe thấy tiếng la hét của Diana, nhưng dần dần cô ấy cũng quen với điều đó, hắn treo gì thì cô đốt thứ đó.

Còn vô số những chuyện khác như làm vỡ cửa sổ nhà cô mười mấy lần, huýt sáo cười ồ lên khi nhìn thấy cô trên đường, nhưng quá đáng nhất là xoa vai rồi vén váy cô. Lúc đó tôi nghĩ, nếu tôi cũng là học sinh cấp ba, nhất định tôi sẽ lao đến và đánh cho hắn ta một trận ra trò.

Rõ ràng so với hắn thì Diana thích ở bên tôi hơn. Cô thường ăn cơm một mình nên thỉnh thoảng ba mẹ tôi gọi cô đến ăn cơm cùng. Sau khi ăn xong chúng tôi thường mở xem những cuốn tạp chí mà ba tôi xếp một góc và chẳng bao giờ động đến, thấy hình ảnh nữ minh tinh hoặc diễn viên anh hùng nào đó, Diana sẽ cắt ra dán vào cuốn sổ tay, cũng có khi cô giúp tôi làm bài tập về nhà, Diana đặc biệt giỏi toán.

Bất cứ khi nào ba tôi nhận được một bản phim mới, người đầu tiên tôi muốn xem cùng là Diana, sau đó mới là Tiểu Cung và những người anh em khác của tôi. Sau khi đã xong xuôi bữa tối, ba dẫn chúng tôi qua lối sảnh của nhân viên, mở ổ khóa cũ kỹ. Phòng chiếu phim trống trơn phả ra mùi bụi cũ, hòa với mùi ẩm mốc lâu ngày không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Tôi thích mùi vị này, mỗi lần đến đây tôi đều hít hà cho thỏa thích.

Tôi đã đếm đi đếm lại không biết bao nhiêu lần số ghế ở đây, sau lưng chiếc ghế ở giữa dãy cuối cùng tôi khắc một hình cây con. Mỗi lần được hưởng đặc quyền bao rạp, tôi đều ngồi ở vị trí đó. Khi trường học tổ chức những buổi xem phim cho học sinh, tôi đều đưa mắt nhìn xem ai đã ngồi chiếc ghế đó, rồi trong lòng lại dâng lên một cảm xúc rất khó tả, như là mình đã bị yểm bùa vậy.

Những bộ phim trường tổ chức cho xem khi đó đều là phim trong nước sản xuất như Khổng Bàn Sâm, Tiểu Binh Trương C , chúng tôi không bao giờ được xem những bộ phim nước ngoài lồng tiếng như Princess Sissi, Broken Blue Bridge và Roman Holiday. Những bản gốc ấy chỉ được xem nội bộ bởi các tổ chức Văn hóa và Nghệ thuật có liên quan trong lần chuyển giao đầu tiên, rồi suốt phần đời còn lại của chúng sẽ phải nằm lặng lẽ trong kho cùng với lớp bụi bẩn.

Tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt ngạc nhiên của Diana khi lần đầu tiên cô lấy một bản phim 16 mm từ trên kệ xuống, lôi ra một đoạn sợi băng, giơ lên dưới ánh sáng của bóng đèn sợi đốt rồi chăm chú nhìn, đột nhiên cô thốt lên: “A Cách, thật thần kỳ, giống như một bộ truyện tranh vậy. Em nói xem làm sao một người hoạt động bình thường lại có thể chứa trong những sợi dây này nhỉ? Làm sao những bức tranh này lại có thể di chuyển khi lên màn hình được? Những diễn viên khi xem mình diễn trên màn hình sẽ có cảm giác như thế nào?”

Đây chính là thời khắc mà tôi luôn mong đợi. Tôi lấy bản phim từ trên tay cô, chia thành hai phần đặt lên hai bộ phận của máy chiếu phim, cuộn lại, kéo vuốt tab, bật đèn chiếu, tia sáng chiếu sáng những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí và đập vào màn chiếu xám, tiếng chiếc máy chiếu kêu tích tắc tích tắc lại làm cho không gian vốn yên tĩnh càng trở nên tĩnh lặng hơn.

Ba tôi luôn muốn tôi kế nghiệp ông trong tương lai, vì vậy ông sớm đã dạy tôi cách vận hành những chiếc máy nặng trịch này.

“Chị nhìn này, mỗi bức hình khi đi qua ống kính này sẽ được chiếu sáng, mỗi giây sẽ chiếu được 20 tấm, cũng có nghĩa rằng khi chiếu 20 bức liên tiếp nhau, người sẽ giống như đang di chuyển vậy. Tuy nhiên như vậy chưa đủ nhanh, chúng mình có thể nhìn ra đó là những bức ảnh ghép lại do còn có những khoảng trống, vì vậy mỗi lần đèn sẽ quét qua hai lần, 40 bức hình sẽ liên tục xuất hiện, như vậy chị sẽ không nhìn ra các lỗ hổng nữa.”

Thật tự hào khi nói ra những nguyên lý mà ba đã dạy cho tôi. Mặc dù Diana đã học qua môn vật lý và hiểu rõ những điều tôi nói hơn cả tôi, thế nhưng thực sự những gì tôi vừa nói lại thốt ra từ miệng tôi đó thôi.

“A Cách giỏi quá, tuổi còn nhỏ mà đã biết nhiều như vậy, có phải sau này lớn lên em muốn trở thành nhà làm phim không?”

Thật lòng mà nói, trước đây tôi chỉ nghĩ rằng sau này sẽ kế nghiệp ba mình, chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể làm ra một bộ phim cho người khác xem. Nhưng Diana đã nói như vậy, tôi thực sự nghĩ rằng sau này mình nhất định có thể quay một bộ phim rồi chiếu ở rạp chiếu phim Nặc Thành, nên đã gật đầu: “Khi em làm phim, em sẽ mời chị làm nữ chính.”

“Chị không hợp đâu, chị nghĩ trong khu chúng ta chỉ có Hạ Quả là hợp thôi.”

“Hạ Quả không đẹp như chị được.”

“Em còn nhỏ nên không hiểu thế nào gọi là đẹp.” Cô ấy nhoẻn miệng cười rồi đưa ngón tay quẹt nhẹ mũi tôi.

Tuy nhiên, sau này lớn lên tôi vẫn chưa hiểu được cái đẹp mà Diana đã nói.

Dù học tập và làm việc đến khi đã ba mươi mốt tuổi, những bạn học cùng trong Học viện điện ảnh đều được đánh giá là những cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, đến khi đi làm những tài liệu cần chỉnh sửa cắt ghép cũng đều là những gương mặt đáng giá, thế nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy trên cuộc đời này không có cô gái nào có vẻ đẹp hoàn hảo như Diana. Không có cô gái nào giỏi toán như cô, không có cô gái nào đọc đánh vần tiếng anh hay như cô, không có cô gái nào xinh đẹp và duyên dáng như cô, cũng không có cô gái nào dịu dàng và ấm áp như vậy, tôi luôn cảm thấy Diana là cô gái duy nhất xứng đáng với những điều đó.

Vì vậy, cô ấy mới chọn được cái tên Diana, cái tên của đại mỹ nhân.

Tôi vẫn nhớ ngày Diana bốc được cái tên ấy trong lớp tiếng anh, cô đến nhà tôi ăn cơm, mắt ngấn lệ. Ba tôi hỏi cô có phải chưa quen với môi trường học cấp ba không, cô lắc đầu nói ở lớp tiếng anh cô giáo cho bốc thăm chọn tên, 20 tên cho nam và 23 tên cho nữ, cô bốc phải tên Diana. Cô cảm thấy tên Diana nghe không hay và Tây như những cái tên Victoria hay Margaret, còn chữ “na” nghe chẳng giống tên nước ngoài chút nào.

“Tên này hay mà, những thứ khác chú không biết nhưng Diana là tên một vị công nương tóc vàng nước Anh, nổi tiếng khắp thế giới. Con bốc được tên này có nghĩa con là một cô gái xinh đẹp, người khác muốn có cũng không được, hoặc có bốc được cũng không xứng đáng như con. Chú thấy nó rất hợp với con.”

Tôi cũng cố gắng kết hợp với ba, ra sức gật đầu. Cuối cùng Diana cũng cười tươi, má lúm đồng tiền xinh xắn hiện rõ nơi khóe miệng đầy đặn.

Nhưng khi đó tôi nào biết rằng Công nương Diana đã qua đời rất sớm trong một tai nạn xe đầy thuyết âm mưu.

Tôi không chỉ đưa mỗi Diana đến phòng chiếu phim, mặc dù đã rất nhiều lần ba dặn tôi không được công khai những hành vi trái kỷ luật như vậy. Nhưng trẻ con mà, không giấu được bí mật, trong đám bạn của tôi không đứa nào là không biết. Dần dần, mọi người đều biết, chỉ cần có mối quan hệ tốt với tôi đều có thể xem được những bộ phim mà những người khác không xem được, còn có thể vào phòng chiếu phim chơi đùa.

Mỗi lần trường tổ chức xem phim, tôi đều vô cùng tự hào ngước nhìn lên nơi có ánh đèn, có khi còn vươn người lên vẫy tay với ba. Ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè khi ấy thật phù phiếm.

Ai cũng muốn xem phim, và dĩ nhiên Thoái Tồn cũng chẳng ngoại lệ.

Hắn ta không chỉ chặn đường tôi nhiều lần, mà mỗi lần còn đặt cánh tay mập mạp xấu xí của hắn lên vai tôi. Thân hình chưa đến 1,5 mét của tôi bị thân hình nặng trịch to cao gần gấp đôi của hắn đè xuống: “Này người bạn nhỏ, đưa anh đi xem bộ phim có những cô gái Tây được không? Nhóc chắc đã xem nhiều rồi, có phải có những cánh tay, đôi chân thon dài trắng trẻo, còn có cảnh ôm hôn nữa phải không?”

Lần nào tôi cũng bày ra bộ mặt khó chịu và từ chối hắn. Dĩ nhiên hắn cũng chẳng để yên cho tôi, hắn luôn lấy hết tiền trong túi tôi, mua nước ngọt uống hết một nửa, còn một nửa đổ lên đầu tôi. Sau đó, như thường lệ hắn lại cười ha ha khoái chí. Đôi khi tôi cảm thấy nụ cười của hắn có chút khoa trương không chân thật, như một người biểu diễn ca kịch kỹ thuật kém vậy.

Bị từ chối nhiều lần hắn ta đâm ra khó chịu, dù gì chúng tôi cũng ở tầng trên tầng dưới, nên hắn không thể làm gì quá đáng với tôi. Thế nhưng ở trên tầng hắn không ngừng nhảy dây, giậm chân, đá bóng, kéo cả huynh đệ đến nhảy cùng, mở nhạc to ầm ĩ, ai đến gõ cửa cũng không chịu mở. Không những thế hắn còn dùng dây thừng móc quần áo của mẹ tôi phơi ngoài ban công, mẹ tôi tức lắm nhưng da mặt mỏng nên cũng chẳng dám chửi đổng lên trên.

Đến gõ cửa tận nơi cũng không có tác dụng, cho dù Thoái Tồn có gây ra chuyện gì, ba hắn ta vốn là dân làm ăn kinh doanh cũng chỉ nói được một câu “Bao nhiêu tiền, đền tiền được không?” Nếu không ra mặt ắt sẽ thiệt thòi, không thể chửi bới phẫn nộ, cũng không thể trả đũa, nhưng chịu thiệt thòi như vậy cũng sẽ chẳng có ai đền bù, chẳng có ai biểu dương và cũng chẳng có ai cảm ơn. Từ nhỏ tôi đã hiểu được đạo lý này nhưng lớn lên vẫn chẳng thể thay đổi được gì.

Khi ấy tôi lại có một suy nghĩ khác, đó chính là hắn ta càng bắt nạt tôi, tôi càng trở nên mạnh mẽ, càng có cảm giác anh hùng. Bởi vì tính cách bất khuất kiên cường của tôi mà bạn bè đều nhìn tôi với con mắt khác, Diana cũng đối tốt hơn với tôi. Còn tôi, người luôn gắn bó với Diana, lại vô tình trở thành kênh truyền thư tình quan trọng. Tôi chưa từng giữ riêng bất kỳ bức thư tình nào vì tôi đã bị mê hoặc bởi “đốm lửa ma thuật” của cô.

Có lẽ Thoái Tồn cũng nhìn thấy Diana đốt những bức thư tình, cũng có thể hắn căm ghét vì Diana lúc nào cũng đi với tôi. Cuối cùng vào một buổi chiều tối nọ, khi tôi và Diana đang ở trong kho của rạp chiếu phim tìm bản phim Sound of music , thì hắn cho những tên đàn em trung thành đứng chặn ngoài cửa, rồi tự mình châm một mồi lửa đốt rạp chiếu phim.

Đó là một buổi chiều trời quang mây tạnh sau một ngày mưa, bên ngoài hoàng hôn tô đỏ một vùng trời. Lửa cháy không to, nhưng tất cả các cửa ra vào đã bị chặn, những làn khói xám bủa vây cả căn phòng, rồi lửa cũng bốc lên ngùn ngụt. Đó là viễn cảnh ám ảnh và sợ hãi nhất của tôi cho đến tận bây giờ, cậu bé mười hai tuổi lần đầu tiên nghe thấy tiếng hai hàm răng mình đánh liên hồi vào nhau vì run sợ, cuối cùng òa khóc thành tiếng, suýt chút nữa tôi còn xé rách ống tay áo sơ mi của Diana.

Thời khắc đó chẳng thể nào bình tĩnh mà ngước nhìn biểu cảm của Diana, cô kéo tôi ra sau, giọng nói vẫn như mọi khi: “A Cách đừng sợ, không có chuyện gì đâu, hắn ta không biết chơi với lửa, hắn đốt lửa không sợ hãi chút nào, chị sẽ không để lửa cháy đến em đâu, em nhắm mắt lại đi, đừng nhìn nhé.”

Cô vừa nói vừa quay người lại ngồi xuống, che mắt tôi lại, dùng đôi tay mảnh mai mềm mại nhưng mạnh mẽ ấy xoa người tôi, cố gắng khống chế cơn run rẩy của tôi.

Nhưng tôi thực sự quá sợ hãi, sợ đến nỗi tôi không thể biết cuối cùng làm sao chúng tôi thoát ra khỏi đó bình an vô sự. Đợi đến khi tôi hoàn toàn tỉnh lại, thì đã thấy hình ảnh ba mẹ tôi đang ở bên cạnh cười nhạo.

“Con xem, có chút lửa như vậy mà đã sợ đến nỗi tè cả ra quần. Con có biết con tè vào váy của Diana không? Thật không biết nói sao, còn nói mình là anh hùng hảo hán!” Mẹ tôi cười chảy cả nước mắt. Tôi kinh ngạc nhìn ba: “Rõ ràng là lửa rất to mà! Nên bắt bọn Thoái Tồn lại ba à, hắn ta muốn thiêu chết chúng con.”

“Chỉ đốt vài tờ giấy thôi, không phải quá to, ba đổ một thùng nước là dập được rồi, đúng là rất quá đáng và nguy hiểm, ba đã gọi điện cho nhà trường. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, con đúng là nhát gan quá, sao không tè lên đống lửa ấy chứ?” Dáng vẻ ba tôi hi hi ha ha cười thực sự quá đáng.

“Không phải! Lửa cháy rất to, còn có rất nhiều khói, chúng con không ra được, ba mẹ hỏi Diana mà xem...” ,

Vừa nhắc tới tên Diana, giọng tôi nhỏ dần đi. Tôi tè ra quần? Tôi bị dọa tè ra quần? Tôi còn tè ra váy của Diana? Lửa to hay lửa nhỏ giờ không còn là vấn đề quan trọng nữa rồi, điều quan trọng bây giờ chính là hình ảnh giả làm người lớn, trưởng thành, hiểu biết của tôi bấy lâu nay đã bị bại lộ. Giống như những con yêu quái tác oai tác quái trong Tây du ký, sau khi bị Quan thế âm Bồ tát thu phục, chúng quay trở về với bộ dạng một con vật nhỏ bé đáng thương. Thời khắc đó tôi như những con yêu quái buộc phải hiện nguyên hình, không thể xưng vương xưng bá được nữa.

Cho dù đã trưởng thành, nhưng tôi vẫn luôn cảm nhận được nỗi thất vọng về hình ảnh một người đàn ông trong lòng cậu bé mười hai tuổi. Nỗi thất vọng đó giống như những đứa trẻ khăng khăng giả bộ mình nhắm mắt mà vẫn có thể làm mọi thứ, cho đến khi nó bắt buộc phải mở mắt vì một sự cố nào đó, rồi nó phải thừa nhận rằng nó không hề có siêu năng lực như vậy. Đó là một nỗi xấu hổ vô cùng với một đứa trẻ.

Tôi bắt đầu né tránh Diana.

Cũng thật may rằng khi đó cô đang bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi cuối kỳ kết thúc thì chúng tôi nghỉ hè, vì vậy mỗi lần cô đến gõ cửa tôi đều giả vờ như mình không có ở nhà, nhất định không chịu mở cửa. Thỉnh thoảng tôi cùng với bọn Tiểu Cung chơi bóng rổ ở sân đối diện rạp chiếu phim, cứ hễ xa xa nhìn thấy Diana đi tới là tôi lại lấy cớ đi vệ sinh rồi chạy biến mất. Tháng Tám về nhà ngoại nghỉ hè, ngày nào tôi cũng cùng lũ trẻ anh em họ hàng phơi nắng ngoài bãi biển, da rám nắng đen như than. Nhà ngoại tôi ở phía cuối Đông bán đảo, trước mặt chỉ toàn là biển. Tôi luôn tự huyễn rằng tôi đã phải trốn chạy đến cùng trời cuối đất.

Mỗi tối tôi đều nằm trên chiếc võng ngoài sân đung đưa hóng gió ngắm sao trời, càng nhìn tôi lại càng cảm thấy như cả bầu trời đang rủ xuống và lao về phía tôi với vận tốc không tưởng, tôi lo sợ hoảng loạn, nhưng chỉ với một cái chớp mắt, bầu trời đêm lại bất động treo lơ lửng ở đấy.

Tôi nhìn thấy rất nhiều sao băng, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều sao băng rơi xuống. Không hiểu sao mỗi lần sao băng vụt qua bầu trời tôi lại rất nhớ ánh sáng vụt chiếu mạnh mẽ vào màn chiếu phim trong rạp.

Đêm trước hôm rời quê ngoại, tôi quyết định tặng Diana một món quà sinh nhật.

Sau khi năm học mới bắt đầu, tôi rất khó gặp được Diana. Trường cô mới thi vào phải bắt năm chuyến xe buýt, mẹ tôi nói cô ấy chọn tiết tự học rất muộn, vì vậy cô thường ăn tối ở trường. Có khi tôi đã say giấc cô mới trên đường về nhà.

Điều làm tôi lo lắng nhất là ba Thoái Tồn đã bỏ ra 5000 tệ để Thoái Tồn cũng vào được trường trọng điểm mà Diana đang theo học.

Trong khi đó, tiền lương một tháng của ba mẹ tôi cộng lại khi đó cũng chưa đến 500 tệ.

Một tệ có thể ăn được một bát tào phớ, một đĩa cá viên chiên, còn có thể mua một túi các loại đồ ăn vặt. 5000 tệ đối với tôi khi đó là một con số không thể nào tưởng tượng nổi.

Còn tôi từ ngày lên cấp hai, mỗi ngày đều đứng bên hàng phượng vĩ đợi Tiểu Cung từ tòa phía Bắc vội vã chạy đến, rồi cùng nhau đi bộ tới trường. Cho dù đã ăn sáng hay chưa thì mỗi khi đi qua khu phố ăn vặt, chúng tôi đều ăn một bát cháo Bát Bảo.

Từ những ngày đầu học trung học, tôi đã bắt đầu lên kế hoạch làm quà tặng cho Diana. Tôi chỉ có thời gian một tháng, vì vậy mỗi khi tan học, tôi đều đến ngay nhà kho trong rạp chiếu phim, không nói không rằng cắm đầu làm đến ba bốn tiếng đồng hồ. Bên cạnh tôi khi ấy chỉ có chiếc bóng đèn trắng lơ lửng trên đầu.

Tôi quyết định tặng Diana một bộ phim do tự tay tôi làm. Ý tưởng đó khiến tôi hứng thú trong suốt thời gian qua. Tất cả những gì tôi có là những bản phim bị vứt bỏ trong nhà kho, một chiếc kéo, một cuộn keo trong suốt và những tấm phim đã được rửa sạch tại nhà.

Tôi giơ cuộn phim Kodak lên phía ánh đèn, tìm những tấm phim có hình Diana trên đó, sau đó cắt chúng ra. Tôi phải tỉ mỉ xem lại từng thước phim từ nhỏ đến giờ của chúng tôi.

Mặc dù đã thoát ra khỏi danh hiệu tiểu học không mấy vẻ vang của mình, thế nhưng về mặt tuổi tác cũng chẳng có gì tiến triển nhiều, tôi vẫn cách cô từng ấy tuổi. Nhìn về quãng thời gian học tiểu học, tôi cũng không có mặt mũi nào thừa nhận rằng mình đã rất thích Diana, khuôn mặt ngô nghê đó đáng lẽ phải thích cô bé ngồi cùng bàn như Tiểu Điềm Điềm chẳng hạn.

Cuối cùng tôi cũng cắt được hơn 40 tấm âm bản phim, rồi lại so sánh với độ rộng của bản phim, đảm bảo tất cả hình ảnh của Diana phải đầy đủ trong bản phim rộng 16 mm đó. Sau khi tỉ mỉ đo lường cắt ghép cũng chỉ còn 20 tấm ảnh có thể sử dụng được. Riêng những bước đó thôi tôi đã mất cả một tuần để làm xong.

Tiếp theo tôi tìm những đoạn phim Diana sẽ thích. Cô thích phong cảnh đẹp, thích trang viên trong những bộ phim châu Âu, thích cả những chàng diễn viên như Lawrence hay Oliver, thích điệu múa xoay vòng của Vương quốc Anh mà chúng tôi tự đặt tên. Cắt tất cả những đoạn cô ấy thích từ những cuộn phim cũ ra, bước này tiêu tốn rất nhiều thời gian, tôi phải dành ra ba tuần để cắt được hết những cảnh đó.

Cuối cùng là dùng keo dán trong suốt ghép những đoạn phim ấy lại với nhau, dán một tấm phim, lại dán một tấm hình của Diana. Tôi cũng không biết bộ phim này sẽ kéo dài bao lâu và phải dùng bao nhiêu tấm phim, tôi chỉ biết rằng mình đã dành ra hai đêm để ghép tất cả những đoạn phim ngắn dài này lại với nhau, sau đó lại dùng đĩa phim cuộn chúng lại một cách cẩn thận. Vào thời khắc hoàn thành nó, tôi dường như đã khóc.

Bí mật này tôi không tiết lộ cho bất cứ ai, kể cả Tiểu Cung. Nếu như khi lớn lên có một chuyện nhất định phải kể lại mạch lạc rõ ràng, thì chắc chắn đó là câu chuyện này.

Chỉ còn năm ngày nữa là tôi sẽ công chiếu bộ phim tự tay mình làm cho Diana xem. Cũng giống như việc không thể tưởng tượng được 5000 tệ nhiều đến nhường nào, thì tôi cũng không thể hình dung được cảnh tôi sẽ tặng món quà này cho Diana.

Khi đó, không thể đợi thêm được nữa, tôi muốn kiểm tra ngay thành quả của mình. Mặc dù đã khá muộn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt dù ngái ngủ nhưng vô cùng kiên quyết của tôi, ba đã tự ra ngoài đứng canh cửa, để lại phòng chiếu phim cho một mình tôi. Mặc dù ba không biết tôi đang làm gì, nhưng ông luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng con trai ông sẽ không làm những chuyện trái quy định.

Không trái quy định, nhưng cũng không được cho phép. Vào lúc đèn pha bật sáng, tôi như bị ánh sáng ấy thôi miên, hai mí mắt sụp xuống, cố gắng chống đỡ nhưng cũng không thể. Nhưng lại chẳng thể ngủ nổi, tôi nhìn thấy hình của tôi và Diana chụp chung với nhau, còn thấy cả khuôn mặt dữ tợn của Thoái Tồn vụt qua, và trước khi những hình ảnh ấy mất đi là bóng dáng Diana đang khóc... Không thể nào, tôi đâu có cắt tấm ảnh nào chụp chung của tôi với Diana và chắc chắn cũng không thể có Thoái Tồn. Chắc là tôi đã buồn ngủ quá rồi. Càng cố gắng suy nghĩ, tôi càng chìm dần vào giấc ngủ. Cứ như vậy mê man, cuối cùng ba phải ôm tôi về nhà.

Ngày hôm sau ba nói tôi một hồi, ông nói con thật là, làm sao những cuộn phim ấy có thể chiếu thành phim điện ảnh được? Tôi không chấp nhận điều đó, rõ ràng có thể xem được mà, kết quả ba đưa tôi đến phòng chiếu phim, xem bản phim mà tôi đã dán lại với nhau.

Những thước phim từ bản phim 16 mm cuối cùng cũng đã xuất hiện, nhưng không có lấy một tấm hình nào của Diana hiện ra, những cảnh phim thỉnh thoảng lại chèn vào một khoảng trắng, rồi lại là những thước phim không liên quan khác. Tôi đứng ngây ngốc!

Diana từng nói tôi có thể làm phim, tôi đã làm và thất bại. Thất bại lần này cũng giống y như lần trước, cũng giống như lần bị Thoái Tồn đốt lửa dọa vậy. Vẫn cùng một địa điểm, tôi lại khóc lóc, kiên quyết rằng có thể xem được, tối hôm qua rõ ràng tôi đã nhìn thấy tất cả, là ba đã sai.

Nhưng dù cuộn phim ấy có thể xem được, tôi cũng không có cách nào khiến cho Diana xem được bộ phim thần kỳ này.

Bởi vì từ đó về sau, tôi không còn gặp lại Diana nữa.

Đó là vào ngày sinh nhật của Diana, vào mỗi sinh nhật trước đây, tôi đều được mời xuống dưới nhà đem theo lì xì của ba mẹ và tham dự tiệc sinh nhật của cô.

Nhưng lần này chẳng có lời mời nào, ba mẹ tôi cũng không ai nhắc đến sinh nhật cô, tôi cũng nhất định chẳng chịu hỏi. Bởi vì tôi vẫn chưa tha thứ cho ba, hay đúng hơn là vẫn chưa tha thứ cho bản thân tôi. Sau đó nhiều ngày, ba mẹ tôi dường như lo lắng thảo luận về một vấn đề gì đó, bản năng của tôi mách bảo rằng họ đang nói về Diana, nhưng cứ hễ tôi đến gần là họ lại im bặt hoặc chuyển chủ đề khác.

Những điều kỳ lạ không chỉ có vậy. Không có ai đến dự sinh nhật của Diana vào ngày hôm đó, cánh cửa nhà cô đóng kín im ắng lạ thường. Từ sau ngày hôm ấy, góc sân không còn bóng dáng cô đốt những bức thư tình, ánh sáng vàng ấm áp từ cửa sổ phòng cô cũng không còn sáng.

Như thể mọi thứ đều biến mất, như thể cả căn nhà tầng dưới đã bốc hơi vậy.

Người lớn trong khu dường như có chung một bí mật nào đó, cùng kín miệng về một chuyện. Nhưng trẻ con cũng có phương thức để lẻn vào những bí mật ấy.

Cuối cùng, vào một buổi sáng đầy sương mù, Tiểu Cung gấp gáp chạy đến chỗ tôi, vừa thở hồng hộc vừa nói: “A Cách cậu biết gì không, sinh nhật Diana vào đúng hôm chị ấy phải đến trường trực ngày Quốc Khánh. Hôm đó chị ấy đi thay người khác, không biết sao Thoái Tồn biết được liền đi theo, kết quả là... kết quả là tại hành lang trường hôm ấy đã xảy ra một vụ cưỡng hiếp. Sau đó, hắn bị những nam sinh khác cùng trường bắt gặp nên đã bỏ chạy. Không biết ai đã chụp được những bức ảnh đó, còn để ở cửa những lớp học trong trường và thùng thư của các gia đình trong khu. Người lớn đều biết cả, mình nghe Hạ Quả nói vậy! Cấp ba bọn họ đều đồn ầm lên. Diana nghỉ học rồi, Hạ Quả nói chị ấy chỉ đóng cửa ở trong nhà, không gặp ai, cũng không ra ngoài.”

Lời nói liến thoắng của Tiểu Cung như những trận mưa đá xối xả rơi xuống đầu tôi. Tiểu Cung vẫn tiếp tục: “Nhưng Hạ Quả nói thật ra không có vấn đề gì lớn, chỉ là chị ấy bị đẩy vào tường, quần áo xộc xệch và bị hôn vài cái, cũng không hẳn là một vụ cưỡng hiếp. Nhưng lời đồn trong trường rất khó nghe, hơn nữa ai ai cũng biết, một học sinh gương mẫu như Diana khó có thể quay lại trường học.”

Tôi nghĩ đến bóng tối và sự cô đơn của căn nhà suốt nửa tháng qua, hóa ra Diana vẫn luôn ở đó.

Nhưng xét cho cùng, cô cũng không thực sự còn ở đó.

Ngày hôm ấy, nhìn thấy vài đàn anh lớp 10 đứng hút thuốc gần nhà vệ sinh, lần đầu tiên tôi muốn qua đó châm một điếu. Ngay khi tôi nhìn họ, họ đã dùng ánh mắt đầy hằn học chiếu về phía tôi, khiến tôi nhớ đến Thoái Tồn.

Không chỉ Diana biến mất, Thoái Tồn cũng vậy. Người ta nói ba hắn đã đưa hắn đến ở tại một căn nhà khác để tránh bị những người xung quanh mắng chửi, đánh đập. Rốt cuộc trên tầng cũng yên tĩnh trở lại, nhưng thiên đường phía dưới cũng hoàn toàn lặng im.

Mỗi chiều, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng sân dưới tầng, hy vọng mòn mỏi được nhìn thấy bóng dáng của Diana chơi đùa với những đốm lửa nhỏ trên tay. Tôi biết tôi không thể gõ cửa để tìm cô, bởi tôi thực sự không biết mình có thể làm gì, những điều đã xảy ra nằm ngoài thế giới của cậu bé mười ba tuổi có thể làm khi đó. Tôi chỉ có niềm tin duy nhất để bám víu, đó là những gì người lớn thường nói, tất cả rồi sẽ qua đi, tất cả hãy giao lại cho thời gian. Sau này lớn lên, tôi cũng luôn an ủi với người gặp khó khăn như vậy.

Nhưng đó là một lời nói dối.

Hai tháng sau, khi đang ăn cơm đột nhiên ba tôi nói: “A Cách à, nhà Diana chuyển đi rồi, không ai biết họ chuyển đi đâu?”

“Thật đáng tiếc, con bé ngoan như vậy?” Mẹ tôi thở dài, ba liền liếc nhìn rồi lặng lẽ đưa chân đá nhẹ chân mẹ dưới bàn ăn.

Tôi chưa bao giờ nói cho họ rằng tôi đã biết chuyện gì xảy ra, họ cũng cẩn thận để không động đến câu chuyện ấy. Mỗi người chúng tôi đều dùng cách riêng của mình để chấp nhận nó. Tuy nhiên, tôi không thể tưởng tượng được nếu không có Diana thì rạp chiếu phim sẽ ra sao. Tôi không thể tưởng tượng được, rằng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, rằng ai rồi cũng phải lớn lên.

Học hết cấp hai, hết cấp ba, tôi vẫn dẫn đám bạn của mình đến chỗ ba để khoe khoang. Chẳng biết từ khi nào nhà tôi đã chất đống các loại đĩa VCD, có cả bản lậu của phim Titanic .

Tôi thực sự chưa bao giờ viết thư tình, mặc dù đã từng nhận được bức thư của một cô gái, cũng từng hẹn hò uống trà sữa cùng một cô gái khác tại cảng Ngư Than. Nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng chỉ có vậy.

Nặc Thành nhỏ như thế, thậm chí đã vài lần tôi đụng mặt Thoái Tồn mua hamburger khi đang tập thể dục, nhưng chưa bao giờ gặp lại Diana.

Nếu được hỏi sau này tôi có làm chuyện gì liên quan đến Diana nữa hay không, thì chỉ có hai chuyện.

Chuyện thứ nhất, tôi đăng ký thi vào khoa Đạo diễn trường Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, ngành Phương hướng biên tập. Tôi không thể quay một bộ phim vì tôi chẳng thể tìm được diễn viên nào như Diana. Bản phim 35 mm ra đời đã xóa bỏ hoàn toàn bản phim 16 mm, nhưng cuối cùng bản phim kỹ thuật số đã chiến thắng tất cả. Phim điện ảnh có 120 kỹ thuật khung hình, nhưng những khung hình lộng lẫy ấy cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ là một thằng cắt ghép chỉnh sửa video, kiếm những đồng lẻ sống qua ngày và phung phí thanh xuân của mình.

Chuyện thứ hai, đêm trước ngày rời Nặc Thành đi Bắc Kinh, tôi đã đốt cuốn phim không thể tặng cho Diana bên chiếc ao nhỏ tại sân sau rạp chiếu phim.

Tôi cố ý chọn loại diêm Diana thường dùng, nhưng ngọn lửa tôi châm lên lại vô cùng khó coi.

Tôi nhớ ngọn lửa của Diana, tôi nhớ cô gái xinh đẹp đã mãi mãi ở lại cùng bản phim 16 mm.

Tôi như kẻ ngốc ngây dại hỏi ngọn lửa, rốt cuộc chị đang ở đâu? Ngọn lửa trầm mặc đó chợt rung nhẹ rồi lóe sáng, một đốm lửa như cánh bướm nhỏ bay vụt lên, rồi tắt lịm.