Chương 2 BÍ MẬT CẤT GIẤU
Rốt cuộc như thế nào là hận?
Có lẽ là hy vọng ai đó biến mất mãi mãi khỏi thế giới này.
Nhiều khi Thù Du chẳng thể khống chế được những suy nghĩ của mình, cô quá giàu trí tưởng tượng và những gì cô tưởng tượng đều liên quan đến sự biến mất.
Mỗi ngày tan học, cô đều chầm chậm lê từng bước lên cầu thang của tòa nhà phía Bắc đơn nguyên 3. Tưởng tượng căn nhà trống trải không một bóng người, cô bước vào, chuông điện thoại reo lên, giọng mẹ cô khản đặc trong điện thoại, ông nội mất rồi.
Khi ngồi trong lớp, tưởng tượng giáo viên chủ nhiệm đẩy cửa bước vào gọi cô ra ngoài, giọng nghẹn ngào ân cần nắm lấy tay cô, “Thù Du à, mẹ con gặp tai nạn giao thông không qua khỏi.”
Ở Nặc Thành, hơn nửa thời gian trong năm đều là mưa, ngay cả giữa mùa đông, sấm sét vẫn cứ xuất hiện như trời hè. Mỗi khi cô cùng Diana nắm tay nhau tung tăng về nhà qua những tán cây phượng vĩ, đầu cô lại không ngừng hiện ra viễn cảnh sấm sét bất ngờ ập đến, Diana hét lên rồi biến thành tro bụi.
Sau này khi đã đi làm, trong nhóm có một đồng nghiệp nữ khó ưa. Mỗi khi cô ta cầm trên tay vé máy bay và nói “tôi đi công tác”, trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh chiếc máy bay nổ tan tành trên không trung.
Thù Du thường có một giấc mơ lặp đi lặp lại.
Trong giấc mơ ấy luôn xuất hiện một cánh cửa, đẩy cánh cửa ra là thấy bầu trời hoàng hôn đỏ rực sau rạp chiếu phim cùng hai tòa dân cư phía Bắc và phía Nam, khói xám bốc lên từ sân nhà Diana, mẹ A Sách ra ngoài đổ bã thuốc bắc, Hạ Quả phơi đồ lót ngoài ban công, con đường hẹp có vài chiếc xe qua lại. Tất cả đều y như ở ngoài đời thực, chỉ riêng rạp chiếu phim Nặc Thành là biến mất. Khu vực đó đất cháy xém, mọc lên một cây lựu khổng lồ, phủ đầy những quả lựu chín mọng. Cô bước tới, ngước nhìn lên định đưa tay hái lấy một quả, nhưng bỗng nhiên những quả lựu căng tràn đẹp đẽ đó đều biến thành hình ảnh ông nội nằm trên giường, Diana trong bộ váy mới, người mẹ vung vẩy chiếc muôi to, cùng với tất cả những người cô đã tưởng tượng sẽ biến mất trên thế giới này.
Tiếng chuông điện thoại công ty reo lên, Thù Du giật mình tỉnh giấc ngủ trưa: “Quầy tiếp tân có người tìm.”
“Tôi qua ngay đây.”
Thù Du xoa xoa thái dương đau nhức, vơ lấy thẻ nhân viên rồi đeo lên chiếc cổ cứng ngắc, xỏ đôi giày cao gót tám phân rồi nhanh chóng bước tới quầy lễ tân.
Nửa tháng trước, đồng nghiệp đều nói màu sắc xu hướng của năm tới sẽ là màu hồng phấn sơn thù du, sự nghiệp của Thù Du chắc chắn sẽ thăng tiến. Kể từ giây phút đó, cô chưa có một ngày nào được thuận lợi, liên tiếp gặp phải hai ba khách hàng cãi nhau, làm mất hợp đồng, vừa đi cô vừa nghĩ không biết hôm nay lại là chuyện gì nữa đây.
Nhưng cho dù có hàng ngàn cái cúi đầu chán nản bên trong thì cũng phải nắm chắc hàng ngàn dáng vẻ tự tin để thể hiện ra bên ngoài. Cô điều chỉnh ánh nhìn mệt mỏi thành chế độ tràn đầy năng lượng, giống như có một luồng sức mạnh nào đó đột nhiên truyền đến. Thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười hiền hòa của A Sách tại khu sảnh chờ, cô sững người:
“Sao lại là cậu.”
“Xe của mình sẽ trở về Nặc Thành vào buổi tối, cà phê chút nhé.”
Dáng vẻ của A Sách như thể họ vừa mới gặp nhau hôm qua. Hơn mười năm không gặp, không phải câu đầu tiên nên là “lâu rồi không gặp” sao? Thù Du nghĩ.
Mười phút sau họ ngồi tại quầy cà phê dưới tầng, trên bàn là hai ly cà phê nóng hổi, le lói vài tia nắng xuyên qua kẽ lá giúp cho ngày đông hôm ấy ấm lên đôi chút.
Hai bàn tay Thù Du xoắn lại, đối với sự xuất hiện đột ngột của cậu, cô mơ hồ vui mừng nhưng phần nhiều là sợ hãi. Sợ cậu sẽ mở đầu bằng câu “Cậu còn nhớ xxx không?” Sợ cậu nhắc đến bất cứ cái tên nào ở khu rạp chiếu phim, cô sợ đến nỗi nghĩ thôi mà đã nổi cả da gà.
Nhưng dĩ nhiên điều gì đến cũng sẽ đến.
A Sách nói cậu vừa xem buổi biểu diễn của Hạ Quả ngày hôm qua, “Tận mắt nhìn thấy cậu ấy tự tin tỏa sáng trên sân khấu như vậy, thật không thể tin nổi.”
Thù Du cười nhạt, chàng trai dường như chẳng có chút thay đổi nào về ngoại hình này có lẽ vẫn thích Hạ Quả. Vậy những người cô hận năm đó, cô vẫn hận họ chứ?
Cậu lại nói, “A Rong vốn là bậc thầy của rạp chiếu phim, hình như bây giờ cũng đang làm phim.”
“Năm đó thành tích học tập của cậu là tốt nhất, bây giờ ra dáng quá.”
“Tớ thích xem thông tin của mọi người trên mạng xã hội, bây giờ ai làm gì tớ đều biết cả, giống như tớ được rời khỏi thành phố nhỏ Nặc Thành và sống cuộc sống đầy màu sắc vậy.”
Những cái tên lần lượt xuất hiện khiến cô càng lúc càng căng thẳng. Hai tay nắm chặt cốc cà phê, chờ đợi cái tên được nhắc đến như chờ đợi phán quyết của tòa án - Diana.
Suốt thời niên thiếu, Diana là người bạn duy nhất của cô.
Hai tòa nhà tại khu rạp chiếu phim thật ra chỉ là tòa nhà ba tầng, vì tầng ba khá nhỏ, nên một nửa tầng bốn cũng là các phòng ở, một nửa là sân thượng. Có một căn phòng ai nấy đều ngưỡng mộ đó là căn nhà của Lão Hồng Quân, căn số 305 đơn nguyên 3, tòa phía Bắc, nơi Thù Du sống cùng ông nội và mẹ.
Ngày nào cũng vậy, người ông liệt nửa người của cô cũng xắn tay áo lên cho cô xem những vết sẹo dài trên cánh tay gầy guộc nhăn nheo, rồi lại vén áo lên cho cô xem những vết thương do đạn bắn trên thắt lưng bên hông. Ông nói khi cô đút cơm cho ông ăn, khi cô lau mặt cho ông, khi cô giúp ông uống thuốc. Nếu như cô dám tỏ ra dù chỉ một chút sự khó chịu, ông nội sẽ tức giận nói: “Không có sự hy sinh của chúng tôi những năm đó, liệu có căn nhà như thế này không, có thể sống cuộc sống như thế này không?”
Vì vậy không được lãng phí thức ăn, ông nội sẽ đếm số hạt cơm còn sót lại trong bát cô, còn bao nhiêu hạt ông sẽ đánh bấy nhiêu cái lên bàn tay cô. Nhất định phải giữ lại nước giặt hoặc rửa gì đó để xả bồn cầu, như vậy mới có thể tận dụng hết công dụng của nó. Thầy giáo yêu cầu mua cuốn từ điển phiên bản mới nhất, nhưng ông nội kiên quyết bắt cô dùng cuốn từ điển cũ mốc. Khi đưa cuốn từ điển ấy ra, mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng bạn cùng bàn của cô, Diana lại thốt lên “Ôi tuyệt quá!” Thù Du cảm thấy câu nói ấy sặc mùi giả tạo.
Mặc dù không cần phải dọn phân và nước tiểu trên giường, nhưng mẹ Thù Du tan làm lúc nửa đêm, vì vậy cô thường trốn ra sân thượng, hít hà mùi cây cỏ trong không khí tại Nặc Thành.
Cũng từ khi đó, cô phát hiện người già sắp chết có một mùi rất đặc biệt, đó là mùi thối trộn lẫn với mùi của lá cây và đất sét. Cô càng ngày càng căm ghét cái mùi kinh khủng ấy, càng ngày càng không muốn về nhà.
Thế nhưng, cô thường kể về ông nội với niềm tự hào không thể giấu được khi ở trường, kể về những năm tháng hào hùng của ông. Mỗi lần kể, Thù Du lại thêm những tình tiết mới cho câu chuyện thêm phong phú. Cô nhắc đến sự lợi hại của ông trong những năm tháng chiến tranh, sự nghiêm khắc của ông đối với con trẻ, tất cả những điều về ông đều là những điều tốt đẹp. Như thể người ông trong lời cô kể và người ông gầy gò khó tính ở nhà là hai người hoàn toàn khác nhau. Có lẽ người ông trong tưởng tượng mới thực sự là người ông mà cô yêu quý.
Vì phải chăm sóc ông nội nên Thù Du luôn phải về nhà ngay sau khi tan học, cô không thể cùng các bạn ăn quà vặt tại cổng trường, cũng không thể cùng các bạn tụ tập làm bài tập về nhà, thậm chí cũng chẳng thể tham gia chuyến đi chơi xuân cùng lớp. Có lẽ để bày tỏ lời xin lỗi đối với con gái, mẹ Thù Du cho cô khá nhiều tiền tiêu vặt, nhưng cô cũng đâu có cơ hội để tiêu nên đã dành dụm chỗ tiền ấy để mua một cuộn phim, nhét vào chiếc máy ảnh cũ vốn thuộc về ba cô.
Ba Thù Du là thành viên của hiệp hội nhiếp ảnh Nặc Thành, ông không phải dân chụp chuyên nghiệp mà chỉ là người yêu thích chụp ảnh. Ba cô không chụp người, ông chỉ thích cảnh biển, vì vậy trong máy cũng chẳng lưu lại tấm ảnh nào chụp cùng người nhà. Chỉ có một tấm duy nhất ông bế Thù Du, cô tự cảm thấy mình không quen đứa nhỏ trong ảnh, cũng không biết người đàn ông có nụ cười ngây ngốc ấy.
Thù Du cũng chẳng chụp người, cô chụp tất cả mọi thứ có thể nhìn thấy trên sân thượng. Những bức ảnh dường như đều có nội dung như nhau, cùng một mái nhà, cùng một bầu trời, cùng một tấm ga giường đang phơi, chỉ có thời gian khác nhau, mùa khác nhau. Cô dán những bức ảnh đó vào một cuốn sổ tự đóng bằng những tờ giấy nháp đã dùng, không cho ai xem.
Chỉ khi dán những bức ảnh, cô mới không ghét người ông nội đã luôn đay nghiến mẹ mình. Mỗi khi mẹ có mặt ở nhà, tình hình còn tồi tệ hơn.
Mẹ Thù Du và ông lúc nào cũng tranh cãi, chủ đề luôn là ba cô. Khi Thù Du hai tuổi, người ta tìm thấy xác ông ở bãi Ngư Than. Trước ngày xảy ra chuyện ấy, ba mẹ cô cãi nhau, sau đó ba cô cầm cần đi câu cá, ngày hôm sau ông chỉ còn là cái xác nổi lềnh phềnh dạt vào bờ, trở thành tin tức nổi bật trên mặt báo Nặc Thành khi ấy. Ông nội đổ tất cả tội lỗi lên đầu mẹ Thù Du, rằng đứa con trai hiền lành của ông không thể chịu nổi người phụ nữ ác độc như mẹ cô nên đã gieo mình xuống biển. Ngày đám tang diễn ra, hai bên gia đình còn cãi cọ xô xát làm vỡ cả di ảnh của ba. Cũng kể từ ngày hôm ấy ông nội không còn có thể đứng dậy được nữa.
Kể từ khi Thù Du bắt đầu có ký ức, hai người họ chưa bao giờ ngừng cãi vã, một người cuồng loạn, một người bạo lực. Khi còn nhỏ Thù Du thường đứng giữa hai người rồi khóc to lên. Đến những năm học trung học cơ sở, mỗi khi họ cãi nhau Thù Du đều dùng bông bịt hai lỗ tai lại, trốn ở trong phòng đọc bài thật to. Cô không hiểu nổi tại sao hai con người vốn ghét cay ghét đắng nhau ấy lại chung sống cùng nhau.
Thật không trọn vẹn!
Trong một tiết học tiếng anh, cô giáo dạy mọi người làm sao để ghi nhớ từ “family”, cô nói từ đó có nghĩa là “father and mother I love you”. Cô giáo muốn lan tỏa sự hoàn mỹ của một gia đình đến cho cả lớp, riêng chỉ có Thù Du cảm thấy rằng “không trọn vẹn” mới là từ đồng nghĩa với từ “gia đình”.
Vào năm đầu tiên của trung học cơ sở, chuyện của ba Thù Du không biết vì sao lại trở thành chủ đề cho mọi người đàm tiếu. Mặc dù sau khi lớn lên, nghĩ lại có lẽ do một vị phụ huynh nào đó đã vô tình nhắc đến, nhưng ngày ấy trong lòng cô lại chỉ nghĩ đến Diana. Bởi vì chuyện này cô chỉ nói cho người bạn duy nhất của mình mà quên mất rằng ở Nặc Thành chẳng có bí mật nào có thể giữ được. Cô còn nhớ sau khi Diana nghe xong chuyện của cô còn tặng cô một bình sao giấy may mắn, nhưng cô đã ném bình sao ấy vào thùng rác ngay khi về đến nhà và hối hận vì đã cho Diana cơ hội thể hiện đạo đức giả.
Người sống trong hạnh phúc như Diana làm sao có thể hiểu được sự không may mắn của mình? Có một người ba hoàn hảo như Diana làm sao hiểu được người đã mất ba như mình? Cô ta nghĩ rằng cô ta có thể lừa được tất cả mọi người sao? Rốt cuộc sao lại có thể trở thành bạn thân chứ?
Khi ấy có lẽ là, những cô gái ngoan ngoãn, học tập tốt, ở gần nhau, lại ngồi cùng bàn tự nhiên sẽ làm bạn với nhau, nhưng cũng không tránh khỏi bị đem ra bàn luận và so sánh.
Đây là điều mà Thù Du ghét nhất. Mặc dù mỗi khi soi gương cô luôn cảm thấy mắt mình to hơn mắt Diana một chút, cằm nhọn hơn Diana một chút, nhìn lâu cũng thấy rõ ràng đẹp hơn Diana, nhưng tất cả mọi người đều nói Diana là cô gái đẹp nhất khu rạp chiếu phim. Bất cứ khi nào đi cạnh Diana, cô đều cảm thấy mình giống như một mặt trăng, chỉ có thể được nhìn thấy nhờ sự phản chiếu từ ánh sáng mặt trời.
Cô lúc nào cũng mong có thể tách khỏi Diana, nhưng từ bé đến lớn họ luôn ngồi cùng bàn. Diana lúc nào cũng gọi cái tên “Thù Du, Thù Du”, còn nói có khi kiếp trước họ là chị em sinh đôi của nhau. Thù Du nghe vậy chỉ cảm thấy như cô vừa được bố thí thêm vài tia sáng từ mặt trời vậy.
Thù Du luôn phải nỗ lực rất nhiều mới nhận được sự công nhận từ những người xung quanh, còn Diana chẳng cần làm gì cũng đã nhận được những lời khen. Lúc nào Diana cũng nở nụ cười rực rỡ khiến cô chỉ muốn xé toạc nó ra, vò nát như một tờ lịch cũ và ném vào sọt rác.
Khi vừa mới vào năm đầu cấp ba, việc của ba Thù Du lại lan truyền khắp nơi, còn có cả những câu chuyện như sát hại người nhà, ai đó bị thần kinh, v.v... Giống như có một thế lực hắc ám nào đó bao lấy Thù Du, không nhìn thấy cũng chẳng sờ được nhưng lúc nào cũng tồn tại. Trước khi cùng Diana vào lớp cô đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu, dường như Diana cũng cảm nhận được điều đó, cô nắm chặt tay Thù Du đi vào chỗ ngồi.
Sau đó, trong một cuộc họp lớp, Diana đã đọc nhật ký tổng kết tuần, đối với những tin đồn ác ý không đúng sự thật gần đây về Thù Du, cô nghiêm khắc nhắc nhở và yêu cầu cả lớp xin lỗi Thù Du.
Nhưng Thù Du chỉ cảm thấy những lời xin lỗi nghe chẳng có chút thật lòng ấy như mũi kim đâm vào tai mình. Cô cúi đầu, siết chặt đôi bàn tay.
Mọi người như bị Diana phù phép, chuyện gì cũng tin tưởng Diana, chuyện gì cũng hưởng ứng theo cô, vui vẻ trao nhau những thức quà từ nước ngoài gửi về. Trong những buổi họp lớp, ai ai cũng muốn nghe câu chuyện sửa cầu đường ở khắp nơi trên thế giới của ba Diana, chẳng còn ai quan tâm đến câu chuyện không có gì thú vị về ông nội Thù Du nữa.
Nếu như tự Thù Du không có được, thì Diana phải mất đi thứ gì đó. Nếu như không có sự tồn tại của Diana, thì nhất định cô sẽ sống vui vẻ tự tại. Nếu như không có mẹ, cũng chẳng có ông nội, thì là một đứa cô nhi cũng không phải lựa chọn tồi. Thậm chí mỗi khi Nặc Thành cắt điện toàn thành phố, cô đã ước Nặc Thành chỉ còn lại mình cô. Không phải trong sách đều nói cuộc đời rất công bằng hay sao, không ai có tất cả mọi thứ, cũng không có ai đánh mất tất cả, chỉ cần bản thân mong muốn đủ nhiều, chỉ cần bản thân kiên nhẫn chờ đợi.
Thù Du đã chờ được cơ hội đó.
Đó là hôm trước ngày Quốc Khánh, Diana ra bến xe đón người ba đáng ngưỡng mộ của cô về nhà nhân dịp sinh nhật con gái, Thù Du một mình về nhà.
Trên xe, cô còn nhường chỗ cho một đứa trẻ đang quấy mẹ gào khóc ầm ĩ, xuống xe một mình cô chậm rãi rảo bước đi qua phố ăn vặt đông đúc, lại đi qua sân bóng chuyền, rồi ung dung đi về hướng rạp chiếu phim, miệng thầm hát mấy câu trong nhạc phim của bộ phim truyền hình công chiếu gần đây.
Tâm trạng có chút vui vẻ của cô bị Thoái Tồn làm cho mất hứng. Hắn đang đứng ở cổng đơn nguyên trước nhà cô hút thuốc. Thù Du nghĩ chắc hắn đang đợi A Sách xuống đây mà.
A Sách sống ở căn 102 đơn nguyên 4 tòa phía Nam. Thỉnh thoảng hắn đến nhà ông thầy lang gần nhà cô châm cứu. Thật ra Thù Du cũng chẳng biết rốt cuộc A Sách bị bệnh gì, dù sao thì hắn cũng là đàn em của Thoái Tồn nên tránh xa hắn là tốt nhất. Thậm chí đi ăn ở phố ăn vặt cũng sẽ tránh tiệm nhà A Sách.
Thù Du không dám hát nữa, bước chân nhanh dần đi qua Thoái Tồn, nhưng lại bị hắn nắm lấy tay giật mạnh lại, cô sợ đến nỗi quên cả hét lên, thế nhưng không hiểu sao nội tâm lại có chút mong chờ.
“Mùng 3, Diana đến trường trực ban mày đừng bám theo nữa.” Thoái Tồn đập tan sự mong đợi của cô.
Thù Du còn chưa hiểu chuyện gì liền nhìn chằm chằm hắn, không hề che giấu ánh mắt kinh tởm của mình dành cho hắn.
Thoái Tồn cười lớn, “Đừng có bày ra cái biểu cảm đó, mày có muốn tao động đến mày tao cũng không thèm, yên tâm đi.”
Thù Du giật mạnh tay khỏi hắn bước nhanh về phía cổng đơn nguyên, nhưng đôi chân dài của hắn lại chặn đường cô. “Ngày mùng 3 nếu như cô ấy không đi trực ban một mình, tao sẽ đem chuyện của gia đình mày viết thành tấm bảng lớn ở cổng trường, tao sẽ nói cả nhà mày đều là đồ thần kinh, ông mày, mẹ mày, ba mày đều bị thần kinh, mày cũng thế.”
Những lời nói khó nghe của Thoái Tồn không những không làm cho Thù Du sợ hãi, ngược lại cô quay đầu nhìn thẳng vào hắn, nói từng chữ rõ ràng: “Bạn trực ban ngày mai có việc bận, Diana đi thay, ai nói với mày là Diana sẽ trực ban vào ngày mùng 3.”
Thoái Tồn thỏa mãn nhếch mép cười thu chân về, Thù Du chạy như bay về nhà. Ngày hôm ấy cô không ra sân thượng nữa mà nhốt mình trong phòng, trái tim cô đập mạnh xen lẫn sự sợ hãi và phấn khích. Ngày thứ hai cô nhất định phải đi, tên khốn kiếp Thoái Tồn không phải năm đó là tên đại ngốc sao?
Mãi đến khi Thù Du bước lên xe buýt, cô vẫn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Đứng dưới trạm xe xa lạ, cô cúi đầu nhìn chiếc máy ảnh giữ chặt trong tay, ngón tay run rẩy, lạnh ngắt.
Bốn mươi phút trước, cô trốn dưới gầm cầu thang, lén chụp hết tất cả cảnh Thoái Tồn cưỡng hiếp Diana, hắn ép cô vào tường rồi vồ vập hôn cô, Diana không kêu lên mà dùng hết sức vùng vẫy. Chỉ có điều đối mặt với Thoái Tồn, có vùng vẫy cũng vô ích, bộ váy Diana mặc trên người rất nhanh bị xé toạc, bộ đồ lót màu hồng lộ ra, đó là bộ mà Thù Du lần đầu nhìn đã thấy thích. Ký ức cô trôi về ngày cùng Diana mua nội y, cô dừng lại trước bộ nội y một lúc, Diana đi đến nói bộ này đẹp quá, chúng mình mua mỗi người một bộ nhé? Dĩ nhiên kết quả chỉ có Diana mua, nhưng Thù Du lại luôn cảm thấy cô ấy đã cướp đi thứ vốn dĩ thuộc về mình.
Đợi cô hoàn hồn lại thì cuộn phim đã đến tấm phim cuối cùng. Có ba cậu học sinh đi qua thấy vậy liền hét lên, Thoái Tồn vội buông Diana ra, không quên nhổ nước bọt vào cô. Ngay khi Thoái Tồn chạy thoát, Thù Du cũng nhanh chóng rời đi.
Cô chạy thật nhanh theo lối mòn ra phía cổng sau của trường, vừa hay có một chiếc xe buýt đi tới, cô liền leo lên, cứ như vậy dừng tại bến xe lạ hoắc này.
Cô biết những gì cô chụp được sẽ là bằng chứng vô cùng quan trọng. Cứ như vậy bước đi, bất giác đã qua hai con phố, ngay trước mặt là một tiệm studio nhỏ.
Cô do dự một lúc rồi kéo mũ áo khoác đồng phục lên, lôi cuốn phim ra cùng với hai tờ 10 tệ mới cứng, đi vào trong tiệm đặt đó rồi chạy đi thật nhanh.
Đêm ngày hôm đó cô ngồi một mình bên bãi cảng Ngư Than rất lâu, mua một chai nước ngọt, gió biển tháng Mười xem ra vẫn chưa quá lạnh, mắt nhìn xa xăm mấy chiếc thuyền đánh cá ngoài xa. Cô chẳng muốn về nhà.
Cô không muốn quay về khu rạp chiếu phim, hoặc cũng có thể nói là không muốn quay về.
Thật ra cô vẫn chưa biết sẽ làm gì với những cuộn phim đã rửa, cô thậm chí còn chẳng thể quang minh chính đại đến lấy những bức ảnh lộn xộn đó. Nếu không nói cần gấp, thường năm ngày mới có thể lấy, Thù Du cứ nghĩ rằng cô sẽ có một tuần mất ngủ, nhưng thật không ngờ ba ngày sau, gói thư từ tiệm ảnh gửi đến đã nằm lặng yên trong hòm thư trước cửa.
Thù Du lấy những tấm ảnh ra xem, bỗng giật mình kêu lên một tiếng. Đây thực sự là những gì cô chụp sao? Lòng bàn tay bất giác toát mồ hôi lạnh. Sợ rằng hàng xóm đi ngang qua sẽ nhìn thấy, cô lật nhanh mấy tấm ảnh. Đúng, chúng đều là do cô chụp. Nhưng cô thất kinh khi xem đến tấm cuối cùng, nhân vật trong ảnh là cô? Sao có thể là cô được? Hình ảnh chính mình đang nấp trong góc cầu thang giơ chiếc máy ảnh chụp Diana và Thoái Tồn khiến cô chết đứng, những tấm ảnh tuột khỏi tay cô rơi xuống đất.
Cô giật mình vơ vội chúng lại, luống cuống tìm lại bức ảnh có mình, đó là khoảnh khắc khiến cô khủng hoảng nhất suốt mười lăm năm cuộc đời. Điều khiến cô sợ hãi nhất không chỉ là lai lịch của bức ảnh này, mà còn là khả năng cô sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào. Cô run rẩy đút chúng vào ba lô rồi chạy thẳng lên tầng.
Đêm đó cô sốt cao, nằm trên giường cả tuần liền. Sau khi khỏi bệnh, cô run rẩy quay lại trường học, nhưng phát hiện các bức ảnh ấy sau ngày xảy ra sự việc đã được để ở tất cả các cửa phòng học và thùng thư của mỗi gia đình trong khu. Nhưng chẳng có ai nhắc đến Thù Du, ngược lại còn vây lấy cô hỏi tình hình của Diana.
“Thù Du, không phải cậu bị ốm thật đúng không, hai người là bạn tốt như vậy, cậu xin nghỉ chăm sóc cậu ấy đúng không?”
“Đúng vậy, đừng nhắc đến nữa.” Thù Du nghiêm túc gật đầu, cô đã cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Xem ra chưa có ai thấy được bức ảnh cuối cùng đó, lẽ nào có người cũng ghét Diana như cô?
Mới đầu cô vẫn còn nơm nớp lo sợ sẽ có người tố giác bất cứ lúc nào, nhưng dần dần vẫn chẳng có chuyện gì phát sinh nên cô đã không còn lo lắng nữa, cũng không nghĩ đến một ngày nào đó Diana sẽ đột ngột trở lại trường học. Cô không một lần đến thăm người bạn duy nhất của mình, chỉ mong rằng mãi mãi không còn gặp lại Diana nữa.
Khi thầy cô thông báo Diana đã chuyển trường, mẹ cô cũng nói Diana chuyển nhà rồi. Cuối cùng cậu ta cũng biến mất. Thế nhưng cô lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ như cô nghĩ.
Thu qua kéo theo những cơn gió mùa của mùa đông tới, cô bắt đầu có những phiền não khác, có những nỗi hận thù khác, cũng có thêm những người mà cô mong họ sẽ biến mất. Không rõ là bản thân cô sợ hãi hay là trốn chạy, sau lần đó cô đã không còn động đến máy ảnh. Nếu như không có một ngày ông nội bỗng muốn chụp ảnh thì cô chắc sẽ không bao giờ dùng đến nó nữa.
Ngày hôm ấy, Thù Du bắt buộc phải rửa mặt cho ông nội, đeo khăn cho ông, ông nội lúc nào cũng làm động tác giơ tay chào trong quân đội, dù cô có khuyên thế nào cũng không chịu đổi động tác khác, còn bị ông mắng cho vài câu. Thù Du chụp vài tấm rồi vội đem tấm khăn của ông ra sân thượng phơi.
Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, nhà nhà đều phơi thịt xông khói và lạp xưởng ngoài cửa sổ. Thù Du không cưỡng lại được cảnh tượng trước mắt, giơ máy ảnh lên chụp vài tấm.
Khi cô đang hướng máy ảnh về phía tấm chăn bông phơi trên sân thượng của ông hàng xóm chụp thêm vài tấm, thì đột nhiên có một đôi bàn tay mảnh khảnh vén tấm chăn ra. Vậy là khuôn mặt của A Sách đã lọt vào khung hình.
Thù Du giật mình, A Sách cũng ngây người. Làn gió thổi lại đem theo mùi thuốc bắc thoang thoảng từ người cậu. Khoảnh khắc đó cô bỗng tham lam muốn hít hà mùi thơm dịu nhẹ ấy mà bỗng chốc quên rằng cậu ta chính là đàn em của Thoái Tồn.
Biểu cảm kỳ quặc của Thù Du làm cậu có chút bối rối, bất giác nở nụ cười với cô. Đó chính là nụ cười dịu dàng mà sau này cô vẫn thường thấy. Sau nụ cười ấy, cậu ta thu chiếc chăn bông lại rồi quay người bước vào phòng. Thù Du ngẩn người một lúc lâu, “đó thực sự là nụ cười của một tên lưu manh sao?” Bỗng nhiên cô nhận ra rằng, A Sách có lẽ là cậu con trai đầu tiên thực sự cười với cô. Những người khác chỉ cười với cô khi nhờ cô chuyển giúp một bức thư tình hoặc một thanh kẹo sô cô la cho Diana. Cô coi thường những thằng con trai không có dũng khí đó, càng ghét chúng vì chúng khinh thường mình. Dù là thư tình hay sô cô la cô đều dùng nước rửa rau hàng ngày dội thẳng xuống cống.
Trong những tấm ảnh Thù Du vừa rửa xong, tấm có A Sách là nổi bật nhất. A Sách hóa ra là một chàng trai rất ưa nhìn, cặp lông mày sắc nét, chiếc mũi thanh tú, điểm xuyết hai má lúm nhè nhẹ. Trong tấm hình cô chụp, cậu đứng ngược hướng nắng, ánh hoàng hôn nhẹ rơi trên mái tóc bồng bềnh của cậu cùng với biểu cảm xuất thần có phần ngỡ ngàng khi xuất hiện. Cô ngẩn người nhìn vào bức ảnh một hồi lâu.
Kể từ hôm ấy, mỗi khi ra ban công, cô lại bất giác nhìn về phía nhà bên cạnh, mong chờ có thể gặp lại A Sách lần nữa, đồng thời cũng có chút lo sợ cậu thực sự sẽ xuất hiện. Nửa tháng trôi qua, khi cô đang phơi quần áo ngoài sân thượng thì A Sách đã đứng bên lan can.
Cậu ấy nói bức ảnh lần trước cô có thể cho cậu không?
Cô vội vã gật đầu đồng ý.
“Ngày nào cậu cũng ra sân thượng sao, cậu có thấy chán không, có điều gì khác nữa không, đều là những mái nhà này, những hàng phượng vĩ kia.”
“Giống nhau, mình thấy đều giống nhau. Nói rồi cô đưa tay vén tóc bị gió thổi bay lòa xòa ra sau tai.”
Thật ra cô có thể ngay lập tức lấy từ trong túi ra bức ảnh của cậu, nhưng cô không làm vậy.
Một tuần sau, cô đến tiệm ảnh đầu phố ăn vặt lấy những tấm ảnh mới rửa. Đi đến tiệm cá viên nhà A Sách, thấy cậu đang dùng một chiếc khăn xô lọc surimi, bên cạnh là nồi súp nóng hổi đang sôi lăn tăn. Chẳng chút do dự cô bước vào.
Mẹ A Sách đem một bát cá viên ra cho cô, đợi cho mẹ cậu vào trong lọc cá mới, A Sách liền đến ngồi đối diện Thù Du.
Thù Du lấy bức ảnh từ trong túi giấy tiệm chụp ảnh đưa cho cậu, mắt A Sách mở to kinh ngạc khi nhìn thấy bức ảnh, “Thù Du, cậu chụp đẹp quá.”
Mặc dù đã ở khu rạp chiếu phim mười lăm năm nay, nhưng bọn họ chưa từng gọi tên của nhau. Có những người bạn biết rằng họ có tồn tại, nhưng cũng chưa bao giờ thực sự biết họ là ai, Thù Du và A Sách là hai người như vậy. Nhưng hiện tại, cô đang ngồi trước mặt cậu, ăn bát canh cá viên do cậu làm.
Sau này cô cũng thường đến hơn, chọn những lúc ít khách, ăn xong bát cá viên cô lại giúp A Sách làm bài tập. Cô hỏi A Sách sao lại phải uống thuốc bắc, A Sách nói cũng không biết tại sao, chỉ là ba mẹ muốn cậu uống thì cậu uống thôi.
“Vậy có phải Thoái Tồn muốn cậu làm đàn em của hắn cậu liền nghe theo?”
“Đái khái vậy, dù gì tớ cũng không thể làm một người hữu ích.” A Sách nói rồi thở dài một tiếng, dáng vẻ chấp nhận số phận.
Chỉ có điều họ vẫn vờ như không quen biết nhau khi ở trường. Không phải Thù Du từ chối chào hỏi cậu, mà mỗi khi gặp cô A Sách luôn cúi đầu rồi vội vã đi qua. Thù Du đã từng hỏi cậu sao lại cư xử như vậy, cậu nói cô là học sinh giỏi, mọi người biết sẽ nói những lời không hay, miệng lưỡi thế gian mà. Thù Du sửng sốt trong giây lát, chuyện của Diana một tháng trước đã cho cô thấy sức mạnh của những lời đồn thổi ra sao, hiểu rõ cái gì gọi là “miệng lưỡi thế gian”. Nghĩ về chuyện đó cũng xảy ra với mình làm cô chẳng thể ăn nổi bát cá viên trước mặt nữa.
Nhưng dù sao A Sách cũng trở thành một phần không thể thiếu trong những năm tháng cấp ba của cô, thật là một hướng đi chẳng ai ngờ tới. Cậu là người duy nhất có thể làm cô vui vẻ trong quãng thời gian đó. Mỗi khi nói chuyện với A Sách trên sân thượng, cô dường như có thể quên đi hết thảy những phần đáng ghét khác trong cuộc đời mình.
Mối quan hệ bí mật mà nhẹ nhàng ấy kéo dài đến kỳ hai năm lớp 11. Một tối khi A Sách đến châm cứu, hai người ngồi nhìn ngắm bầu trời đêm đen kịt, A Sách nói:
“Thật ra tớ cũng rất thích xem những bộ phim nước ngoài, nhưng có lẽ A Cách rất ghét tớ.”
A Cách là con trai bác thợ chiếu phim tại Nặc Thành, nhỏ hơn bọn họ khoảng ba bốn tuổi, cả ngày lúc nào cũng chỉ dính lấy Diana, cậu ta còn chưa từng nhìn thẳng vào Thù Du một lần.
“ Titanic sắp công chiếu rồi, chúng mình mua vé đi xem nhé, không cần phải xin A Cách nữa.” Lời vừa nói ra cô đã hối hận, nói như vậy khác nào họ đi hẹn hò chứ.
Nhưng hình như A Sách không hề để ý, vui mừng gật đầu cười. Trái tim Thù Du lúc ấy như một lon cô-ca vừa mới được bật nắp, bọt khí được nén bên trong lâu ngày háo hức trào ra, vui sướng, mừng rỡ.
Tháng Tư tại Nặc Thành đã nóng ran như vào giữa hạ, vị mặn của nước biển trong không khí càng trở nên đặc nồng hơn. Chính vào ngày ấy, Thù Du khoác lên mình chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, tô trộm một chút son của mẹ, nhưng lại cảm thấy đậm quá, cô dùng giấy ăn lau đi chỉ để lại một lớp son nhè nhẹ trên môi.
Thật không thể tưởng tượng được, cô đang cùng một chàng trai khác hẹn hò. Mặc dù địa điểm hẹn hò ở ngay gần nhà, thế nhưng dường như người dân Nặc Thành đều tập trung hết tại khu rạp chiếu phim để xem phim. Thù Du cảm thấy như chìm nghỉm trong dòng người nên cũng không quá ngại ngùng.
Đến khi xếp hàng lấy vé, A Sách gạt tay rút tiền của Thù Du, lấy từ trong túi quần ra một chiếc ví tiền, cậu lúng túng lôi tiền ra. Thù Du bỗng nghĩ không biết có phải chỗ tiền này là phí bảo vệ mà Thoái Tồn cho cậu không. Cô định đùa cậu một chút nhưng bất ngờ trong ví rơi ra một bức ảnh nhỏ. Thù Du cúi xuống nhặt lên, đập vào mắt cô khi ấy là hình ảnh xấu xí của Hạ Quả, đó có lẽ là bức hình được cắt ra từ ảnh chụp chung của cả lớp.
Thù Du đứng dậy đưa cho A Sách, mặt cậu đỏ bừng ngượng nghịu. Vậy là Thù Du đã hiểu.
Bộ phim Titanic như thế nào cô không rõ, trong đầu chỉ toàn là khuôn mặt vô cảm của Hạ Quả. Khoảnh khắc con tàu trong phim tách ra làm đôi, cô đã tưởng tượng Hạ Quả là cái xác nằm trên bãi Ngư Than.
Bộ phim kết thúc, cô đứng dậy quay người rời đi thì nhìn thấy thấp thoáng sau lưng ghế của mình có khắc hình một cái cây con.
Sau ngày hôm đó, cô không ra sân thượng nữa, cũng không còn động vào máy ảnh, thậm chí cũng chẳng đến phố ăn vặt. Mỗi khi gặp A Sách trong khu rạp chiếu phim Thù Du đều đi qua thật nhanh. A Sách cũng ngầm làm theo sự xa cách của cô mà chưa một lần hỏi lý do. Bao nhiêu năm nay lúc nào cậu cũng âm thầm ấn thích tất cả những bài đăng của cô hoặc tất cả mọi người trên QQ. Điều kỳ lạ là, mặc dù mọi chuyện với cậu cứ thế mà kết thúc, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng A Sách sẽ biến mất.
Sau khi lên đại học, cô bắt đầu có những giấc mơ về khu rạp chiếu phim tại Nặc Thành, nhưng cô chưa từng có suy nghĩ sẽ liên lạc lại với ai. Đó là cách Thù Du rũ bỏ hết mọi thứ ở nơi đó, tuy nhiên đó cũng là điều mà cô chưa từng thừa nhận.
“Dù gì cũng đã đến Bắc Kinh rồi, nên mình muốn đến thăm cậu. Vì chuyện của Diana nên mình không có mặt mũi nào đi gặp A Cách, hơn nữa mình cũng từng cùng Thoái Tồn bắt nạt cậu ấy. Cảm ơn cậu năm đó đã làm bạn với mình, hôm nay cũng không từ chối quen biết mình.”
Cuối cùng, cái tên Diana cũng được nhắc đến. Thù Du vội đổi chủ đề, “Hay là mình đưa cậu ra bến xe nhé.”
A Sách lắc đầu, uống hết cốc cà phê rồi đứng dậy.
“Mình về đây... Thù Du này.”
“Ừm…”
“Mình biết là cậu.”
“Chuyện gì thế?”
“Những bức ảnh đó, của Diana ấy. Nhưng mình biết cậu không phải người xấu.”
Nói xong A Sách quay người bước ra khỏi quán cà phê mà không hề nhìn lại, để lại Thù Du ngồi đó một mình chết lặng.
Cô vội nhìn cậu, cậu ở bên đường vẫy một chiếc taxi, lên xe rồi mất hút ở ngã tư đường. Đến cơ hội giải thích cũng không có, cô định nói không phải cô là người truyền những bức ảnh ấy ra ngoài, nhưng nghĩ lại, cô tự cười mỉa mai, có gì khác cơ chứ.
Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đứng dậy thì có tiếng tin nhắn điện thoại. Cô mở ra xem, hóa ra là cô nàng vẫn luôn đối đầu với cô ở công ty, ở trong nhóm làm ầm lên: “Người có màu sắc thịnh hành đâu, có ai biết Thù Du đi đâu không? Ở đây còn có rất nhiều việc phải làm mà!”
Lúc này bỗng Thù Du nghĩ, trong tưởng tượng của người khác, có phải cô cũng biến mất trên thế gian này vô số lần rồi không?