← Quay lại trang sách

TRỢ THỦ VÀ CHỦ MƯU LONDON, THÁNG HAI 1885

Những Bữa Tối Lúc Nửa Đêm đã thành truyền thống tại la maison[9] Lefèvre. Tất cả đều từ bàn tay dàn dựng đầy ngẫu hứng của Chandresh, và thành hiện thực nhờ tổng hòa của chứng mất ngủ kinh niên, thói quen sống theo giờ nhà hát, và sở ghét bẩm sinh những nghi thức rườm rà theo thông lệ của các buổi tiệc tối truyền thống. Cũng có nhiều chỗ để tiệc tùng sau khi hết giờ làm việc, nhưng chẳng có nơi nào chiều được khẩu vị của Chandresh.

Thế là ông bắt đầu tổ chức những bữa tiệc thịnh soạn và nhiều món, với món đầu tiên luôn được dọn lên vào đúng nửa đêm. Luôn chính xác đúng nửa đêm, thời khắc chiếc đồng hồ đứng ở hành lang bắt đầu đổ chuông, món ăn đầu tiên được dọn ra. Chandresh cho rằng sự đúng giờ đó đã bổ khuyết vào bữa ăn chút không khí nghi thức. Ban đầu, những Bữa Tối Lúc

Nửa Đêm thường nhỏ thôi, mang tính chất gặp gỡ thân mật giữa bạn bè và đồng nghiệp. Theo thời gian, chúng ngày càng trở nên thường xuyên và xa hoa hơn, cuối cùng trở thành một thứ gắn kết ngầm. Giờ thì không ít người thèm muốn một lời mời đến dùng Bữa Tối Lúc Nửa Đêm.

Những bữa tối này đều có chọn lọc cả. Đôi khi lên tới ba mươi, thỉnh thoảng lại chỉ có năm người. Số thực khách chuẩn thường là từ mười hai đến mười lăm. Cung cách ẩm thực luôn tinh tế bất kể số khách là bao nhiêu. Chandresh không bao giờ giới thiệu thực đơn. Trong những bữa tối kiểu này, nếu có bữa tối nào có thể coi là tương tự, gia chủ hẳn sẽ chuẩn bị những cuốn thực đơn chữ nghĩa bay bướm, in trang trọng trên giấy cứng, mô tả từng chi tiết mỗi món ăn, hoặc có thể chỉ nêu tên các món, tên nào cũng đầy sức gợi trí tò mò.

Nhưng những Bữa Tối Lúc Nửa Đêm sẵn có bầu không khí huyền bí của màn đêm, nên Chandresh cho rằng không hé lộ thực đơn, bản đồ của con đường ẩm thực, chính là một cách thêm gia vị vào hành trình. Từng món được dọn lên bàn, một số rất dễ nhận ra như chim cút, thịt thỏ hoặc cừu, bày trên lá chuối hoặc nướng với táo hay dùng kèm anh đào ngâm rượu. Những món khác có vẻ bí ẩn hơn, giấu mình trong nước sốt ngọt hoặc súp cay, những món không rõ là thịt gì nhồi trong bột nhào và phủ kem.

Nếu một vị khách muốn biết thành phần của món ăn, hoặc đặt câu hỏi về nguồn gốc một gia vị nào đó, thứ hương vị mà bà không thể nhón tay chạm vào (thậm chí những người có vị giác tinh tế nhất cũng không bao giờ có thể phân tách từng hương vị), thì bà khách ấy sẽ không nhận được câu trả lời thỏa đáng.

Chandresh sẽ nhắc khéo rằng “công thức nấu nướng là của mấy tay đầu bếp, và tôi không phải là người không biết tôn trọng bí quyết của họ.” Bà khách hiếu kỳ sẽ quay lại với cái đĩa bí hiểm trước mặt, có thể sẽ trầm trồ rằng dù bí quyết là gì, món ăn vẫn đầy ấn tượng. Và bà ấy sẽ tiếp tục tự hỏi không biết hương vị độc đáo đó từ đâu mà ra, rồi vừa thưởng thức từng miếng vừa trầm ngâm nghĩ ngợi.

Tại những bữa tối này, chuyện trò phần lớn dành cho khoảng thời gian giữa các món.

Thực ra, Chandresh không muốn biết hết tất cả các nguyên liệu, không muốn hiểu tường tận từng kĩ thuật nấu nướng. Ông cho rằng chính sự ngây thơ đó mang lại sức sống cho mỗi món ăn, khiến nó có ý nghĩa nhiều hơn là phép cộng của các thành phần.

(“À,” một vị khách bình luận khi chủ đề đó được đặt ra. “Anh không muốn nhìn thấy bánh răng đồng hồ để có thể nói giờ được chính xác hơn.”)

Các món tráng miệng luôn cực kỳ hấp dẫn. Những kiểu bánh ngọt trang trí đẹp mắt bằng sô-cô-la và kẹo bơ, các loại dâu và quả mâm xôi phủ trên kem và rưới rượu mùi. Những lớp bánh kem xếp chồng lên nhau, cao đến đáng ngạc nhiên, còn bánh nướng thì xốp nhẹ hơn cả không khí. Những quả sung rưới mật ong, đường nấu chảy, kéo thành những cuộn tròn và những bông hoa lạ mắt. Thường thường các vị khách vẫn bảo nhau rằng món tráng miệng đẹp và tinh tế như vậy thì không nỡ ăn, nhưng rồi ai nấy cũng tìm được cách xử lý hết.

Chandresh không bao giờ tiết lộ danh tính các vị đầu bếp. Người ta đồn đoán rằng Chandresh đã bắt cóc những thiên tài nấu nướng từ khắp nơi trên thế giới và giam giữ họ trong bếp, nơi họ bị ép phải làm hài lòng những ý thích bất chợt của ông. Cũng có lời đồn rằng thức ăn không được chế biến tại gia mà được đưa về từ những nhà hàng xuất sắc nhất London, được trả thêm để phục vụ vào lúc khuya khoắt. Lập luận này thường khiến người ta tranh cãi về cách giữ những món nóng luôn nóng sốt và những món lạnh còn nguyên hơi lạnh. Câu chuyện chưa bao giờ đi đến kết luận thỏa đáng và thường khiến các bên tranh luận thấy đói bụng hơn.

Bất kể nguồn gốc từ đâu, thức ăn bữa nào cũng mê ly. Trang trí nội thất trong phòng ăn (hoặc các phòng ăn, tùy thuộc số người được mời) cũng tráng lệ như phần còn lại của căn nhà, lộng lẫy trong hai màu chủ đạo là đỏ thắm và vàng kim, cùng những tác phẩm nghệ thuật và tạo tác từ khắp nơi trên thế giới, bày biện ở bất cứ đâu có thể bày được. Tất cả được chiếu sáng bằng những chùm đèn lóng lánh và rất nhiều nến, để ánh sáng không chỉ tươi rõ mà còn trầm ấm lung linh.

Thường có những tiết mục giải trí kiểu này kiểu kia: các vũ công, ảo thuật gia, hay những nhạc công chẳng giống ai. Những buổi gặp gỡ thân mật hơn luôn có sự xuất hiện của nghệ sĩ dương cầm riêng của Chandresh, một phụ nữ trẻ rất đẹp chơi đàn liên tục suốt đêm và không bao giờ thốt ra một lời với người khác.

Đó là những dạ tiệc như bất cứ dạ tiệc nào, dù khung cảnh và thời điểm khuya muộn ấy khiến bữa tiệc trở thành thứ khác, một cái gì đó bất bình thường và đáng để tò mò. Chandresh có sự nhạy cảm bẩm sinh với những gì bất bình thường và gây tò mò; ông hiểu rõ sức mạnh của bầu không khí.

Vào cái đêm đặc biệt này, Bữa Tối Lúc Nửa Đêm hôm nay khá thân mật với chỉ năm vị khách được mời. Và bữa tối hôm nay không chỉ là một cuộc gặp gỡ xã giao.

Người đầu tiên xuất hiện (sau nghệ sĩ dương cầm hiện đã ngồi vào đàn) là Mme.[10] Ana Padva, một vũ công ba-lê danh tiếng người Rumani đã giải nghệ, từng là bạn thân với bà thân sinh của Chandresh. Hồi còn bé, ông gọi bà là Tante[11] Padva, và cho đến giờ vẫn gọi như vậy. Bà là một phụ nữ quý phái, dù tuổi đã cao vẫn giữ được nét duyên dáng của một vũ công, cùng với khiếu thẩm mỹ hoàn hảo. Giác quan tinh tế ấy chính là lý do bà được mời đến buổi tối này. Bà luôn nhiệt thành với cái đẹp bằng con mắt sành sỏi, cả hai thứ đều có một không hai, đáng để người đời ghen tị, và mang về cho bà nguồn thu nhập không nhỏ kể từ khi thôi biểu diễn ba-lê.

Báo chí nói rằng bà là thầy phù thủy của vải vóc. Người tạo ra điều kỳ diệu. Mme. Padva bỏ ngoài tai những bình luận ấy, dù bà từng đùa rằng nếu có đủ lụa là và áo lót đủ chắc chắn thì bà có thể biến chính Chandresh thành một quý cô diêm dúa bậc nhất.

Tối hôm nay, Mme. Padva mặc váy lụa đen với những họa tiết hoa anh đào thêu tay rất tinh tế. Mái tóc bạch kim của bà vấn lên đỉnh đầu và cài lại bằng một cái chụp đen đính đá quý. Chiếc băng đeo gắn hồng ngọc đỏ thắm cuốn quanh cổ, tạo ấn tượng mơ hồ như thể cổ họng bà bị cứa. Ấn tượng chung là hơi quái quái nhưng đầy trang nhã.

Ông Ethan W. Barris là một kĩ sư, kiến trúc sư có tên tuổi, và là vị khách thứ hai xuất hiện. Trông ông như đang đi lạc vào một ngôi nhà xa lạ. Có lẽ nơi thích hợp dành cho ông, nơi ông coi là nhà, phải là văn phòng hay nhà băng. Điệu bộ ông nom rụt rè với cặp kính gọng bạc, mái tóc chải tươm tất che giấu sự thật rằng nó đang mỏng dần đi. Trước đây ông mới gặp Chandresh có một lần, tại một hội nghị về kiến trúc Hy Lạp cổ đại. Lời mời ăn tối này đối với ông thật bất ngờ. Ông không phải kiểu người thường được mời đến những tiệc tùng long trọng khuya khoắt và bất thường thế này, hay đến những cuộc xã giao thông thường về một việc gì đó, nhưng có lẽ ông quá lịch thiệp nên không dám từ chối lời mời. Ngoài ra, từ lâu ông đã muốn được nhìn tận mắt bên trong dinh cơ của Lefèvre, nơi đã thành giai thoại trong cánh đồng nghiệp cùng ngành thiết kế nội thất với ông.

Chỉ chốc lát sau khi tới, ông đã tìm cho mình một ly rượu lóng lánh, bông đùa thân mật với bà cựu vũ công ba-lê. Ông nhận ra rằng mình cũng khá hợp với những tiệc tùng long trọng khuya khoắt, và nên gắng tham gia thường xuyên hơn.

Chị em nhà Burgess đến cùng nhau. Tara và Lainie làm mỗi thứ một ít. Lúc là vũ công, lúc là diễn viên. Có thời gian họ đã là thủ thư, nhưng đó là chuyện họ chỉ bàn đến nếu say khướt. Gần đây họ bắt đầu khởi nghiệp tư vấn. Về bất cứ vấn đề gì. Họ đưa ra lời khuyên về đủ các chủ đề, từ các mối quan hệ và tài chính tới du lịch và giày dép. Bí quyết của họ (mà họ cũng chỉ bàn đến nếu đủ say) là kĩ năng quan sát vô cùng sắc bén. Họ thấy từng chi tiết, cảm nhận được những thay đổi tinh vi nhất. Và nếu Tara có xao lãng điều gì thì Lainie sẽ chẳng bỏ qua (và ngược lại).

Họ thấy vui thú khi có thể giải quyết những vấn đề của người khác bằng cách đưa ra lời khuyên hơn là tự làm lấy mọi việc. Như thế dễ chịu hơn, họ nói.

Hai chị em giống hệt nhau: cả hai đều có mái tóc gợn sóng màu hạt dẻ và đôi mắt to nâu nhạt khiến họ trông trẻ hơn tuổi, ấy là chưa kể rằng chẳng ai nói ra tuổi thật của mình hay tiết lộ ai là chị ai là em. Họ phục sức rất thời thượng, không hoàn toàn giống hệt nhau nhưng hài hòa tuyệt đẹp, người nọ tôn người kia lên.

Mme. Padva đón tiếp họ với vẻ lạnh nhạt bà thường trưng ra trước những thứ trẻ trung xinh đẹp, nhưng trở nên niềm nở hơn khi họ hết lời khen ngợi mái tóc, trang sức và váy áo của bà. Hai cô gái gây được ấn tượng mạnh với ông Barris. Có lẽ vì lượng rượu ông đã uống. Hết sức cố gắng nhưng ông vẫn không tài nào hiểu được chất giọng Scotland nằng nặng của họ, nếu họ quả đúng là người Scotland. Ông cũng không biết nữa.

Vị khách cuối cùng xuất hiện chỉ chốc lát trước giờ ăn tối, khi các thực khách khác đã được mời ngồi và rượu đã được rót ra. Ông cao dong dỏng, trông rất khó đoán tuổi và chẳng có nét gì đặc biệt. Ông mặc bộ áo đuôi tôm tuyền một màu xám, để mũ và ba-toong ở cửa, đưa danh thiếp có tên “Ông A.H-.” Ông lịch sự gật đầu với các vị khách đang ngồi nhưng không nói gì.

Lúc này Chandresh xuất hiện, ngay sau đó là anh trợ lý, Marco, một thanh niên đẹp trai với đôi mắt xanh lục nổi bật, nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả hai chị em Burgess.

“Tôi mời các vị đến đây là có lý do,” Chandresh nói, “chắc chắn các vị cũng đoán được rồi. Tuy nhiên đây là chuyện làm ăn, và tôi biết người ta chỉ thảo luận hiệu quả với một cái dạ dày no, nên chúng ta sẽ để dành công chuyện tới sau món tráng miệng.” Ông khẽ vẫy một trong những người phục vụ và khi chiếc đồng hồ trong đại sảnh bắt đầu đổ những tiếng trầm chậm rãi, ngân mười hai hồi vang vọng khắp căn nhà, món khai vị được dọn ra. Chuyện trò rôm rả và cứ tuôn ra như rượu rót theo mỗi món ăn. Các quý bà quý cô hoạt ngôn hơn cánh nam giới. Thực ra người đàn ông mặc đồ xám hầu như không nói một lời. Và dù chẳng mấy ai trong số họ từng gặp nhau trước đó, nhưng cho đến khi dùng xong các món chính, người ngoài quan sát có thể cho rằng họ đã thân nhau từ rất lâu rồi.

Khi đã qua món tráng miệng, vài phút trước hai giờ sáng, Chandresh đứng lên và hắng giọng.

“Nếu các vị có lòng, mời cùng tôi sang phòng làm việc dùng cà phê và rượu brandy, rồi chúng ta bàn công chuyện.” Ông gật đầu với Marco, anh này lập tức đi đâu đó rồi quay lại với họ tại phòng làm việc trên gác cùng mấy cuốn sổ lớn và những cuộn giấy trong tay. Cà phê và rượu brandy được rót ra, các vị khách ngồi trên xô- pha và ghế bành quanh lò sưởi hồng kêu tí tách. Châm một điếu thuốc, Chandresh bắt đầu trình bày, nhấn nhá bằng những làn khói nhả ra đầy chủ ý.

“Sự có mặt của các vị tối hôm nay là do tôi đang khởi sự một dự án, các vị có thể nói đó là công trình nỗ lực của tôi. Tôi tin rằng nỗ lực này sẽ hấp dẫn tất cả quý vị, và từng người trong số quý vị sẽ bổ khuyết vào kế hoạch theo những cách thức độc đáo của mình. Sự hỗ trợ hoàn toàn tự nguyện của quý vị sẽ được trân trọng và báo đáp xứng đáng,” ông nói.

“Chandresh ơi, đừng vòng vo nữa và hãy nói ngay trò chơi mới đi,” Mme. Padva nói, đung đưa ly rượu trong tay.

“Có những người trong chúng tôi không trẻ lại được đâu.” Một trong hai chị em Burgess bật cười khúc khích. “Nhưng điều đó là dĩ nhiên mà, Tante Padva.”

Chandresh nghiêng mình về phía bà. “Trò chơi mới của tôi, các vị có thể gọi chính xác nó là một rạp xiếc.”

“Một rạp xiếc ư?” Lainie Burgess mỉm cười. “Thật tuyệt!”

“Như lễ hội hóa trang phải không?” Ông Barris hỏi, thoáng vẻ bối rối.

“Còn hơn cả lễ hội hoá trang,” Chandresh nói. “Thực sự còn hơn cả một rạp xiếc, không giống bất cứ rạp xiếc nào từ xưa đến nay. Không phải là một lều lớn duy nhất mà là tổ hợp nhiều căn lều, mỗi căn biểu diễn một tiết mục riêng. Không có voi hay các anh hề, phải là cái gì đó tinh túy hơn thế. Cái gì đó không tầm thường. Đây là sự khác biệt, đây là trải nghiệm có một không hai, một đại tiệc của các giác quan. Trình diễn không cần nhà hát, trò vui khiến người xem choáng ngợp. Chúng ta sẽ phá tan những định kiến, những khuôn mẫu vốn có về rạp xiếc và tạo ra một cái gì đó hoàn toàn mới.” Ông ra hiệu cho Marco, anh này liền trải các cuộn giấy lên mặt bàn, chặn các góc bằng đủ loại chặn giấy và những thứ linh tinh khác (như một cái sọ khỉ hay một con bướm bất động trong pha lê).

Kế hoạch chủ yếu là ở dạng phác thảo, xung quanh chi chít ghi chú. Đó chỉ là những ý tưởng rời rạc: các căn lều cụm lại với nhau thành hình tròn, quanh một khoảnh sân lớn với những lối đi. Danh sách những tiết mục biểu diễn hoặc tạp kĩ được ngoáy vội ra bên lề, vài cái bị gạch đi hoặc được khoanh tròn. Tiên đoán tương lai. Giữ thăng bằng trên dây. Ảo thuật biến hình. Uốn dẻo nghệ thuật. Biểu diễn vũ đạo. Làm xiếc với lửa.

Chị em Burgess và ông Barris chăm chú nhìn các phác thảo, đọc từng ghi chép khi Chandresh liên tiếp đưa ra ý tưởng. Mme. Padva mỉm cười, ngồi yên lặng nhấp brandy. Ông A.H- không cử động, nét mặt im lìm không biểu lộ cảm xúc gì.

“Đây mới chỉ là giai đoạn hình thành khái niệm, và đó là lý do tôi mời tất cả các vị tới đây, để cùng động não và triển khai ý tưởng. Cái chúng ta cần là bản sắc riêng, một phong thái tao nhã và quyến rũ. Độc đáo trong tổ chức và kết cấu. Pha màu kỳ ảo và điểm xuyết bí hiểm. Tôi tin rằng các vị chính là những người có thể hiện thực hóa điều này. Nếu có vị nào không đồng tình, xin mời cứ ra về, nhưng tôi kính đề nghị quý vị đừng tiết lộ câu chuyện với ai. Tôi muốn những kế hoạch này được hoàn toàn tuyệt mật, ít nhất vào hiện tại. Dù sao lúc này vẫn còn quá nhạy cảm.” Ông kéo một hơi xì-gà, chầm chậm nhả khói và kết luận. “Nếu chúng ta làm đến nơi đến chốn, rạp xiếc chắc chắn sẽ có sức sống riêng.”

Chỉ có im lặng sau khi ông dứt lời. Ngọn lửa tí tách trong căn phòng hồi lâu khi các vị khách nhìn nhau, hết người nọ sang người kia, chờ nhau một câu trả lời. “Tôi xin cái bút chì được chứ?” Ông Barris lên tiếng.

Marco đưa cho và ông ta bắt đầu vẽ, từ phác thảo sơ khai phát triển thành một thiết kế phức tạp.

Các vị khách của Chandresh nán lại cho tới trước rạng đông, và cuối cùng khi họ ra về, số lượng bản vẽ phác thảo và ghi chép đã nhiều gấp ba lần so với khi họ mới tới, chăng mắc khắp nơi trong phòng làm việc như những tấm bản đồ tới một kho báu còn chưa ai biết.