LỜI CHIA BUỒN NEW YORK, THÁNG BA 1885
Tin tức báo chí cho biết Hector Bowen, thường được biết đến với cái tên Prospero Người Mê Hoặc, nghệ sĩ biểu diễn và ảo thuật gia danh tiếng, đã qua đời vì suy tim tại gia vào ngày Mười lăm tháng Ba. Bản cáo phó điểm lại những thành tựu và di sản của ông. Tuổi hưởng thọ có chút sai lệch, một chi tiết chẳng mấy độc giả để ý. Một đoạn ngắn ở cuối cáo phó cho hay ông còn để lại một cô con gái mười bảy tuổi, một cô Celia Bowen nào đó. Con số này thì chính xác. Cũng có lưu ý rằng dù nghi thức tang lễ chỉ giữa các thành viên gia đình, nhưng lời chia buồn cùng gia quyến có thể gửi tới địa chỉ của một trong những nhà hát trong thành phố.
Các bưu thiếp và thư chia buồn được gom lại, đóng gói vào các túi, và được chuyển đến nhà riêng của gia đình Bowen, một ngôi nhà phố đã đầy ứ các vòng hoa phúng viếng rất hợp thời điểm. Mùi hoa ly sực nức khắp nơi, Celia không thể chịu được bèn biến hết chúng thành hoa hồng.
Celia bỏ đống thư chia buồn chất ngất trên bàn phòng ăn đến mức chúng chỉ chực đổ nhào xuống sàn. Cô không muốn động đến nhưng cũng không thể cứ vứt đi mà không đọc.
Khi không thể lần khần thêm được nữa, cô pha một ấm trà và bắt đầu xử lý núi giấy đó. Cô mở từng lá thư và phân loại thành từng đống.
Dấu bưu cục từ khắp nơi trên thế giới. Có những lá thư dài nức nở đầy thương cảm. Có những lời động viên nhạt nhẽo và khen ngợi sáo rỗng về tài năng của cha cô. Rất nhiều người tỏ ý rằng họ không hề biết Prospero vĩ đại có một cô con gái. Những người khác trìu mến nhớ đến cô, mô tả cô là một cô bé xinh xắn, nhí nhảnh, mà Celia chẳng nhớ nổi mình đã từng như thế. Một vài bức thư còn trơ trẽn ngỏ lời cầu hôn.
Chính những bức thư ấy khiến Celia tức giận vo lại, siết từng viên giấy trong lòng bàn tay cho đến khi chúng bùng cháy, chỉ còn lại tro tàn và cô thổi bay vào hư vô. “Tôi đã kết hôn rồi,” cô nói với không khí, xoay tròn chiếc nhẫn trên bàn tay phải, chiếc nhẫn che đi vết sẹo đã có từ lâu nhưng còn rất rõ.
Trong đống thư thiếp có một phong bì màu xám.
Celia kéo cái phong bì ấy ra khỏi chồng thư, rạch mở bằng con dao bạc, chuẩn bị lẳng luôn vào đống thư đã mở.
Nhưng phong bì này không giống những cái khác, nó gửi đích danh cha cô, dù dấu bưu điện là sau ngày ông mất. Tấm thiệp bên trong không phải là lời cảm thông hay chia buồn với mất mát của cô.
Không chào hỏi. Cũng chẳng có chữ kí. Dòng chữ viết tay trên giấy chỉ vẻn vẹn ba từ:
Động thủ đi.
Celia lật ngược tấm thiệp nhưng mặt bên kia không có gì. Cũng chẳng có con dấu của hãng in thiệp. Phong bì không ghi địa chỉ người gửi.
Cô đọc đi đọc lại mấy con chữ trên tờ giấy màu xám.
Cô không dám chắc cảm giác chạy dọc sống lưng mình là phấn khích hay sợ hãi.
Bỏ mặc đống thư chia buồn còn lại, Celia cầm tấm thiệp trong tay, rời căn phòng, theo cầu thang xoắn ốc đi lên gác.
Cô rút xâu chìa khóa từ trong túi ra, nôn nóng mở ba ổ khóa khác nhau để vào được căn phòng ngập nắng chiều rực rỡ.
“Cái này nghĩa là gì ạ?” Celia nói, giơ tấm thiệp lên trước mặt khi bước vào.
Bóng hình bên cửa sổ quay lại. Ánh nắng chạm vào nơi nào trên người ông, chỗ đó trở nên vô hình. Một bên vai không còn nữa, phần đầu biến mất trong bụi nắng óng ánh. Phần còn lại của ông thì trong suốt, như ảnh phản chiếu lên thủy tinh.
Những gì còn lại của Hector Bowen đọc tấm thiệp và bật cười sảng khoái.