← Quay lại trang sách

HÌNH XĂM CỦA NGHỆ SĨ UỐN DẺO LONDON, THÁNG CHÍN 1885

Khoảng một lần mỗi tháng lại có những Bữa Tối Lúc Nửa Đêm, không hẳn được lên lịch thường xuyên, và giờ các khách mời thường gọi nó là Bữa Tối Rạp Xiếc. Đó là những đêm tổng hòa của giao tế xã hội và hội đàm công việc.

Mme. Padva luôn có mặt, và một trong hai hoặc cả hai chị em nhà Burgess là không thể thiếu. Ông Barris tham gia mỗi khi có thể, vì ông thường phải đi lại và vì thế cũng chẳng rảnh rang được như ông muốn.

Ông A.H- hiếm khi xuất hiện. Tara nhận xét rằng các buổi họp sau khi ăn tối thường hiệu quả hơn mỗi khi ông có mặt, dù ông chỉ thi thoảng đưa ra những ý kiến về khâu tổ chức và điều hành rạp xiếc.

Tối hôm nay chỉ có các quý bà, quý cô.

“Ông Barris của chúng ta đi đâu rồi nhỉ?” Mme. Padva hỏi sau khi chỉ có chị em nhà Burgess tới, vì ông thường tháp tùng họ.

“Ông ấy đang ở Đức,” Lainie và Tara cùng đồng thanh trong một điệp khúc hoàn hảo, khiến Chandresh bật cười trong khi đưa họ mỗi người một ly rượu.

“Ông ấy đi liên hệ với người làm đồng hồ,” Lainie độc diễn. “Công việc gì đó với sứ mạng tạo dựng một phần của rạp xiếc, trước khi đi ông ấy rất phấn chấn và háo hức.” Bữa tối đêm hôm nay không có trò vui nào, thậm chí cũng không có màn dương cầm quen thuộc, nhưng trò vui vẫn đến bất ngờ trên ngưỡng cửa.

Cô ấy nói tên là Tsukiko, dù không nói rõ đó là tên riêng hay họ.

Cô ấy nhỏ nhắn nhưng không thấp bé. Mái tóc đen dài như bầu trời đêm được bện đầy nghệ thuật thành những bím cầu kì trên đầu. Cô mặc áo khoác tối màu quá rộng so với vóc dáng, nhưng cô đi lại cứ như thể nó là tấm áo chùng mềm mại hững hờ khoác lên người, vì thế mà phong thái trở nên vô cùng yểu điệu.

Marco để cô đứng ở hành lang, kiên nhẫn chờ đợi dưới bức tượng đầu voi vàng kim bự chảng, còn anh ta cố gắng trình bày hoàn cảnh với Chandresh. Tất nhiên điều này khiến toàn bộ khách dự bữa tối kéo nhau ra đại sảnh xem chuyện gì huyên náo thế.

“Điều gì đưa cô tới đây vào giờ này?” Chandresh hỏi, tỏ vẻ khó hiểu. Những chuyện lạ lùng vẫn thường xảy ra ở la maison Lefèvre, những trò quái dị hơn một tiết mục tạp kĩ bất ngờ nhiều, và đôi khi dương cầm thủ của

Chandresh cũng gửi người đến biểu diễn thay nếu chính cô ấy không thể đến được.

“Tôi thuộc dạng sống về đêm” là câu trả lời duy nhất của Tsukiko. Cô không giải thích bước ngoặt nào của số phận đã đưa cô đến nơi này, vào tại thời điểm này, nhưng cùng với vẻ đằm thắm, nụ cười của cô ấm áp và dễ gây thiện cảm. Chị em Burgess lập tức năn nỉ Chandresh hãy để cô ấy ở lại.

“Chúng tôi chuẩn bị ăn tối,” Chandresh vẫn nhíu mày, “nhưng xin mời cô vào phòng ăn, và hãy... biểu diễn bất cứ tiết mục gì cô muốn.”

Tsukiko nghiêng mình chào, và nụ cười lại hé nở.

Khi khách và chủ nhà đã yên vị trong phòng ăn, Marco cất áo khoác giúp cô. Anh hơi chững lại khi thấy những gì bên dưới nếp áo.

Cô mặc kiểu váy mỏng manh có thể khiến một đám khán giả khác tròn mắt xì xào, nhưng dọa được những vị khách đến dùng bữa hôm nay cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Trang phục của cô trông giống một dải lụa đỏ tròng qua chiếc áo lót chiết eo thắt chặt bằng dây, hơn là một bộ váy đúng nghĩa.

Nhưng điều khiến Marco không thể rời mắt không phải là trang phục như có như không, mà là hình xăm loằng ngoằng bò trên da cô.

Ban đầu khó có thể hình dung được đó là gì, vô số những ký tự đen nối nhau lan trên vai và cổ cô, dừng lại trên gò ngực phía trước và biến mất sau những dây thắt áo lót ở sau lưng. Không thể xác định được hình xăm còn chạy đến đâu trên da thịt Tsukiko.

Nhìn kĩ hơn có thể thấy mảng xăm không chỉ đơn giản là những ký tự màu đen. Đó là một dòng thác tuôn chảy những biểu tượng của thuật giả kim và chiêm tinh học, những ký hiệu cổ tượng trưng cho các hành tinh và các nguyên tố, tất cả được xăm trổ bằng mực đen lên làn da sáng màu. Thủy ngân. Chì. Antimon. Mảnh trăng khuyết ngự trên gáy; chữ thập chìa khóa, biểu tượng sự sống của người Ai Cập, nằm gần xương quai xanh. Còn cả những biểu tượng khác nữa: cổ ngữ bắc Âu, chữ tượng hình Trung Quốc. Không thể đếm nổi có bao nhiêu hình xăm nhỏ như vậy, nhưng tất cả nối kết nhau, đan cài tinh tế, trang điểm cho cô như một món trang sức lạ mắt.

Tsukiko bắt gặp ánh mắt Marco. Dù anh không hỏi, cô vẫn khẽ nói: “Đó là một phần những gì vốn là tôi, đang là tôi và sẽ là tôi.”

Rồi cô mỉm cười bước vào phòng ăn, để Marco lại một mình trong đại sảnh, đúng lúc đồng hồ điểm nửa đêm và món ăn đầu tiên được phục vụ.

Cô cởi giày, để ở ngưỡng cửa và đi chân trần đến gần chiếc dương cầm, nơi có ánh sáng hài hòa nhất từ các giá nến và đèn chùm.

Ban đầu cô chỉ đứng thư giãn và thả lỏng, trong khi các khán giả đang dùng bữa tối tò mò quan sát, và rồi phong cách biểu diễn của cô lập tức được bộc lộ.

Tsukiko là nghệ sĩ uốn dẻo.

Thông thường, các nghệ sĩ uốn dẻo bẻ cong người về phía trước mặt hoặc sau lưng, tùy thuộc xương sống của họ linh hoạt ở mức độ nào, và các trò diễn thường sẽ dựa trên sở trường này. Nhưng Tsukiko là một trong những nghệ sĩ hiếm hoi có thể bẻ gập cơ thể theo cả hai hướng như nhau.

Cô di chuyển với vẻ duyên dáng của một vũ công ba-lê nhà nghề, Mme. Padva nhận ngay ra điều này và đã thì thầm với hai chị em Burgess còn trước cả khi màn tuyệt kĩ của sự dẻo dai và nhanh nhẹn bắt đầu.

“Hồi còn là vũ công bà có làm được như vậy không?” Tara hỏi bà khi Tsukiko kéo một chân lên quá đầu, cao đến mức không thể tin được.

“Nếu ngày ấy mà làm được thì đời sống xã hội của tôi ắt đã bận bịu hơn rất nhiều,” Mme. Padva đáp với một cái lắc đầu.

Tsukiko là một nghệ sĩ trình diễn kiệt xuất. Động tác hoa mỹ hoàn hảo, giữ tư thế và bất động trong khoảng thời gian lý tưởng. Dù vặn cơ thể vào những tư thế không thể tưởng tượng nổi và xem chừng rất đau đớn, cô vẫn điềm nhiên mỉm cười tươi tắn.

Mấy vị khán giả quên cả chuyện trò và dùng bữa tối vì mải chiêm ngưỡng cô.

Lainie nói với Tara rằng rõ ràng cô nghe thấy tiếng nhạc, dù thực ra chẳng có điệu nhạc gì trừ tiếng vải lụa khẽ soạt trên da, và lửa tí tách trong lò sưởi.

“Đây chính là những gì tôi vẫn nói đến,” Chandresh thốt lên, tay nắm lại nện xuống bàn, đột ngột phá tan sự im lặng bị bỏ bùa. Tara suýt đánh rơi chiếc dĩa đã khư khư trên tay hồi lâu, nhưng kịp giữ được để nó không rơi toẹt vào đĩa hàu nấu rượu đang ăn dở trước mặt. Tsukiko vẫn điềm nhiên tiếp tục những động tác uyển chuyển, dù có thể nhận ra nụ cười của cô.

“Đây ư?” Mme. Padva hỏi.

“Chính đây!” Chandresh nói chắc nịch, vẫy Tsukiko lại. “Đây chính là hương vị mà rạp xiếc cần có. Khác thường nhưng tuyệt đẹp. Khêu gợi nhưng vẫn trang nhã. Cô ấy đến đây đêm nay là số phận tiền định. Đơn giản là chúng ta phải có được cô ấy, tôi sẽ không chấp nhận gì khác kém hơn. Marco, hãy lấy cho quý cô đây cái ghế.”

Một chỗ ngồi được sắp xếp cho Tsukiko; cô mỉm cười ngỡ ngàng khi cùng ngồi vào bàn.

Câu chuyện sau đó giống một kiểu ép buộc đầy khéo léo hơn là thẳng thắn mời làm việc, và đôi lúc câu chuyện đá sang chủ đề ba-lê, thời trang đương đại và thần thoại Nhật Bản.

Sau năm món ăn và kha khá rượu, Tsukiko cho phép mình bị thuyết phục, cô nhận lời biểu diễn tại một rạp xiếc còn chưa thành hình.

“Tốt rồi,” Chandresh nói. “Chúng ta sẽ vươn mình ra như những nghệ sĩ uốn dẻo vậy. Đó là điểm khởi đầu.”

“Ta không chỉ có một chứ?” Lainie hỏi. “Cả một căn lều, như lều của các diễn viên đi trên dây chăng?”

“Không đời nào,” Chandresh đáp. “Thà chỉ có một viên kim cương hoàn hảo còn hơn cả đống đá tạp nham. Chúng ta sẽ để cô ấy tỏa sáng, ở sân khu rạp hoặc một nơi nào đó.”

Vấn đề coi như đã được sắp đặt ổn thỏa, và từ món tráng miệng cho đến hết các loại đồ uống sau khi dùng bữa, câu chuyện chỉ xoay quanh chủ đề rạp xiếc.

*

TRƯỚC KHI RA VỀ, Tsukiko đưa Marco tấm danh thiếp cho biết cách thức liên lạc với cô. Không lâu sau, cô trở thành nhân vật không thể thiếu tại các Bữa Tối Rạp Xiếc, thường biểu diễn trước hoặc sau khi dùng bữa, cốt để các vị khách không bị phân tán trong khi thưởng thức các món ăn.

Cô vẫn là tiết mục yêu thích của Chandresh, với đầy đủ phẩm chất cần có cho rạp xiếc.