← Quay lại trang sách

ĐÊM MỞ MÀN III: KHÓI VÀ GƯƠNG-LONDON, 13 VÀ 14 THÁNG MƯỜI, 1886

Chandresh Christophe Lefèvre không vào bất cứ lều nào trong đêm mở màn. Ông chỉ thả bộ trên các lối đi, các khoảng trống và đi quanh khuôn viên với Marco tháp tùng, anh này hý hoáy ghi chép mỗi khi Chandresh thấy điều gì đáng lưu ý.

Chandresh quan sát đám đông, tìm hiểu xem tại sao người ta lại quyết định vào lều này mà không phải căn khác. Ông chỉ ra những bảng hiệu cần chỉnh sửa hoặc treo cao lên cho dễ đọc, những cánh cửa không đủ bắt mắt, những cánh khác quá ư nổi bật, khiến công chúng bỏ qua hoặc quá chú ý đến.

Nhưng đó thực sự là những tiểu tiết tỉ mẩn, như tra dầu bôi trơn để những tiếng ken két nhỏ nhất cũng tịnh không còn nghe thấy nữa. Không thể tốt hơn. Công chúng hồ hởi. Khán giả nườm nượp xếp hàng mua vé bên ngoài hàng rào. Toàn thể rạp xiếc rung rinh trong phấn khích.

Vài phút trước nửa đêm, Chandresh chọn cho mình một chỗ ở men sân lớn để chiêm ngưỡng nghi lễ thắp lửa. Ông đứng ở vị trí có thể quan sát ngọn lửa cũng như đại bộ phận khán giả.

“Mọi thứ đã sẵn sàng cho màn thắp lửa rồi chứ?” ông hỏi.

Không thấy ai trả lời.

Chandresh quay trái quay phải, chỉ thấy đám đông cuồng nhiệt đang đi lại đến chóng mặt.

“Marco?” ông gọi, nhưng chẳng thấy Marco đâu.

Một trong hai chị em Burgess thấy Chandresh và tới chỗ ông, thận trọng tìm đường len qua đám đông trên sân. “Chào ông Chandresh,” cô nói khi tới gần. “Có chuyện gì không ổn sao?”

“Hình như tôi để quên cậu Marco ở chỗ nào đó rồi,” ông nói. “Lạ thật. Nhưng không có gì đáng lo ngại đâu Lainie.”

“Tara chứ,” cô gái chữa.

“Hai người giống nhau quá,” Chandresh vừa nói vừa bập bập xì-gà. “Dễ nhầm thật. Hai cô nên đi cùng nhau để tránh bị nhầm người này với người kia.”

“Thật sao? Ông Chandresh ơi, chúng tôi có phải chị em sinh đôi đâu.”

“Vậy ai là chị thế?”

“Điều đó thì bí mật,” Tara cười. “Chúng ta có thể coi đêm nay là một thành công được chưa nhỉ?”

“Đến giờ thì có thể tạm hài lòng, nhưng đêm còn dài lắm, cô bạn của tôi ạ. Chị Murray sao rồi?”

“Cô ấy ổn cả, tôi tin thế, dù từ khoảng một tiếng nay tôi chưa biết thêm tin tức gì. Tôi nghĩ hôm nay đúng là sinh nhật đáng nhớ của hai đứa nhóc.”

“Chúng sẽ hữu dụng nếu giống hệt nhau như hai chị em cô. Ta có thể cho chúng mặc những trang phục ăn khớp nhau.”

Tara cười lớn. “Ít nhất ông phải đợi đến khi chúng biết đi đã.”

Quanh cái vạc rỗng lát nữa lửa sẽ bùng lên, mười hai cung thủ vào vị trí của mình. Tara và Chandresh tạm dừng câu chuyện để theo dõi. Tara quan sát các cung thủ còn Chandresh ngắm nghía đám đông, khi sự chú ý của họ bị hút vào màn biểu diễn. Họ không còn là đám đông mà đã trở thành khán giả, như thể các cung thủ đang thực hiện những vũ đạo phức tạp. Từng động tác chính xác đúng như dàn dựng.

Các cung thủ nhả cung để từng mũi tên lần lượt lao đi, biến cột lửa thành đủ màu cầu vồng rực rỡ. Toàn bộ khu rạp như được nhuộm trong sắc màu ứng với mỗi hồi chuông đồng hồ điểm, mười hai tiếng trầm ngân nga khắp rạp xiếc.

Hồi chuông cuối cùng, quầng lửa chói lòa, sáng trắng và nóng rực. Trong chốc lát tất cả trong khuôn viên đều run rẩy, những chiếc khăn quàng phất phơ dù không hề có gió, bạt căng lều cũng rung rinh.

Khán giả vỡ òa trong những tràng vỗ tay. Tara cũng vỗ tay theo, còn bên cạnh cô, Chandresh khụy xuống, đánh rơi điếu xì-gà xuống đất.

“Chandresh, ông không sao chứ?” Tara hỏi.

“Tôi thấy hơi đau đầu,” ông đáp. Tara khoác tay dìu ông tới bên căn lều gần nhất, tránh đám đông đang bắt đầu di chuyển, túa đi khắp hướng.

“Cô có cảm thấy nó không?” Chandresh hỏi cô. Hai chân ông đang run và Tara gắng sức đỡ ông khi xung quanh mọi người đang chen lấn.

“Thấy gì cơ?” cô hỏi, nhưng Chandresh không đáp, rõ ràng vẫn còn lảo đảo. “Sao không ai nghĩ phải đặt mấy cái ghế băng ở khuôn viên nhỉ?” Tara lẩm bẩm với chính mình.

“Có chuyện gì sao, cô Burgess?” một giọng nói cất lên sau lưng Tara. Cô quay lại và thấy Marco đứng sau mình, cuốn sổ trong tay và trông có vẻ khá lo lắng.

“Ôi, Marco, anh đây rồi,” Tara thốt lên. “Ông Chandresh bị làm sao ấy.”

Họ đang bắt đầu thu hút sự chú ý của đám đông. Marco khoác tay Chandresh, dìu ông đến một góc yên tĩnh. Anh đứng quay lưng về phía khuôn viên để có được chút riêng tư.

“Ông ấy bị thế này lâu chưa?” Marco hỏi Tara trong khi tìm cách chăm sóc Chandresh.

“Mới thôi, tự dưng rất bất ngờ,” cô đáp. “Tôi e ông ấy ngất mất.”

“Tôi chắc chắn ông ấy không sao đâu,” Marco nói với cô. “Chắc là do nóng quá thôi. Tôi có thể lo liệu được, cô Burgess ạ. Không dám phiền cô nữa.”

Tara nhíu mày, lần chần chưa muốn rời đi.

“Không có gì đáng lo đâu,” Marco nhiệt thành nói lại lần nữa.

Chandresh nhìn xuống đất như thể ông đã đánh rơi gì đó, không có vẻ gì ông đang theo dõi những trao đổi giữa Marco và Tara.

“Nếu anh khăng khăng như vậy,” Tara đành nhượng bộ.

“Ông ấy đã được giao cho đúng người rồi, cô Burgess ạ,” Marco nói, rồi anh quay đi trước khi Tara có thể nói thêm gì, anh và Chandresh cùng hòa vào đám đông.

“Đây rồi,” Lainie gọi, nhô đầu qua vai Tara. “Đây tìm đấy khắp nơi. Đấy có xem màn thắp lửa không? Thật ngoạn mục đúng không?”

“Ừ,” Tara đáp, mắt vẫn dõi theo đám đông.

“Có chuyện gì thế?” Lainie hỏi. “Xảy ra chuyện gì à?”

“Đấy biết những gì về phụ tá của Chandresh?” Tara hỏi thay cho câu trả lời.

“Marco hả? Biết không nhiều,” Lainie đáp. “Anh ta đã làm việc cho Chandresh được vài năm, chuyên lo sổ sách kế toán. Ngày trước anh ta cũng học hành gì đó, đây cho là thế. Nhưng đây hoàn toàn không biết anh ta học gì, ở đâu. Anh ta cũng kín tiếng. Sao đấy lại hỏi? Theo đuổi một cuộc chinh phục điển trai và tăm tối nữa à?”

Tara cười lớn, dù tâm trí vẫn để chỗ khác.

“Không đâu, làm gì có chuyện đó. Chỉ là tò mò thôi.” Cô quàng tay Lainie. “Chúng ta đi tìm những bí ẩn khác và khám phá ngay lúc này đã.”

Tay trong tay họ tiến về phía đám đông, đi quanh vạc lửa chói lòa mà nhiều người vẫn đang trầm trồ chiêm ngưỡng, như thể những lưỡi lửa trắng đang bập bùng nhảy nhót kia đã mê hoặc họ.