NGƯỜI TREO NGƯỢC[18] -
Trong căn lều này, treo mình tít trên cao kia, là những con người. Nghệ sĩ thăng bằng, đu dây và nhào lộn trên không. Được chiếu sáng bởi hàng chục ngọn đèn tròn lung linh, treo trên nóc lều như các vì tinh tú.
Không có lưới bảo hộ.
Bạn theo dõi pha biểu diễn từ vị trí rờn rợn này, ngay dưới các diễn viên và không có gì ở giữa.
Những cô gái trong trang phục gắn lông vũ, xoay tròn từ đủ mọi độ cao, treo mình trên những dải ruy-băng mà họ có thể điều khiển được. Những con rối giật dây chính mình.
Những cái ghế bình thường có đủ chân và lưng được đem ra thay thế xà đu.
Những khối cầu tròn giống lồng chim dâng lên và hạ xuống, một hoặc nhiều nghệ sĩ nhào lộn di chuyển từ bên trong và bên ngoài khối cầu đó, đứng trên đỉnh hoặc treo mình trên các thanh ngang dưới đáy.
Ở trung tâm lều có một người đàn ông mặc lễ phục đuôi tôm, một chân được treo ngược lên bằng sợi thừng bạc, hai tay bắt chéo sau lưng.
Anh ta bắt đầu di chuyển, cực kỳ chậm chạp. Đôi cánh tay đưa lên từ hai bên cơ thể, từng bên một, cho đến khi hai tay buông dưới đầu.
Anh ta bắt đầu xoay tròn. Nhanh dần nhanh dần, cho đến khi anh ta chỉ còn là một vùng nhòe ở đầu dây.
Anh ta dừng lại, đột ngột, và rơi.
Khán giả bên dưới dạt đi, chừa ra một khoảng trống, nền đất cứng.
Bạn không thể đủ can đảm chứng kiến. Bạn không thể rời mắt khỏi khung cảnh này.
Rồi anh ta dừng lại ở ngang tầm mắt với khán giả. Chân vẫn được treo bằng sợi thừng bạc giờ như dài ra vô tận. Cái mũ chóp cao còn nguyên xi trên đầu anh ta, hai cánh tay điềm tĩnh đặt xuôi theo thân.
Khi khán giả hoàn hồn trở lại, anh đưa bàn tay đeo găng lên bỏ mũ xuống.
Gập ngang người, anh cúi chào khán giả trong tư thế treo ngược.