← Quay lại trang sách

BẢO MẪU CAIRO, THÁNG MƯỜI MỘT 1890-

Dù cặp song sinh nhà Murray ít nhiều được phép chạy lăng xăng quanh những góc khuất ở khu vực thường được mọi người gọi là hậu trường – một căn nhà rộng nhưng rất bừa, rẽ thành các nhánh hành lang và phòng nhỏ, nơi ở của những người trong đoàn xiếc khi họ không biểu diễn – nếu hai đứa trẻ muốn ra ngoài và loăng quăng trong rạp vào giờ biểu diễn thì chúng phải có người trông nom. Bọn nhóc thường xuyên và lớn tiếng phản đối qui định này, nhưng bố hai đứa kiên quyết rằng nguyên tắc đó phải được duy trì cho đến khi chúng ít nhất lên tám.

Widget thường ỉ ôi rằng tám tuổi tức là cộng tuổi của hai anh em vào cho đủ tám, nếu tính thế thì cũng đã đáp ứng được yêu cầu rồi.

Chúng liên tục được dặn rằng phải tuân thủ kỷ luật dành cho thời gian biểu buổi tối, bởi chúng là những đứa trẻ duy nhất trong cái hộ gia đình độc đáo này.

Thế là cặp song sinh có một đội ngũ các cô bảo mẫu luân phiên nhau, và tối nay ảo thuật gia thực hiện nghĩa vụ trông trẻ. Cô không thường đảm nhận vai trò này, dù hai đứa bé khá thích chơi với cô. Tối hôm nay cô có nhiều thời gian trống giữa các tiết mục nên có thể hộ tống chúng đi loanh quanh một lúc.

Không ai nhận ra Celia khi cô không mang mũ chóp cao và bộ váy đen trắng, kể cả những người đầu buổi tối vừa xem cô trình diễn. Nếu người ta có chú ý đến cô, đó chỉ vì họ tự hỏi sao lũ líu ríu bám gót cô tóc đỏ rực thế mà tóc cô lại sẫm màu. Trừ điều đó ra, cô chỉ là một cô gái bình thường trong chiếc áo khoác xanh lam, thả bộ trong rạp xiếc như bất cứ khán giả nào.

Ba chị em bắt đầu từ Vườn Băng. Cặp song sinh tỏ ra sốt ruột vì những bước chân từ tốn của Celia quanh cây cối đã đóng băng. Chưa đi hết nửa khu vườn, chúng đã nài nỉ được ngồi Vòng Đu Quay.

Hai anh em tranh nhau cưỡi lên điểu sư, nhưng Widget rút lui khi Celia kể câu chuyện về cửu vĩ hồ[20] ở ngay phía sau, nghe hấp dẫn hơn điểu sư nhiều. Vòng Đu Quay vừa dừng, chúng đã xin đi tiếp vòng nữa. Lượt thứ hai này chúng đi vào đường hầm, chu du qua những bánh răng bạc của đồng hồ, kết thúc hành trình trên lưng rắn và thỏ, không ho he phàn nàn nửa lời.

Ngồi đu quay xong Widget muốn có gì bỏ vào bụng, thế là cả ba hướng tới khuôn viên. Celia mua một túi giấy sọc trắng đen đầy ú bỏng ngô, nhưng Widget ì èo rằng nó muốn cả caramel nữa, và sẽ không ăn bỏng không.

Người bán hàng nhúng những trái táo đã xiên que vào caramel nâu thơm lừng, chiều theo ý Widget rưới cả caramel lên bỏng ngô. Mấy người xung quanh cũng muốn mua theo như thế.

Poppet nói nó không đói. Cô bé như đang mải nghĩ gì đó, nên khi đi xuôi một đoạn đường yên tĩnh, xa khỏi khuôn viên, Celia hỏi Poppet có gì làm nó khó chịu không.

“Em không muốn cô xinh đẹp ấy chết,” Poppet nói, khẽ bám vào váy Celia.

Celia dừng lại, giơ một tay giữ Widget, lúc này đang đang chúi mũi vào bỏng ngô, để nó đứng trước mặt cô.

“Ý em là sao cơ?” cô hỏi Poppet.

“Người ta sẽ bỏ cô ấy vào trong đất,” Poppet giải thích. “Thế thì buồn lắm.”

“Cô xinh đẹp nào vậy em?” Celia hỏi.

Poppet nhăn nhó trong khi cố suy nghĩ.

“Em không biết,” nó nói. “Trông giống nhau hết à.”

“Poppet ơi, cưng ơi,” Celia gọi, kéo cặp sinh đôi vào một hốc, cúi xuống nhìn thẳng vào Poppet và hỏi. “Cô xinh đẹp bị bỏ vào đất ấy ở đâu? Em nhìn thấy cô ấy ở đâu?”

“Trên những ngôi sao ấy,” Poppet đáp, kiễng chân và giơ tay chỉ lên trời.

Celia ngước lên bầu trời đầy sao, nhìn mặt trăng khuất vào sau một đám mây, rồi quay lại tập trung vào Poppet.

“Em thường thấy gì trên những ngôi sao?” cô hỏi.

“Chỉ thỉnh thoảng thôi ạ,” Poppet đáp. “Widge thấy những thứ của người ta.”

Celia quay sang Widget, thằng bé vẫn đang ngon lành chén từng nắm bỏng ngô phủ caramel.

“Em thấy những thứ của người ta ư?” Celia hỏi nó.

“Xỉnh xoảng ạ,” nó lúng búng trả lời bằng cái miệng đầy bỏng ngô.

“Những thứ như thế nào nào?” Celia hỏi.

Widget nhún vai.

“Người ta đã ở đâu,” nó nói. “Người ta đã làm gì.” Nó vốc một nắm bỏng nữa nhét vào miệng.

“Hay đấy,” Celia nói. Hai đứa trẻ từng kể cho cô nghe nhiều chuyện linh tinh lang tang, nhưng đây có lẽ không chỉ là những tưởng tượng ngây ngô. “Em có thấy được điều gì ở chị không?” cô hỏi Widget.

Widget vừa lé mắt nhìn Celia vừa nhai bỏng. “Những căn phòng mùi phấn trang điểm và quần áo cũ,” nó nói. “Một cô khóc suốt ngày. Một ông ma áo lòe xòe theo chị khắp nơi, và...”

Widget đột ngột dừng, chân mày cau lại.

“Chị làm mất hết rồi,” nó nói. “Chẳng còn gì nữa. Sao chị làm được thế?”

“Có những thứ không phải để cho em thoải mái thấy được,” Celia nói.

Widget trề môi dưới ra bĩu một cái rõ dài, nhưng chỉ kéo dài trong khoảng thời gian đủ để nó vốc thêm một nắm bỏng nữa thả vào miệng.

Celia rời mắt khỏi bọn trẻ, ngoảnh lại khuôn viên, nơi ánh sáng từ vạc lửa bập bùng trên các mép lều, hắt những bóng người nhảy nhót lên những tấm bạt sọc.

Vạc lửa chưa bao giờ tắt. Ánh sáng chưa bao giờ nhạt đi.

Thậm chí khi rạp xiếc chuyển đi ngọn lửa ấy vẫn không tắt, vẫn y nguyên như vậy ở bất cứ nơi đâu. Luôn âm ỉ cháy suốt mỗi hành trình dài trên tàu, luôn được lưu giữ an toàn trong cái vạc sắt.

Nó vẫn bền bỉ cháy như vậy từ lễ thắp lửa vào đêm mở màn.

Và cùng thời khắc đó, Celia vẫn chắc chắn, một cái gì đó cũng đã được khởi động, có sức ảnh hưởng đến toàn bộ rạp xiếc và từng người trong đó, thời khắc vạc lửa được thắp lên.

Ảnh hưởng đến cả cặp song sinh chào đời khi ấy.

Widget ra đời ngay trước nửa đêm, những giây phút cuối của ngày cũ. Poppet theo sau chốc lát khi một ngày mới vừa bắt đầu.

“Poppet ơi,” Celia nói, quay lại với cô bé con đang đùa nghịch với tay áo khoác của mình, “nếu thấy những chuyện trên các ngôi sao mà em nghĩ là quan trọng, thì chị muốn em kể cho chị biết, em hiểu chứ?”

Poppet nghiêm trang gật đầu, đám mây tóc đỏ dập dờn như sóng. Cô bé rướn lên hỏi Celia một câu, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.

“Cho em ăn táo tẩm caramel có được không ạ?” cô bé hỏi.

“Em hết bỏng ngô rồi,” Widget làu bàu, tay khua cái túi rỗng.

Celia cầm lấy cái túi, gấp lại thành hình vuông nhỏ xíu, còn hai đứa trẻ đứng xem, cho đến khi cái túi hoàn toàn biến mất. Khi hai anh em thi nhau vỗ tay, bàn tay Widget không còn bị dính caramel nữa, dù thằng bé chẳng nhận ra điều đó.

Celia ngẫm nghĩ về cặp sinh đôi, trong khi Widget cố giải thích tại sao túi bỏng ngô biến mất, còn Poppet mơ màng hướng ánh mắt lên trời.

Không phải một ý hay. Celia biết đó không phải là một ý hay, nhưng tốt hơn vẫn nên giữ hai đứa trẻ ở gần, trông chừng chúng cẩn thận hơn trong hoàn cảnh này, và với tài năng sớm bộc lộ của chúng.

“Hai em có muốn học cách làm những trò như vừa rồi không?” Celia hỏi chúng.

Widget gật đầu ngay, hăm hở đến mức mũ của nó sụp cả xuống mắt. Poppet lưỡng lự nhưng cũng gật đầu.

“Khi nào hai đứa lớn hơn chút xíu chị sẽ dạy cho, nhưng đó sẽ là bí mật của chúng ta nhé,” Celia nói. “Hai đứa có giữ được bí mật không?”

Cặp sinh đôi cùng gật đầu. Widget lại phải chỉnh lại mũ cho thẳng.

Hai đứa hớn hở bám theo Celia khi cô dẫn chúng trở lại khuôn viên.