BẦU KHÔNG KHÍ LONDON, THÁNG CHÍN 1891-
Rạp xiếc đến gần London, đoàn tàu lặng lẽ dừng bánh ngay sau khi trời đổ tối nên không gây ra bất kỳ sự chú ý nào. Những toa tàu co lại, cánh cửa và khoang sảnh trượt đi, không một tiếng động tạo thành những dãy phòng không cửa sổ. Những tấm bạt sọc tự động căng lên, những cuộn thừng duỗi ra và sân khấu tự ráp lại với nhau giữa những tấm màn kín đáo rủ xuống.
(Các thành viên đoàn xiếc ngỡ rằng có một đội chuyên đảm đương công việc này trong khi họ tháo dỡ hòm xiểng của mình, dù một số công đoạn trong quá trình dựng rạp rõ là được tự động hóa. Ngày xưa từng như vậy, nhưng bây giờ không có đội chuyên trách nào cả, không có bàn tay kín đáo nào bê từng đạo cụ đặt vào đúng chỗ. Không còn cần đến họ nữa.)
Các căn lều nằm yên lặng và tối tăm, vì phải tối ngày hôm sau rạp xiếc mới mở cửa cho công chúng.
Trong khi hầu hết các diễn viên sẽ dành cả đêm trong thành phố, thăm hỏi bạn bè cũ, đến những quán rượu yêu thích, Celia Bowen ngồi một mình trong trang phục ngày thường.
Các phòng của cô khá khiêm tốn so với những phòng khác ẩn mình sau các căn lều biểu diễn, nhưng chỗ nào cũng đầy nhóc sách và đồ đạc đã dùng lâu ngày. Những cây nến hình thù kỳ lạ cháy lung linh ở bất cứ nơi nào có thể đặt nến được, tỏa ánh sáng vui tươi lên lũ bồ câu ngái ngủ trong những cái lồng treo giữa những mành rèm thảm thêm đủ màu sắc sặc sỡ. Một nơi trú ẩn ấm áp, dễ chịu và yên tĩnh.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.
“Cả đêm cô cứ ở đây thế này sao?” Tsukiko hỏi, liếc nhìn cuốn sách trong tay Celia.
“Như thế nghĩa là chị muốn gợi ý cho tôi điều gì khác phải không?” Celia hỏi. Nghệ sĩ uốn dẻo chẳng mấy khi đến thăm ai chỉ để hỏi thăm.
“Tôi sẽ đến một cuộc gặp xã giao, tôi chợt nghĩ biết đâu cô sẽ đi với tôi,” Tsukiko nói. “Cô ở một mình nhiều quá.”
Celia cố gắng phản đối, nhưng Tsukiko khăng khăng, chọn luôn một trong những bộ váy đẹp nhất của Celia, một bộ hiếm hoi có chút màu sắc, nhung lam sẫm điểm ánh vàng.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Celia hỏi, nhưng Tsukiko không trả lời. Giờ này mà đi đến nhà hát hay xem vũ ba-lê thì đã quá muộn.
Celia cười phá lên khi họ đến la maison Lefèvre. “Lẽ ra chị nên cho tôi biết trước,” cô nói với Tsukiko.
“Thế thì còn gì là ngạc nhiên nữa,” Tsukiko đáp.
Celia chỉ mới dự một sự kiện ở la maison Lefèvre, đó là buổi chiêu đãi trước ngày rạp xiếc mở màn hơn là một Bữa Tối Lúc Nửa Đêm đúng nghĩa. Từ khi cô được nhận vào rạp xiếc cho đến ngày mở màn, dù chỉ đôi lần đến đây, nhưng Celia thấy như đã quen biết từng vị khách.
Celia đến cùng Tsukiko là một sự ngạc nhiên cho tất cả mọi người, nhưng Chandresh nồng nhiệt đón tiếp, kéo cô vào phòng khách, dúi vào tay cô một ly champagne trước khi cô có thể xin lỗi vì xuất hiện đường đột.
“Lo sắp xếp một chỗ nữa bên bàn tiệc,” Chandresh nói với Marco, trước khi vồn vã cuốn Celia đi một vòng quanh phòng để bảo đảm rằng cô đã gặp tất cả mọi người. Celia thấy hơi lạ rằng hình như ông ấy không nhớ.
Mme. Padva quý phái như mọi ngày, bộ váy màu đồng trầm ấm như lá mùa thu rực lên trong ánh nến. Chị em Burgess và ông Barris rõ ràng đang bào chữa cho việc cả ba đang mặc trang phục mang những sắc xanh khác nhau, một chi tiết bất ngờ, và chiếc váy của Celia được dẫn ra làm minh chứng rằng tông xanh hẳn đang rất thời thượng.
Ai đó nói đến một vị khách nữa có thể tham dự mà cũng có thể không, nhưng Celia không nghe rõ tên ông ta.
Cô hơi cảm thấy lạc lõng trong cuộc gặp gỡ của những người đã quen biết nhau từ lâu. Nhưng Tsukiko luôn có cách dẫn dắt cô vào các câu chuyện, và ông Barris hết sức chú ý đến từng lời cô nói, đến mức bắt đầu bị Lainie trêu chọc.
Dù Celia biết ông Barris khá rõ, từng gặp ông vài bận và thư từ qua lại hàng chục lần, nhưng ông hết sức tài tình giả vờ như họ chỉ là người quen.
“Lẽ ra ông nên chọn nghề diễn viên,” Celia thì thầm với ông khi cô biết chắc chắn không có ai nghe lỏm được.
“Tôi biết chứ,” ông đáp, chừng như buồn thật lòng. “Thật đáng tiếc vì tôi đã không đi theo tiếng gọi đích thực.”
Celia chưa từng nói chuyện với chị em Burgess lâu đến thế – Lainie nói nhiều hơn Tara – và tối nay Celia mới biết được tường tận hơn những gì họ đã làm cho rạp xiếc. Trong khi trang phục của Mme. Padva và những công trình tài hoa của ông Barris đều rất dễ nhận ra, dấu ấn của chị em Burgess kín đáo hơn, dù đã chạm đến gần như tất cả mọi mặt của rạp xiếc.
Mùi hương, âm nhạc, chất lượng ánh sáng. Thậm chí cả khối lượng của tấm màn nhung ở lối vào. Họ đã lo liệu để từng chi tiết được suôn sẻ.
“Chúng tôi muốn chạm vào mọi giác quan,” Lainie nói.
“Có những giác quan được tác động nhiều hơn,” Tara thêm vào.
“Đúng vậy,” hai chị em đồng tình. “Mùi hương thường bị xem nhẹ nhưng thực ra nó lại là thứ gợi cảm nhất.”
“Hai chị em này biết làm phép với không khí,” Chandresh nhận xét như vậy với Celia khi ông tham gia câu chuyện, đổi ly champagne đã cạn lấy một ly mới rót. “Cả hai cô, cực kỳ xuất sắc.”
“Mấu chốt là ở chỗ phải khiến tất cả giống như tình cờ,” Lainie thì thào. “Biến cái nhân tạo thành tự nhiên.”
“Để gắn kết các thành tố lại,” Tara kết thúc.
Celia có cảm giác đó cũng chính là công việc mà hai chị em đang làm trong bữa tiệc tối nay. Cô cho rằng sau khi rạp xiếc đã đi vào hoạt động, những cuộc gặp gỡ kiểu này khó có thể duy trì lâu được nếu thiếu tiếng cười rộn rã dễ lây của hai chị em Burgess. Họ đặt những câu hỏi hoàn hảo để mạch chuyện cứ thế trôi đi chẳng lúc nào ngừng.
Còn ông Barris là sự tương phản lý tưởng, nghiêm trang và chăm chú, điều tiết thăng bằng cho cả nhóm.
Một chuyển động trong đại sảnh lọt vào mắt Celia. Những người khác có thể cho rằng đó là do ánh nến phản chiếu trong gương, nhưng Celia lập tức biết nguyên do từ đâu.
Cô lẳng lặng ra khỏi đại sảnh, tránh khỏi tầm quan sát của mọi người, nhanh nhẹn bước vào thư viện ở bên kia phòng khách. Nơi này chỉ được chiếu sáng bằng cụm đèn thủy tinh màu rủ xuống dọc một mảng tường, tỏa ánh sáng ấm áp lên những giá sách gần đó nhất, phần còn lại của căn phòng chìm trong bóng tối.
“Con không thể có một buổi tối yên ổn một mình không có bố theo sát ư?” Celia thì thầm vào bóng tối.
“Bố không nghĩ rằng giao tế hội họp kiểu này là cách sử dụng thời gian hợp lý,” bố cô đáp, ánh đèn trầm như mặt trời lặn hắt những dải đỏ gãy lên một phần khuôn mặt ông và vạt áo sơ-mi.
“Bố không thể áp đặt cách con sử dụng từng khắc thời gian của mình.”
“Con đang mất tập trung,” Hector đáp.
“Làm sao con mất tập trung được,” Celia nói. “Giữa những căn lều mới và các món đồ trang trí, con đã chủ động kiểm soát một phần quan trọng của rạp xiếc. Giờ này nó đang đóng cửa rồi, nếu bố không để ý. Càng hiểu rõ những con người này, con càng dễ điều khiển những gì họ đã làm. Dù sao họ cũng đã tạo ra nó.”
“Bố nghĩ rằng điều đó không liên quan,” Hector nói. Celia ngờ rằng dù bố cô cáu kỉnh nhưng đã chịu thừa nhận, tuy nhiên tối quá nên cô chẳng thể chắc chắn được. “Nhưng con cần phải làm tốt để nhớ rằng con không có lý do gì để tin bất cứ ai trong căn phòng đó.”
“Để con yên đi ạ,” Celia thở dài.
“Cô Bowen phải không?” một giọng nói vang lên phía sau khiến Celia quay lại, ngạc nhiên thấy người phụ tá của Chandresh đứng ở ngưỡng cửa, đang nhìn cô. “Bữa tối sắp bắt đầu, mời cô dùng bữa cùng các vị khách khác trong phòng ăn.”
“Tôi xin lỗi,” Celia nói, mắt liếc nhanh về phía bóng tối, bố cô đã biến mất. “Thư viện lớn quá khiến tôi chú ý. Tôi cứ tưởng không ai nhận thấy tôi đã ra khỏi phòng.”
“Tôi dám chắc là có đấy,” Marco nói. “Thú thật cái thư viện này cũng đã nhiều lần làm tôi bị phân tâm.” Nụ cười quyến rũ đi kèm câu nói đó đã đánh trúng Celia, cô hầu như không cảm nhận được gì trừ những cung bậc khác nhau của sự quan tâm kín đáo hoặc thoáng nét căng thẳng trên gương mặt anh.
“Cảm ơn anh đã gọi tôi,” cô nói, hy vọng rằng các thực khách cứ nói chuyện với nhau trong khi một người nghiền ngẫm sách vở mà không có sự trợ giúp thích hợp của ánh sáng không phải là điều hiếm hoi ở la maison Lefèvre.
“Có khi họ tưởng cô đã biến mất vào không khí rồi,” Marco đáp khi họ đi qua đại sảnh. “Tôi nghĩ chắc không phải như thế chứ.”
Anh giữ cửa mở cho cô khi đưa cô vào phòng ăn. Celia ngồi giữa Chandresh và Tsukiko.
“Như thế này hay hơn là ở một mình cả buổi tối chứ?” Tsukiko hỏi và mỉm cười khi Celia công nhận là đúng. Các món ăn cứ thế được dọn ra. Khi không bị phân tâm bởi hương vị tuyệt hảo của đồ ăn, Celia tự bày cho mình trò chơi đọc vị mối quan hệ giữa các vị khách. Dựa vào cách họ giao tiếp với nhau, phán đoán cảm xúc thật đằng sau những tràng cười và các mẩu chuyện, xác định những nơi nhận được nhiều ánh mắt quan sát.
Chandresh càng uống nhiều rượu càng nhìn chàng phụ tá điển trai nhiều hơn, và Celia cho rằng Marco biết rõ điều đó, dù anh vẫn lặng lẽ hiện diện ở góc phòng.
Phải mất ba món ăn Celia mới xác định được ông Barris ưu ái ai trong hai chị em Burgess. Khi các đĩa bày biện đầy nghệ thuật một món trông như bồ câu nguyên con tẩm quế được dọn ra, Celia đã chắc chắn, dù cô không biết liệu chính Lainie có biết hay không.
Mme. Padva được tất cả gọi là “Tante,” nhưng bà như bà chúa hơn là bà cô. Khi Celia gọi bà là “quý bà,” ai cũng ngạc nhiên quay lại nhìn cô.
“Thật là chuẩn tắc đối với một cô gái rạp xiếc,” Mme. Padva nói với ánh đùa cợt trong mắt. “Chúng ta sẽ phải nới dây áo chẽn ra nếu muốn giữ cô làm thành viên thân thiết trong bữa tối.”
“Tôi lại mong đợi màn tháo dây áo chẽn sẽ diễn ra sau bữa tối,” Celia nhẹ nhàng nói và nhận được một tràng cười giòn giã.
“Chúng ta sẽ luôn coi cô Bowen là vị khách thân thiết bất kể tình trạng áo chẽn của cô ấy như thế nào,” Chandresh nói. “Hãy ghi lại điều này,” ông nói thêm và vẫy tay về phía Marco.
“Áo chẽn của cô Bowen đã được ghi lại đầy đủ, thưa ông,” Marco đáp và một tràng cười nữa lại rộ lên quanh bàn ăn.
Marco bắt gặp ánh mắt Celia thoáng nét cười cười trước khi anh rời đi, dễ dàng chìm vào phía sau cũng như bố cô đã chìm vào bóng tối.
Món ăn tiếp theo được dọn lên, Celia tiếp tục lắng nghe và quan sát trong khi cố gắng hình dung, không biết thứ thịt được bọc trong lớp bột nhào nhẹ như bông và nước sốt rượu vang thanh thanh có phải là thịt cừu không hay là loài mới lạ nào.
Cư xử của Tara có cái gì đó khiến Celia khó chịu. Một điều gì đó lúc ẩn lúc hiện, gần như ám vào cảm xúc Tara. Một tích tắc trước cô ấy còn hăm hở tham gia câu chuyện, cười giòn tan cùng Lainie, thì tích tắc sau cô ấy đã có vẻ xa cách, chỉ nhìn chằm chằm qua những ngọn nến đang chảy sáp.
Chỉ khi trong khoảnh khắc tiếng cười giòn ấy chợt nghe như nức nở, Celia mới nhận ra rằng Tara khiến cô nhớ đến mẹ của mình.
Món tráng miệng dừng cuộc chuyện trò lại ngay tắp lự. Những khối cầu bằng đường thổi mỏng tang ngự trên mỗi đĩa và phải làm vỡ nó thì mới có thể tiếp cận đám mây kem ở bên trong.
Tiếng đường vỡ nghe giòn rụm. Các thực khách nhanh chóng phát hiện ra rằng tuy các quả cầu đường trông giống hệt nhau, nhưng mỗi viên mang một hương vị hoàn toàn độc đáo.
Những chiếc thìa được trao qua đổi lại. Có những vị rất dễ đoán như gừng với đào hoặc cà-ri dừa, những vị khác còn nguyên là những bí ẩn nhỏ nước miếng.
Viên của Celia rõ ràng là mật ong, nhưng nằm trong vị ngọt đó còn có sự hòa quyện của những hương liệu chẳng ai xác định được là gì.
Sau bữa tối, cuộc trò chuyện tiếp tục với cà phê và brandy trong phòng khách, cho tới một giờ mà hầu hết các vị khách đã thấy muộn lắm rồi, nhưng Tsukiko cho rằng đối với các cô gái rạp xiếc thì như thế còn sớm chán. Khi thực sự đến lúc nói lời tạm biệt, Celia không còn cảm thấy khác biệt với những người khác, cô nhận được vài lời mời tới dùng trà trong khi rạp xiếp còn nán lại London.
“Cảm ơn chị,” cô nói với Tsukiko khi họ ra về. “Tôi thấy thích hơn là mong đợi.”
“Phần hay nhất của những điều thú vị luôn là những bất ngờ mà,” Tsukiko đáp.
• • •
MARCO ĐỨNG NHÌN qua cửa sổ khi các vị khách ra về, dõi theo Celia đến phút cuối trước khi cô biến mất vào bóng đêm.
Anh nhìn quanh phòng khách và phòng ăn, rồi xuống cầu thang đi vào bếp để chắc chắn mọi chuyện đâu vào đó. Những người làm bắt đầu ra về. Marco tắt những ngọn đèn cuối cùng trước khi lên lầu xem Chandresh ra sao.
“Bữa hôm nay thật tuyệt, anh có thấy thế không?” Chandresh hỏi khi Marco bước vào căn phòng lớn choán hết diện tích tầng thứ năm của tòa nhà, mỗi góc đều được chiếu sáng bằng nhiều chiếc đèn lồng Ma-rốc, đổ những cái bóng lạ mắt lên đồ đạc xa hoa.
“Vâng, thưa ông,” Marco đáp.
“Ngày mai không có lịch làm gì, nhỉ. Hay đúng hơn là hôm nay, giờ này là lúc nào rồi.”
“Có cuộc họp buổi chiều về chương trình múa ba-lê cho mùa sau ạ.”
“À, tôi quên mất đấy,” Chandresh nói. “Hủy đi, anh làm nhé.”
“Tất nhiên rồi, thưa ông,” Marco nói, rút sổ tay ra ghi lại yêu cầu của Chandresh.
“Ô, và đặt mua một tá thùng loại rượu brandy Ethan đã mang đến ấy. Thứ thượng hạng đấy, nhỉ.”
Marco gật đầu, thêm vào ghi chép.
“Bây giờ cậu về à?” Chandresh hỏi.
“Không, thưa ông,” Marco đáp. “Tôi nghĩ muộn quá rồi nên không về nhà nữa.”
“Nhà,” Chandresh nhắc lại, như thể cái từ ấy nghe xa lạ lắm. “Nơi này cũng là nhà cậu, giống như căn hộ cậu vẫn kiên trì giữ. Thậm chí còn hơn ấy.”
“Tôi sẽ cố gắng ghi nhớ điều đó, thưa ông,” Marco nói.
“Cô Bowen rất đáng mến, cậu có thấy thế không?”
Chandresh đột ngột hỏi, quay lại để bắt được phản ứng của Marco trước câu hỏi đó.
Bị bất ngờ, Marco chỉ có thể cố rặn ra mấy lời nghe như sự đồng tình đầy khách quan.
“Chúng ta phải mời cô ấy đến ăn tối bất cứ khi nào rạp xiếc đến London, như thế có thể sẽ hiểu hơn về cô ấy,” Chandresh nói đầy chủ đích, nhấn mạnh quan điểm của mình bằng một nụ cười hài lòng.
“Vâng, thưa ông,” Marco nói, chật vật không để lộ ra cảm xúc gì. “Tối nay như vậy là xong rồi chứ ạ?”
Chandresh bật cười vẫn tay bảo anh có thể đi.
Trước khi về phòng riêng, một nơi rộng gấp ba lần diện tích căn hộ của anh, Marco lặng lẽ ghé qua thư viện. Anh đứng một lúc ở nơi anh đã thấy Celia mấy giờ đồng hồ trước, chăm chăm nhìn các giá sách và bức tường kính màu.
Anh không thể đoán được lúc ấy Celia đã làm gì.
Và anh cũng không nhận ra cặp mắt từ trong góc tối đang dõi theo anh.