← Quay lại trang sách

TÍCH TẮC TÍCH TẮC VIENNA, THÁNG GIÊNG 1894-

Căn phòng rộng nhưng trông nhỏ hơn vì những gì có trong đó. Nhiều bức tường làm bằng kính mờ, nhưng tầm nhìn phần lớn bị chặn vì các giá và tủ. Bàn thiết kế bên cửa sổ ngập trong mớ hỗn độn có tổ chức các loại giấy tờ, biểu đồ và bản vẽ. Người đàn ông đeo kính ngồi sau bàn gần như vô hình, lẫn vào khung cảnh xung quanh. Tiếng bút chì vạch lên giấy đều đặn và chính xác như đồng hồ tích tắc trên tường.

Có tiếng gõ trên cánh cửa kính đóng băng, bút chì dừng lại, đồng hồ vẫn tích tắc tích tắc.

“Thưa ông, có cô Burgess tới,” người trợ lý nói qua ngưỡng cửa đã mở. “Cô ấy nói sẽ không làm phiền ông nếu ông đang bận ạ.”

“Không phiền gì đâu,” ông Barris nói, đặt bút xuống và ngồi thẳng dậy. “Mời cô ấy vào.”

Người trợ lý tránh khỏi ngưỡng của và một phụ nữ trẻ xuất hiện trong chiếc váy ren kiểu cách.

“Chào Ethan,” Tara Burgess nói. “Tôi xin lỗi vì đến mà không báo trước.”

“Không cần câu nệ thế, Tara thân mến của tôi. Trông cô lúc nào cũng kiều diễm,” ông Barris nói, hôn lên hai má cô.

“Còn anh chẳng già đi ngày nào,” Tara nói đầy ẩn ý. Nụ cười của Barris kém tươi tắn và ông quay đi, tới gần cánh cửa sau lưng cô.

“Điều gì đã đưa cô tới Vienna vậy?” ông hỏi. “Lainie đâu? Có mấy khi thấy hai cô thiếu nhau đâu.”

“Lainie đang ở Dublin, cùng rạp xiếc,” Tara nói, chuyển sự chú ý sang các đồ đạc ở trong phòng. “Tôi... tôi chẳng có hứng thú làm gì nên nghĩ sẽ đi du lịch một mình. Thăm bạn bè ở xa có lẽ là một khởi đầu tốt. Lẽ ra tôi đã đánh điện tín báo trước nhưng chuyến đi cũng hơi ngẫu hứng. Mà tôi cũng không dám chắc mình có được chào đón hay không.”

“Cô luôn được chào đón, Tara ạ,” ông Barris nói. Ông mời ngồi nhưng cô không để ý, cứ đi ngang qua những mặt bàn chất đầy các mô hình tòa nhà cực kỳ chi tiết, thỉnh thoảng dừng lại xem kĩ một điểm nào đó: vòm cổng, cầu thang xoáy ốc.

“Tôi nghĩ thật khó có thể tìm ra sự khác biệt giữa bạn cũ và những đối tác làm ăn như trong trường hợp chúng ta,” Tara nói. “Liệu chúng ta là kiểu người chuyện trò lịch thiệp để che đậy những bí mật chung, hay còn là cái gì hơn thế? Cái này tuyệt đẹp,” cô nói thêm, dừng lại trước mô hình một cây cột ngoài trời rất kiểu cách với chiếc đồng hồ treo ở giữa.

“Cảm ơn,” ông Barris nói. “Vẫn còn lâu mới hoàn thiện được. Tôi cần phải gửi thiết kế hoàn chỉnh cho Friedrick để ông ấy có thể bắt tay làm cái đồng hồ này. Tôi nghĩ xây đúng kích thước thì còn ấn tượng hơn nhiều.”

“Anh có sơ đồ thiết kế rạp xiếc ở đây không?” Tara hỏi, nhìn biểu đồ gắn trên tường.

“Không, hoàn toàn không. Tôi đã để tất cả lại London cho Marco. Tôi có lưu bản sao nhưng chẳng nhớ đã để đâu nữa.”

“Anh có quên lưu bản sao thiết kế nào không?” Tara hỏi, ngón tay chạy theo cạnh tủ giáp với giá sách dài và hẹp, cái nào cũng đầy chặt giấy tờ được sắp xếp ngay ngắn.

“Không,” ông Barris đáp.

“Anh... anh có thấy lạ không?” Tara hỏi.

“Không hẳn,” ông Barris đáp. “Cô có thấy lạ không?”

“Tôi thấy rất nhiều thứ lạ lùng gắn với rạp xiếc,” Tara nói, bồn chồn nghịch sợi dây ở cổ tay áo.

Ông Barris ngồi ở bàn làm việc, dựa vào lưng ghế. “Cô sẽ nói rõ chuyện quái gì đã đưa cô đến đây tìm tôi tâm sự thay vì đi đi lại lại như múa thế chứ?” ông hỏi. “Tôi chưa bao giờ là vũ công giỏi đâu.”

“Tôi có căn cứ để nói rằng điều đó không đúng,” Tara nói, ngồi xuống cái ghế đối diện, dù ánh mắt cô vẫn lang thang khắp căn phòng. “Nhưng nói thẳng để thay đổi thông lệ thì cũng không tệ, thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi không biết còn ai trong chúng ta nhớ cách nói thẳng không. Tại sao anh rời London?”

“Có lẽ tôi rời London phần nhiều cũng vì những lý do khiến chị em cô thường xuyên đi du lịch,” ông Barris nói. “Một ít ánh mắt quá-tò-mò và khen ngợi xỏ xiên. Tôi ngờ rằng chẳng có ai nhận ra cái ngày tóc tôi không mỏng đi nữa chính là đêm mở màn rạp xiếc, nhưng một thời gian sau họ đã bắt đầu để ý. Trong khi Tante Padva có thể sẽ yên ổn về già, chuyện gì về Chandresh cũng có thể được coi là lạ lùng, thì chúng ta phải chịu kiểu dò xét khác bởi chúng ta chỉ gần như bình thường.”

“Với những người có thể đơn giản là biến mất vào rạp xiếc thì mọi sự đơn giản hơn nhiều,” Tara nói, đăm đăm nhìn ra cửa sổ. “Lainie từng nói rằng chúng tôi cứ nên đi theo rạp xiếc, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là giải pháp tạm thời, chúng tôi quá bất định, như thế không tốt cho bản thân.”

“Cô có thể cứ kệ nó,” ông Barris lặng lẽ nói. Tara lắc đầu.

“Bao nhiêu năm nữa mới thôi đi từ thành phố này sang thành phố khác? Giải pháp vượt ra ngoài hoàn cảnh ấy là gì? Thay tên đổi họ chăng? Tôi... tôi chẳng thích thú gì bị lôi vào những trò lừa dối ấy.”

“Tôi không biết,” ông Barris nói.

“Có rất nhiều điều đang diễn ra nằm bên ngoài phạm vi chúng ta được biết, điểm này tôi chắc chắn,” Tara thở dài. “Tôi đã cố nói chuyện với Chandresh, nhưng cứ như chúng tôi nói hai thứ tiếng khác nhau. Tôi không muốn chỉ ngồi ỳ ra đấy khi rõ ràng có chuyện không ổn. Tôi cảm thấy... không phải bị mắc bẫy, nhưng gần như thế, và tôi không biết phải làm gì.”

“Và cô đang đi tìm câu trả lời,” ông Barris nói.

“Tôi không biết mình đang tìm kiếm gì,” Tara đáp, trong chốc lát mặt cô cau rúm lại như chực khóc òa, nhưng rồi cô kìm nén được. “Ethan, có lúc nào anh cảm thấy như mình đang luôn nằm mơ không?”

“Không, tôi không thể nói rằng mình cảm thấy như vậy.”

“Tôi đang thấy khó nhận biết được thức và ngủ,” Tara nói, lại giật giật tay áo. “Tôi không thích bị bỏ lại trong bóng tối. Tôi thực sự không muốn tin vào những điều bất khả.”

Barris nhấc kính ra, lau tròng kính bằng khăn mùi- xoa trước khi trả lời. Ông giơ kính lên trước ánh sáng để kiểm tra xem có còn vết bẩn nào không.

“Tôi đã chứng kiến những điều lớn lao mà tôi từng cho là bất khả, hoặc không thể nào tin được. Tôi nhận ra rằng mình không còn vạch rõ phạm vi của những vấn đề ấy. Tôi chọn cách làm việc cật lực và tận sức, mặc người khác ra sao thì ra.”

Ông mở ngăn kéo bàn làm việc, sau một hồi tìm kiếm ông lấy ra tấm danh thiếp in cái tên duy nhất. Thậm chí cả khi nhìn ngược, Tara vẫn có thể dễ dàng nhận ra chữ A và chữ H. Ông Barris lấy bút chì viết một địa chỉ ở London bên dưới cái tên ấy.

“Tôi không nghĩ có ai trong chúng ta biết được đêm ấy chính xác chúng ta đã bị cuốn vào chuyện gì,” ông nói. “Nếu cô vẫn muốn tìm hiểu sâu hơn, tôi nghĩ chắc ông ấy là người duy nhất trong số chúng ta có thể giúp được, nhưng tôi không thể đảm bảo rằng ông ấy có thực sự thẳng thắn không.”

Ông đẩy tấm danh thiếp qua bàn cho Tara. Cô chăm chú nhìn nó rồi thả vào túi, như thể cô không hoàn toàn chắc chắn nó là thật.

“Cảm ơn anh, Ethan,” cô nói mà không nhìn ông. “Tôi rất cảm kích, thật sự.”

“Có gì đâu, cô bạn,” ông Barris nói. “Tôi... tôi hy vọng cô tìm thấy điều mình muốn.”

Tara lơ đễnh gật đầu. Rồi họ nói với nhau linh tinh mấy chuyện phiếm trong khi đồng hồ tích tắc hết buổi chiều và ánh sáng bên ngoài những ô cửa kính mờ nhạt đi thấy rõ. Ông mời Tara ăn tối nhưng cô lịch sự khước từ và ra về một mình.

Barris quay trở lại bàn làm việc, sột soạt cào bút chì trên giấy, trong tiếng đồng hồ nhịp nhàng tích tắc.