← Quay lại trang sách

CỘNG TÁC THÁNG CHÍN – THÁNG MƯỜI HAI 1893-

Marco đến trước văn phòng của ông Barris tại London chỉ vài phút trước giờ hẹn, ngạc nhiên thấy không gian bình thường vốn ngăn nắp giờ cực kỳ lộn xộn, ngổn ngang hòm xiểng đóng dở và hàng đống hộp. Không nhìn thấy nổi cái bàn làm việc đã bị chôn vùi trong đống hỗn loạn đó.

“Đã muộn thế rồi sao?” Ông Barris hỏi Marco khi anh gõ lên cánh cửa đang mở, không tài nào vào được vì dưới sàn chẳng còn chỗ nào để đặt chân. “Lẽ ra tôi phải chừa cái đồng hồ, bây giờ nó đã ở trong thùng mất rồi.” Ông chỉ một dãy thùng gỗ dài xếp dọc tường, nếu có thùng nào đang tích tắc thì cũng khó có thể nghe thấy. “Và tôi cũng đã định chừa một khoảng lối đi rồi,” ông nói thêm, đẩy mấy cái hộp sang bên và bê những cuộn bản vẽ thiết kế lên.

“Xin lỗi phải làm phiền ông,” Marco nói. “Tôi đã muốn nói chuyện với ông từ trước khi ông rời thành phố. Lẽ ra tôi nên đợi để ông ổn định lại đã, nhưng tôi nghĩ tốt hơn ta nên thảo luận trực tiếp với nhau.”

“Tất nhiên rồi,” Barris nói. “Tôi muốn trao cho anh bản sao sơ đồ thiết kế rạp xiếc. Ở đâu đó quanh đây thôi.” Ông tìm trong đống bản vẽ, kiểm tra từng nhãn ghi ngày tháng.

Cửa văn phòng tự động yên lặng đóng lại.

“Ông Barris này, tôi hỏi ông một câu được chứ?” Marco hỏi.

“Tất nhiên rồi,” Barris đáp, vẫn đang tìm từng cuộn bản vẽ.

“Ông biết đến đâu?”

Ông Barris đặt bản vẽ trong tay xuống và ngẩng lên, đẩy cặp kính lên sống mũi để nhìn được chính xác hơn biểu cảm trên mặt Marco.

“Tôi biết bao nhiêu ư?” ông hỏi lại sau hồi lâu im lặng.

“Cô Bowen đã nói với ông những gì?” Marco hỏi ngược lại.

Ông Barris tò mò nhìn anh chốc lát rồi mới trả lời. “Anh là đối thủ của cô ấy,” ông nói, nụ cười kéo qua mặt ông khi Marco gật đầu. “Tôi chưa từng nghĩ chính là anh.”

“Cô ấy đã nói với ông về cuộc đấu,” Marco nói.

“Chỉ ở mức độ cơ bản nhất thôi,” Barris nói. “Mấy năm trước cô ấy đến gặp tôi và hỏi tôi nghĩ gì nếu cô ấy nói rằng mọi thứ cô ấy làm là thật. Tôi nói, hoặc là tôi phải tin cô, hoặc là tôi cho rằng cô nói dối, và tôi chẳng bao giờ mơ rằng một quý cô đáng yêu như vậy lại đi nói dối. Rồi cô ấy hỏi tôi sẽ thiết kế gì nếu không phải lo tính đến trọng lực nữa. Đó là khởi đầu của Vòng Đu Quay, tôi nghĩ chắc anh đã biết rồi.”

“Tôi cũng đã đoán vậy,” Marco nói. “Nhưng tôi không biết chắc chắn ông chủ ý liên quan đến mức độ nào.”

“Tôi thấy mình ở vào vị trí khá hữu ích đấy. Tôi tin rằng các ảo thuật gia trên sân khấu đã thuê các kĩ sư giúp đỡ để những mẹo bịp của họ giống như thật. Trong trường hợp này, tôi cung cấp đến dịch vụ ngược, khiến phép thuật thực sự giống như những tính toán thông minh. Cô Bowen vẫn gọi cách làm đó là 'kéo về mặt đất,' biến cái không thể tin được thành cái có thể tin được.”

“Cô ấy có tác động gì đến Vọng Tinh Các không?”

Marco hỏi.

“Không, Vọng Tinh Các chỉ thuần túy là máy móc cơ học,” ông Barris nói. “Tôi có thể cho anh xem sơ đồ cấu trúc nếu tôi tìm thấy trong đống lộn xộn này. Nó lấy ý tưởng từ chuyến đi đến triển lãm Columbia ở Chicago đầu năm nay. Cô Bowen khăng khăng rằng không có cách nào cải tiến nó, nhưng tôi nghĩ có lẽ cô ấy có cách nào đó để nó tiếp tục hoạt động.”

“Vậy ra chính ông cũng là thầy phù thủy đấy nhỉ,” Marco nói.

“Có lẽ đơn giản là chúng ta cùng làm những việc giống nhau nhưng theo những cách khác nhau,” ông Barris nói. “Khi biết cô Bowen có một đối thủ ẩn nấp đâu đó, tôi đã nghĩ dù anh có là ai, anh cũng không cần thêm bất cứ trợ giúp nào. Những con thú bằng giấy chẳng hạn, thật đáng kinh ngạc.”

“Cảm ơn ông,” Marco nói. “Tôi đã tùy cơ ứng biến để tạo ra được những căn lều mà không cần bản vẽ.”

“Đó có phải là lý do anh tới đây không?” Ông Barris hỏi. “Vì những bản vẽ?”

“Trước hết tôi muốn chắc chắn rằng ông có biết về trận đấu,” Marco nói. “Ông biết đấy, tôi có thể làm ông quên hẳn cuộc nói chuyện này.”

“Ôi, không cần thiết phải quá cẩn trọng như vậy,” Barris nói, lắc mạnh đầu phản đối. “Tôi đảm bảo với anh, tôi có thể đứng trung lập. Tôi không thích ngả về bên nào. Tôi sẽ hỗ trợ anh hoặc cô Bowen nhiều ít tùy theo mỗi người muốn và tôi sẽ không tiết lộ gì với hai bên những điều mỗi bên nói riêng với tôi. Tôi cũng sẽ không nói nửa lời với người ngoài về chuyện này. Anh có thể tin tôi.”

Marco đỡ lại một chồng hộp chực đổ trong khi cân nhắc vấn đề.

“Được thôi,” anh nói. “Nhưng ông Barris này, phải thừa nhận tôi ngạc nhiên vì ông có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này.”

Barris cười khùng khục.

“Tôi công nhận rằng trong số chúng ta, tôi là người ít tiềm năng nhất,” ông nói. “Thế giới trở thành nơi thú vị hơn tôi từng tưởng tượng rất nhiều khi lần đầu tiên tôi tới Bữa Tối Lúc Nửa Đêm. Có phải bởi cô Bowen có thể truyền sự sống cho một tạo vật bằng gỗ, hay bởi anh có thể điều khiển trí nhớ của tôi, hay bởi chính rạp xiếc đã xô đổ giới hạn của những gì tôi hằng mơ ước là có thể, thậm chí từ trước khi tôi thích thú nghĩ rằng đó là phép thuật thật sự? Tôi không biết nữa. Nhưng tôi sẽ không đánh đổi nó lấy bất cứ thứ gì.”

“Và ông sẽ giữ bí mật nhân dạng của tôi với cô Bowen chứ?”

“Tôi sẽ không nói với cô ấy,” ông Barris nói. “Tôi bảo đảm với anh.”

“Trong trường hợp này,” Marco nói. “Tôi sẽ rất cảm kích nếu ông giúp đỡ.”

*

KHI BỨC THƯ ĐẾN, ông Barris thoáng sợ rằng cô Bowen sẽ không vui trước diễn biễn của sự việc, hoặc muốn biết ai là đối thủ của cô, và cô ấy sẽ dễ dàng đoán ra rằng giờ ông đã biết.

Nhưng khi ông mở phong bì, trong thư chỉ vỏn vẹn:

Tôi thêm vào có được không?

Ông viết lại cho cô, nói rằng nó được thiết kế đặc biệt để có thể điều khiển được ở cả hai bên, nên cô có thể thêm bất cứ thứ gì cô muốn.

*

CELIA ĐI QUA HÀNH LANG ĐẦY TUYẾT, những bông tuyết lóng lánh đậu lên tóc cô, bám trên mép áo dài. Cô đưa tay ra, mỉm cười nhìn những viên pha lê tan trên da cô. Những cánh cửa dọc hành lang, cô chọn một cánh ở cuối, để lại vệt tuyết tan sau lưng khi cô bước vào phòng, phải cúi đầu cho khỏi va vào dòng thác sách từ trần nhà đổ xuống nửa chừng ngưng lại, những trang sách mở ra lộn xộn như những làn sóng đông cứng.

Cô giơ một tay ra vuốt trang sách, cả căn phòng đung đưa êm dịu như chuyển động từ trang này sang trang khác. Mất một lúc cô mới tìm được một cánh cửa khác, nằm trong một góc tối. Cô bật cười khi ủng của cô lún vào cát mịn dâng ngập căn phòng cô bắt đầu bước vào. Celia đứng trên một sa mạc cát trắng óng ánh, bầu trời đêm nhấp nhánh trùm xuống xung quanh. Cảm giác về không gian mênh mông tới mức cô phải giơ tay ra phía trước tìm bức tường bị giấu trong những vì sao, và thật ngạc nhiên khi ngón tay cô chạm vào bề mặt cứng.

Cô dò đường đi giữa những bức tường lấm tấm sao ấy, tìm mép tường để có đường ra.

“Phát tởm lên được,” tiếng nói của bố cô, dù cô không thể nhìn thấy ông trong ánh sáng yếu ớt. “Lẽ ra con phải làm việc độc lập, không phải ở trong cái... cái chỗ lèm nhèm sa ngã thế này. Ta đã cảnh cáo con về cái trò cộng tác này, đấy không phải cách thích hợp để phô bày năng lực của con.”

Celia thở dài.

“Con nghĩ cái này cũng hay,” cô nói. “Có cách nào cạnh tranh thú vị hơn là ở trong cùng một căn lều? Và bố không thể gọi đây là cộng tác được. Sao con có thể cộng tác với người mà con còn không biết là ai?”

Cô chỉ có thể thoáng nhìn thấy mặt bố khi ông trừng mắt nhìn cô rồi quay đi, để cô lại tập trung vào bức tường. “Cái nào xuất sắc hơn ạ?” cô hỏi. “Một căn phòng cây cối rậm rạp hay một căn phòng đầy cát biển? Bố có biết phòng nào của con không? Chuyện này đang gây nên mệt mỏi, bố ạ. Đối thủ của con có những năng lực rất đáng nể. Sao bố có thể xác định được người chiến thắng chứ?”

“Chuyện đó con không phải lo,” bố cô xì một tiếng, sát gần tai Celia hơn là cô muốn. “Con thật đáng thất vọng, ta cứ ngỡ con phải làm được tốt hơn. Con còn phải làm nhiều hơn.”

“Làm nhiều hơn nữa thì kiệt sức mất,” Celia phản đối. “Con chỉ có thể kiểm soát nhiều hơn thôi.”

Cô gục xuống, vốc một nắm cát trắng màu ngọc trai, mặc nó chầm chậm chảy qua kẽ ngón tay.

*

CHỈ CÓ MỘT MÌNH TRONG CĂN HỘ, Marco tạo ra những căn phòng nhỏ từ giấy bỏ đi. Hành lang và cửa ra vào làm bằng những trang sách và bản vẽ, giấy dán tường và những mẩu thư.

Anh tạo ra những gian phòng thông với gian Celia đã tạo. Những cầu thang cuốn quanh đại sảnh của cô.

Để lại những không gian trống cho cô phản đòn.