← Quay lại trang sách

PHÁP SƯ Ở TRONG CÂY BARCELONA, THÁNG MƯỜI MỘT 1894-

Những căn phòng khuất sau vô vàn những căn lều của Le Cirque des Rêves là mảng tương phản rõ nét với màu đen và trắng của rạp xiếc. Sống động với màu sắc. Ấm áp với những cây đèn màu hổ phách tỏa sáng.

Không gian của cặp song sinh nhà Murray đặc biệt sinh động. Một kính vạn hoa của màu sắc, chói lọi với sắc đỏ son, màu đỏ san hô và sắc vàng của lông chim hoàng yến, đến mức toàn bộ căn phòng thường trông như đang bốc cháy, điểm vào đó là những con mèo con lông mượt bông xốp đen như bồ hóng và sáng như những tia lửa.

Cũng đôi lần có lời đề xuất rằng cặp song sinh nên được gửi tới trường nội trú để được học hành tử tế, nhưng cha mẹ chúng khăng khăng rằng so với việc bị bó buộc trong những lớp học và sách vở thì chúng học được từ cuộc sống nhiều hơn khi ở với một cộng đồng đa dạng đến nhường ấy và đi du lịch vòng quanh thế giới.

Cặp song sinh hoàn toàn hài lòng với sự sắp xếp ấy, học những bài học bất bình thường về vô vàn những đề tài và đọc mọi cuốn sách mà chúng có thể chạm tay vào được, hàng chồng sách thường bị tống cả vào trong cái nôi bằng sắt uốn nghệ thuật mà chúng không chịu bỏ đi kể cả khi đã lớn quá khổ.

Chúng biết từng phân của rạp xiếc, chuyển từ rực rỡ sang đen-và-trắng dễ như trở bàn tay. Thoải mái như nhau ở cả hai nơi.

Đêm nay chúng ngồi trong căn lều kẻ sọc dưới tán một cái cây khá lớn, những cành cây màu đen và thưa thớt lá.

Vào giờ muộn mằn này chẳng còn vị khách nào lưu lại căn lều này, và sẽ không có bất kì khán giả nào khác tìm tới nó trong những giờ phút còn lại trước rạng đông. Cặp song sinh nhà Murray tựa vào thân cây khổng lồ, nhấm nháp những cốc rượu táo được hâm nóng đang bốc hơi.

Chúng đã hoàn thành phần trình diễn của mình cho buổi tối nay, và những giờ còn lại trước rạng đông là của riêng chúng, được sử dụng theo ý chúng muốn.

“Đêm nay em có muốn đọc không?” Widget hỏi em gái. “Bọn mình có thể đi dạo, trời không lạnh lắm.” Cậu lôi chiếc đồng hồ bỏ túi từ áo khoác ra để xem giờ. “Cũng chưa muộn lắm,” cậu nói thêm, mặc dầu định nghĩa muộn của chúng theo nhiều người sẽ là khá sớm.

Poppet cắn môi suy nghĩ một lát trước khi trả lời.

“Không,” cô nói. “Lần trước tất cả đều đỏ lè và rối rắm. Em nghĩ có lẽ em nên đợi thêm trước khi thử lại lần nữa.”

“Đỏ lè và rối rắm?” Poppet gật đầu.

“Cả đống thứ chồng lấp lên nhau,” cô giải thích. “Lửa và thứ gì đó màu đỏ, nhưng không phải cùng một lúc. Một người đàn ông không có bóng. Cảm giác như mọi thứ đang tách rời ra, hoặc bị rối lại, giống như lũ mèo con thắt len thành nút và anh không thể tìm được điểm khởi đầu hay kết thúc nữa ấy.”

“Em đã nói cho Celia chưa?” Widget hỏi.

“Vẫn chưa,” Poppet nói. “Em không thích nói với chị ấy những thứ chẳng có nghĩa gì. Hầu hết mọi lần các thứ rút cục đều có nghĩa.”

“Đúng là thế,” Widget nói.

“À, còn có chuyện khác nữa,” Poppet nói. “Bọn mình sẽ có bạn đồng hành. Chuyện này cũng ở đâu đó trong cái đống ấy. Em không biết là nó xảy ra trước hay sau các chuyện khác, hay là đâu đó ở giữa.”

“Em có nhìn thấy là ai không?” Widget hỏi.

“Không,” Poppet khô khan đáp.

Widget không lấy làm ngạc nhiên.

“Thế cái thứ đỏ lè đó là gì?” cậu hỏi. “Em có đoán được không?”

Poppet nhắm mắt và nhớ lại.

“Trông giống như là sơn,” cô nói.

Widget quay sang nhìn cô.

“Sơn ấy hả?” cậu hỏi.

“Giống như sơn bị đổ ra, trên mặt đất,” Poppet trả lời. Cô nhắm mắt lại lần nữa, nhưng mở ra rất nhanh. “Màu đỏ thẫm. Nó lộn xộn lắm và em thực sự không thích cái màu đỏ đó, nhìn thấy nó là em đau đầu. Phần bạn đồng hành thì thích hơn.”

“Có bạn thì phải thích rồi,” Widget nói. “Em có biết khi nào không?”

Poppet lắc đầu.

“Vài phần sẽ chóng thôi. Phần còn lại thì thấy xa lắm.”

Chúng ngồi im lặng nhấm nháp rượu táo, dựa lưng vào thân cây.

“Anh kể chuyện cho em nghe đi,” sau một lát Poppet nói.

“Chuyện gì?” Widget hỏi. Cậu luôn hỏi, cho cô cơ hội được yêu cầu, kể cả khi cậu đã có sẵn một câu chuyện trong đầu. Chỉ có những khán giả đặc biệt hoặc được ưu tiên mới được biệt đãi như vậy.

“Chuyện về một cái cây đi,” Poppet nói, ngước mắt nhìn qua những cành cây màu đen vặn xoắn phía trên chúng.

Widget ngừng lại trước khi bắt đầu, để căn lều và cái cây chìm vào phần đề dẫn yên lặng trong khi Poppet kiên nhẫn chờ đợi.

“Những bí mật đều có sức mạnh,” Widget bắt đầu. “Và sức mạnh đó biến mất khi chúng bị chia sẻ, vì thế chúng được gìn giữ cẩn mật nhất và trong tình trạng thật an toàn. Chia sẻ những bí mật, bí mật thực sự, bí mật quan trọng, dù chỉ với một người thôi, sẽ thay đổi những bí mật ấy. Viết chúng ra còn tệ hơn, bởi nào ai biết được bao nhiêu con mắt có thể nhìn thấy bí mật bị phơi bày trên giấy, bất kể mình có cẩn thận đến thế nào. Vì thế tốt nhất là khi có bí mật thì hãy giữ gìn cẩn thận, vì chính chúng cũng như vì mình.

“Đó phần nào là lý do vì sao bây giờ phép thuật lại ít đi trên thế gian này. Suy cho cùng, phép thuật là bí mật và bí mật là phép thuật, và năm nối năm việc truyền dạy và chia sẻ phép thuật và những điều còn tệ hơn thế cứ diễn ra như vậy. Viết nó thành những cuốn sách kì ảo bị phủ đầy bụi thời gian đã làm vợi đi, lấy đi mất sức mạnh của nó từng chút một. Có lẽ đó là điều chắc chắn xảy ra nhưng không phải là không thể tránh được. Mọi người, ai cũng phạm sai lầm.

“Vị pháp sư vĩ đại nhất trong lịch sử đã phạm một sai lầm là chia sẻ những bí mật của ông ấy. Và những bí mật của ông vừa nhiệm màu vừa trọng đại, vì thế đó là một sai lầm khá nghiêm trọng.

“Ông đã kể những bí mật của mình cho một cô gái.

Cô ấy trẻ trung, thông minh và xinh đẹp...”

Poppet khịt mũi vào trong cái cốc của mình. Widget dừng lại.

“Em xin lỗi,” cô nói. “Anh kể tiếp đi mà, Widge.”

“Cô ấy trẻ trung, thông minh và xinh đẹp,” Widget tiếp tục. “Bởi vì nếu cô gái ấy mà không xinh đẹp và thông minh thì sẽ dễ cự tuyệt cô ấy hơn, và rồi sẽ chẳng có câu chuyện nào cả.

“Vị pháp sư đã già, bản thân ông cũng khá thông thái, dĩ nhiên, và ông đã trải qua một quãng thời gian rất, rất dài không hề kể những bí mật của mình cho bất kì ai. Có lẽ trong suốt những năm tháng ấy ông đã quên mất tầm quan trọng phải giữ gìn chúng, hoặc có thể ông đã bị xao nhãng bởi sự trẻ trung hoặc sắc đẹp hoặc sự thông minh của cô gái. Có thể chỉ vì ông đã mệt, hoặc chỉ vì ông đã uống quá nhiều rượu và không nhận ra mình đang làm gì. Dù thế nào đi chăng nữa, ông đã kể ra bí mật sâu thẳm nhất của mình cho cô gái, những chìa khóa bí mật hóa giải pháp thuật của ông.

“Và khi những bí mật ấy được truyền từ vị pháp sư kia sang cô gái, chúng đã mất đi phần nào sức mạnh, giống như lũ mèo bị rụng mất chút lông khi em vuốt ve chúng thắm thiết quá. Nhưng bí mật vẫn có uy lực, hiệu nghiệm và nhiệm màu, và cô gái đã sử dụng chúng để chống lại vị pháp sư già. Cô đã lừa ông để chiếm lấy những bí mật của ông và biến chúng thành của mình. Cô đã không thực sự coi trọng việc phải giữ gìn bí mật; có thể cô đã viết chúng ra ở đâu đó nữa.

“Bản thân vị pháp sư đã bị cô gái nhốt vào trong một cây sồi già khổng lồ. Một cái cây giống như cái cây này. Và pháp thuật mà cô dùng để làm vậy rất mạnh, bởi nó chính là pháp thuật của pháp sư đó, lâu đời và quyền năng, và ông đã không thể phá giải.

“Cô bỏ lại ông ở đó, pháp sư đã không được giải thoát vì không một ai khác biết rằng ông đang ở trong cái cây. Mặc dầu vậy, ông không chết. Nếu được, có lẽ cô gái đã giết chết ông, sau khi moi được những bí mật từ ông, nhưng cô đã không thể giết pháp sư bằng chính pháp thuật của ông. Mà dám chừng cô đã không hề muốn giết ông. Cô quan tâm tới pháp thuật hơn là tới ông, nhưng có lẽ cô cũng có quan tâm tới ông một chút, đủ để muốn ông được sống, theo một cách nào đó. Cô đã giam ông lại, và đối với cô như thế là đạt được mục đích rồi.

“Mặc dầu vậy thực sự cô cũng không thành công như cô muốn nghĩ. Cô đã bất cẩn trong việc giữ bí mật pháp thuật mới của mình. Cô lấy nó ra khoe, và nhìn chung là không giữ gìn cẩn thận. Quyền năng của nó phai nhạt đi và cô cũng thế.

“Vị pháp sư, mặt khác, đã trở thành một phần của cái cây. Và khi cái cây căng mình lớn lên, cành lá của nó vươn lên tận trời và rễ cắm sâu xuống đất. Ông là một phần của những chiếc lá, vỏ cây và nhựa cây, là một phần của những quả sồi được lũ sóc mang đi, để lại trở thành những cây sồi mới ở những nơi khác. Và khi những cây đó lớn lên, ông cũng ở trong những cành nhánh, những chiếc lá và những bộ rễ ấy.

“Vậy là vì mất đi những bí mật của mình, vị pháp sư đã đạt được sự bất tử. Cái cây của ông đã sống rất lâu sau khi cô gái trẻ thông minh kia già đi và không còn xinh đẹp nữa, và theo một cách nào đó, ông đã trở nên vĩ đại hơn và mạnh mẽ hơn ông đã từng trước đó. Nhưng nếu được trao một cơ hội khác để làm lại tất cả từ đầu thì ông sẽ cẩn trọng hơn với những bí mật của mình.” Khi Widget kết thúc, cả căn lều lại chìm vào im lặng, nhưng có cảm giác như cái cây sung sức hơn trước khi cậu bắt đầu.

“Cảm ơn anh,” Poppet nói. “Đúng là một câu chuyện hay. Dù hơi buồn, nhưng mà lại không buồn.”

“Có gì đâu,” Widget nói. Cậu nhấp một ngụm rượu táo, giờ chỉ còn âm ấm chứ không nóng nữa. Cậu cầm cốc đưa lên ngang tầm mắt, nhìn vào nó cho đến khi một làn khói mỏng bay lên từ bề mặt.

“Làm cho em nữa đi,” Poppet nói, chìa cốc của mình ra. “Em chưa bao giờ làm được đúng cả.”

“À, thì anh cũng đâu có bao giờ làm các thứ bay được đâu, vì thế tụi mình huề,” Widget nói, nhưng cậu vẫn cầm cốc của em gái mà không phàn nàn rồi tập trung cho đến khi nó cũng bốc hơi và nóng trở lại.

Cậu định đưa lại cho cô thì cái cốc đã bồng bềnh từ tay cậu sang tay cô, mặt rượu táo sóng sánh trong chuyển động đó nhưng di chuyển trơn tru như thể chiếc cốc đang trượt trên mặt bàn.

“Lại phô diễn rồi,” Widget nói.

Cả hai nhấm nháp chỗ rượu táo vừa mới được hâm nóng, ngước lên nhìn những cành cây màu đen vặn xoắn vươn về phía đỉnh lều.

“Widge này?” Poppet hỏi sau một lúc im lặng dài.

“Ừ?”

“Như vậy có phải là bị nhốt ở một nơi nào đó cũng không tệ đến thế đúng không? Còn phụ thuộc xem nơi mình bị nhốt là ở đâu nhỉ?”

“Anh nghĩ tùy vào em thích nơi mình bị nhốt đến mức nào,” Widget nói.

“Và anh thích người bị nhốt cùng anh đến mức nào nữa,” Poppet nói, đá chiếc ủng trắng của mình vào chiếc ủng màu đen của cậu.

Anh trai cô bật cười và âm thanh ấy vang vọng khắp căn lều, lan tỏa khắp những cành cây phủ đầy những ngọn nến. Mỗi ngọn nến rung rinh và trắng sáng.